Nam Bắc tay cầm cái xẻng chăm sóc hoa trong chậu. Cô đội cái mũ rất to, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, bé gái ngồi bên cạnh cũng đội mũ giống cô như đúc, ngồi xổm xem động tác của cô.
Nhiệt độ trong nhà trồng hoa rất ổn định.
Vì đang là mùa đông nên rất khi có được mặt trời.
“Ba ba đâu?”
“Ba ba ở Trung Quốc.” Nam Bắc nhẹ nhàng nói.
“Ba ba ở Trung Quốc làm cái gì?”
Giọng của cục cưng vừa nhẹ vừa thanh hỏi lại.
Cô cười: “Công tác a.”
“Ba ba vì sao phải công tác?”
“Mua sữa bột cho con ăn a.” Nam Bắc tươi cười tháo bao tay xuống sờ sờ mặt cục cưng.
Cô nhìn ánh mắt cục cưng, màu đen giống hắn, nhưng lông mi rất dài, chớp mắt một cái cô nhớ quá khứ. Trong giấc mơ ở Philppines, thiếu niên Trình Mục Dương cũng im lặng thế này.
“Mẹ.” Cục cưng bỗng nhiên học Nam Bắc, vươn tay nhỏ bé, sờ sờ mặt của cô.
“Sao?” Nam Bắc cũng che mặt mình, đem tay cô phủ lên tay bé.
“Cục cưng ăn không nhiều lắm.” Bé nhỏ giọng nói, “Mẹ kêu ba ba không cần đi công tác.”
Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
Nam Hoài không thường xuyên đến đây, hắn chỉ ở đây khoảng nửa tháng khi cục cưng vừa mới biết nói. Bình thường, con gái thường rất thích dựa vào cha, cho nên cục cưng rất thích hắn. Thậm chí, sau khi nói được từ ba ba thì chuyện đầu tiên bé làm mỗi ngày chính là đến phòng kêu Nam Hoài rời giường, hơn nữa phải tự tay bé xếp dép lê dưới giường chờ Nam Hoài xuống giường mang vào.
Kỳ thật, anh trai chỉ có một ngày ngủ dậy trễ do mệt mỏi.
Hơn mười ngày còn lại hắn đều ngoan ngoãn nằm trên giường giả bộ ngủ, chờ cục cưng xuất hiện.
Có lẽ lúc cục cưng còn nhỏ, cô cần phải giải thích với bé, ba ba này không phải là “ba ba” thật sự. Nhưng mà thấy dáng vẻ hiện tại của cục cưng cô nghĩ có thể không cần nói đến việc này. Để cục cưng có ba ba, có mẹ, mỗi ngày bé đều hỏi vấn đề kì quái, thật sự là việc hạnh phúc nhất.
Buổi tối khi Nam Hoài gọi điện đến, cô cùng hắn nói chuyện này.
Giọng Nam Hoài vẫn dịu dàng, hắn nói hắn sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện, tết âm lịch sẽ đến. Hai người trao đổi về tình hình cục cưng gần đây, nói đến hơn nửa giờ. Nam Hoài đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua em mang theo cục cưng đến Brussels sao?”
Cô chỉ muốn trộm ra ngoài một chút, nhưng vẫn biết không thể giấu diếm được Nam Hoài.
Vì vậy thản nhiên thừa nhận: “Em bỗng muốn ăn đồ ăn ở đó.”
Nam Hoài trầm mặc một lát, cười rộ lên: “Có chút phiền toái nhỏ, ngày mai anh sẽ đổi chỗ ở cho hai người, được không?”
Cô dạ: “Được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Trước kia khi đi học, Nam Bắc ở tại khu nói tiếng Pháp, nhưng khu ở hiện nay của cô, đa số người dân lại nói tiếng Hà Lan. Nhiều khi mang cục cưng ra ngoài phải cần một người phiên dịch. Chỉ có một ít thời gian riêng tư, cô mới dẫn theo cục cưng đến những nơi cô từng đi qua với Trình Mục Dương.
Sau khi chuyển nhà không lâu đã đến tết âm lịch.
Nam Hoài không đến đúng giờ, người đến lại là khách ngoài ý muốn. Thẩm Gia Minh.
Cực cưng tuy rằng lễ phép nhưng có địch ý rất rõ ràng với Thẩm Gia Minh. Bé luôn dựa vào người Nam Bắc, từ khi ăn cơm tất niên đến khi đi ngủ cũng không chịu rời khỏi cô. Thú vị nhất là chỉ cần Thẩm Gia Minh muốn cùng Nam Bắc nói chuyện, cục cưng nhất định sẽ hỏi cô vấn đề nào đó, đánh gãy câu chuyện của hai người. Mãi đến khi cục cưng đi ngủ Nam Bắc mới có thể mang bé đặt lên giường, nhìn một chút rồi ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài phòng ngủ của cô có một phòng khách nhỏ.
Thẩm Gia Minh ngồi ở một chỗ, cầm điếu thuốc nhưng không có châm.
“Cai thuốc sao?” Nam Bắc kỳ quái hỏi hắn.
“Không có.” Thẩm Gia Minh cười nhìn cô, “Sợ ảnh hưởng không tốt với con nít.”
“Nó đang ngủ. Không sao đâu, anh cứ hút đi, chốc nữa sẽ có người xử lý mùi trong phòng,” Nam Bắc ngồi đối diện hắn, “Sao tốt như vậy, tết âm lịch lại đến thăm em.”
“Không có gì.” Thẩm Gia Minh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, “Chỉ là muốn nhìn thấy em một chút.”
Nam Bắc cười: “Sao bỗng nhiên nói chuyện như vậy, gặp chuyện không vui sao?”
“Không có.” Hai tay hắn thả điếu thuốc trên bàn, tháo mắt kính xuống, “Chơi xúc xắc không?”
“Được, dù sao cũng là tết a.”
Nam Bắc nhờ quản gia đem đến các thẻ bạc sặc sỡ đặt trên bàn.
Thẩm Gia Minh cười cười đẩy các thẻ bạc ra, nhẹ ngàng dùng tay phải lắc lắc cái chén: “Nếu em thắng, anh tặng em một món quà năm mới.” Thanh âm nặng nề có tiết tấu từ cái chén truyền đến.
Như trở về khi còn nhỏ, mỗi lần hắn muốn đưa cô quà đều làm như vậy. Sau đó để Nam Bắc thắng, tặng quà cho cô, cứ làm vậy không biết mệt. Dưới ánh đèn đỏ sậm trong phòng, cô nhìn tay Thẩm Gia Minh, nhớ tới đoạn thời gian kia, cuộc sống của cô yên bình vững vàng, không có bất cứ nguy hiểm gì.
Đơn giản chỉ là so sánh điểm số.
Rất dễ.
Thẩm Gia Minh để cô thắng tuyệt đối, cô ra ba con lục (6), sau đó hắn ra ba con nhất (1). Nam Bắc nhịn không được bật cười: “Gia Minh, anh có thể đến Đài Loan diễn Vua đánh bài được rồi.”
Hắn nhìn Nam Bắc, không lấy ra quà tặng, nhưng hình như có gì đó muốn nói.
Chuông điểm mười hai giờ.
Mười hai tiếng chuông, trầm thấp mà có quy luật.
Tân niên, một năm mới .
Nam Bắc cười nói với hắn: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Thẩm Gia Minh nhìn cô, trầm mặc vài giây sau đó mở miệng, “Trình Mục Dương còn sống.”
Chỉ vài chữ đơn giản.
Cô nhìn hắn không có phản ứng gì. Thẩm Gia Minh nói lại hai lần, một chữ cũng không đổi, Trình Mục Dương còn sống. Nam Bắc thấy mình phát run, bàn tay không ngừng siết chặt, siết chặt, đến khi thấy đau mới đứng lên: “Anh ấy ở đâu?”
Thẩm Gia Minh sẽ không lừa cô.
Nhưng cô vẫn rất sợ, sợ câu tiếp theo của hắn, nói rằng đây chỉ là một trò đùa đầu năm mới.
“Không biết.” Thẩm Gia Minh thấp giọng nói, “Anh chỉ biết, hắn còn sống.”
Hắn nói xong, cũng đứng lên: “Kỳ thật lần này anh đến đây là do anh trai em bày mưu tính kế.” Hắn cười rất tiếc nuối, “Thật là cơ hội tốt, anh vốn nên cầu hôn em.”
Tim Nam Bắc đập rất nhanh.
“Nam Hoài biết rõ hơn anh, em có thể hỏi hắn.” Thẩm Gia Minh thấy Nam Bắc sớm đã thất thần, ý bảo cô nên đi, “Mau đi đi, gọi điện thoại cho Nam Hoài sẽ biết tất cả, không cần quan tâm đến anh.”
“Cảm ơn anh, Gia Minh, cảm ơn anh.”
Cô nói xong liền chạy vào thư phòng.
Thẩm Gia Minh cầm điều thuốc giữa hai ngón tay nhìn thư phòng đến xuất thần. Có đôi khi duyên phận giữa người với người chỉ có thể lấy thời gian để xác định. Nếu nói hắn cùng Nam Bắc có sáu bảy duyên phận thì Trình Mục Dương may mắn hơn hắn rất nhiều.
Sự may mắn trong lời nói của Thẩm Gia Minh, có lẽ là một đời một kiếp này.
Hắn nắm điếu thuốc trong tay, cười cười, đi xuống cầu thang, rời khỏi nơi này.
Điên thoại được kết nối, Nam Hoài hỏi thăm cục cưng trước.
Cô không trả lời lại hỏi vấn đề của Trình Mục Dương.
Nam Hoài có chút ngoài ý muốn, thậm chí ngay từ đầu ngữ khí phi thường không tốt, áp chế phiền chán của bản thân. Hắn không ngờ Thẩm Gia Minh sẽ nói cho Nam Bắc biết. Nếu hắn không nói, Thẩm Gia Minh không nói, có thể cả đời cô cũng không biết. Là một người anh trai, tận mắt thấy em gái trải qua ranh giới sống chết, cả người đều là vết thương, còn mang thêm đứa bé của hắn trên người. Nam Hoài cảm thấy, hắn không giết chết Trình Mục Dương đã là quá độ lượng.
Nhưng Nam Bắc vẫn cố tình thương Trình Mục Dương như vậy.
“Em muốn gặp anh ấy.” Nam Bắc nói, “Em nhất định phải gặp anh ấy.”
Cho dù Nam Hoài nói thế nào thì cô chỉ lập lại những lời này.
Cuối cùng hai người đều yên lặng.
Không ai thèm nói.
Qua một lúc lâu, Nam Hoài cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn chỉ có một người thân, đáp ứng cô đã thành thói quen của hắn: “Đừng để tâm trạng của em ảnh hưởng đến cục cưng, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Sáng sớm mai anh đưa người đến gặp em.”
Cô dạ rồi ngắt máy.
Vì lời nói của Nam Hoài, Nam Bắc trắng đêm không ngủ, ngồi ở bên giường nhìn cục cưng. Cục cưng có thói quen ngủ một mình, tư thế ngủ rất ngoan, luôn nằm ngửa, hai tay bé nhỏ đặt trên bụng.
Đối với tư thế ngủ, Nam Bắc chưa bao giờ bắt buộc bé, tất cả đời là trời sinh.
Cô rất thương cục cưng, thậm chí không chịu không chịu đặt tên cho con mà chỉ muốn kêu bé là cục cưng. Tất cả tình yêu này đều là vì Trình Mục Dương, vì cục cưng là đứa nhỏ của Trình Mục Dương.
Mỗi ngày cô đều nhìn cục cưng tỉnh ngủ.
Hôm nay Nam Bắc tâm thần không yên, đợi “người kia” theo lời Nam Hoài.
Cục cưng tỉnh lại rất đúng giờ, chưa mở mắt ra đã vươn hai cánh tay theo thói quen, mềm mại gọi mẹ.
Nam Bắc cười, dùng chăn nhỏ bọc cục cưng ôm ngồi trên đùi cô.
“Ba ba đâu?”
Trí nhớ tốt thật, vẫn còn nhớ cô đã nói Nam Hoài đến tết âm lịch sẽ đến với bé.
“Ba ba vẫn đang trên đường đến.” Nam Bắc lấy khăn ấm lau mặt cho cục cưng, “Cục cưng thích ba ba sao?”
Cục cưng ôm lấy cổ của cô, không cam lòng nói: “Bởi vì số 0 đứng trước số 1.”
Cô rốt cục đã hiểu.
“Cục cưng, mẹ nói với con, con còn một…” Nam Bắc suy nghĩ nửa ngày, không biết nên hình dung Trình Mục Dương như thế nào, sau đó nở nụ cười, “Còn một ba ba nhỏ. Vui không?”
Cục cưng nghi hoặc nhìn Nam Bắc: “Ba ba nhỏ?”
“Chính là nhỏ tuổi hơn ba ba nên gọi là ba ba nhỏ.”
Cục cưng dán đầu vào bả vai Nam Bắc, cọ cọ: “Nhỏ hơn ba ba là ba ba nhỏ. Lớn hơn ba ba là ba ba lớn.”
Nam Bắc dở khóc dở cười, tiếp tục dỗ bé: “Không phải nga, cục cưng chỉ có hai ba ba, người khác không phải.”
Cục cưng vừa rồi mới biết thêm một khái niệm, sau đó lại bị phủ định thì cảm thấy mơ hồ.
Cục cưng chậm rãi nhíu mắt như đang tự hỏi.
“Có nhiều người chơi với con như vậy không vui sao?” Nam Bắc tiếp tục hỏi.
Bé thấy Nam Bắc đang cười nên cũng cười theo: “Ba ba nhỏ sẽ tặng quà cho con sao?”
Nam Bắc cười: “Sẽ a.”
“Sẽ thích cục cưng sao?”
“Đương nhiên thích.”
Phỏng chừng sẽ thích đến điên mất.
“Mẹ thích ba ba nhỏ sao?”
“Thích.”
Ánh mắt cục cưng cong lên: “Ba ba nhỏ ngày mai sẽ đến sao?”
Nam Bắc khẽ lắc đầu, hôn lên mặt cục cưng: “Sẽ không, nhưng ba ba nhỏ rất nhanh sẽ đến gặp cục cưng.”
“Được rồi.” Cục cưng rốt cục cho phép, dán trên người Nam Bắc, nhỏ giọng nhắc nhở, “Để ba ba nhỏ vụng trộm đến gặp cục cưng thôi. Nếu không ba ba biết sẽ tức giận.” Nam Bắc dạ, bật cười.
Nam Hoài tính toán thời gian rất tốt, ngay khi cục cưng đang ăn sáng thì đưa quà đến, ăn xong cô cùng với cục cưng ngồi vẽ. Cục cưng hết sức chuyên chú cầm bút trong tay vẽ loạn trên giấy, quản gia ám chỉ Nam Bắc có thể rời đi. Cô lập tức để hai cô gái bên cạnh chăm sóc cục cưng, đứng dậy lén lút đi xuống lầu.
Đi gần như là chạy.
Trong một cái sân kiểu Trung Quốc, trời mưa không lớn lắm, có người đàn ông cầm súng lục đang đứng, nhắm vào một người, là Tiểu Phong. Thời gian hai năm đã biến hắn từ một thiếu niên trở thành một chàng trai trưởng thành.
Đầu của hắn ẩm ướt, vốn đang nhăn mày khi thấy Nam Bắc thì liền giật mình. Nam Bắc cũng nhìn hắn, qua một lát thì hai người cùng nở nụ cười, dường như cả hai đã trút được gánh nặng trong lòng.