Từ sau đêm đó, ngày nào Liễm Quân cũng cầu mong Tề Lam nhanh chóng tỉnh lại.
Cũng may là có nội lực của Trần Tam tương trợ, kết hợp với dùng ngân châm, nên độc tính trong cơ thể Tề Lam đã được giải gần hết.
Liễm Quân nhìn Trần Tam dùng biện pháp cũ để đưa dược vào miệng Tề Lam, sau đó hắn thử bắt mạch, khẽ thở phào một hơi.
“Ngày mai có thể tỉnh chứ?”
Trần Tam nhìn Liễm Quân cười hỏi, Liễm Quân gật đầu.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, ta đã để lại mấy phương thuốc cho tổng quản, nếu chỉ mười ngày nửa tháng sẽ không có việc gì.”
Khuôn mặt Liễm Quân không hề có biểu tình gì, hắn một mạch nói hết những lời này, từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn Tề Lam.
Trần Tam liếc nhìn người đang nằm trên giường, hỏi một cách đầy dụng ý, “Sáng sớm đã đi? Không đợi Vương gia tỉnh lại sao? Cậu vội vã muốn gặp Các chủ đến vậy ư?”
Liễm Quân đỏ mặt đáp, “Nếu bây giờ về phòng thu dọn đồ đạc, thì chiều tối có thể khởi hành.”
Trần Tam há hốc mồm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Liễm Quân, “Không phải chứ? Đâu cần gấp gáp như vậy. Nếu đi buổi tối thì phải ở miếu hoang ăn màn thầu đó.”
Đi gấp rút không ngừng nghỉ, Liễm Quân và Trần Tam chỉ mất nửa tháng để tới được bờ sông. Để tiết kiệm thời gian, mỗi ngày bọn họ chỉ ngủ vài canh giờ, ngoài ra không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Trần Tam dù sao cũng là người luyện võ, chút khổ này vẫn có thể chịu được. Nhưng thân thể Liễm Quân vốn không được tốt lắm, mệt mỏi hơn mười ngày khiến sắc mặt hắn trở nên tiều tụy.
Trần Tam thấy vậy, cũng có chút không đành lòng, nhưng dù khuyên thế nào, Liễm Quân vẫn muốn nhanh chóng chạy về Bồng Lai đảo. Tựa như những gì Liễm Quân nói đêm đó, không gì có thể ngăn cản hắn đi tìm Liễu Mộng Dĩ.
Liễm Quân trước đây đối với chuyện tình cảm thường nhát gan dễ lùi bước, nhưng một khi hắn đã quyết tâm, thì sẽ cố chấp hơn bất cứ ai.
Trần Tam biết rõ vị trí của Bồng Lai đảo, nên sau khi thuê một chiếc thuyền, y phải chỉ dẫn phương hướng. Liễm Quân đứng ở mũi thuyền, xa xăm nhìn về phía trước.
Bọn họ chỉ mới rời bến, xung quanh cái gì cũng không có, làm sao có thể thấy được Bồng Lai đảo.
Trần Tam chậm rãi đi tới chỗ Liễm Quân, y cố tình phát ra tiếng động lớn, vậy mà hơn nửa ngày Liễm Quân mới phát hiện có người bên cạnh.
Trần Tam thấy hắn còn chưa hồi phục tinh thần, liền cười lớn, “Chậc, có thể thất thần đến vậy sao.”
Liễm Quân thấy khuôn mặt cười cợt của y, khẽ trừng mắt, không thèm đáp lại.
Trần Tam thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống, y nói, “Có chuyện này phải nhắc cậu trước, dù ta có thể đưa cậu lên núi thuận lợi, nhưng những ngày tháng sau này thì sao?”
Trần Tam nhìn Liễm Quân, vẻ mặt nghiêm túc, “Có thể Tử Mâu sẽ không hạ thủ với cậu, nhưng Lan Tự thì tuyệt đối không nương tay.”
Liễm Quân nghe vậy giật mình, nhớ lại lần trước ở Phong Hỏa đảo, Lan Tự đúng thật là muốn giết hắn, hôm nay nghe Trần Tam nhắc đến, hắn mới thấy nghi hoặc khó hiểu.
Trần Tam bỗng nhiên cười, y lại nói, “Nhưng dù ta nói là có nguy hiểm, cậu nhất định vẫn muốn đi, đúng không?”
“Rốt cuộc là có nội tình gì?” Liễm Quân hỏi thẳng.
Trần Tam lắc đầu cười, né tránh nói, “Cái gì mà nội tình chứ, chẳng là có chút liên quan đến ai đó thôi. Nếu cậu muốn biết, hãy tự đi mà hỏi Tử Mâu.”
Nói xong, Trần Tam cũng không nhiều lời nữa, quay vào khoang thuyền nghỉ ngơi.
Khi thuyền tới gần Bồng Lai đảo thì trời đã chạng vạng, nhìn từ mũi thuyền, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ Bồng Lai đảo, khiến cho nơi mịt mùng ấy có thêm chút màu sắc.
Mặc dù còn cách một đoạn nữa, nhưng vẫn thấy được trên bờ có người đang cầm đuốc.
Trần Tam cũng đốt một cây, sau khi lửa bừng cháy thì giơ lên quá đầu. Cây đuốc chuyển động như không hề có quy luật, nhưng chỉ một lát sau, người trên bờ liền dập tắt lửa.
“Nếu có thuyền lạ tới gần sẽ bị phát hiện, đây là ám hiệu.” Trần Tam giải thích.
Lúc xuống thuyền, người trên bờ đùa giỡn với Trần Tam vài câu, sau đó Trần Tam mang Liễm Quân lên Linh Sơn, dọc đường đi cũng không có ai ngăn cản.
Trên lối đi vẫn thấy được những vết máu còn sót lại, khi hai người đến giữa sườn núi, thì gặp một số đệ tử đang dùng nước và bột phấn rải lên mặt đất, mùi tanh tưởi khẽ bốc lên.
Liễm Quân nhớ lại những lời nghe được ở Đông Phong lâu, Tứ đại môn phái hầu như không còn người nào sống sót, Hoa Nguyệt các cũng bị tử thương nghiêm trọng.
Liễm Quân vừa nghĩ đến Liễu Mộng Dĩ, không khỏi cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc sững sờ tại chỗ.
Trần Tam nhìn ra tâm tư của hắn, khẳng định nói, “Các chủ tuyệt đối không có chuyện gì.”
Liễm Quân và Trần Tam vừa lên đến đỉnh Linh Sơn, đã thấy một thân ảnh màu tím đi tới.
Người nọ vừa đến gần, bước chân liền dừng lại, nàng kinh ngạc thốt lên, “Liễm Quân, sao ngươi lại ở đây?”
Liễm Quân còn chưa trả lời, Tử Mâu đã giận dữ nhìn sang Trần Tam, “Ngươi quên ta đã nói những gì rồi ư? Sao ngươi có thể mang Liễm Quân quay về!”
Trần Tam cười một cách vô lại, “Hình như Nguyệt sử đã quên một việc, ta là ảnh sử của Các chủ, chỉ phục tùng duy nhất mình Các chủ mà thôi.”
Thân thể Tử Mâu run lên, cắn chặt môi, hung hăng nhìn Trần Tam.
Trần Tam không hề để ý, cười nói, “Tử Mâu, thời gian ta theo Các chủ so với cô còn lâu hơn. Cô vẫn luôn nghĩ trên đời này, chỉ cần sống sót là đủ rồi, đúng không?”
Tử Mâu nhìn y, trầm mặc không đáp.
“Tử Mâu, cô có biết điều Các chủ thực sự muốn là gì không? Cô nghĩ con người có thể sống mà vô tình vô ái, cô quạnh cả đời ư?”
Lời Trần Tam như một lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào lòng Tử Mâu.
Trần Tam nói không sai, từ xưa đến nay bọn họ vẫn nghĩ chỉ cần sống sót là đủ, nhưng rốt cuộc không biết sống vì điều gì.
“Tử Mâu, ta muốn gặp Liễu Mộng Dĩ.”
Ngữ khí Liễm Quân tuy bình thản, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết. Tử Mâu đăm chiêu nhìn hắn, dường như đang giãy dụa, mãi không nói được lời nào.
“Tử Mâu.” Liễm Quân gọi nàng một tiếng, lại nói, “Cho dù cô có ngăn cản, ta cũng nhất định phải gặp Liễu Mộng Dĩ.”
Một Liễm Quân kiên định đến vậy, Tử Mâu chưa từng gặp qua, nhớ tới bóng dáng Liễu Mộng Dĩ đứng trong rừng cây, nàng bỗng có chút mơ hồ.
Sự tịch mịch và thống khổ của Liễu Mộng Dĩ, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết.
Xưa nay nàng vẫn nghĩ sống sót là quan trọng nhất, nhưng giờ đây, chính niềm tin đó lại khiến nàng trở nên hoang mang.
Tử Mâu dẫn Liễm Quân và Trần Tam đến viện của Liễu Mộng Dĩ, khi đi ngang qua rừng cây, Liễm Quân bất giác ngừng bước.
Một tháng qua đi, hoa Tình Ngữ giờ đã lụi tàn, chỉ để lại những cành cây trơ trọi.
Liễm Quân đứng tại đó thật lâu, Tử Mâu khó hiểu nhìn hắn, không biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Thế nhưng vẻ mặt và ánh mắt của Liễm Quân, lại khiến nàng nhớ tới Liễu Mộng Dĩ.
Hơn một tháng trời, Tử Mâu không nhớ đã bao nhiêu lần thấy Liễu Mộng Dĩ đứng trong rừng cây thế này, thần sắc phiền muộn cùng tịch mịch của y tuy không rõ nét, nhưng lại khiến nàng thực sự kinh hãi.
Còn chưa đi tới cửa viện, Trần Tam đã liếc nhìn sắc trời, kêu lên, “Chết rồi, ta đã nói với nhà thuyền là trước khi trời tối sẽ trở lại.”
Cuối cùng, y nói với Liễm Quân, “Ta đi trước một bước, những chuyện còn lại chỉ có thể nhờ vào bản thân cậu thôi.”
Tử Mâu lạnh lùng liếc y một cái, không thèm lên tiếng.
Liễm Quân hiểu được suy nghĩ của Trần Tam, chỉ nhắc nhở một câu, “Bệnh của Vương gia huynh phải giám sát chặt chẽ một chút, còn nữa, không được hành động lỗ mãng.”
Trần Tam cười lớn, đang muốn đi thì nghe Tử Mâu trào phúng hỏi, “Trần Tam, ngươi không định vào gặp Các chủ, chào hỏi một tiếng sao?”
Trần Tam mỉm cười, vô cùng tự nhiên nói, “Sự trung thành của ta đối với Các chủ đều để ở trong lòng, chỉ cần cố gắng làm mọi chuyện vì Các chủ, đâu cần đến những thể hiện bề ngoài này.”
Tử Mâu nghe xong, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn phải tỏ ra ung dung thản nhiên.
Trời dần tối, đỉnh Linh Sơn nổi lên từng đợt gió lạnh.
Tử Mâu và Liễm Quân đi vào viện, hai thị nữ vừa định chào hỏi thì đã bị Tử Mâu phất tay, ý bảo lui xuông.
“Các chủ.” Tử Mâu tiến lên một bước, khẽ khàng gọi.
“Vào đi.”
Thanh âm của Liễu Mộng Dĩ rất nhẹ, tựa như làn khói, thoát ra từ khe cửa. Giọng nói vẫn bình thản lạnh lùng như thế, nhưng lại khiến con tim Liễm Quân loạn nhịp.
Hắn khẽ mở miệng, như là muốn nói điều gì, nhưng một tiếng cũng không thể thốt ra.
Tử Mâu muốn đi vào, vừa quay đầu đã thấy Liễm Quân đứng ngây ngẩn ở đó. Nàng khó hiểu nhìn hắn, cho đến khi Liễm Quân run rẩy tiến lên.
Tử Mâu nhìn Liễm Quân từng bước đi tới, khuôn mặt vừa khẩn trương vừa mừng rỡ của hắn khiến nàng hiểu ra điều gì đó.
Trong phòng, Liễu Mộng Dĩ vừa luyện xong nội công. Đã nhiều ngày trôi qua, nội thương cũng dần khôi phục, nên y bắt đầu luyện Băng Hàn Vô Võng công tầng thứ mười.
Võ công của Hoa Nguyệt các lấy độc để tu luyện nội lực, đau đớn do độc tính chạy loạn trong cơ thể chỉ mới bắt đầu, nhưng đã khiến y toát mồ hôi lạnh. Trên bàn là thuốc mà Tử Mâu đã sắc từ sáng, tạm thời có thể giảm bớt đau đớn.
Liễu Mộng Dĩ điều hòa hô hấp, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy chén thuốc từ từ uống.
“Tử Mâu, ngày mai bỏ thêm một ít Bách Tiên thảo.”
Đường nhìn của Liễu Mộng Dĩ bị chén che khuất, nên không phát hiện người đứng cạnh mình là Liễm Quân.
“Liễu Mộng Dĩ.”
Liễm Quân vừa bước vào phòng đã thấy Liễu Mộng Dĩ đang ngồi uống thuốc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Áo ngoài của Liễu Mộng Dĩ cũng dính một vài vết máu, sắc đỏ trên nền xanh tuy không dễ thấy, nhưng Liễm Quân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
Tay Liễu Mộng Dĩ cứng lại, y không tiếp tục uống thuốc, nhưng cũng không buông chén, toàn bộ động tác cứ như vậy mà ngừng lại.
Liễm Quân thấy Liễu Mộng Dĩ ngồi đó không nhúc nhích, tay cũng chẳng chịu buông xuống, rõ ràng là đang trốn tránh. Hắn vừa gấp lại vừa bực, nên thanh âm có chút giận dữ.
“Liễu Mộng Dĩ.”
Mãi đến lúc này, Liễu Mộng Dĩ mới đặt chén sang một bên.
Liễm Quân vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y, lập tức quên sạch mọi thứ. Hắn hoảng hốt đi tới trước mặt Liễu Mộng Dĩ, Liễu Mộng Dĩ mơ hồ nhìn hắn, nên nhất thời, Liễm Quân cũng không biết phải nói gì.
“Liễu Mộng Dĩ, huynh...”
Ánh mắt Liễm Quân dừng ở vết máu trên tay áo Liễu Mộng Dĩ, Liễu Mộng Dĩ khẽ nhíu mày, bình thản nói, “Ta không sao.”
Liễm Quân vừa ngẩng đầu thì bắt gặp Liễu Mộng Dĩ đang nhìn mình, vẫn là đôi mắt sâu thẳm như màn đêm ấy. Liễu Mộng Dĩ khẽ run lên, lập tức quay đầu đi.
“Tử Mâu.”
Liễu Mộng Dĩ hướng ra cửa gọi một tiếng, Tử Mâu bước vào phòng, hết nhìn Liễu Mộng Dĩ rồi đến nhìn Liễm Quân, không nói được lời nào.
“Mang cơm vào phòng cho ta.”
Nói xong, Liễu Mộng Dĩ đứng dậy đi vào trong, dường như không hề để ý đến sự tồn tại của Liễm Quân.
Liễm Quân sửng sốt, chưa kịp phản ứng gì, thân thể đã vô thức bắt lấy cánh tay Liễu Mộng Dĩ.
Liễu Mộng Dĩ có chút kinh ngạc, y quay đầu nhìn Liễm Quân, ánh mắt thâm trầm.
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau lưu luyến, không ai muốn dứt ra. Nhưng cuối cùng, vẫn là Liễu Mộng Dĩ khép mắt lại, y không mặn không nhạt nói một câu, “Đường xá mệt nhọc, hãy dùng bữa tối trước đi.”
Lời này nghe vào tai Liễm Quân, so với kim châm còn đau hơn. Hắn chẳng những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, Liễu Mộng Dĩ cũng không giãy dụa, chỉ thẫn thờ đứng đó.
Liễu Mộng Dĩ không hề nhìn Liễm Quân, chỉ nói với Tử Mâu, “Hôm nay đã muộn, sáng mai hãy chuẩn bị thuyền.”
Tử Mâu hiểu được ý tứ của Liễu Mộng Dĩ, nàng thoáng nhìn Liễm Quân, ngây ngốc gật đầu.
Liễm Quân trong lòng chấn động, vô thức siết chặt cánh tay Liễu Mộng Dĩ, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của y, cảm thấy vừa buồn bực vừa lo lắng.
Hắn hung hăng nhìn Liễu Mộng Dĩ, nói rằng, “Liễu Mộng Dĩ, chẳng lẽ huynh không biết lý do ta vội vã quay về?”
Liễu Mộng Dĩ ngoảnh đầu, né tránh ánh mắt Liễm Quân, y bình thản nói, “Chuyện đó không liên quan đến ta.”
Liễm Quân dùng hết sức lực lôi kéo Liễu Mộng Dĩ về phía mình, mặt hai người gần sát, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
“Liễu Mộng Dĩ, ta...”
“Liễm Quân.”
Liễm Quân vừa gấp lại vừa loạn, nên không nhận ra sắc mặt Liễu Mộng Dĩ trắng bệch, còn có chút tím tái. Tử Mâu hoảng sợ, vội vàng lên tiếng can ngăn.
Liễu Mộng Dĩ vung tay, khiến Liễm Quân ngã xuống mặt đất. Y không hề nhìn Liễm Quân lấy một cái, chỉ lạnh lùng căn dặn Tử Mâu, “Dẫn cậu ấy đi dùng bữa tối.”
Nói xong, Liễu Mộng Dĩ vội vàng bước vào phòng trong, mới đi được vài bước đã nghe thấy thanh âm buồn bực của Liễm Quân.
“Liễu Mộng Dĩ, huynh đúng là con rùa rụt đầu, nghe ta nói một câu sẽ chết ư, ngay cả ta cũng...”
Liễu Mộng Dĩ ngừng bước. Rõ ràng y muốn quay đầu, nhưng lại không thể nhúc nhích.
Tử Mâu bước đến nâng Liễm Quân dậy, muốn kéo hắn ra ngoài.
“Liễu Mộng Dĩ, huynh xem thường vì hai lần trước ta chủ động quấn lấy huynh đúng không?”
Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, thần sắc mơ hồ nói, “Chỉ là duyên sương sớm, chính cậu đã nói như vậy.”
Ban đầu Liễm Quân có chút sửng sốt, sau đó hắn cười lớn, “Lời của ta huynh sẽ tin? Vậy nếu ta nói không bao giờ rời đi nữa, cả đời ở tại chỗ này, huynh có tin không?”
Tử Mâu nghe vậy giật mình, vô thức nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ. Liễu Mộng Dĩ vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ, nên không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt y, chỉ biết thân hình kia khẽ run, như đang tận lực dồn nén điều gì.
“Tử Mâu, sáng sớm ngày mai ngươi tự mình đưa cậu ấy rời đảo.”
Thanh âm Liễu Mộng Dĩ đè rất thấp, lại còn có chút thở dốc, Tử Mâu vừa nghe đã biết xảy ra chuyện, nên vội vàng kéo Liễm Quân ra ngoài.
Liễm Quân vừa bị Tử Mâu lôi ra khỏi phòng, Liễu Mộng Dĩ liền quay đầu, cánh tay vung lên, cửa lớn lập tức khép lại.
Liễm Quân còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt Liễu Mộng Dĩ, thì trước mắt đã là cánh cửa đóng chặt.
Cũng như lúc hắn đến tìm Liễu Mộng Dĩ nói phải rời đi, khoảng cách dù chỉ là một cánh cửa, nhưng lại cảm thấy xa xôi vô cùng.
“Chúng ta, đi dùng bữa tối trước đã.”
Tử Mâu vừa nói xong, Liễm Quân đã nghe thấy trong phòng một trận ho khan, dường như muốn đào ra cả tâm phế, mới nghe thanh âm đã khiến lòng người khó chịu.
“Các chủ.”
Tử Mâu trong lòng hoảng loạn, nàng thì thào gọi. Vừa hồi phục lại tinh thần, đã thấy Liễm Quân giãy khỏi tay nàng, liều mạng đập cửa.
Cửa phòng bị đóng quá chặt, ngay cả một khe hở cũng không có. Liễm Quân không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Liễu Mộng Dĩ ho khan rồi thở hổn hển, mãi đến khi mùi máu tươi dày đặc truyền ra, hắn mới hoảng sợ kêu lên, “Liễu Mộng Dĩ, mau mở cửa, rốt cuộc huynh đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc cho Liễm Quân đập đến tay đỏ ửng, cổ họng gọi đến phát đau, bên trong cũng không hề có động tĩnh. Mãi đến khi tiếng ho khan dần dần lắng xuống, mới nghe thấy Liễu Mộng Dĩ nói, “Tử Mâu, dẫn cậu ấy đi.”
Thanh âm Liễu Mộng Dĩ có chút run rẩy, lộ ra sự uể oải vô lực, giống như toàn thân đã bị rút hết sinh khí.
Tử Mâu bước lên chặt chẽ nắm lấy tay Liễm Quân, khóe mắt nàng ửng đỏ, có chút cầu xin nói, “Liễm Quân, nếu ngươi không muốn Các chủ thực sự xảy ra chuyện, thì trước tiên hãy đi theo ta đã.”
Giờ đây Liễm Quân không còn nhận thức được bất cứ điều gì, chỉ ngỡ ngàng nhìn Tử Mâu, trong đầu hiện lên cảnh nói chuyện của Trần Tam và Tử Mâu khi nãy. Hắn lờ mờ hiểu được trong đó ắt có nội tình.
“Tử Mâu.”
Người trong phòng lại thúc giục, hơi thở yếu ớt, nhưng ngữ khí đầy kiên quyết.
Dần dà đôi tay của Tử Mâu không còn sức lực, nàng năn nỉ bên tai Liễm Quân, “Cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi, trước tiên hãy đi theo ta đã.”
Hồi tưởng lại trước đây, Liễm Quân cũng cảm giác được chuyện của Liễu Mộng Dĩ có liên quan đến mình. Hắn quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, “Liễu Mộng Dĩ, ta sẽ không rời khỏi Bồng Lai đảo.”
Dứt lời, hắn liền theo Tử Mâu ly khai.
Liễm Quân và Tử Mâu vừa rời khỏi viện, đúng lúc gặp phải Lan Tự.
Lan Tự vừa nhìn thấy Liễm Quân, ánh mắt đã trở nên sắc bén, lạnh lùng nói, “Không ngờ ngươi lại mặt dày mày dạn trở về.”
Nếu là bình thường, Liễm Quân chắc chắn sẽ cùng y cãi một trận, nhưng lúc này hắn chẳng còn lòng dạ nào, đầu óc chỉ nhớ tới mùi máu tươi trong phòng Liễu Mộng Dĩ.
Lan Tự hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nói, “Nếu hôm nay ngươi đã liều chết mà tới, vậy thì ta cũng sẽ không lưu lại mối họa này.”
Dứt lời, Lan Tự đánh về phía Liễm Quân, nhưng Tử Mâu đã chắn trước mặt hắn.
“Tử Mâu, muội...” Lan Tự buồn bực nhìn Tử Mâu.
Tử Mâu cắn chặt môi, vẻ mặt kiên quyết nói, “Muội sẽ không để huynh tổn thương hắn. Không chỉ vì hắn là bằng hữu của muội, mà còn là vì Các chủ.”
Lan Tự nghe vậy, trào phúng cười, “Vì Các chủ? Nếu vậy phải giết hắn mới đúng.”
Vừa nói xong, Lan Tự lại xuất thủ, lúc chưởng phong sắp đánh về phía Liễm Quân, đã bị Tử Mâu dùng nội lực hóa giải.
Không đợi Lan Tự công kích lần thứ hai, Tử Mâu đã tiếp tục đánh ra một chưởng.
Lan Tự không ngờ Tử Mâu lại đánh thực sự, lực đạo lập tức giảm đi vài phần. Nào ngờ, Tử Mâu chẳng vì vậy mà dừng lại, thái độ kiên quyết của nàng khiến Lan Tự tức giận không thôi.
“Tử Mâu, muội thực sự vì hắn mà đánh nhau với ta.”
Tử Mâu không đáp, chỉ thẳng thắn nhìn vào mắt Lan Tự.
Lan Tự thu hồi nội lực, lạnh lùng liếc về phía Liễm Quân, sau đó xoay người ly khai.
Đợi đến khi Lan Tự đi rồi, sắc mặt Tử Mâu mới dần thả lỏng. Nàng nhíu mày, ánh mắt tràn đầy đau thương cùng bất đắc dĩ.
Nàng ở cùng Lan Tự từ nhỏ đến lớn, số lần so chiêu đùa giỡn nhiều không đếm xuể, nhưng đối đầu thực sự như vừa rồi, lại chưa bao giờ xảy ra.
Trước khi đi, Lan Tự không thèm nhìn nàng lấy một cái, có thể thấy y tức giận đến nhường nào.
“Tử Mâu.”
Tử Mâu ngây ngốc đứng đó, mãi đến khi Liễm Quân lên tiếng gọi, nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Để ta gọi thị nữ mang cơm vào phòng, nếu đến đại đường sẽ đụng phải Lan Tự.”
Tử Mâu vừa dứt lời, Liễm Quân đã nói, “Giờ ta không muốn ăn uống gì hết, Tử Mâu, cô đã đồng ý nói hết nội tình cho ta.”
Tử Mâu nhìn Liễm Quân, biết không trốn tránh được nữa, nàng giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng mới thở dài, “Ban đêm gió lạnh, chúng ta vào phòng nói đi.”
Liễm Quân vốn tưởng hơn một tháng không có người ở, trong phòng đã sớm tích một tầng bụi, vậy mà bước vào lại thấy sạch sẽ vô cùng.
Tử Mâu nhìn ra sự kinh ngạc của Liễm Quân, nàng buồn bã nói, “Thi thoảng Các chủ sẽ đến đây ngồi, nên mỗi ngày đều có người quét dọn.”
Trên bàn là bốn món ăn và một bát canh, phong phú mà tinh xảo. Nhưng Liễm Quân không ăn lấy một miếng, Tử Mâu chỉ thoáng động đũa vài cái, cũng chẳng ăn gì.
“Mười năm trước, lão Các chủ đã mang theo Nhật Nguyệt nhị sử đột nhập vào Thiên Sơn, vì tu luyện Băng Hàn Vô Võng công, nên trộm lấy thánh đan trấn môn trăm năm nay của phái Hằng Phong.”
“Chỉ tiếc vừa mới lấy được đã bị phái Hằng Phong phát hiện, trên đường bọn họ chạy trốn khỏi Thiên Sơn, đã giết gần trăm đệ tử của phái Hằng Phong, bởi vậy mà kết thù hận. Về sau phái Hằng Phong tới Bồng Lai đảo trả thù, Hoa Nguyệt các cũng chết rất nhiều đệ tử.”
“Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, cho đến khi chưởng môn phái Hằng Phong và lão Các chủ hẹn đánh một trận ở Tuyên Sơn.”
Nói đến đây, Tử Mâu nhíu mày, khuôn mặt nhuốm chút sợ hãi.
“Trận đánh năm đó tại Tuyên Sơn, Hằng Phong phái ngoại trừ chưởng môn ra, còn có hai vị trưởng lão, về phần Hoa Nguyệt các chúng ta cũng có lão Các chủ và Nhật Nguyệt nhị sử ứng chiến.”
“Lão Các chủ tâm cao khí ngạo, không chịu thừa nhận võ công của Hoa Nguyệt các thua kém phái Hằng Phong, nên dù là thất bại, ngài cũng cố giữ lại hơi thở cuối cùng để lập ước định mười năm với chưởng môn phái Hằng Phong, sau đó nhảy xuống sườn núi mà chết.”
Liễm Quân sửng sốt, vô thức hỏi, “Ước định mười năm?”
Sự sợ hãi trong mắt Tử Mâu càng trở nên rõ nét, nàng run rẩy gật đầu, “Mười năm sau sẽ do Các chủ, ta và Lan Tự lên Tuyên Sơn, cùng phái Hằng Phong đánh một trận.”
Nghe đến đó, Liễm Quân thấy khó hiểu không thể giải thích được, hắn lại hỏi, “Chuyện này cùng ta...”
Không đợi Liễm Quân nói xong, Tử Mâu đã đáp, “Võ công của Hoa Nguyệt các chính là dùng độc để tu luyện, Băng Hàn Vô Võng công mà Các chủ luyện là một loại võ công tuyệt tình tuyệt ái, nếu có một ngày động tình sẽ bị độc tố trong cơ thể phản phệ.”
Tử Mâu gắt gao nhìn Liễm Quân, gằn từng chữ, “Nhẹ thì thổ huyết, nặng thì mất mạng.”
Lời nói của Tử Mâu tựa như kim châm, đâm sâu vào lòng Liễm Quân.
Hắn nhớ vết máu dính tên tay áo Liễu Mộng Dĩ, còn cả mùi máu tươi từ trong phòng của y, con tim đau đớn không nói nên lời, toàn thân như bị chôn vùi trong vòng xoáy tăm tối, không tìm được lối thoát.
“Khi đó ngươi muốn trong vòng ba ngày chế ra giải dược, kỳ thực chuyện này là không thể. Các chủ suốt ba ngày ba đêm không ngủ, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp, đành phải dùng Linh Tiên thảo và Mộng Tình đan để thay thế một số loại thuốc dẫn còn thiếu.”
“Vốn dĩ chúng ta trộm những thánh phẩm này của Tứ đại gia tộc, là muốn khi Các chủ luyện đến tầng thứ mười, có thể dùng chúng để giảm bớt đau đớn do độc tố gây ra.”
Tử Mâu nói xong nhìn về phía Liễm Quân, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như người mất hồn, ánh mắt ngỡ ngàng không biết làm sao.
Tử Mâu cắn chặt môi, ngoảnh đầu, không đành lòng nhìn biểu tình trên mặt hắn.
“Đêm trước khi ngươi đi, Các chủ từng nói, không muốn vướng mắc càng sâu, chi bằng nhanh chóng kết thúc.”
Liễm Quân chấn động, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thất kinh hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, huynh ấy...”
Liễm Quân chưa nói xong, Tử Mâu đã hiểu được ý tứ của hắn, nàng gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào mở miệng.
Khuôn mặt Liễm Quân không có bất kỳ biểu tình gì, ánh mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ, mãi cho đến khi Liễm Quân bình thản nói, “Tử Mâu, cô còn nhớ không? Năm đó cô từng hứa sẽ giúp ta làm một chuyện.”
Tử Mâu giật mình. Nàng có thể mơ hồ đoán được Liễm Quân sẽ nói điều gì.
Quả nhiên, thấy hắn nói, “Ta không cần gì hết, chỉ mong cô có thể cho ta ở lại đây.”
Tử Mâu nghe xong, thốt lên, “Ước định mười năm chỉ còn có ba tháng, trong thời gian này Các chủ phải tập trung tu luyện tầng thứ mười may ra mới nắm được phần thắng, huống hồ dù có vượt qua được trận chiến ở Tuyên Sơn...”
“Chỉ cần ở lại thôi, ta đảm bảo, sẽ không để Liễu Mộng Dĩ bị thương.”
Liễm Quân ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều giống như lời thề, Tử Mâu không thể nghi ngờ.
Nhớ lại những lời Trần Tam nói lúc nãy, hơn nữa nàng đã tận mắt nhìn thấy, hình dạng buồn bã đau thương của Liễu Mộng Dĩ, nên Tử Mâu đành phải gật đầu.
Liễm Quân thấy thế, khẽ nở nụ cười, hắn đứng dậy nói, “Có mấy lời, ta phải nói với Liễu Mộng Dĩ.”