Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 75: Chương 75




Nếu Diệp Ly Lạc mà ở đây nghe được cuộc đối thoại của hai người này cô chắc chắn không nhịn được mà tặng họ một tràng vỗ tay rồi nhất là cô gái em bé bỏng yếu đuối kia.

Diệp Di Nguyệt sao có thể mặt dày đến nỗi nhận Lục Thẩm Quân là người đàn ông của mình được cơ chứ? Đúng là tức cười!
Đúng lúc này trong đám đông có người thốt lên:
"Lục tổng đến rồi kìa."
Tất cả mọi người đều dõi mắt ra phía cửa bao gồm của Diệp Di Nguyệt và Liên Thu Thủy.
Chỉ thấy bước xuống xe là một người đàn ông cao chừng mét tám, thần thái nghiêm nghị.

Anh mặc một bộ tây trang lịch lãm, đôi giày đen bóng loáng vừa đặt xuống đã khiến cho tất cả thiếu nữ ở đây đều mong chờ dõi mắt theo.
Lục Thẩm Quân thành thục bước xuống xe, khuôn mặt vô cùng nổi bật ngay lập tức biến anh trở thành tâm điểm.
Diệp Di Nguyệt nhìn đăm đăm theo từng cử chỉ của anh, chỉ mong rằng người đàn ông đó liếc mắt qua mình một chút nhưng không anh lạnh lùng đi ra đằng sau mở cửa xe.
Một đôi gốc màu đen cao quý hiện ra với đôi chân dài trắng đối ngược.


Tất cả mọi người ở đây đều mỏi mắt nhìn theo.

Khi thấy người bước xuống là Diệp Ly lạc mặc dù đã biết trước nhưng cũng không khỏi cảm thấy một phen kinh ngạc.
Người phụ nữ mặc một bộ váy màu đen mang theo cảm giác đầy bí ẩn mà cũng cực kì quyến rũ.

Thân váy óng ánh màu bạc xa xỉ vừa nhìn đã biết được giá trị không tầm thường.
"Ai nói Lục tổng và vợ không hòa hợp chứ, nhìn bộ dáng này rõ ràng là ngài ấy rất cưng chiều vợ mình." Tiếng nghị luận nổi lên.
Lục Thầm Quân thản nhiên cùng Diệp Ly Lạc bước vào cửa.

Khi đi qua Diệp Di Nguyệt, Diệp Ly Lạc cố tình liếc mắt nhìn cô ta, trong ý cười ẩn chứa sự khiêu khích.
Diệp Di Nguyệt cắn chặt môi suýt nữa đã không giữ được bộ mặt tươi cười.
Vì cớ gì Lục Thẩm Quân không chịu nhìn cô ta, rõ ràng hôm nay cô đã ăn mặc xinh đẹp như vậy? Vì cớ gì người đi bên cạnh Lục Thẩm Quân là Diệp Ly Lạc mà không phải là Diệp Di Nguyệt cô? Vì cớ gì Diệp Ly Lạc vừa xuất hiện đã cướp đi mọi sự chú ý của cô? Vì cớ gì mà cô ta dám nhìn cô bằng ánh mắt đó chứ? Vì cớ gì...?
Liên Thu Thủy vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người kia cũng chẳng để ý đến sự thay đổi của Diệp Di Nguyệt.

Trong đầu cô ta hiện tại chỉ toàn là hình ảnh người đàn ông mặc tây trang lịch lãm, sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo đó.

Trái tim cô ta không tự chủ đập liên hồi.

Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông mà mình nhìn trúng lại đi bên cạnh Diệp Ly Lạc, sắc mặt cô ta đen lại, trong lòng đối Diệp Ly Lạc càng trở lên căm tức.

Nếu Diệp Di Nguyệt mà biết người bạn thân vừa nói lời bất mãn thay mình lại nhìn trúng người đàn ông trong lòng mình không biết sẽ có biểu cảm gì nữa.
Hai người Diệp Ly Lạc và Lục Thẩm Quân xuất hiện khiến tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào đó.

Nhất thời mọi người đều âm thầm so sánh hai chị em nhà Diệp gia.


Mặu dù nói nhan sắc của Diệp Di Nguyệt trong Diệp gia không ai có thể sánh bằng nhưng rõ ràng thời điểm hiện tại phong thái, khí chất của Diệp Ly Lạc đều có thể đè bẹp em gái mình.

"Cha." Diệp Ly Lạc bước đến trước mặt Diệp Hoành, cô chào hỏi nhưng lại mang theo một loại xa cách.

Diệp Hoành bên ngoài tươi cười nhưng bên trong lại âm thầm kinh ngạc.

Người trước mắt thực sự là con gái ông sao? Cái khí chất, phong thái, cách nói chuyện, nụ cười trên mặt, so với trong dĩ vãng dường như thay đổi rất nhiều.

Lục Thẩm Quân ở một bên chỉ lạnh nhạt một tiếng "Diệp tổng".

Diệp Hoành cũng chẳng dám bất mãn, dù sao lần đó cũng là Diệp gia nhét Diệp Ly Lạc đến Lục Thẩm Quân tuy không nói gì nhưng đối với Diệp gia đã không còn thiện cảm gì cả chỉ thiếu mỗi bước trở mặt thành thù.
Diệp Ly Lạc cũng đánh giá người cha trước mặt.

Một người cha được thân chủ là miêu tả là "chỉ để ý danh dự mà sẵn sàng vung tay đánh con gái ruột mình".

Ánh mắt cô mang theo sự khinh bỉ không che giấu.


Người như vậy cũng đáng được cô gọi là "cha" sao? So với phụ hoàng, một góc áo cũng không bằng.
Nhận thấy sự khinh bỉ không che giấu từ con gái, Diệp Hoành hơi nhíu mày.

Đứa con này của ông lại dám nhìn ông bằng ánh mắt đấy sao? Nếu không phải Lục tổng còn ở đây...
Nói một tiếng Diệp Ly Lạc cũng chẳng thèm nhìn ông ta một cái nào nữa mà lạnh lùng bước chân đi, Lục Thẩm Quân đi bên cạnh cô.

"Thẩm Quân anh đi nói chuyện với người quen đi, em muốn đi gặp mẹ một chút." Lúc này Diệp Ly Lạc nhìn thấy một người phụ nữ lạnh lùng lướt qua, sóng mắt lưu chuyển Diệp Ly Lạc có phần hoảng hốt quay sang nói với Lục Thẩm Quân.

Lục Thẩm Quân nhìn qua người phụ nữ kia rồi lại nhìn cô, không hỏi nhiều anh gật đầu.
"Em đi đi, có chuyện gì nhớ gọi cho anh."
"Em biết rồi." Diệp Ly Lạc cảm kích nhìn anh sau đó bước đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.