Một Đời Nắm Tay

Chương 20: 20: Văn Phòng Play





Editor: Chanh
"Người bạn này của em có lòng quá." Còn về phần "lòng" này là gì, Thư Luật đè nén cảm xúc, khóe mắt mang theo ý lạnh.

Trì Tĩnh cầm chiếc hộp trên tay, chợt nhớ ra năm ngoái Lương Duệ Tư đã nói lần sau sẽ tặng lại quà cho cô vào ngày sinh nhật.

Không chỉ anh mà còn có Nghiêm Hạo, họ thường sẽ tặng cho nhau những món quà nhỏ vào mấy ngày lễ Tết.

Chỉ là không ngờ món quà lần này của Lương Duệ Tư lại đến sớm như vậy.

Dù sao từ đây đến ngày sinh nhật cô vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa...!
"Có qua có lại thôi."
Trì Tĩnh đặt chiếc hộp sang một bên, Thư Luật nhàn nhạt liếc mắt một cái.

Hai người cũng không định tiếp tục chủ đề này.

Xe dừng ở trước cổng tiểu khu.

Thư Luật không nói chuyện, Trì Tĩnh cũng im lặng.

Ánh sáng trong xe ảm đạm, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên một lớp bàng bạc.

Trì Tĩnh tháo dây anh toàn ra, do dự một lát rồi nghiêng người qua, ôm lấy Thư Luật.

"Anh về nghỉ ngơi cho tốt."
Thư Luật không nói gì, chỉ giơ tay lên ôm chặt cô, cúi đầu áp môi xuống.

Chiếc lưỡi linh hoạt không chút khách khí xông vào khoang miệng Trì Tĩnh, tùy ý tàn sát bừa bãi.

Hai người khát khao nhau vốn đã lâu, một khi đã động tình liền có chút khó mà khắc chế.

Bàn tay thô ráp của Thư Luật như mang theo lửa vuốt ve tấm lưng trần lộ ra của Trì Tĩnh.

Tiếng thở dốc trầm đục ái muội trong không gian nhỏ hẹp dường như bị phóng đại lên mấy lần, vừa kích thích lại quyến rũ.

Hô hấp Trì Tĩnh dồn dập, đôi mắt phong tình liễm diệm nhìn Thư Luật, ươn ướt.

Hơi thở nóng rực của Thư Luật phả vào bên tai Trì Tĩnh, anh cúi đầu, cắn lên cổ của cô.

Trì Tĩnh đột nhiên thở gấp, bị Thư Luật trêu chọc đến mơ mơ màng màng.

Đến nỗi mãi sau khi đi vào nhà, cô mới ngờ ngợ nhận ra mình quên béng việc cầm hộp quà của Lương Duệ Tư lên.

Cô dựa người vào cửa, vén mái tóc dài, nghĩ bụng tặc lưỡi, thôi ngày mai lấy cũng được.

- -
Con người quả thật đều rất thực tế.

Từ sau khi mối quan hệ của hai người trở nên rõ ràng, thái độ của Thư Luật đối với Trì Tĩnh đã thay đổi rất nhiều.

Lịch trình anh đều báo cáo đầy đủ, thi thoảng còn nói một vài lời quan tâm.


Hơn nữa, anh còn trở thành tài xế toàn thời gian chuyên dụng của Trì Tĩnh.

Sáng sớm Trì Tĩnh đang chuẩn bị ra cửa, liền nhận được điện thoại của Thư Luật.

Lúc xuống dưới lầu, chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn bên ngoài.

Thư Luật mặc một bộ tây trang màu lam đậm, vừa chín chắn lại trầm ổn.

Trên chân là đôi giày da sang quý không nhuốm bụi trần.

Tay phải cầm một ly cà phê, ung dung tựa vào thân xe, một thân vừa đẹp trai lại hào hoa phong nhã.

Trì Tĩnh cúi đầu liếc nhìn chiếc váy của mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Cô mặc một chiếc váy dài tay chiết eo, chân váy còn được điểm thêm lớp vải kaki màu xanh ngọc, tôn lên dáng người có lồi có lõm của cô.

Một thân này cùng với trang phục của Thư Luật hôm nay, ngược lại còn rất nổi bật.

Thư Luật thấy cô tới bèn đứng thẳng người, ném ly cà phê vào thùng rác, giữ lấy cửa xe: "Lên xe."
Nơi ghế phụ anh đã mua sẵn bữa sáng cho Trì Tĩnh: Một phần sủi cảo nhân tôm, một phần xíu mại gạch cua, còn có hai chiếc bánh bao và một ly trà sữa.

Đều là những món nổi tiếng của quán Quảng Phúc Ký rất hot.

Anh mua hơi nhiều, Trì Tĩnh ăn không hết: "...Anh có muốn ăn thêm chút không?"
Thư Luật xoay vô lăng lái xe đi ra ngoài: "Anh ăn rồi."
Thế là Trì Tĩnh ăn hết phần sủi cảo nhân tôm cùng xíu mại gạch cua.

Sau đó, cô mới nhớ tới, người này không phải ghét nhất là trên xe có mùi lạ sao?
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Thư Luật đặt trên tay lái, Trì Tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn, thầm nghĩ tối qua đôi tay này phủ lên tấm lưng trần khiến cô tê dại, không khỏi bất giác ngồi thẳng người lên.

"Sao anh lại đổi xe thế?"
"Chiếc kia đưa đi bảo dưỡng."
"Cài áo của em tối qua rơi ở trên xe đấy."
Thư Luật im lặng một hồi: "Để lần sau lại lấy đi."
Ra khỏi hầm để xe, Trì Tĩnh quang minh chính đại đi ké thang máy chuyên dụng của Thư Luật.

Tới phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Đồng Dao chuẩn bị tới căn tin ăn sáng, Trì Tĩnh liền đem hai chiếc bánh bao còn nóng hổi cho cô nàng.

"Cô không chê thì nhận đi."
Cô gái nhỏ thụ sủng nhược kinh nhận lấy, vội vã nói cảm ơn Trì Tĩnh.

Điều kiện trong nhà Đồng Dao cũng không tốt, gắng gượng lắm mới học xong Đại học, lại còn phải chăm người em trai bị bệnh tim.

Mặc dù đang trong thời gian thực tập, nhưng tiền lương cũng đã cao hơn rất nhiều so với các công ty khác.

Ấy vậy mà Đồng Dao vẫn dành dụm từng đồng như trước.

Cô ta cất túi bánh bao, sau đó cầm iPad đi tới bên người Trì Tĩnh.


"Chín giờ sáng nay có một cuộc họp để thảo luận về bản kế hoạch lần này.

Chỉ phải nhớ đó."
Trì Tĩnh mở máy tính, lật tài liệu ra nhìn qua vài lần.

"Ừ, tôi biết rồi."
"...!Giám đốc Trì."
Trì Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô ta: "Có chuyện gì sao?"
Mặt Đồng Dao hơi đỏ lên, nhìn Trì Tĩnh ấp a ấp úng nói một câu: "Nghe nói đây là bản kế hoạch đầu tiên của chị ở công ty...!Giám đốc Trì, cố lên!"
"...Cảm ơn."
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Đồng Dao, Trì Tĩnh không khỏi bật cười.

Cô gái này không phải là bị hai chiếc bánh bao làm cảm động chứ?
...!
Cuộc họp hôm nay không giống với những lần trước đó, lần này là sân nhà của Trì Tĩnh.

Cho nên cô tới phòng họp rất sớm.

Không nghĩ tới, vậy mà còn có người tới sớm hơn cả cô.

Dáng người nổi bật của Thư Luật đang an bị nơi ghế chính, dựa người vào lưng ghế, không giận tự uy.

Thấy Trì Tĩnh đi vào, ánh mắt sâu hun hút khẽ rơi vào trên người cô.

Trì Tĩnh tiện tay đóng cửa lại, đi tới bên người Thư Luật.

Sau khi đặt cặp hồ sơ lên bàn, người cô hơi khom xuống.

"Thư tổng hôm nay tới sớm vậy?"
Trì Tĩnh nhìn anh, đôi mi thanh tú nhẹ cong, cặp mắt lấp lánh sáng ngời.

Ngay cả đôi môi hồng nhạt cũng hơi vểnh lên.

Thư Luật nhìn được ý tứ trêu đùa trong mắt cô.

"Giám đốc Trì cũng không muộn."
So với những lần Trì Tĩnh luôn là người đến cuối, im ỉm ngồi nơi đuôi bàn, thì lần này quả thực cô tới sớm hơn rất nhiều.

Trì Tĩnh cười cười, liếc mắt nhìn đồng hồ.

Sau đó bất ngờ hôn một cái nơi khóe miệng Thư Luật.

"Thư tổng, ngài từng thử qua văn phòng play chưa?"
Thư Luật nhàn nhạt liếc cô.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.


Sau đó, cửa phòng bị người mở ra.

Trần Cách Phỉ nhìn thấy hai người trong phòng, con ngươi hơi co lại, rồi rất nhanh đã thả lỏng.

Đoạn, đi đến ngồi xuống ghế ngồi cố định của cô ta.

Trưởng các phòng ban lần lượt đến.

Trì Tĩnh cầm tập tài liệu trên bàn lên, vẫn đi đến chỗ cuối cùng thường ngày, ngồi xuống.

Sau phần phát biểu khai mạc nhàm chán, cuộc họp chính thức bước vào chủ đề chính.

Thư ký Hồng cố ý liếc mắt nhìn Trì Tĩnh một cái, mới chậm rãi mở miệng: "Cuộc họp hôm nay chủ yếu là bàn về sản phẩm mới sẽ ra mắt trong sáu tháng cuối năm.

Giám đốc Trì, mời."
Trì Tĩnh đứng lên.

Vóc người vốn mảnh mai lại duyên dáng, với chiều cao 1m65 và đôi giày cao gót 8cm, cô nhìn vừa cao lại gầy.

Trì Tĩnh cầm cặp hồ sơ đi tới trước màn máy chiếu, dùng máy tính mở bản Powerpoint ra.

Một chữ được in đậm hiện lên đập vào mắt mọi người – Triển Nhan*.

*展颜 (Zhản Yán): phơi bày vẻ mặt ra, trong convert là "Mặt giãn ra", hiện tại Chanh vẫn chưa tìm được cái tên ưng ý để đặt cho Series này, mọi người có thể góp ý nhea ^^ Tiếng Việt hay Tiếng Anh đều được á, miễn là nó sát nghĩa:>
Sau đó, Trì Tĩnh điều chỉnh micro một chút.

"Thương hiệu Zing từ lúc ra đời đến nay đã trải qua nửa nhiều thế kỷ, ngoại trừ ba series nước hoa mấy năm gần đây, còn lại hơn hai mươi series trước đó đều là từ tay cô Mai Phương Hoa mà ra."
Trì Tĩnh ấn chuột, chiếu hình ảnh của series gần đây nhất lên.

"Series đầu tiên là Heartbeat, tất nhiên nó là sự ngọt ngào của hương hoa, hòa vào đó là những mong đợi đẹp đẽ nhất của người phụ nữ, tạo nên một series Heartbeat gây chấn động một thời."
Nói đến đây, Trì Tĩnh cười cười: "Cho dù bây giờ nhắc tới, vẫn có không ít cô gái cảm thấy trái tim thuở thiếu nữ của họ vẫn còn đang rung động."
"Series Heartbeat vẫn luôn là series kinh điển trong kinh điển của Zing." Trần Cách Phỉ thờ ơ nói.

"Đúng vậy, điều này hẳn mọi người đều biết." Đuôi mắt Trì Tĩnh nhướng lên, tiếp tục chuyển sang slide tiếp theo.

Đây có thể coi là một "dòng chảy thời gian" của Zing.

Từ series đầu tiên đến series cuối cùng được Trì Tĩnh dựa vào thời gian mà đánh dấu trên trục.

Vị trí cuối cùng là dùng một khuôn mặt tươi cười đáng yêu thay thế cho series nước hoa mới chưa tung ra thị trường.

"Thật ra, cô Mai Phương Hoa đã sử dụng hai mươi hai loại nước hoa này để kể về cuộc đời đáng ghen tị của mình, Từ loạt series limerence* đầu tiên đến tuyệt tác epoch** cuối cùng, đây đều là tình cảm của bà dành cho một người đàn ông."
*limerence: sự tôn nghiêm
**(to make an) epoch: sự bắt đầu/mở ra một kỷ nguyên mới (trong đời)
Trì Tĩnh không chút kiêng dè nhìn thằng vào người Thư Luật, trong mắt dường như có điều gì đó dao động.

Thư Luật tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn cô.

Trước đây, khi Trì Tĩnh ngộ ra được điều này, trong lòng cô có chút tư vị không rõ.

Chỉ là cô xót thay cho Văn Mạc Sơn.

Người phụ nữ ông yêu cả đời, lại khắc sâu bóng hình một người đàn ông khác trong lòng như vậy.

Cô không có cách nào tưởng tượng ra nổi, lúc đó Văn Mạc Sơn đã dùng tâm tình gì để ký bản hợp đồng ấy.

Trong lòng Thư Luật bây giờ cũng xao động mãnh liệt.


Anh nhìn Trì Tĩnh bình tĩnh, tự nhiên đứng ở trên bục, trong con ngươi trầm tĩnh ân ẩn từng đợt sóng lớn cuộn trào.

Cô gái của anh, rời đi ba năm, bây giờ trở lại tựa như thay da đổi thịt.

Nếu trước đây Trì Tĩnh hoạt bát, nhanh nhẹn, thì bây giờ trên người cô lại toát ra một vẻ nữ tính vô cùng quyến rũ.

"Tiếp theo đây, mời mọi người cùng xem đoạn video ngắn này."
Trì Tĩnh tắt bản chiếu Powerpoint, nhấn vào tệp khác trên màn hình.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, Trì Tĩnh lặng lẽ lui sang một bên.

Video không dài, chưa tới ba phút.

Nội dung là về chai nước hoa do tự tay mình điều chế.

Tiêu đề của video được kết hợp từ những chữ đang rất thịnh hành – Một chai nước hoa DIY*.

*Do It Yourself (tự tay làm lấy) là một thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa một cái gì đó mà không có sự trợ giúp của các chuyên gia
Trong phòng không có âm thanh nào khác, mọi người đều chăm chú nhìn vào màn hình lớn trước mặt.

Chỉ vỏn vẹn vài phút, chai nước hoa này đã nói rõ lên ý tưởng, cảm hứng, hương thơm và một số thông tin quan trọng của riêng mình.

Sau khi kết thúc, Trì Tĩnh trở lại bục.

Cô chống hai tay lên bàn, bình tĩnh nhìn mọi người phía dưới.

Ánh mắt vừa trong suốt lại kiên định.

"Chủ đề kế hoạch của tôi là Triển Nhan.

Có rất nhiều loại nước hoa phức tạp rườm rà, thế nên "đơn giản" chính là chủ trương lần này tôi hướng đến.

Một loại nước hoa, miễn là người ngửi nó cảm thấy dễ chịu và thoải mái, thì đã được xem là tác phẩm thành công rồi."
"Cô nói nhiều như vậy, rốt cuộc thì series Triển Nhan có liên quan gì tới các series trước đó của cô Mai Phương Hoa?" Giám đốc Phòng Kế hoạch Ngụy Tư Châu lên tiếng vặn hỏi.

Trì Tĩnh cười tươi: "Tất cả những thành tựu bây giờ của Zing chẳng lẽ lại không đáng cho lão phu nhân mỉm cười thanh thản sao?"
"Ý của cô là, đem Triển Nhan thành dấu chấm hết cho cuộc đời của cô Mai sao?" Giọng điệu Trần Cách Phỉ mang theo ý cười hỏi.

Trì Tĩnh khẽ nâng cằm: "Mùi hương của tôi, từ trước đến nay đều chỉ có bắt đầu."
Nếu có kết thúc, thì đó chỉ có thể là cái kết trong câu chuyện xưa của chính cô.

Thư Luật đặt tay trên bàn, nhìn bọn họ cô hỏi tôi đáp.

Trầm ngâm rất lâu, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp trong phòng: "Dựa theo ý tưởng này, làm một bản kế hoạch hoàn chỉnh rồi nộp lại cho tôi."
Tan họp.

Trì Tĩnh lặng lẽ ngồi nơi mép bàn hội nghị, một vài cảm xúc khó nói nên lời trong lòng cũng chậm rãi bình ổn lại.

Mãi đến khi trong phòng họp chỉ còn một mình cô, Trì Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Thư Luật vừa đi chợt quay lại.

Hai người đứng đối diện nhau trước cửa, Trì Tĩnh siết chặt cây bút trong tay.

"Sao anh lại quay lại?"
Khóe miệng Thư Luật cong lên: "Không phải Giám đốc Trì đang mong chờ văn phòng play với tôi sao?"
- -----------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.