Một Đời Trầm Luân

Chương 35-36: 35: Phẫn uất - 36: Cái Chết Của Kiều Loan



35: Phẫn uất


Ánh mắt Triều Thái Phong tịch mịch đến đáng sợ. Khuôn mặt này đã ám ảnh hắn biết bao nhiêu đêm. Cảnh tượng hôm ấy luôn dày vò tâm trí hắn. Tại sao....tại sao bà ấy còn sống mà không nói cho hắn biết? Mấy năm nay.....mấy năm nay rốt cuộc bà ấy đã đi đâu?

Triều Thái Phong lúc này chỉ muốn xông lên đối chất với mẫu thân của mình nhưng chưa kịp làm gì hắn đã bị Lang Kiều giữ chặt tay lại.

- Vở kịch vẫn chưa kết thúc!

Nhìn vẻ mặt không chút biến đổi nào của gã, Triều Thái Phong như ngộ ra được gì đó. Hóa ra...hóa ra Lang Kiều cũng biết mọi chuyện. Hóa ra từ đâu đến cuối chỉ có mình hắn là kẻ ngốc!

............

- Chẳng có gì đặc sắc!

Vĩnh Thái Phi bĩu môi ghét bỏ. Cả một vở kịch dài chỉ tốn thời gian không có gì hay ho.

- Thừa An người....người sao vậy?

Đang định quay sang hỏi thăm y thì bất chợt thấy y vẫn còn bất động nhìn theo hướng đoàn người đang dần rời sân khấu. Trong ánh mắt ấy là một sự trầm lặng kỳ lạ.

- Người sao vậy?

- Ta...không, không có gì!

Choàng tỉnh trong tiềm thức, y nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của người bên cạnh. Nhưng....hắn không thấy đâu cả. Lang Kiều cũng đã đi đâu mất...

- Rốt cuộc là có chuyện gì...

- Xin lỗi các vị!

Một nam nhân vẻ mặt hài hòa bỗng xuất hiện trước mặt họ sau đó cung kính cúi đầu.

- Ngươi là ai?

Vĩnh Thái Phi nheo mắt cảnh giác hỏi.

- Ta là chủ của gánh hát, người trong đoàn của ta bảo có chút chuyện muốn nói với vị công tử này!

Nói xong liền hướng mắt về phía của Cao Thừa An.

- Bọn t...

- Được...đi thôi!

Không đợi Vĩnh Thái Phi đáp y đã vội chen ngang. Ánh mắt không biết vì sao lại vô cùng kiên quyết.

- Mời ngài, công tử!

- Khoan đã! Vậy bọn ta...

Vĩnh Thái Phi cảm thấy có gì đó vô cùng không ổn đang diễn ra. Nhưng cậu ta lại chẳng làm được gì khi nghe thấy sự kiên quyết trong câu nói của y.

- Không sao! Các ngươi cứ ở đây đợi ta!

Nói xong liền nhanh chóng cùng nam nhân kia đi đến phía sau sân khấu.

.............

- Mời ngài!

Cạch!

Kẻ kia mở cửa cho y rồi cũng rời đi. Cả căn phòng rộng lớn nhưng thoáng chốc chỉ có vỏn vẹn hai người, y và...người phụ nữ ban nãy trên sân khấu hay nói đúng hơn là mẫu thân của Triều Thái Phong - Lưỡng Nguyệt.

- Tất cả mọi chuyện là do các người làm?

Cao Thừa An nhìn chằm vào người phụ nữ trước mặt mình. Phong thái bà ta vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh như năm năm trước ở Lâm gia.

- Hoàng thượng, sắc mặt của ngài không tốt lắm? Gặp lại cố nhân không phải nên có rất nhiều điều muốn hỏi hay sao?

Lưỡng Nguyệt cong môi cười khiến cho một bên mặt vốn bị phỏng của bà ta nhăn lại càng trông đáng sợ hơn bao giờ hết.

- À, hay để ta đoán trước vậy! Có phải ngài sợ những gì mình nghe được sẽ không giống với những thứ mình mong muốn hay không? Chậc, chậc, thật đáng thương!

- Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không để tâm thái độ giễu cợt của bà ta Cao Thừa An gãy gọn vào thẳng vấn đề. Y vốn dĩ đã tìm bà ta lâu rồi. Bây giờ tự động xuất hiện, cơ hội này y sẽ không vụt mất.

Chỉ là, Cao Thừa An không biết, sau ngày hôm nay thế giới của y từng chút từng chút mà hoàn toàn sụp đổ...

.............

- KHỐN KIẾP! CÁC NGƯỜI GẠT TA!

Triều Thái Phong căm phẫn siết chặt cổ áo của Lang Kiều. Mặc cho hắn đang cực kỳ tức giận thì Lang Kiều vẫn bình thản mà nhìn chằm vào hắn.

- Gạt ngươi? Nếu chúng ta không làm vậy, kế hoạch sẽ thành công hay sao?

Gã cười nhạt, ánh mắt hung ác nhìn chằm vào hắn.

- Triều Thái Phong ngươi tỉnh lại cho ta! Cao Thừa An đó là kẻ thù của ngươi không phải là ý trung nhân của ngươi!

- Đừng có đánh sang chuyện khác! Rốt cuộc chuyện của mẫu thân ta là sao?

- Muốn rõ hơn chi bằng hỏi ông ta đi!

Lang Kiều nghiêng đầu nhìn ra sau lưng hắn. Lúc này Triều Thái Phong cũng buông tay, nhanh chóng quay ngoắt người ra sau.

- Thúc thúc?

Nam nhân sau lưng hắn là một kẻ có vẻ ngoài không quá nổi bật, khí chất cũng thuộc dạng bình phàm. Chỉ là đôi mắt của ông ta rất đẹp. Đôi mắt sắc bén nhưng mang nặng thứ tâm tư lạ thường.

Lang Kiều cùng kẻ đó nhìn nhau một cái sau đó gã gật đầu rồi lách khỏi hắn rời đi.

- HA! CÁC NGƯỜI...CÁC NGƯỜI XEM TA LÀ KẺ NGỐC! CÁC NGƯỜI BÀY RA MỘT VỞ KỊCH NHƯ VẬY CUỐI CÙNG CŨNG CHỈ MUỐN TA TRẢ THÙ Y? TRONG MẮT CÁC NGƯỜI TA VỐN CHỈ LÀ MỘT QUÂN CỜ KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM!

Triều Thái Phong siết chặt hai tay, tơ máu nơi đáy mắt cuồn cuộn phẫn uất hét lớn.

Năm đó...năm đó hắn nhà tan của nát. Thúc thúc của hắn sau khi đưa hắn đi lập mộ cho mẫu thân liền bỏ lại hắn ở vùng ngoại ô một mình. Khi ấy, nếu không có Lâm gia gia, một đứa nhóc như hắn chắc chắn sẽ bỏ mạng khi không có ai bên cạnh. Lúc đó hắn còn tưởng thúc thúc cũng gặp nguy hiểm về tánh mạng do đó chỉ có thể tự dằn vặt bản thân yếu kém không thể bảo vệ gia đình.

Rồi sau này khi trở về hoàng cung, khi gặp lại Cao Thừa An. Cảm xúc của hắn đã hoàn toàn bị hận thù che mắt.

Vậy mà bây giờ nhìn xem. Mẫu thân của hắn không chết. Thúc thúc của hắn mất tích nhiều năm như vậy đột ngột trở về. Lang Kiều....kẻ hắn xem là bằng hữu cuối cùng lại ở sau lưng hắn bày ra một kế hoạch hoàn hảo. Hóa ra người âm thầm giúp đỡ mà Lang Kiều luôn nói đến là thúc ấy...hóa ra chỉ có hắn là không biết gì cả...

Đến cuồi cùng những người mà hắn quan tâm, tin tưởng phút chố lại chẳng ai để tâm đ ến cảm nhận của hắn...cuối cùng hắn...cũng chỉ có một mình đơn độc trên cuộc đời này mà thôi...


36: Cái Chết Của Kiều Loan


- Mẫu thân của con là có lý do nên mới làm vậy..
Triều Thái Thái nhìn hắn dịu giọng.

Mỗi khi nhìn thấy hắn, ông đều không nhịn được mà nhớ đến ca ca của mình.

Thằng bé thật sự rất giống ca ca..
- Bà ấy có lý do? Vậy suốt mấy năm qua tại sao không ai đến tìm ta? Tại sao không ai nói cho ta biết rằng các người vẫn còn sống?
- Thái Phong, cháu còn nhỏ sẽ không hiểu được..
- TA KHÔNG HIỂU ĐƯỢC HAY THẬT CHẤT CÁC NGƯỜI SỢ KẾ HOẠCH CỦA MÌNH SẼ BỊ PHÁ NÁT!.

harry potter fanfic
Triều Thái Phong gằn giọng, bao nhiêu uất ức trong lòng hắn phút chốc trào dâng như sóng cuộn.
- Kiều Loan..

Kiều Loan có phải do các người giết hay không? CHUYỆN LẦN ĐÓ CỦA A HƯƠNG TỶ VÀ A NHĨ CÓ PHẢI DO CÁC NGƯỜI SẮP ĐẶT HAY KHÔNG?
* * *
Bên chỗ của y..
- Cao Thừa An, ngươi có biết chính các người đã phá nát gia đình của ta như thế nào không? Ngươi có biết chính phụ hoàng ngươi đã khiến phu quân ta bỏ mạng.

Chính ông ta lo sợ triều chính sẽ đứng về phía phu quân ta, lo sợ chàng ấy sẽ lật đổ chính mình nên mới âm mưu giết hại chàng ấy.

Phụ hoàng của ngươi! Người ngươi luôn kính trọng không khác gì là một con quỷ đội lốt người!
Lưỡng Nguyệt nghiến răng nói từng chữ.

Cứ như bao nhiều nỗi căm hận trong lòng bà ta đều theo từng câu từng chữ đó tuôn ra ngoài.
- NÓI DỐI! Phụ hoàng ta nhất định sẽ không làm những chuyện đáng kinh tởm như vậy!
Y lớn tiếng phản bác, vẻ mặt không chút tin tưởng những gì người đàn bà trước mặt đang nói.

Phụ hoàng luôn xem Triều thúc thúc là thân đệ ruột thịt, làm sao ông ấy có thể nhẫn tâm hại chết thúc ấy?
- Ha! Ngu muội! Cao Thừa An, ta cảm thấy chính ngươi thật đáng thương, lần trước cũng vì không tin lời ta nói mà nữ nhân kia mới phải bỏ mạng..

cuối cùng hóa ra kẻ khờ dại nhất lại chính là ngươi!

Nghe bà ta nhắc đến chuyện xảy ra trước đó, đôi mắt y phút chốc bị bao phủ bởi sương mù mờ mù mịt.
Phải rồi..

Kiều Loan..

là vì y mà chết..
Năm năm trước..
- Là do bà bịa đặt! Phụ hoàng ta không bao giờ làm ra chuyện như vậy!
- Muốn biết hắn ta là kẻ thế nào thì ngươi tự xuống dưới đó mà hỏi!
Lưỡng Nguyệt lúc này đã tựa như phát điên.

Bà ta cầm chặt con dao trên tay liền không chần chừ mà phóng về phía y.
- Cẩn thận!
- Kiều..

Kiều Loan..
Y sững sờ nhìn nữ nhân đang chắn trước ngực mình.

Ánh mắt toát lên sự sợ hãi tột độ.
- Haha! Cao Thừa An ơi là Cao Thừa An, cả đời này, cả đời này ngươi sẽ phải sống trong dằn vặt! Phải sống trong dằn vặt!
Mặc kệ tiếng cười như tu la địa ngục đó.

Cao Thừa An tay chân luống cuống muốn giúp Kiều Loan nữ tử lại cầm máu.

Nhưng..

nhưng máu chảy nhiều quá..

vết đâm, vết đâm vô cùng sâu..
- Không..

không kịp nữa rồi..

khụ..
- Ta..

ta đi tìm người! Ngươi..

ngươi đợi ta!
- Hoàng thượng..

đừng làm chuyện vô ích..

ta..

ta vốn dĩ cũng không sống được bao lâu nữa..

coi như..

coi như ta làm điều gì đó có ích vậy..
Thương Kiều Loan nắm chặt lấy tay y.

Nàng mỉm cười dẫu cho máu đang chảy không ngừng.

Nàng biết, biết thời gian của bản thân có bao nhiêu.

Do đó nếu chết đi mà có thể làm được gì đó cho mọi người, có lẽ nó cũng không quá tệ..
- Đó là mẫu thân..

là mẫu thân của Phong ca ca..

ta xin người, xin người đừng nói cho huynh ấy..

huynh ấy biết..
Thương Kiều Loan thừa hiểu, chấp niệm của Triều Thái Phong đối với phụ mẫu của mình.

Nếu để hắn biết chuyện bà ta đã làm chắc chắn sẽ không thể nào chấp nhận được..
Thương Kiều Loan thừa nhận bản thân ích kỷ.

Nhưng mà nàng thật tâm với Triều Thái Phong.

Do đó nàng không muốn, không muốn hắn phải chịu thương tổn..
Rầm!
- Kiều Loan!
Hơi thở nàng vừa trút xuống cũng là lúc đám người Triều Thái Phong xông vào.
- Mau..

mau gọi đại phu..

mau gọi đại phu!
Triều Thái Phong vội vã đỡ lấy nàng.

Sau đó lắp bắp hô lớn.

Giọng nói hắn như nghẹn đi.

Sự day dứt bi ai hòa làm một..

Nhưng cuối cùng tất cả đều không kịp..

tất cả đều không còn kịp..
Trở lại với hiện tại..
- Ngươi không tin lời ta nói cũng chẳng sao! Đọc cho kỹ từng chữ trong đây! Để xem lời ta là bịa đặt hay là sự thật!
Lưỡng Nguyệt hướng y ném xuống một bức thư đã có phần cũ kỹ.
Y vừa nhiền liền có thể nhận ra..

nhận ra nét chữ đó là của mẫu hậu mình.
* * *
- Hy sinh vì đại cuộc, là điều vốn dĩ không thể tránh khỏi!

Triều Thái Thái nhắm mắt lại điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Triều Thái Phong.

Lần đó ông không đi chung với Lưỡng Nguyệt.

Đến khi bà ta trở lại thì mới biết mọi chuyện vốn đã diễn ra..
- Đó là mạng người! Các người có biết đó là mạng người hay không?
- Thái Phong, bình tĩnh lại!
- Ông còn muốn kêu ta bình tĩnh? Triều Thái Thái, có phải ông thấy ta rất buồn cười hay không? Có phải đối với các người ta rất thảm hại hay không? Họ đã cưu mang ta! Là họ đã cho ta biết thế nào là một gia đình khi ta nhà tan cửa nát! Vậy mà các người..

vậy mà các người..
- Đó dù sao cũng không phải máu mủ của cháu! Nếu để mẫu thân cháu nghe được những lời này, bà ấy sẽ đau lòng cỡ nào?
Vốn hiểu rõ ai là điểm yếu trong lòng hắn.

Triều Thái Thái liền không chần chừ nhắc đến tên đại tẩu của mình.
"..."
Quả nhiên..

là có hiệu quả!
- Sau hôm nay tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.

Hận thù gì đó cũng sẽ tan b..
- Hỏa hoạn năm đó là do ai làm?
- Cháu có ý gì?
- Hỏa hoạn năm đó là do ai làm?
Triều Thái Thái cau mày, bàn tay đặt bên hông cũng từ từ siết lại.
- Cháu nói vậy là sao? Trận hỏa hoạn đó vốn là do phụ hoàng của Cao Thừa An sắp đặt..
Nghe thúc thúc của mình nói.

Sắc mặt Triều Thái Phong càng thêm phần tệ hơn.

Hắn nhìn chằm ông ta sau đó không ngần ngại mà ném xuống một tờ giấy đã bị nhàu nát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.