Tốc độ của Liễu Mộng Dĩ đương nhiên nhanh hơn hai người Liễm Quân, khi Tử Mâu cùng Liễm Quân đi tới đại đường, Liễu Mộng Dĩ đã sớm an tọa.
“Đồ ăn hôm nay thơm quá.”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, Lan Tự vừa mân mê cây quạt trên tay vừa bước vào. Y mới nhìn thấy Liễm Quân, vẻ tươi cười trên mặt không còn sót lại chút gì.
Trong suốt thời gian dùng cơm, hiếm khi thấy Lan Tự không chịu mở miệng nói câu nào.
Liễu Mộng Dĩ ăn xong thì rời đi trước, ngay sau đó, Lan Tự liền lập tức buông bát đũa bỏ đi, Tử Mâu nhận ra sự khác thường của y, vội vàng đuổi theo.
Vừa ra khỏi đại đường, Tử Mâu đã ngăn Lan Tự lại hỏi, “Tại sao huynh lại không vui?”
“Vì sao Các chủ lại cho phép người kia ăn cùng, từ xưa đến nay ngài vẫn không thích kẻ khác tới gần.” Lan Tự không còn vẻ bỡn cợt thường ngày, y nghiêm nghị nói.
Tử Mâu nhìn y, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào. Lan Tự lạnh lùng nói, “Vốn dĩ hắn không nên ở đây, chúng ta không thể để hắn thân cận với Các chủ.”
Tử Mâu trong lòng buồn bực, trừng mắt liếc y, nàng nói, “Chẳng qua chỉ là dùng cơm thôi, có gì đáng ngại chứ.”
Lan Tự nói, “Ngày hôm nay có thể chỉ là cùng ăn cơm, nhưng ai dám chắc ngày mai không phải là cùng lên giường, chẳng lẽ muội chưa từng nghĩ qua, nếu Các chủ đối với hắn động tình thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào ư.”
Tử Mâu vừa nghe đến đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng thì thào nói, “Huynh suy nghĩ nhiều quá rồi, Các chủ sẽ không yêu thương bất kỳ kẻ nào.”
Quả thực, nàng chưa từng nghĩ lời của Lan Tự sẽ trở thành sự thật, thế nhưng, nếu nó xảy ra thì hậu quả vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Lan Tự tràn ngập vẻ âm u lạnh lẽo, y nói, “Nếu như thực sự có ngày đó, cho dù bị Các chủ trách phạt, ta cũng phải giết hắn.”
Tử Mâu cả kinh, không hề suy nghĩ nói, “Không được, hắn là bằng hữu của muội.”
Lòng Lan Tự run lên, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng cùng cay đắng, y nói, “Ta luôn cho rằng chúng ta chỉ cần ba người là đủ, hóa ra muội và Các chủ đều cảm thấy thiếu.”
Đôi mắt Tử Mâu nhuốm phần khổ sở, nàng cúi đầu, không còn lời nào để nói.
Lan Tự nói, “Trận đánh năm đó, muội và ta đều đã tận mắt trông thấy. Ước hẹn mười năm cũng không còn bao xa, lẽ nào muội không sợ ư?”
Nhớ lại tình cảnh năm đó, trong mắt Tử Mâu tràn ngập sợ hãi, là sự lo lắng, tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết, nàng dần dần ổn định tâm trạng, sắc mặt bình tĩnh như đã nhìn thấu mọi thứ, nàng nói, “Sống chết có số, đáng ra muội đã chết từ năm sáu tuổi rồi, giờ đây có thể sống được ngày nào tốt ngày đó.”
Lan Tự nghe vậy, cất tiếng cười to, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ thê lương cùng tuyệt vọng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tử Mâu không đành lòng nhìn y, quay đầu, bình tĩnh nói, “Lan Tự, đừng suy nghĩ nữa, chuyện tương lai hãy để tương lai tính, không nên cứ nhắc mãi những điều không hay này.”
Dứt lời, nàng chăm chú nhìn Lan Tự, sau đó, xoay người rời đi.
Lan Tự nhìn thân ảnh Tử Mâu dần dần tiêu thất, y muốn cười, nhưng tràn đầy khổ sở.
“Công tử, công tử.”
Tiểu Thu từ phía sau chạy tới, rối rít gọi tên y, trên tay còn ôm một đống trái cây.
Khi Lan Tự quay người lại, khuôn mặt đã khôi phục lại thần sắc thường ngày, Tiểu Thu đưa trái cây cho y, trên gương mặt thanh tú nhuốm màu đỏ ửng.
“Công tử, đây là do ta hái, cho ngài ăn.”
Lan Tự dịu dàng xoa đầu cậu, cẩn thận dặn dò, “Tiểu Thu, trên đảo này hầu như thứ gì cũng có độc, sau này muốn hái trái cây phải đưa ta xem trước mới được ăn, biết không?”
Tiểu Thu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn những thứ đang ôm trong lòng lại thấy thất vọng.
Lan Tự liếc nhìn đống trái cây đỏ rực kia, đưa lên miệng cắn một miếng, mỉm cười nói, “Những thứ này đều ăn được, rất ngọt.”
Tiểu Thu thấy Lan Tự ăn, trên mặt mỉm cười đầy thỏa mãn, dường như so với lúc phát hiện ra trái cây còn vui sướng hơn.
Tử Mâu đi một đoạn xa mới thả lỏng cước bộ, những lời Lan Tự nói khi nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, thân thể giống như bị tra tấn, vừa vô lực lại mệt mỏi rã rời.
Ký ức năm xưa, sứ mệnh không thể quên, tất cả như dồn ép khiến nàng hít thở không thông.
Khuôn mặt tươi cười thường ngày, giờ đây lại tràn ngập đau khổ cùng phiền muộn, nàng lẩm bẩm, “Sao muội lại không sợ được chứ, thế nhưng, muội càng không muốn nhìn thấy Các chủ cứ một mình cô quạnh như vậy.”
Cùng sống bên cạnh Liễu Mộng Dĩ đã hơn mười năm, Tử Mâu cũng không phải kẻ ngốc, nàng làm sao không biết Liễu Mộng Dĩ đối với Liễm Quân thực là tốt lắm.
Liễu Mộng Dĩ vốn ít tiếp xúc với người ngoài, mà hành động của Liễm Quân lại vượt ngoài tầm hiểu biết của y. Vậy nên y rất muốn biết rốt cuộc Liễm Quân là người như thế nào, tại sao lại không giống với những người mà y từng tiếp xúc.
Tâm tư Liễu Mộng Dĩ trước giờ không khó đoán, Tử Mâu cũng mong muốn y có thể cùng người khác không phải nàng cũng không phải Lan Tự ở chung, để y biết rằng việc này cũng không phải quá khó khăn. Thế nhưng, nếu như chỉ vì điều này mà thực sự làm cho Liễu Mộng Dĩ phát sinh cảm tình gì đó với Liễm Quân, thì nàng thực sự khó thoát được tội.
Đến bữa tối, Lan Tự rốt cuộc vẫn tới đại đường.
Lúc trưa thấy Lan Tự phẩy tay áo bỏ đi như vậy, Liễm Quân đương nhiên biết là do mình, đối với người tên Lan Tự này, hắn cũng không có thiện cảm.
Khó thấy Lan Tự mang vẻ mặt nghiêm túc bước vào, y còn chưa kịp ngồi xuống, Liễm Quân đã vừa cười vừa nói, “Nhật sử tới sớm thật đó, khiến Các chủ phải đợi không ít thời gian.”
Lan Tự biết là hắn đang cáo mượn oai hùm, y thuận tiện nói, “Các chủ còn chưa nói gì, không đến phiên ngươi giáo huấn ta.”
Liễm Quân không hề tức giận, hắn mỉm cười nói, “Việc nhỏ thế này đương nhiên không cần Các chủ phải lên tiếng.”
Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ luân phiên nhìn hai người bọn họ, vẫn không nói gì.
Lan Tự nhìn Liễm Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Liễu Mộng Dĩ, “Mong Các chủ thứ tội.”
Liễu Mộng Dĩ chỉ bình thản nói một câu “Ngồi xuống đi”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Bữa cơm vừa kết thúc, ngay lúc Liễu Mộng Dĩ định ly khai, Lan Tự bỗng nhiên nói, “Các chủ, ngày mai thuộc hạ sẽ khởi hành đi Miêu Cương.”
Lan Tự nhìn Liễm Quân một chút, y tựa tiếu phi tiếu nói, “Nếu có thể nhắm mắt làm ngơ như một số người thì thật là tốt.”
Liễm Quân cười nói, “Ôi chao, theo như lời Các chủ nói ta còn tưởng Nhật sử đây là một thuộc hạ tận tâm, không ngờ cũng chỉ là người làm việc theo cảm tính, quả thực làm ta thấy thất vọng đó.”
“Ngươi...” Lan Tự hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Liễm Quân chắp tay thi lễ, cười càng thêm vui sướng, hắn nói, “Thì ra Nhật sử còn chưa biết tên của ta, ta là Liễm Quân, không phải tên là Ngươi.”
Tử Mâu khó thấy được dáng vẻ kinh ngạc của Lan Tự, bật cười ra tiếng.
Lan Tự thấy thế, càng thêm buồn bực, nhưng sau đó lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười thường ngày, y nói, “Thuộc hạ đã làm lỡ không ít thời gian, mong Các chủ cho phép thuộc hạ sáng sớm ngày mai khởi hành.”
Liễu Mộng Dĩ gật đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Đợi Lan Tự đi rồi, Tử Mâu hỏi Liễm Quân, “Ngươi thực sự không sợ Các chủ.”
Liễm Quân nhớ tới dáng vẻ cứ như mọi chuyện không hề liên quan đến mình của Liễu Mộng Dĩ, nhưng đôi khi lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, hắn vừa cười vừa nói, “Các chủ không hề đáng sợ, không phải sao?”
Sau bữa cơm, Tử Mâu đưa Liễm Quân ra ngoài viện, lần lượt chỉ cho hắn các loại hoa cỏ độc trùng, để hắn biết cách đề phòng.
Vừa nói không được bao lâu, đã có thị nữ đến bẩm báo, nói Liễu Mộng Dĩ muốn Tử Mâu đi làm vài việc, Tử Mâu dặn Liễm Quân không nên đi xa, sau đó rời đi.
Liễm Quân đi loanh quanh khắp nơi, hắn vốn là người luyến tiếc sinh mệnh, cho nên nếu Tử Mâu đã nói hắn không nên đụng chỗ này chỗ kia, thì đương nhiên hắn cái gì cũng không đụng.
“Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?”
Liễm Quân quay người lại thì thấy một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc một bộ xiêm y màu hồng, khuôn mặt mỹ mạo yêu kiều, nhưng lại tràn đầy vẻ cao ngạo.
Liễm Quân từ xưa đến nay vốn không thích loại tiểu thư kiêu căng này, hắn cười nói, “Đây cũng là điều ta mà muốn hỏi cô nương đó.”
Nàng kia trên dưới quan sát hắn một phen, bĩu môi khinh bỉ, nàng nói, “Ngươi là người mà Liễu Mộng Dĩ mang về?”
Liễm Quân cười mà không đáp, nàng kia lại hỏi, “Rốt cuộc ngươi là ai, từ đâu tới, dưạ vào cái gì mà có thể ở trên này?”
Liễm Quân giống như là nghe thấy điều gì buồn cười lắm, hắn cười to nói, “Hỏi câu này không phải kỳ quái sao, ngươi là ai, từ đâu tới, dựa vào cái gì mà đứng ở chỗ này phải là ta hỏi mới đúng?”
Nàng kia trong lòng bực bội, liền mắng, “Có thể cùng Tử Mâu sống chung một chỗ, xem ra ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
Liễm Quân lắc đầu, mỉm cười nói, “Cô nương cũng biết ta là do Các chủ đưa về, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, cô nương mắng ta vậy chẳng khác nào mắng Các chủ của các người ư?”
Nói xong, Liễm Quân cau mày quan sát nàng ta, rồi lại nói, “Uổng cho một cô nương dung mạo xinh đẹp nhường này, vậy mà nhãn lực không tốt, đầu óc lại càng tệ.”
Vị tiểu thư kia bị hắn chọc đến tức điên, nhưng lại không dám ở đây sinh sự, đúng lúc đó, Tử Mâu đi về phía bọn họ.
“Kẻ đê tiện, quả nhiên không nói được thứ gì tốt đẹp.”
Tử Mâu vừa nghe nàng ta nói, liền cười đáp, “Vậy sao? Ngược lại ta thấy hắn nói những câu này rất có lý đấy chứ.”
Nói xong, ánh mắt nàng lạnh lẽo, lại nói thêm, “Hơn nữa Cận tiểu thư, ta nhớ rõ nơi này của Các chủ không phải là nơi cô có thể đến, ta thấy giờ cũng không còn sớm, tốt nhất cô hãy mau trở về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, ngủ sớm dậy sớm, tốt cho việc giữ gìn nhan sắc.”
Liễm Quân cũng cười nói, “Tuổi cô nương cũng không còn nhỏ nữa, nóng giận quá sẽ không tốt cho sắc đẹp, có khi vài năm nữa lại ngồi một mình than thở oán trách”
Kỷ Cận Như không thèm tranh cãi với Liễm Quân, nàng ta chỉ vào Tử Mâu hung hăng nói, “Chẳng qua chỉ là thuộc hạ của Liễu Mộng Dĩ, trước kia y còn phải gọi ta một tiếng tiểu thư, ngươi cùng tên tiện nhân này dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta như thế.”
Tử Mâu cười nói, “Cận tiểu thư cũng nói đó là trước đây, giờ đã khác xưa, Hoa Nguyệt các từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một chủ nhân là Các chủ, còn bây giờ là do nể mặt lão Các chủ nên ta mới gọi cô một tiếng tiểu thư mà thôi.”
Kỷ Cận Như chợt thấy Liễu Mộng Dĩ đi tới, nàng vội hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, ngươi xem thuộc hạ của mình có còn ra thể thống gì không, hơn nữa, dựa vào cái gì mà ngay cả một ngoại nhân cũng có thể ở trên đỉnh núi này.”
Liễu Mộng Dĩ nhíu nhíu mày, y nói với Tử Mâu, “Thực ồn ào, mau tiễn tiểu thư xuống núi.”
Tử Mâu đắc y cười, cung kính nói với Kỷ Cận Như, “Cận tiểu thư, ta là thuộc hạ của Các chủ, Các chủ nói là phải theo, cô cũng đừng làm khó ta nha.”
“Không cần ngươi tiễn.”
Kỷ Cận Như tức giận mắng một câu, liền xoay người rời đi.
“Bản thân võ công vốn không bằng ai, lại còn khăng khăng tưởng rằng phụ thân sẽ truyền ngôi vị Các chủ cho mình, đúng là một tiểu thư kiêu căng, không biết tự lượng sức mình.”
Tử Mâu đã sớm không chịu nổi sự tùy hứng của Kỷ Cận Như, thấy dáng vẻ tức hồng hộc của nàng ta, trong lòng tự nhiên thấy rất vui vẻ.
“Liễm Quân, ngươi đã khiến cô ta tức chết rồi, thực là sảng khoái.” Tử Mâu vừa cười vừa nói.
Liễm Quân đáp, “Loại người này, vốn dĩ quá coi trọng bản thân mình, vậy nên không bao giờ thèm để người khác vào mắt.”
Nếu chỉ là một cô gái bình thường, cho dù là nói năng lỗ mãng, Liễm Quân cũng sẽ không bao giờ so đo với nàng, nhưng nàng ta lại là kẻ không hề biết thân biết phận, nên hắn mới nhịn không được nói khích mấy câu.
“Tử Mâu, mấy ngày tới ngươi có thể bắt đầu luyện tầng thứ bảy, Hàn Băng Ngọc Sàng(1) có thể hỗ trợ cho việc tập luyện.”
Tử Mâu vừa cười vừa gật đầu đáp ứng, nhưng nhớ đến Liễm Quân, nàng hỏi, “Thế nhưng, còn rất nhiều thứ ta chưa dạy cho Liễm Quân.”
Liễu Mộng Dĩ nhìn Liễm Quân một cái, thoáng nhíu mày, y suy nghĩ một lát rồi nói, “Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện, ta sẽ đích thân dạy cậu ấy.”
Tử Mâu nghe vậy, đương nhiên gật đầu lia lịa. Liễu Mộng Dĩ nói với Liễm Quân, “Một lát nữa hãy đến thư phòng của ta.”
Liễm Quân vừa mới nói tiếng “Được”, Liễu Mộng Dĩ đã xoay người ly khai, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Liên tiếp mấy ngày, Liễm Quân đều đến thư phòng của Liễu Mộng Dĩ đọc sách, sách giới thiệu thuốc dẫn độc vật vốn có rất nhiều câu chữ khó hiểu, Liễu Mộng Dĩ gọi hắn đến đây cũng vì lý do này.
Trong thư phòng của Liễu Mộng Dĩ có hai gian, Liễu Mộng Dĩ ở bên trong, Liễm Quân ở bên ngoài, thành ra hai người không hề chạm mặt, cũng không can thiệp vào chuyện của nhau.
Vào một buổi chiều, Liễm Quân thực sự thấy hoa mắt chóng mặt, nửa chữ cũng không vô đầu. Hắn biết Liễu Mộng Dĩ không thích người khác tới gần, nên vẫn ngồi tại chỗ hét lên, “Các chủ, ta thấy đau đầu quá, nếu cứ tiếp tục thế này ta sẽ tưởng mình đang ôn thi Trạng Nguyên mất.”
Liễu Mộng Dĩ sắc mặt không đổi, y buông sách, ngẩng đầu nhìn Liễm Quân, suy nghĩ một hồi mới nói, “Thu dọn mọi thứ lại, ta sẽ đưa cậu xuống núi để nhận thức các loại độc vật trên đảo.”
Liễm Quân thầm nghĩ, ra ngoài một lát cũng tốt, còn hơn suốt ngày phải vùi mặt vào đống sách vở này.
Liễm Quân không có võ công, nên Liễu Mộng Dĩ đành phải đi bộ cùng hắn xuống núi.
Ven đường nhìn thấy bất kỳ loại hoa cỏ trái cây nào, Liễu Mộng Dĩ đều dừng lại, nói cho hắn biết cái nào có độc, và độc tính đó như thế nào.
Liễm Quân nghe một mạch rốt cuộc cũng hiểu được, trên Bồng Lai đảo này rất hiếm thứ gì có thể chạm được ăn được.
Trên đường hai người nói rất nhiều thứ, cuối cùng đi tới một sơn cốc.
Liễu Mộng Dĩ ngoại trừ giảng giải độc tính ra, hầu như không hề nói thêm điều gì khác, Liễm Quân lại là một kẻ không thể ngồi yên, đương nhiên cảm thấy có chút buồn bực, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, một thị nữ hầu hạ bên người Tử Mâu vội vàng chạy tới nói với Liễu Mộng Dĩ, “Các chủ, không hiểu Nguyệt sử bị làm sao, bỗng nhiên ói ra một ngụm máu lớn.”
Liễu Mộng Dĩ thầm tính toán, lúc này Tử Mâu đã luyện đến tầng thứ bảy, chắc chắn là do nàng nhất thời nóng vội nên mới bị tẩu hỏa nhập ma.
“Cậu cứ ngồi chờ ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Dứt lời, Liễu Mộng Dĩ nhẹ nhàng phi thân rời đi, khinh công của y vốn dĩ còn cao hơn Tử Mâu và Lan Tự, làm cho Liễm Quân nhìn đến kinh ngạc.
Động tác như nước chảy mây trôi, thoắt ẩn thoắt hiện không thấy bóng dáng, tựa như thần tiên.
Liễm Quân ở trong sơn cốc đợi một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng của Liễu Mộng Dĩ, hắn không có việc gì làm, đành phải đi tới đi lui. Mắt thấy bên ngoài trời đã dần tối, Liễm Quân lại không nhớ rõ đường, muốn một mình quay về cũng không được.
Cứ quẩn quanh trong sơn cốc mãi cũng không phải là biện pháp, Liễm Quân tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Lúc này đã chạng vạng, bụng hắn đã sớm đói đến cồn cào, rõ ràng bên cạnh có rất nhiều trái cây, nhưng lại không thể đụng tới.
Liễm Quân nhớ lại vừa nãy trên đường Liễu Mộng Dĩ chỉ hết chỗ này đến chỗ kia, nói xong cảm thấy mọi thứ đều có độc, hắn thà rằng chịu đói, cũng không dám mang cái mạng nhỏ ra thử.
Trong sơn cốc vốn ẩm thấp, Liễm Quân vừa đói vừa mệt khó chịu vô cùng, hắn ngồi tựa vào một tảng đá lớn để nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Đột nhiên cảm thấy như bị kim châm, Liễm Quân thấy đau nên lập tức tỉnh lại, hắn đưa tay lên cổ tìm tòi, thì ra là bị đám cỏ dại bên cạnh đâm vào.
Hắn vốn không thèm để ý, vừa định tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy thân thể nóng bừng lên, bên trong vừa nóng lại vừa ngứa, dường như có một luồng khí khô nóng loạn động trong cơ thể.
Liễm Quân vốn là người có kinh nghiệm phong nguyệt, tuy rằng không biết đây là loại cỏ gì, thế nhưng cảm giác lúc này hắn đã quá rõ ràng.
Thứ cỏ này chắc chắn có tác dụng kích dục.
Nói đến thực vừa khéo, Liễu Mộng Dĩ cũng đã quay lại, Liễm Quân nhìn trường bào màu tím từ không trung nhẹ nhàng phi xuống, trong lòng thầm chửi mắng, tên này sao không chịu tới sớm một chút.
Chưa nói Liễm Quân là một tiểu quan lâu ngày chưa trải qua hoan ái, chỉ cần là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, vào cái tuổi mà tinh lực tràn trề, cũng không thể chịu được cấm dục lâu đến vậy.
Liễm Quân đang cực kỳ mẫn cảm, không thể chịu nổi khiêu khích, dưới tác dụng của dược tính, chỉ cảm thấy dục vọng trong cơ thể không được phát tiết, vô cùng khó chịu.
Liễu Mộng Dĩ cũng đã nhận ra sự bất thường của hắn, y đi tới trước mặt Liễm Quân, cau mày hỏi, “Cậu đã đụng phải thứ gì?”
Liễm Quân ngây ngốc nhìn Liễu Mộng Dĩ, cứ như chưa từng được nhìn rõ y, dung mạo tinh xảo tuấn mỹ kia đã thu hút toàn bộ tâm trí của Liễm Quân, nhìn cánh tay đang buông lỏng, Liễm Quân bỗng nhiên tưởng tượng nếu như đôi tay kia mà ôm lấy mình thì sẽ có cảm giác thế nào, khuôn mặt từ trước đến nay không hề có chút biểu tình vào giây phút cao trào sẽ biểu lộ ra sao.
Không xong, nhất định là dược tính đã bắt đầu phát tác rồi.
Liễm Quân trong lòng thầm mắng bản thân quá sơ suất, thế nhưng cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong thân thể khó mà nhịn nổi, dường như không thể khống chế nổi bản thân, đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay Liễu Mộng Dĩ, nhào vào trong lòng y.
“Cứu ta...”
Hắn thì thào nói, ngầng đầu nhìn về phía người mà thần sắc đang mờ mịt.
Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, nhất thời không có phản ứng gì, y mê man cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễm Quân. Trong tất cả những người mà Liễu Mộng Dĩ từng gặp, dung mạo của Liễm Quân không phải đẹp nhất, nhưng ánh mắt của hắn lúc này Liễu Mộng Dĩ chưa từng thấy qua.
Xinh đẹp, quyến rũ, mê hoặc nhân tâm.
Liễu Mộng Dĩ giật mình, vô thức đẩy Liễm Quân ra.
Đến khi nhìn lại Liễm Quân, trong mắt hắn đã tràn ngập tức giận cùng phẫn nộ, tuy rằng lúc nghèo túng Liễm Quân không có mấy người tiếp kiến, thế nhưng hắn cũng chưa từng bị đẩy ra như vậy.
Thân thể gắng gượng ngồi xuống, Liễm Quân chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh chật vật như vậy, hắn cười châm chọc, rồi nói, “Chẳng qua chỉ là giải trừ dục vọng thôi, không lẽ Các chủ sợ ta làm dơ bẩn ngài.”
Liễu Mộng Dĩ hé miệng, nhưng không có trả lời, y nhìn Liễm Quân một lát, lui về sau vài bước, sau đó phi người ly khai.
Liễm Quân đầu tiên là sửng sốt, nhưng rồi lập tức bật cười ha hả, nói đến là đến, nói đi là đi, có võ công quả nhiên không giống với người thường.
Tâm thì tràn ngập lạnh lẽo, nhưng thân thể lại ngày càng nóng rực, dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể.
Liễm Quân nhớ lại vừa rồi mình chỉ mới chạm vào Liễu Mộng Dĩ một chút, người kia đã vội chạy đi như vậy, liền hung hăng chửi bới, “Con rùa rụt đầu kia, đường đường là chủ nhân đứng đầu một Các vậy mà thấy chết không cứu, nếu như không phải cái tên khốn kiếp ngươi bỏ ta một mình ở đây, ta sao có thể bị thứ cỏ chết tiệt này đâm vô người, cái gì mà môn phái dụng độc đệ nhất võ lâm, vậy mà lại giống như kỹ viện trồng mấy thứ này...”
Liễm Quân đang hăng say chửi bới, bỗng nhiên nghe được một thanh âm bình tĩnh, “Cậu đang nói ta?”
Liễm Quân kinh ngạc, tại sao Liễu Mộng Dĩ lại quay trở về.
Liễm Quân hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói, “Không nói ngài thì nói ai, đường đường Hoa Nguyệt các còn có thể có bao nhiêu Các chủ.”
Liễu Mộng Dĩ sửng sốt một hồi, vô cùng áy náy nói, “Xin lỗi.”
Liễm Quân ngẩn ra, mãi đến khi Liễu Mộng Dĩ giơ tay ra, mới phát hiện trên tay y đang cầm một nhúm lá màu xanh.
“Mau ngậm cái này, sẽ khá hơn.”
Liễm Quân nghe rồi nhận lấy, ngậm trong miệng, thứ lá này rất lạnh lẽo, mới cho vào miệng đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống không ít.
“Đợi một lát sẽ ổn.”
Liễu Mộng Dĩ ngồi bên cạnh Liễm Quân, khoảng cách của hai người lúc này chỉ là một bước.
Khó chịu trong cơ thể đã bị áp chế xuống, Liễm Quân cũng không nói lời nào, hắn nhịn không được nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy một bên mặt của người kia.
Vừa nghĩ đến tình hình lúc nãy của mình, Liễm Quân nhịn không được mặt đỏ lên.
Không ngờ bản thân vừa nãy đối với Liễu Mộng Dĩ lại động tâm, còn muốn y gắt gao ôm lấy mình, điều này không phải là quá hoang đường hay sao?
Liễm Quân không dám tiếp tục hồi tưởng, chỉ nghĩ tất cả là do thứ cỏ quái dị kia mà ra.
“Ta nói nè, chuyện vừa rồi ta không trách huynh, huynh cũng đừng để trong lòng.”
Liễm Quân biết hơn phân nửa là y không hiểu rõ ý tứ của mình, lại tiếp tục thúc giục, “Huynh rốt cuộc có nghe hay không?”
Liễu Mộng Dĩ gật đầu, đáp một tiếng “Ừ”.
Đợi cho thân thể Liễm Quân ổn định trở lại, Liễu Mộng Dĩ liền đứng dậy đưa hắn trở về.
Mãi đến khi đưa Liễm Quân về đến cửa viện, Liễu Mộng Dĩ mới nói, “Sơn cốc có rất nhiều hoa cỏ độc, sau này không nên tới đó nữa.”
Liễm Quân nhịn không được cãi lại, “Nếu không phải là Các chủ ngài dẫn ta đi, ta có thể tự mình nhận biết đường ư?”
Liễu Mộng Dĩ nghe hắn nói như vậy, nghĩ cũng thấy có đạo lý, trên mặt áy náy càng đậm, lại nói thêm một tiếng “Xin lỗi”.
Lúc trước đúng là do Tử Mâu nhất thời nóng vội nên bị tẩu hỏa nhập ma, Liễu Mộng Dĩ tuy rằng đã giúp nàng vận công khắc chế, nhưng lúc này y vẫn cảm thấy không yên tâm.
Vốn định đến chỗ Tử Mâu nhìn một chút, khi Liễu Mộng Dĩ đi qua rừng cây, lại nhịn không được ngừng bước.
Nhớ lại ngày đó hoa Tình Ngữ nở rộ, y cùng Liễm Quân cứ như vậy đứng dưới tàng cây.
Liễu Mộng Dĩ không tự chủ được giơ tay lên, nhìn cánh tay vừa bị Liễm Quân nắm khi nãy, rồi cả vẻ mặt quyến rũ mị hoặc kia, cảm giác đó không thể nào quên.
Cho tới bây giờ y chưa từng biết rằng một người chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể khiến y chấn động, giống như bị điểm huyệt.
Và như cảnh giác với nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt, trực giác khiến y lùi về sau.
Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, buông tay xuống, không để bản thân tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Hết chương 07
***
Chú thích:
(1) Hàn Băng Ngọc Sàng: Giường bằng ngọc nhưng lạnh như khối băng, ai đã từng xem Thần Điêu Đại Hiệp thì chắc chắn sẽ biết ^^
***
[Nei] Chậc, giờ khoảng cách của hai người đã giảm xuống còn một bước thôi, đã vượt qua giới hạn hai bước của Mộng Dĩ ca rồi. Sau đó sẽ dần dần giảm xuống thành nửa bước, và rồi… *cười nham hiểm*