Cố Thiến Thiến đẩy tay đạp chân trốn tránh loạn lên, bị An Thế Trúc đè thật chặt, mặc cho cô giãy dụa thế nào, vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
An Thế Trúc hôn không đến một phút đồng hồ thì thả cô ra, thần sắc tự nhiên đè ở trên lưng cô: “Nếu em không gần anh một chút, anh sẽ chuẩn bị cường bạo em.”
Cố Thiến Thiến lắc mông, thở hồng hộc: “Anh đi xuống, thắt lưng như sắp gãy rồi!”
“Gọi một tiếng dễ nghe, sẽ bỏ qua cho em.”
Cô trừng mắt nhìn anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình không nề hà, cổ họng nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng “anh Heo Chết”, An Thế Trúc cười, lắc đầu: “Gọi ông xã.”
Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa phun ra một búng máu, ông xã em gái anh! Cô tình nguyện bị đè đến chết.
An Thế Trúc thấy cô cứng cổ nghiêng đầu sang bên kia, cười tủm tỉm cúi người xuống, lại hôn tiếp. Cố Thiến Thiến xấu xa uy hiếp: “Anh lại hôn nữa, tôi sẽ cắn anh.”
“Tùy em, người khác hỏi, anh sẽ nói là em cắn”.
Cô: “…”
Mặt của anh càng ép càng gần, Cố Thiến Thiến trừ âm thầm nguyền rủa, không hề có cách nào. Tục ngữ nói, thà bị giết cũng không thể chịu nhục! Muốn cô gọi An Thế Trúc là “ông xã”, cô cảm thấy tình nguyện bị “gặm” một ngụm còn hơn.
Môi mềm đi lên, Cố Thiến Thiến cũng lười uổng phí sức lực giãy dụa, lòng nghĩ anh ta yêu thì làm sao, lão nương sẽ ở chỗ này nằm ngay đơ.
Vài phút sau, Cố Thiến Thiến nhịn không được, vừa mới bắt đầu rất tốt không sao cả, nhưng anh ta đưa tay vào tập kích ngực cô, xoa nhẹ hai cái, bắt đầu tháo nút thắt của cô, vừa cởi vừa có “lòng tốt” nói: “Muốn đi ngâm suối nước nóng, anh giúp em cởi ra.”
Cố Thiến Thiến lập tức bắt đầu nghĩ chuyện tối hôm qua, trong lòng thật sự là như thiêu như đốt, cũng không biết là hoảng hốt hay là xấu hổ, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng mắng: “An Thế Trúc, anh cái đồ khốn nạn này, cút ngay! Tôi ghét anh đồ chết bầm!”
Tay An Thế Trúc dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, nhìn chằm chằm cô nửa ngày, không rên một tiếng từ trên lưng cô xuống dưới, Cố Thiến Thiến vội vàng vọt sang một bên, An Thế Trúc đi giày sửa sang lại quần áo, im lặng đi rồi.
Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng đáng ra rất căm tức, lúc này lại sinh ra một tia hối hận, cô nhỏ giọng than thở : “Rõ ràng là chiếm tiện nghi của tôi, bây giờ ngược lại anh còn ra vẻ đáng thương!”
Ở trên giường ngồi một lúc, trong lòng cô càng lúc càng không được tự nhiên, cửa bị gõ một cái, Cố Thiến Thiến vội vàng từ trên giường nhảy xuống chạy đi mở cửa, sau cửa là Trương Tiểu Mạn đang đứng, không hiểu vì sao trong lòng cô dâng lên một tia thất vọng.
“Mang áo tắm không?”
Cố Thiến Thiến lắc đầu, Trương Tiểu Mạn cười nói cho cô trong khu nghỉ dưỡng có bán áo tắm, lại đưa cho cô chìa khóa phòng ngâm suối nước nóng đã định, xong việc, Trương Tiểu Mạn tính rời đi, Cố Thiến Thiến vội vàng kéo cô ấy: “Là mỗi người một phòng hay là…”
Trương Tiểu Mạn mập mờ cười cười: “Em cùng Gậy Trúc một phòng.”
Trương Tiểu Mạn đi rồi, cô không được tự nhiên đóng cửa lại, trong lòng nghĩ, ai muốn cùng anh ta đi tắm nước nóng, cô mở TV xem vài phút lại không thể nào xem vào đầu, vẻ mặt An Thế Trúc lúc rời đi, tựa như một dấu ấn, ở trong đầu cô không xóa đi được.
Cô thầm mắng mình một câu đáng khinh, thay đổi vài kênh lại tiếp tục xem, nhịn một lát, cảm thấy ngồi cũng không xong, nằm cũng không được, thật giống như có chuyện quan trọng chưa làm, thấp tha thấp thỏm.
Cô hậm hực thở dài, lại mắng một câu mình thật đáng khinh, sửa sang lại quần áo mình, phải đi cửa hàng bán áo tắm mua một bộ nhìn thuận mắt. Sau khi mua về, cô lại bắt đầu mâu thuẫn.
Đi, vậy chẳng phải là thỏa hiệp với anh ta?
Không đi, trong lòng cô mong mỏi như thiêu như đốt.
Trong lòng Cố Thiến Thiến nôn nóng đi lại hai vòng, cắn răng một cái, mình đi xem trước, nói không chừng anh ta không có ở đó, cô mệt mỏi một ngày, đây chỉ là đơn thuần đi ngâm suối nước nóng mà thôi!
Cố Thiến Thiến đi đến nửa đường lại muốn quay về, cảm thấy xung quanh trong lúc vô ý có ánh mắt nhìn sang, như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ cẩn thận của cô, cô đang đấu tranh tư tưởng, Trương Tiểu Mạn ở phía sau gọi cô một tiếng.
Cô ấy và Trần Khải Sơn đi tới bên này, vừa đi vừa hỏi: “Có phải tìm không thấy chỗ hay không, chị đưa em đi.”
Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, yên lặng gật đầu, Trương Tiểu Mạn và Trần Khải Sơn đưa cô đến cửa phòng, Cố Thiến Thiến hạ ánh mắt tha thiết của mình xuống, kiên trì đẩy cửa ra.
Trong phòng đầy hơi nước, cô nhanh chóng nhìn lướt qua, không có người, trong lòng cô không biết là cảm thấy may mắn, hay là cảm thấy thất vọng, đã đến đều đến rồi, vậy cứ ngâm đi.
Cô cởi quần áo, đang muốn thay áo tắm, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Cố Thiến Thiến hoảng sợ, luống cuống tay chân nhảy vội vào trong bể.
Cô vừa nhảy vào, một người cao to xuất hiện ngay ở chỗ rẽ, Cố Thiến Thiến vội vàng kêu một tiếng: “Anh đừng tới đây!”
An Thế Trúc im lặng nhìn cô một cái, xoay người rời đi, Cố Thiến Thiến lo lắng đề phòng, nào biết hôm nay anh ta lại có thể nghe lời như vậy, cô cũng cố nhanh hơn, luống cuống tay chân mặc áo tắm, sau đó gọi anh một tiếng, lại không có người đáp lại.
Cô buồn bực từ trong nước trèo lên, lại thấy, trong phòng đâu còn bóng dáng An Thế Trúc nữa.
Cố Thiến Thiến một lần nữa ngâm mình trong nước, trách An Thế Trúc lòng dạ hẹp hòi, không phải trông thấy cô đến đây, cho nên bỏ đi? Còn sao? Cô ngâm hơn nửa giờ, cũng không còn hứng thú, bất mãn mặc quần áo, đi về trong phòng, trong phòng cũng không có người, trong lòng cô khó chịu, gọi cô đến leo núi, bây giờ bỏ mặc cô một mình, có ý gì chứ?
Cô chán đến chết trừng mắt xem TV, cảm thấy cô ép buộc bản thân một ngày, sau đó chạy lên núi xem TV? Càng nghĩ càng phiền, lăn qua lộn lại xem, muốn gọi điện thoại cho anh ta, lại cảm thấy không bỏ mặt mũi xuống được, chần chừ đến tám giờ hơn, Cố Thiến Thiến đói đến choáng váng đầu hoa cả mắt, gọi điện thoại cho An Thế Trúc.
“Tôi đói bụng…”
An Thế Trúc “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì.
Cô ác thanh ác khí gào lại một lần: “Tôi đói bụng!”
Anh im lặng vài giây, bất đắc dĩ thở dài: “Em muốn như thế nào?”.
Hơn mười phút sau, hai người ngồi ở quán đồ nướng gần khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Cố Thiến Thiến đói đến mức bụng kêu thầm thì, giữa trưa cô ăn bát nước rau dưa không có hương vị gì, nên càng thèm ăn đồ nướng, sống chết la hét đòi ăn. An Thế Trúc không có cách nào với cô đành phải bồi cô đi ăn đồ nướng.
Đang trong lúc chờ đợi, Cố Thiến Thiến ho nhẹ một tiếng: “Đàn ông, không thể nhỏ nhen như vậy, anh xem anh đối với tôi như vậy, tôi cũng không nói gì…”
An Thế Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, một câu cũng không nói.
Cố Thiến Thiến lặng im trong chốc lát, càng nghĩ càng không biết nói như thế nào, buồn bực nhìn chằm chằm đồ nướng đang tỏa khói đến ngẩn người.
“Em ghét anh đến như vậy sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Cố Thiến Thiến lập tức lấy lại tinh thần, tức giận “Hừ” một tiếng: “Là rất ghét!”
Mặt An Thế Trúc trong nháy mắt xanh lét, cô lặng im vài giây, rõ ràng cô muốn cùng anh hòa nhau, lúc này giống như đổ dầu vào lửa, cô nhanh chóng nhìn anh vài lần, ấp a ấp úng nói: “Kỳ thật, cũng không ghét anh đến như vậy…”
Anh rõ ràng đứng lên, giọng nói hơi lạnh: “Em đã ghét đến như vậy, tôi sẽ không ở trước mặt em làm em chướng mắt .”
Cố Thiến Thiến ngồi ở trên ghế, mắt choáng váng, rõ ràng cô đã nói chẳng phải ghét! An Thế Trúc xoay người rời đi, cô lại không bỏ mặt mũi xuống được gọi anh ta trở lại, chỉ có thể héo mòn nhìn anh đi mất.
Phục vụ bưng đồ nướng lên, bỗng nhiên cô không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn mấy xiên liền tính chạy lấy người, sờ túi mới phát hiện, mình tự quăng mình vào hố, lại không mang tiền đã đi ra ngoài.
Cũng may cô còn mang theo điện thoại di động, thật ra cô không muốn gọi An Thế Trúc đến, nhưng vấn đề là căn bản cô không có số điện thoại Trương Tiểu Mạn và những người khác, cô nhịn vài phút, nhụt chí gọi điện thoại cho An Thế Trúc, đáng thương nói: “Tôi không mang tiền, anh mang tiền đến cho tôi, rồi lại đi!”
“Tút tút tút...” anh một câu cũng không nói đã tắt điện thoại luôn.