Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 45: Phản kích ở bước đường cùng (1)



Vị trí của họ là ở vùng hoang mạc gần thủ đô Riyadh.

Chuyên cơ của Trình Mục Dương sáng sớm mai sẽ đến sân bay Riyadh, hắn vẫn muốn ở đây, dù sao sa mạc thích hợp với người như hắn hơn là thành thị. Chẳng may có đổ máu xung đột cũng có thể dễ dàng che lấp, thi thể cùng máu tươi đều bị cát chôn vùi.

Mà nơi này cách thị trường kinh doanh lạc đà lớn nhất thế giới rất gần.

Sau giữa trưa, Trình Mục Dương mang cô đến đó nhìn những cuộc mua bán lạc đà.

Không chỉ có bán lạc đà còn có sữa lạc đà, thậm chí là hamburger thịt lạc đà.

Trình Mục Dương đưa một cái Hamburger lạc đà cho cô, Nam Bắc cầm lấy với vẻ mặt quái dị: “Ăn ngon sao? Giống hương vị gì vậy? Thịt gà? Thịt dê? Hay là thịt bò?”

“Không giống cái nào cả.” Hắn cười một cái nói, “Nhưng mà anh khẳng định sẽ không khiến em mập lên. Người Ả Rập Saudi ăn chúng vì thịt lạc đà rất ngon, hàm lượng mỡ lại thấp, bởi vì đa số mỡ của chúng đều nằm trên bướu.”

Nam Bắc uh một tiếng rồi ăn một miếng nhỏ.

Mùi vị này nói sao nhỉ, không tính là ngon.

Cô thấy Trình Mục Dương không mua phần nào cho hắn thì liền đưa bánh của cô đến miệng hắn, ý bảo hắn ăn một miếng. Ngoài dự đoán, Trình Mục Dương lại lắc đầu, cô đưa sữa lạc đà cho hắn.

Trình Mục Dương lại lắc đầu, nhẹ giọng nói cho cô: “Anh quên nói với em, trong mắt đàn ông Ả Rập, sữa lạc đà chính là thuốc tráng dương tự nhiên, rất hữu hiệu.”

Nam Bắc kêu nhỏ, nhất thời cũng không muốn uống nữa.

Cô nhớ tối hôm qua, Trình Mục Dương không những tự hắn uống còn dùng miệng đút cô uống sữa lạc đà, Nam Bắc bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt.

Bởi vì đây là nơi buôn bán súc vật nên rất hỗn độn, còn có cả nơi giết mổ, mùi máu hòa vào không khí khiến người ta không thoải mái. Nam Bắc thấy kỳ lạ, Trình Mục Dương vì sao mang cô đến nơi này, mãi đến khi họ vào một cái lều rất lớn, thấy được nhiều tảng đá rất đẹp.

Có lớn, có nhỏ, đặt bên trong lều. Chủ nhân đang nhìn họ cười.

Những viên đá màu nâu vàng, nhìn bên ngoài giống như sói, được thợ điêu khắc làm thành hai ba đóa hoa hồng. Ngay giữa lều là một cái lồng bằng thủy tinh, bên trong có gần một trăm bông hoa.,

Hoa có hình dạng khác nhau nhưng đóa nào cũng có lớp lớp cánh hoa trùng điệp.

“Hoa hồng sa mạc (được điêu khắc từ đá sa mạc nên người ta gọi là hoa hồng sa mạc).” Trình Mục Dương nắm lấy bả vai của cô nói: “Đóa hoa lớn nhất kia anh dự định sẽ mang về nhà của chúng ta ở Moscow.”

“Hoa hồng sa mạc?”

Hắn vuốt cằm: “Nơi đào ra những viên đá này chủ yếu là ở dải Gaza[1], vì vậy họ biến chúng thành hoa hồng đá, giống như hoa hồng ở sa mạc Australia vậy, là một vật phẩm quí giá có giá trị rất cao.”

Nam Bắc tới gần khối đá nhỏ kia, cảm nhận được sự sắc bén của chúng.

Trình Mục Dương thấp giọng giải thích với cô.

Nói cho cô, ở nơi này của Ả Rập Saudi rất dễ đào được hồng sa mạc. Dùng xẻng đào xuống ba bốn thước, nếu đụng phải tầng đất ẩm ướt, thì sẽ có đá, nếu may mắn thì chính là hồng sa mạc này.

“Ở vùng cát chảy mênh mông này không thể tìm ra một bông hoa hồng chân thật, nhưng có thể dùng những viên đá mấy ngàn năm này kết thành hoa hồng sa mạc, vĩnh viễn không héo tàn.” Trình Mục Dương tiến sát vào sau người cô, dùng tiếng Trung nói nhỏ, “Lễ tình nhân vui vẻ.”

“Lễ tình nhân vui vẻ.”

Nam Bắc trả lời hắn.

Đây không phải lễ vật gì đáng giá, nhưng cũng đủ lãng mạn rồi.

Hắn cười: “Khi Thích Ca Mâu Ni 29 tuổi, cảm thán con người có sinh, lão, bệnh, tử thật sực khổ, ông đã từ bỏ thân phận vương tộc, bỏ lại vợ và con, trong một đêm xuất gia tu hành.” Giọng của hắn rất rõ ràng, “Anh vẫn nghĩ ông ta làm thế rất hợp lý. Nhưng tối qua cẩn thận suy nghĩ, làm sao có thể bỏ vợ và con chỉ vì muốn thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử? Thật là khờ.”

Nam Bắc cười rộ lên: “Thích Ca Mâu Ni, từ khi sinh ra cứ bảy bước đi sẽ xuất hiện một bông sen, cũng không phải là người bình thường mà anh có thể so sánh.” Cô cầm lấy đôi tay đang ôm quanh bụng mình, cười nói: “Trình Mục Dương, anh hở một chút sẽ nói những câu chuyện xưa về Phật, tay lại cầm dao mổ, nhất định là khắc tinh của phụ nữ.”

Trình Mục Dương nở nụ cười nhẹ, không nói nữa.

Chủ nhân của chiếc lều này cũng không biết hai người Phương Đông kia đangnói gì. Hắn chỉ lễ phép mỉm cười, đi bên cạnh cùng hai người xem những bông hoa hồng sa mạc khác. Thậm chí còn dùng tiếng Trung Quốc tự mình học được nói lên chữ “Vĩnh viễn không tàn”.

Nam Bắc nghe được buồn cười đến chết, khẳng định đã có người sắp đặt trước, khiến ông chủ này lấy lòng Trình Mục Dương. Trình Mục Dương lại biểu hiện rất bình thường. Hai người ra khỏi cái lều lại bất ngờ thấy được những con lạc đà rất đẹp ở xa xa, những con lạc đà thượng đẳng.

Những con lạc đà này rất bắt mắt, làn da bóng loáng, ánh mắt rất to.

Cô nhìn thấy rất thú vị, Trình Mục Dương ở bên cạnh nói cho cô biết, quý tộc ở Ả Rập Saudi rất thích thi đấu lạc đà, cho nên dân bản xứ ở đây chuyên môn đào tạo ra những con lạc đà chạy rất nhanh: “Đôi khi chúng ta có thể bắt gặp những con lạc đà thượng đẳng, giá thấp nhất cũng khoảng 50 vạn đô la Mỹ, cao nhất có thể lên đến trăm vạn.”

“Thật sao?” Cô tò mò nhìn những chú lạc đà này.

“Những con lạc đà quý báu dùng để đua cũng không được giao dịch ở đây.” Trình Mục Dương cười rộ lên.

Khi hắn nói thì một người Ả Rập tướng mạo quí phái, hỏi chủ nhân những con lạc đà này để mua. Bọn họ lớn tiếng nói với nhau, Trình Mục Dương cẩn thận nghe xong thì phiên dịch lại cho cô nghe: “Buổi chiều, có một cuộc thi đấu lạc đà, chúng ta có thể đi xem một chút.”

Cô không hề có ý kiến khác.

Đây là ngày cuối cùng ở đây.

Sau đó cô sẽ cùng Trình Mục Dương trở về Moscow, ở cùng với hắn và cục cưng.

Khoảng một giờ sau, cuộc thi lạc đà bắt đầu.

Nơi thi đấu cách chợ giao dịch lạc đà khoảng mấy km. Rất nhiều người đàn ông Ả Rập Saudi mặc áo choàng trắng ngồi trên khán đài. Nam Bắc và Trình Mục Dương cũng chọn một góc nhìn những người cưỡi lạc đà như cưỡi ngựa.

Theo như những lời Trình Mục Dương nói, những người ngồi trên lạc đà càng nhỏ thì sức nặng trên lưng lạc đà càng nhẹ, cho nên con lạc đà sẽ chạy nhanh hơn.

Vì thế ngồi trên lưng những con lạc đà này hầu hết là những bé trai nhỏ tuổi, nhìn qua khoảng mười hai, mười ba tuổi. Sau khi trận đấu bắt đầu, trên khán đài reo vang những tiếng hò hét của khán giả, không ngừng có ngưới đứng lên cổ vũ.

Nam Bắc cũng nhiệt huyết sôi trào nhịn không được cầm tay Trình Mục Dương, lại phát hiện hắn đang nhìn một nơi cách đó không xa. Cô cảm thấy kỳ quái, vừa định nhìn theo tầm mắt hắn thì Trình Mục Dương đã lén vỗ lên vai cô nhỏ giọng nói: “Đừng quay đầu, bọn họ đến đây.”

“Ai?”

“Hiện tại là kẻ địch, tương lai là bạn bè của chúng ta.”

Nhân viên CIA?

Nghe giọng điệu của Trình Mục Dương, hắn cũng không ngạc nhiên lắm.

Tâm tình thoái mái của Nam Bắc cả ngày nay cũng bị đánh tan, trong lòng căng thẳng. Cô cũng đoán ra, sau khi bọn họ đưa nữ khoa học gia hạt nhân kia đi, lại bắt cóc nhân viên của CIA, sớm hay muộn CIA cũng tới tìm họ.

Lần này bọn họ không có kiêng kỵ điều gì.

Nếu nói trước ngày hôm qua, nhiệm vụ hàng đầu của họ là muốn mang nữ khoa học hạt nhân của Ả Rập Saudi rời đi, thì hiện tại nhiệm vụ của họ càng đơn giản hơn nhiều, ở đây, trực tiếp ám sát tội phạm truy nã cuối cùng nằm trên danh sách của CIA.

Trình Mục Dương đại khái cũng biết phải có lúc trực tiếp giao chiến như thế này.

Vì vậy hắn mới lựa chọn dừng chân bên ngoài thủ đô Riyadh, giữa sa mạc cùng chơi trò chơi với họ.

Lạc đà chạy nhanh, bụi tung cuồn cuộn.

Trình Mục Dương bỗng nhiên nắm tay cô nhảy xuống khán đài, sau đó vươn tay ra với cô, Nam Bắc liền nhảy theo. Trình Mục Dương vững vàng đỡ lấy thắt lưng cô, khi hai người xoay người, đã có rất nhiều lạc đà chuẩn bị chạy tới.

Cách đó không xa cũng có vài người mặc áo choàng trắng cũng đứng lên chạy về nơi này.

Những người cổ vũ rất nhiều, không ai chú đến vài người mặc áo trắng đặc biệt kia. Trình Mục Dương và Nam Bắc chạy nhanh ngang qua con đường đua, khiến người trên khán đài phải kêu lên bốn phía.

Những con lạc đà đang tiến lên, nài lạc đà (những người ngồi trên lưng điều khiển nó ấy) tay cầm dây cương quất không ngừng.

Với tốc độ này, bọn họ căn bản không thể tránh đi hai người.

May mắn là Trình Mục Dương, cũng may mắn là Nam Bắc.

Hai người giữa bụi cuốn mù mịt bay ngang qua đường đua, ngay khi hai người bước ra thì những con lạc đà cũng lập tức chạy qua nơi họ vừa đứng. Nhân viên công tác trợn mắt há mồm, họ liền đoạt một con lạc đà chuẩn bị ra đua. Trình Mục Dương ôm Nam Bắc nhảy lên lưng lạc đà rồi cưỡi nó chạy khỏi khu đua lạc đà.

Phía sau là những tràn vỗ tay hoan hô, còn có cả giọng của nhân viên công tác hét to.

“Hắn kêu cái gì vậy?” Nam Bắc nghiêng đầu hỏi, mặt dán vào người Trình Mục Dương.

“Hắn nói đây là lạc đà quán quân.” Giọng Trình Mục Dương mang theo ý cười, “Ý hắn chính là, rất đáng giá.”

“Ít nhất là 100 vạn đô la Mỹ sao?”

“Không sai.”

“Giặc cướp.” Nam Bắc cười, “Anh không những lưu manh mà còn là giặc cướp.”

Đoạn đối thoại của hai người bị gió xé toang.

Không hổ danh là lạc đà quán quân, tuy rằng phía sau có người đuổi theo nhưng hoàn toàn đem những người đó đá ra xa. Sa mạc rộng lớn, không thể nhìn thấy biên giới. Nam Bắc đem khăn che mặt màu đen đội lên, ngăn cản gió cát càng ngày càng mạnh.

Trình Mục Dương dường như đi vào càng sâu trong sa mạc, tránh đi đám người đó.

Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối không lo lắng.

Nếu nói cuộc hành trình ở Philippines là ngoài ý muốn thì lần này là hoàn toàn ngược lại.

Cát mịn như phấn, ở dưới ánh mắt trời hiện ra một màu chói mắt.

Khác với ngựa, cách thức lạc đà chạy quả là tra tấn người khác.

Cũng may là hắn dùng hai tay nhanh chóng ôm chặt cô lại, không để cô bị xóc nảy quá mạnh.

Trình Mục Dương sợ cô bị gió thổi, trong lúc “chạy nạn” vẫn cẩn thận mang khăn che mặt của cô kéo lên, bao lấy cả khuôn mặt, ngay cả mắt cũng che lại.

Tầm mắt Nam Bắc bị bịt kín, phía trước tối đen, đôi mắt cô không bị ánh mặt trời chói chang cùng bão cát sa mạc tàn phá.

Chỉ là hơi kín gió.

“Phía trước có những mỏm núi đá.” Trình Mục Dương cúi đầu nói bên tai Nam Bắc, “Nhảy xuống lạc đà, A Mạn sẽ tiếp ứng chúng ta.”

Nam Bắc ừ một tiếng, mơ hồ nhìn thấy những cồn cát và núi đá xa xa.

Thực giảo hoạt, đây không phải là cạm bẫy đã sớm an bài sao?

—Hết chương 45—

***

Chú thích:

[1] Dải Gaza Dải Gaza là một dải đất hẹp ven biển dọc theo Địa Trung Hải, ở Trung Đông, về mặt pháp lý không được quốc tế công nhận là một phần của bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào. Tên của nó được đặt theo tên thành phố chính Gaza. Đây là vùng lãnh thổ có mật độ dân số cao nhất trên trái đất, với khoảng 1.4 triệu người sống trên khu vực diện tích 360 km².

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.