Ánh mắt Lục Thẩm Quân như b ắn ra hàn sương bốn phía, không khí bỗng chốc như ngưng đọng.
Mạc Tư Lăng hơi run rẩy, sự sợ hãi không chút che giấu.
Nhưng ngoài dự đoán Lục Thẩm Quân đi lướt qua anh ta bước dứt khoát vào trong nhà.
Bấy giờ Mạc Tư Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Lục Thẩm Quân không nhận ra anh đâu!
Lục Thẩm Quân trở về cũng sớm hơn thường ngày khiến cho Diệp Ly Lạc hơi giật mình.
Cô liếc qua bóng dáng đã biến mất tăm của Mạc Tư Lăng, không biết hai người họ có đụng mặt nhau không nữa?
Thôi nghĩ đến chuyện này, kí ức về đêm hôm qua lại dồn về làm cho Diệp Ly Lạc có chút lúng túng xấu hổ.
Cô quay người định bỏ về phòng thì nghe giọng Lục Thẩm Quân truyền đến phía sau:
"Cô đã đỡ hơn chưa?" Dù là lạnh nhạt những vẫn nghe ra sự quan tâm.
Bước chân Diệp Ly Lạc khựng lại, cô gật đầu:
"Ờ...!tôi đỡ hơn nhiều rồi.
Cảm ơn anh."
Cô nghe tiếng cười khẽ của anh.
"Tôi là chồng cô, chăm sóc cô là chuyện hiển nhiên có gì phải cảm ơn chứ?"
Mặt Diệp Ly Lạc càng đỏ hơn.
Vừa nãy cô chỉ là cố tình nói trước mặt Mạc Tư Lăng như vậy, Lục Thẩm Quân không phải là nghe thấy hết rồi đi.
Trong lòng không khỏi ảo não, cô vội lấy cớ chuồn nhanh về phòng.
Lục Thẩm Quân nhìn bộ dáng chạy như sợ bị anh ăn thịt của cô hơi mỉm cười.
Đúng rồi, là anh nghe thấy hết rồi đấy.
Tựa hồ cũng cảm thấy cô rất đáng yêu!
......................
Về đến phòng mình, Diệp Ly Lạc nằm lăn qua lộn lại trên giường.
Dù thế nào cô cũng phải làm rõ mối quan hệ giữa mình và Lục Thẩm Quân.
Bây giờ cô cũng không biết lên coi anh là gì nữa.
Chồng? Cũng không hẳn!
Người xa lạ? Không đến nỗi đó!
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Ai vậy?" Diệp Ly Lạc ngồi bật dậy.
"Là tôi." Giọng nói không nhanh không chậm.
Cô vừa nghe đã đoán được đây là giọng của Lục Thẩm Quân.
Anh ta có chuyện gì sao? Vẫn có chút do dự mấy giây xong cô bước ra mở cửa.
Chỉ thấy dáng người cao lớn của Lục Thẩm Quân bên ngoài, anh chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông và quần âu nhưng cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Diệp Ly Lạc không ngoại lệ, cô ngây ra sau đó hoàn hồn, xấu hổ ho khan một tiếng
"Khụ...!anh vào đi."
Cô bước nhanh trở lại giường, phía sau là ánh mắt hàm chứa ý cười của Lục Thẩm Quân.
Anh bước phía sau, trên tay cầm một bát cháo còn nóng có vẻ như vừa mới nấu xong.
Trên giường trũng xuống một chút, là Lục Thẩm Quân đặt mông ngồi bên cạnh.
Cô sửng sốt vội vàng lùi lại chắn chiếc gối ôm đằng trước:
"Này anh định làm gì?"
Thấy cô đề phòng mình như vậy, Lục Thẩm Quân bất giác nhíu mày.
Một cái nhíu mày thôi cũng khiến người ta mặt đỏ ửng tim đập loạn, đúng là yêu nghiệt.
"Tôi mang cháo cho cô, không thấy sao?"
Nghe Lục Thẩm Quân nói vậy biết anh không có ý xấu gì, Diệp Ly Lạc mới yên tâm thu hồi ánh mắt đề phòng.
"Tôi không ăn cháo nữa đâu, sáng nay ăn chán rồi."
Sáng nay là thím Trần nấu ngon, bụng lại đang đói nên cô có thể ăn một lúc hai bát.
Nhưng giờ bỗng cảm thấy ăn cháo không ngon chút nào cả.
Nhưng Lục Thẩm Quân lại như không nghe thấy.
Anh đích thân múc một thìa cháo còn bốc khói, thổi thổi cho đỡ nóng.
Diệp Ly Lạc cũng quên nói mà nhìn chăm chú vào anh.
Bộ dáng anh hiện tại ôn nhu, dịu dàng đừng nói đến thời gian cô xuyên đến đây ngay cả khi có kí ức của thân chủ cô cũng chưa từng thấy bộ dáng như thế này của Lục Thẩm Quân.
Anh là thật sự đối tốt với cô sao?
Người đàn ông này cái gì cũng tốt, bao nhiêu phụ nữ ngoài kia muốn có được anh, muốn được anh liếc nhìn dù chỉ là một cái cũng thấy mãn nguyện.
Còn cô thì hay rồi, còn được Lục tổng nhà người ta đích thân quan tâm săn sóc nữa chứ.
Lục Thẩm Quân cẩn thận đưa thìa cháo đến trước mặt Diệp Ly Lạc, giọng ra lệnh:
"Há!"
"..."
Như bị ma xui quỷ khiến Diệp Ly Lạc hết sức nghe lời há miệng ra.
Cả quá trình ánh mắt cô đều tập trung trên người anh chẳng biết rằng bát cháo cứ vậy bị cô ăn cho sạch.
Lúc này Lục Thẩm Quân mới hài lòng gật đầu.
Anh nhìn qua cô, cái nhìn đột ngột Diệp Ly Lạc còn chưa kịp chuẩn bị.
Cô lúng túng quay đầu:
"Không...!không phải tôi nhìn anh đâu, đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Tôi còn chưa nói cái gì cả mà." Ý cười thêm sâu lại như cố ý trêu chọc.
Đây chẳng khác này chưa đánh đã tự động khai.
Diệp Ly Lạc thật muốn đánh vào cái miệng một mình phát.
Là cô nói nhầm được chưa?
"Được rồi từ nay trở đi, tôi sẽ ngủ ở đây."
Đang yên đang lành nghe anh nói vậy, Diệp Ly Lạc nhảy cẫng lên:
"Cái gì? Ngủ ở đây?"
Ngủ ở phòng cô sao? Anh ta điên rồi à?
Lục Thẩm Quân như nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Tôi sẽ không đụng vào cô nên đừng có lo."
Khóe môi Diệp Ly Lạc hơi giật giật.
Anh là thật sự cho rằng cô là đứa trẻ bảy tuổi dễ lừa sao? Hừ! Mẫu hậu từng nói lời của nam nhân chính là thứ không đáng tin nhất trên đời này.
Lúc ngủ chung rồi, ai biết anh ta sẽ làm gì đâu cơ chứ? Cô cũng không đủ hiểu anh ta đến nỗi có thể hoàn toàn tin tưởng và tín nhiệm.