Cố Thiến Thiến nói thầm hai câu, sao chứ, cô lại gọi điện tiếp, lần này cô còn chưa kịp nói chuyện, vậy mà đầu kia đã truyền đến một câu: “Đã biết!”
“Tút...” lại cúp điện thoại, Cố Thiến Thiến thật sự còn phân tích cách nói chuyện của anh một chút, trầm thấp, thô cứng, giống như đang tức giận.
An Thế Trúc người này bình thường luôn mang theo dáng vẻ bình tĩnh, lúc nào cũng bày ra cái vẻ dù núi có sụp thì mặt cũng không đổi sắc, Cố Thiến Thiến từng muốn làm cho anh ta giận đến mức giơ chân, đáng tiếc một lần cũng không thành công, bây giờ anh ta rốt cục không còn bình tĩnh nữa, Cố Thiến Thiến đáng ra phải bất ổn nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Nhìn chằm chằm đồ nướng trước mặt, cô còn thèm ăn.
Khi An Thế Trúc đến, trông thấy một cô gái trong sáng động lòng người đang ngồi, chậm rãi gỡ đồ ăn trên xiên đồ nướng xuống trong khay, lại dùng đũa chậm rãi gắp đưa đến miệng.
Đây gọi là nhàn nhã.
Anh ở xa xa đứng lại một lúc, trong lòng tức giận, không đi qua. Khi không cần anh, thì đuổi anh đi, khi cần anh, một cuộc điện thoại lại gọi anh đến, mà anh, gọi đến là đến, đuổi đi là đi, so với mấy đồ dùng tiện lợi tùy lúc dùng tùy lúc xé còn tùy tiện hơn.
Đứng một lúc, anh đi đến một cái quán khác, nhàn nhã ngồi xuống, ngồi không được một lúc, điện thoại lại reo, xa xa anh nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến, nhận điện thoại.
“Anh còn chưa tới à?” Cô hỏi.
An Thế Trúc lười biếng “Ừ” một tiếng, “Anh lạc đường, em lại chờ một chút.”
Cố Thiến Thiến nói thầm, có phải không đây, chỗ này cách khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng không xa.
“Vậy anh nhanh chút…”
Anh hơi hơi gợi môi lên: “Ừ.”
Cúp điện thoại, anh sờ cằm nhìn cô, tính đợi cô gọi điện thoại vài lần, hoặc là đau khổ cầu xin một chút, anh sẽ đại nhân không chấp tiểu nhân đi qua.
Năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại gọi tới nữa, ở xa xa An Thế Trúc nhìn Cố Thiến Thiến mặt nhăn nhó, tươi cười càng sâu thêm vài phần.
“Còn chưa tới sao?” Cô nhỏ giọng than thở , “Tôi cũng đã ăn no rồi …”
An Thế Trúc an ủi cô như thật: “Đừng nóng vội, anh vừa hỏi đường, cũng sắp đến rồi.”
“A, được rồi… Nhanh chút nhé…”
Lại năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên, tâm tình An Thế Trúc sung sướng nhận điện thoại: “Anh giống như lại lạc đường …”
Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn, thấp giọng uy hiếp: “Anh đùa giỡn tôi phải không?”
Anh nghiêm túc trả lời: “Anh là người nhàm chán như vậy sao?”
Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, tức giận thúc giục: “Nhanh chút! Đồ nướng tôi đã ăn xong rồi! !”
Anh nhịn cười: “Vậy em gọi thêm một ít.”
“Ăn no rồi!!!”
Anh có lòng tốt ra chủ ý: “Vậy trước đừng gác điện thoại, giả vờ cùng anh nói chuyện điện thoại.”
Cố Thiến Thiến vừa nghĩ, cái chủ ý này không tệ, cũng không làm người khác chú ý.
“Anh rốt cuộc đi đâu vậy?” Cô hừ hừ trào phúng, “Chẳng lẽ ngã xuống hố, không leo lên được?”
“Anh không leo lên được, em phải làm sao bây giờ?”
Cố Thiến Thiến bị chọc lại đến nghẹn lời, hừ một tiếng, “Tôi đây trước bắt tay với người làm việc ở đó, theo tôi trở về lấy tiền rồi đi, đừng cho là tôi như thế nào cũng phải chờ anh!”
“À, đã như vậy, vậy thì đừng chờ anh, anh còn không biết khi nào có thể đến đâu.”
Cố Thiến Thiến oán hận nắm chặt điện thoại di động, đến bây giờ hơn phân nửa cô cũng đoán được An Thế Trúc cố ý đùa giỡn cô, cái chủ ý kia nếu không vạn bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn dùng, cô là người da mặt mỏng, không kéo được mặt mũi xuống nói với chủ quán người ta, cô không mang tiền, nếu như người ta không đồng ý thì làm sao bây giờ.
Cô âm thầm thở dài một hơi, căm giận nói: “Anh thật nhàm chán!” Cô đang muốn đầy cốt khí gác điện thoại, thình lình nghe anh nói, “Nếu không em cầu xin anh một chút, nói không chừng anh sẽ lập tức tìm được đường.”
“Cút!!!”
Tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến có chút ngồi không yên, bụng cũng không chịu thua kém, bỗng nhiên đau một chút, cô muốn đi toilet . Cô khổ sở nhìn chằm chằm ánh trăng trên đầu, hít vào một hơi thật sâu, nói cho mình làm người phải co được dãn được, sau sẽ cùng anh tính sổ.
Cô lấy điện thoại ra gọi lại, nghiến răng nghiến lợi: “Cầu xin anh.”
“Đây là thái độ cầu người của em sao?”
Cô cứng đầu nhịn trong chốc lát, nói giọng nhỏ nhẹ: “Cầu anh (đi chết).” Đi chết đi!!!
An Thế Trúc còn không hài lòng, vẫn tốt tính ân cần dạy: “Em phải nói: '‘Anh trai tốt, em yêu anh, cầu anh tới cứu em’'.”
Trong nháy mắt Cố Thiến Thiến ngây ra như phỗng, cách vài giây, mới tìm được giọng nói của mình: “Anh thật không biết xấu hổ!!!”
Anh như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Không có việc gì nữa, anh tắt máy đây.”
Cố Thiến Thiến nắm chặt điện thoại di động, dùng khóe mắt liếc qua người chủ quán ăn bên cạnh, bụng trướng đến khó chịu, càng ngày càng đau, nhịn trong một lúc, cô lại một lần nữa làm cho lòng mình mềm mỏng, con gái phải co được dãn được, sau sẽ cùng anh tính sổ.
Lúc này đây điện thoại cô vừa gọi qua, mới reo một tiếng, An Thế Trúc lập tức nghe máy.
Trước đó một lúc, cô lại làm cho mình trong lòng phải mềm mỏng một phen, mới nhỏ giọng lập lại câu nói kia một lần, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.
“Em ấp úng cái gì đây?”
Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa cắn răng một ngụm, lấy lại bình tĩnh, bất cứ giá nào: “Anh trai tốt, tôi yêu anh, cầu xin anh tới cứu tôi!!!”
Cô cũng bị buộc trở nên nóng nảy, cảm thấy phải ngồi xuống, chẳng may không nhịn được, đó sẽ là lịch sử đen tối của đời cô, cho dù là dùng nước sông hoàng hà cũng không rửa được.
Giọng nói cô có hơi to, một đôi tình nhân yêu nhau bên cạnh đang ăn đồ nướng lập tức nhìn sang đây, Cố Thiến Thiến kẹp chặt hai chân, trong lòng còn muốn cắn chết An Thế Trúc.
An Thế Trúc cười một tiếng, tắt điện thoại, không đến một phút đồng hồ, anh đã xuất hiện ở trước mặt cô. Cố Thiến Thiến oán hận trừng mắt nhìn anh, An Thế Trúc thanh toán tiền, tay cầm túi của cô nói: “Đi thôi.”
Cố Thiến Thiến vội đứng lên, nhấc chân đi về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, vừa đi vừa hít sâu.
Ở trước mặt An Thế Trúc làm ra chuyện dọa người, cô đã làm nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng bây giờ, cô tuyệt đối không thể bị anh ta bắt được cái nhược điểm nào. Cô đi nhanh như bay, An Thế Trúc cũng không nghi ngờ gì, nghĩ rằng cô đang tức giận.
“Tức giận à?” Anh tiến lên cầm lấy tay cô.
Cố Thiến Thiến rút rút cái tay bị nắm, mắt thấy sức lực mình hữu hạn, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Không có!”
Anh thuận thế cầm tay cô, kéo cô liền muốn đi lệch khỏi đường trở về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Cố Thiến Thiến lập tức nóng nảy: “Tôi muốn đi về!”
“Gấp gáp cái gì, cơm nước xong, nên đi tản bộ…”
“Tản bộ em gái anh!”
An Thế Trúc nhìn cô vài lần, chậm rãi nói: “Em vừa kêu cái gì mà anh trai tới cứu em…”
Cố Thiến Thiến muốn khóc, giờ làm gì còn có tâm tư cùng anh ta mò mẫm nữa chứ.
“Anh trai tốt, tôi yêu anh, tôi muốn trở về!”
An Thế Trúc ngẩn ngơ, lúc trước nghe câu kia, là anh bức cô nói, tuy rằng nghe cảm thấy thực sự sung sướng, nhưng vừa nghĩ đến cô không hẳn là thật lòng, cảm giác sung sướng đó đã không còn lại bao nhiêu, bây giờ bỗng nhiên cô nói một câu như vậy, An Thế Trúc cảm thấy cả người mình vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang ở trên đám mây.
Anh si ngốc mê mang trả lời: “Được.”
Lộ trình năm phút đồng hồ, Cố Thiến Thiến cảm thấy mình quả thật như là ở trên đao nhọn.
Lộ trình năm phút đồng hồ, An Thế Trúc cảm thấy mình như đang mộng du trong tiên cảnh, tuyệt vời không thể tả.
Hai người tay trong tay trở về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, sau khi vào cửa, Cố Thiến Thiến đi thẳng đến toilet, vào toilet, cô quay người đang muốn đóng cửa, vừa thấy An Thế Trúc cũng theo vào, cô đem anh ta đẩy ra ngoài một phen: “Anh vào làm gì?"
An Thế Trúc bị đẩy ra ngoài cửa, cửa “Oành” một tiếng ở trước mắt anh đóng sầm lại, anh mới hồi phục tinh thần lại, còn ra vẻ, cô ấy còn vừa mới nói…
Đi xong toilet, Cố Thiến Thiến thở dài nhẹ nhàng một hơi, thoải mái mặc quần lại, đợi cô mở cửa ra, kinh ngạc, An Thế Trúc đứng ở cửa đang chờ cô.
Nhìn thấy cô, câu nói đầu tiên anh hỏi: “Em vừa mới thổ lộ với anh, đúng không?”
Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, khi đó cô gấp tới độ muốn chết muốn sống, làm gì còn lo lắng rụt rè ngượng ngùng cái gì nữa, anh ta không nên kéo cô đòi đi tản bộ, trong đầu cô linh quang chợt lóe, đã nghĩ ra câu nói kia, Cố Thiến Thiến lúc ấy sau khi nói xong, còn xấu hổ 1 giây, nhưng thật sự so với nhu cầu cấp bách muốn đi toilet thì chẳng là gì.
Quả nhiên, anh đã ngoan ngoãn trở lại, dọc theo đường đi anh không rên một tiếng, Cố Thiến Thiến cũng không có tâm tình gì rối rắm đi sau, nhưng cô không có tâm tình gì, không có nghĩa là An Thế Trúc cũng không có tâm tình gì.
Mặt của anh giống như có một chút hồng hồng, hô hấp cũng có chút dồn dập, anh mím môi, thần sắc tựa như rất hồi hộp, lại có chút kích động, anh bỗng nhiên tới gần cô, yết hầu giật giật.
“Anh yêu em, em cũng yêu anh... Tuy rằng anh cảm thấy hẳn là không nên phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, nhưng anh có chút nhịn không được nữa…”