Diệp Ly Lạc nhìn mọi người nói chuyện vui vẻ cô âm thầm đi vào nhà vệ sinh, khi vừa đi ra thì đã có người đợi sẵn bên ngoài làm cho cô có chút giật mình.
Đây chính là chồng của Thẩm Nhất Đồng nếu cô nhớ không nhầm thì tên anh ta là Giang Duẩn, nhưng sao anh ta lại đứng ở đây dường như là đang chờ cô đến.
Từ nhà vệ sinh đến phòng khách chỉ có duy nhất một lối đi, Diệp Ly Lạc muốn tránh cũng không được.
"Xin lỗi làm phiền nhã hứng của anh, tôi đi trước."
Cô định đi lướt qua anh ta thì hơi dừng lại khi giọng nói khi vang lên:
"Không phiền, dù sao tôi đứng ở đây là để đợi em."
"Đợi tôi?" Cô quay đầu nhìn thẳng người đàn ông đang chấm điếu thuốc, khói thuốc bay ra che đi tầm nhìn của cô.
Cô nhớ đây là lần đầu tiên cô gặp Giang Duẩn, bọn họ có điều gì để nói sao?
Giang Duẩn nhìn cô, từ từ đi đến gần, Diệp Ly Lạc bất giác lùi lại.
Anh ta chưa làm gì cũng chưa nói gì nhưng cô cảm giác được có mùi nguy hiểm ở đây.
Chồng của bạn, tốt nhất là cô không lên dây vào.
"Xin lỗi, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước." Cô quay người định bỏ đi, đúng lúc này cánh tay bị Giang Duẩn giữ lại.
"Tôi còn chưa nói xong mà."
"Bỏ tay ra, anh làm gì vậy?"
Shit! Đến nước này cô còn quan tâm anh ta muốn nói gì làm gì chứ? Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không tài nào làm được, cô trừng mắt Giang Duẩn.
"Anh biết tôi là ai không?"
Đối phương chẳng hề bị câu nói của cô dọa sợ.
"Chính vì biết em là ai nên mới muốn nói chuyện đấy." Anh ta ghé sát vào tai cô "Khách sạn E ngày mai, muốn đi không?"
"Bốp!" Ngay lúc Diệp Ly Lạc cảm thấy vô cùng chán ghét cùng ghê tởm thì có một vòng tay quen thuộc mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Lục Thẩm Quân không hề do dự mà vung cú đấm thật mạnh vào mặt Giang Duẩn, cũng chẳng thèm liếc anh ta một cái anh vội nhìn xuống người trong lòng.
"Em không sao chứ? Anh ta có làm gì em không?"
Diệp Ly Lạc mếu máo, ôm chặt lấy anh.
"Không sao, anh nhất định sẽ khiến hắn ta hối hận."
Giảng Duẩn chật vật ngã ngồi ra sàn nhà, khóe môi chảy xuống một dòng máu đỏ.
"Mẹ kiếp!" Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lục Thẩm Quân cả người anh ta bỗng co rút lại.
"Lục...!Lục tổng..." Sao Lục Thẩm Quân lại ở đây được lúc đó anh ta đã thấy rõ ràng Lục Thẩm Quân uống khá say rồi.
Giang Duẩn vốn định nhân cơ hội này thông đồng với mĩ nữ mà anh ta nhìn trúng được không ngờ nhanh như vậy chồng cô liền đuổi tới khiến anh ta có chút chột dạ.
"Lục tổng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
Lục Thẩm Quân chẳng muốn nghe anh ta giải thích.
Hừ, động đến người phụ nữ của anh thì phải có can đản hứng chịu cơn thịnh nộ của anh.
Lục Thẩm Quân vung tay lên, ngay lúc này Diệp Ly Lạc ngăn cản anh lại.
Anh nhìn cô khó hiểu, cô nói nhỏ vào tai anh.
"Chị Nhất Đồng sắp đến, không thể ra tay." Vừa nãy cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Nhất Đồng liền đoán ra ngay.
Bản thân rất muốn cho tên khốn Giang Duẩn này một bài học nhưng cô biết đây không phải thời điểm thích hợp.
Nếu để cho chị Nhất Đồng nhìn thấy nhất định sẽ rắc rối to.
Ở đây cũng không có camera hay gì, giữa chồng mình và bạn bè rất khó để nói nên tin tưởng ai.
Cô cũng không muốn làm chị ấy khó xử.
Lục Thẩm Quân cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh hạ tay xuống nhưng ánh mắt nhìn Giang Duẩn vẫn tràn ngập sát khí.
Giang Duẩn phải không? Hôm nay hắn thoát được nhưng tương lai còn dài, anh sẽ không để yên đâu.
Giang Duẩn sắc mặt khó coi.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Khi Thẩm Nhất Đồng đến, Giang Duẩn tươi cười tỏ vẻ không có chuyện gì nói rằng vừa nãy đi đứng không cận thận nên bị ngã chảy máu mồm thành ra Thẩm Nhất Đồng vừa nghe xong thì sốt sắng không thôi.
Nhìn Thẩm Nhất Đồng như vậy đủ thấy được cô bị Giang Duẩn mê mẩm đến nhường nào.
Nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của Giang Duẩn, Diệp Ly Lạc thiếu chút nữa không nhịn được mà lao lên xé nát bộ mặt giả dối của anh ta ra.
Nếu không phải bản thân bị anh ta bỡn cợt chắc cô cũng sẽ không tin người đàn ông này là lại người như thế.
Ngồi trên xe trở về, Diệp Ly Lạc cứ thấy lo lắng bất an, cô quay sang nói với Lục Thẩm Quân.
"Em đã thăm dò bên phía chị Nhất Đồng thử rồi.
Chị ấy tin tưởng tên Giang Duẩn kia vô điều kiện vì vậy sợ là em có nói anh ta là người thế kia chắc chị ấy cũng không tin đâu." Cô thật sự không muốn cả đời Thẩm Nhất Đồng sẽ ở chung với một người chồng như vậy.
Lục Thẩm Quân vuốt ve mái tóc cô:
"Cái gì cũng cần có thời gian.
Thẩm Nhất Đồng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, rất nhanh thôi cô ta sẽ nhận ra con người thật của Giang Duẩn.
Anh cũng sẽ cho người điều tra về hắn.
Em đừng lo lắng quá!" Nói đến đây, trong mắt Lục Thẩm Quân hiện lên tin sáng lạnh.
Diệp Ly Lạc nghe anh nói đã phần nào yên tâm hơn.
Cô dựa vào vai anh, đầy ỷ lại.
"Lục Thẩm Quân những lúc em gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện kịp thời để giải cứu cho em.
Anh khiến em vô cùng, vô cùng cảm động." Cô nói chân thành.
"Vậy em muốn trả ơn như thế nào?" Anh nâng cằm cô lên hung hăng cắn một miếng rồi mới hài lòng buông xuống.
"Làm bà Lục của anh cả đời được không?"