"Cô tưởng không có cha, cô sẽ được gả cho Thẩm Quân sao? Tốt nhất đứng trước mặt tôi cô đừng kiêu ngạo, nếu không..."
Diệp Di Nguyệt còn chưa nói xong Diệp Ly Lạc đã cười khẩy.
"Em gái, có phải em bị ngốc rồi không? Lẽ nào là tôi bắt ông ta phải gả tôi cho anh ấy sao? Nhưng cho dù có là như vậy cô sẽ làm gì tôi? Nói với Diệp Hoành hay...!vị kim chủ kia của cô?"
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt đã không thể đen hơn được nữa.
Gân xanh nổi đầy trán, cô ta không nhịn được vung tay lên nhưng cánh tay đã bị Diệp Ly Lạc bắt lấy.
"Định đánh tôi sao? Cô nghĩ bản thân cô mình có tư cách." Cho dù xuyên đến thế giới này Diệp Ly Lạc đã tiết chế tính cách đi rất nhiều nhưng đối mặt với Diệp Di Nguyệt cô tuyệt đối không nhượng bộ.
Kiêu ngạo? Kiêu ngạo trước mặt cô sao? Đúng là nực cười mà!
Diệp Di Nguyệt bỗng run rẩy khi đối diện với ánh mắt trào phúng của Diệp Ly Lạc, cô ta giẫy giụa muốn thoát ra nhưng không được.
Diệp Ly Lạc cong môi, dùng lực mạnh thêm một chút, Diệp Di Nguyệt đau đớn hét lên.
Diệp Ly Lạc lúc này mới hất tay cô ta ra.
"Sao nào, không phải cô kiêu ngạo lắm sao? Kiêu ngạo tiếp đi!"
Diệp Di Nguyệt co rút người lại, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Ly Lạc nhưng lại không dám nói thêm câu nào nữa.
Đến khi Diệp Ly Lạc thong thả bước đi, Diệp Di Nguyệt vẫn còn run rẩy, trong mắt hiện lên sự oán hận, cay độc.
Cô ta rút điện thoại trong túi ra gọi cho cho Liên Thu Thủy.
"Thu Thủy, Thu Thủy..."
"Di Nguyệt cậu đâu rồi, mình không tìm thấy cậu." Liên Thu Thủy ở đầu dây bên kia đầy lo lắng.
"Thu Thủy nếu giờ cậu muốn để cho Diệp Ly Lạc bị tất cả mọi người quay lưng thì cậu làm theo lời mình nói."
......................
Diệp Ly Lạc trở về bữa tiệc, Lục Thẩm Quân vừa nhìn thấy liền gật đầu với mọi người rồi bước chân về phía cô.
"Trông em vui vậy, có chuyện gì vui sao?"
Sắc mặt Diệp Ly Lạc hớn hở đương nhiên vì là chuyện vừa rồi.
"Em vừa gặp em gái mình, con bé rất ái mộ anh đấy, chồng em." Diệp Ly Lạc tiến gần về phía anh, đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên chớp chớp.
Sắc mặt Lục Thẩm Quân không thay đổi, có chăng chỉ là sự cưng chiều vô đối.
"Anh không quan tâm cô ta, anh chỉ quan tâm em."
Hai người cũng chẳng cần biết đây Diệp gia hay gì, chẳng cần biết là bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về phía này vẫn thản nhiên thân mật.
Sắc mặt ông cụ Diệp tái xanh, bàn tai hơi xiết lại, gân xanh ẩn ẩn nổi lên khi nhìn thấy hai người không ra thể thống gì ngay giữa nơi đông người.
Đây vốn cũng chẳng phải chuyện to tác nhưng dưới con mắt của Diệp Vân Thiên hành động đó lại chính là coi thường những bậc trưởng bối như ông.
Ông biết ngay đứa cháu gái này không phải loại tốt lành gì mà, hừ, giống y như mẹ nó, chỉ toàn làm người ta chán ghét.
Lễ mừng thọ đương nhiên không thể thiếu được quà cáp, Diệp Ly Lạc chỉ mua đại mấy món đồ có giá trị vật chất cho ông cụ Diệp, cũng chẳng cần biết ông ta có thích không.
Ngay lúc cô đang nói chuyện với Lục Thẩm Quân không nhịn được cười rộ lên thì có một giọng nói chanh chua vọng đến.
"Còn tưởng đây là ai hóa là Diệp đại tiểu thư sao."
Diệp Ly Lạc quay đầu chạm đến ánh mắt kiêu căng của người phụ nữ.
Người này thật quen mắt, đây chẳng phải Nguyễn Ngọc mà cô gặp ở bữa tiệc của công ty lần trước sao.
Nguyễn Ngọc hôm nay trang điểm xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm nếu đứng bên cạnh Diệp Di Nguyễn nhan sắc cũng không quá bị đè ép, chung quy cũng là một mĩ nhân.
Chỉ là sao những mĩ nhân này cứ thích làm phiền cô vậy.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Diệp Ly Lạc vẫn mỉm cười:
"Nguyễn tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Đúng là lâu rồi, cô ta vẫn còn nhớ sự mất mặt khi gặp Diệp Ly Lạc lần trước.
Nguyễn Ngọc cắn răng, nụ cười gượng gạo.
Thật ra Diệp Di Nguyệt và Nguyễn Ngọc là chỗ quen biết, ngày đó là vì có sự nhờ vả của Diệp Di Nguyệt, Nguyễn Ngọc định dạy dỗ cho Diệp Ly Lạc một bài học không ngờ gậy đập lưng ông nên hiện tại mang thù với cô.
Nhà cô ta vốn cũng có tiếng tăm ở thành phố S lại công thêm lần này bữa tiệc cũng là của Diệp gia, vì vậy hôm nay cô ta mới đến, cũng là muốn trả đũa Diệp Ly Lạc.
"Diệp đại tiểu thư, không biết chúng ta có thể ra đây nói chuyện được không?"
Nguyễn Ngọc vừa nói vừa kéo tay cô không cho từ chối.
Nhưng nụ cười tươi trên mặt Nguyễn Ngọc lúc này rõ ràng chẳng có ý tốt.
Cả Diệp Ly Lạc và Lục Thẩm Quân đều nhíu mày.
Lục Thẩm Quân đang định tiến lên thì thấy ánh mắt trấn an của Diệp Ly Lạc, anh biết cô muốn tự mình giải quyết vị vậy cuối cùng vẫn đứng yên nhìn bóng cô rời đi.
Trong góc tối Liên Thu Thủy nhìn thấy Nguyễn Ngọc thành công dụ dỗ Diệp Ly Lạc đưa đi, ánh mắt cô ta không giấu nổi vui sướng cùng âm hiểm.
Cô ta gọi điện thông báo chuyện này cho bạn thân Diệp Di Nguyệt, chỉ nghe Diệp Di Nguyệt cười dữ tợn:
"Tốt lắm, tốt lắm lần này mình sẽ khiến cô ta không gượng dậy nổi, để xem Thẩm Quân khi nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta có chán ghét cô ta không?"
Liên Thu Thủy nghĩ đến điều đó cũng cảm thấy hưng phấn.
Cô ta gật đầu cúp máy rồi ánh mắt thèm muốn lại nhìn người đàn ông kia.
Lục Thẩm Quân phải là của cô ta.