Một Đời Trầm Luân

Chương 37: 37: Chuyện Rất Lâu Về Trước 1




- Là do tiên đế làm hay thật chất là các người sắp đặt?
Triều Thái Phong bây giờ thật sự rất muốn cười.

Lúc hắn nhặt được tờ giấy này trong phòng của Lang Kiều hắn còn nghĩ là ai đó cố tình gài bẫy hắn, thậm chí hắn đã không ngần ngại mà chỉa hướng nghi ngờ sang y.

Nhưng bây giờ..

nhìn thấy hai người thân duy nhất còn sót lại trên đời.

Hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ những điều trong mảnh giấy đó là thật.
Năm đó, cả phủ tướng quân bốc hỏa thật chất không phải do tiên đế giở trò mà sự thật là thúc thúc và mẫu thân của hắn dàn xếp!
Hắn còn nhớ rõ, cảnh tượng hôm ấy thê lương kinh khủng đến nhường nào.

Gia nhân trong nhà không ai đủ khả năng kịp thời chạy ra ngoài.

Mẫu thân của hắn luôn ôm chặt lấy hắn ở yên một chỗ cho đến lúc thúc thúc của hắn chạy vào cứu giúp.
Lửa khi ấy gần như đã bao quanh khắp nơi.

Nhất định là không còn đường nào để chạy ra.

Trừ phi có đường hầm bí mật!
Nhưng nếu có đường hầm bí mật vậy cớ gì mẫu thân hắn không nói cho mọi người biết? Cớ gì lại không ôm lấy hắn cùng tìm đường thoát?
Chỉ có một lý do mà thôi..

Toàn bộ vụ việc hôm đó..

tất cả..

tất cả đều do mẫu thân hắn kính trọng tin tưởng nhất dàn xếp gây ra!
- Để làm việc lớn, không thể không từ thủ đoạn!
Triều Thái Thái vừa nói xong, Triều Thái Phong đã như phát điên mà cười lớn.
- Hahaha! Quả nhiên..

quả nhiên ta mới là kẻ ngốc!
- Thái Phong..
- Mẫu thân của ta đang ở đâu?
"..."
- Mẫu thân của ta hiện tại đang ở đâu?
- Không cần hấp tấp, chốc nữa..

sẽ gặp thôi.
Triều Thái Thái nhìn hắn với vẻ mặt ảm đạm.

Có lẽ, Lưỡng Nguyệt và Cao Thừa An cũng sắp nói chuyện xong rồi.
Kế hoạch đã toàn vẹn nhưng trong lòng ông ta..

sao lại chẳng có chút thành tựu nào cả.
* * *
Rầm!
- Tới rồi sao?
Lưỡng Nguyệt nhàn hạ nâng tay chỉnh lại mái tóc của chính mình.

Ánh mắt khép hờ nhìn vào trong gương.
- Tại sao người lại làm như vậy?
Triều Thái Phong siết tay, vẻ mặt vẫn chưa dám tin tưởng khi gặp lại người mẫu thân mà bản thân tưởng rằng đã chết.

Chưa kể đến, thái độ bà ấy lại hờ hứng đến lạ.

Hắn không còn dám chắc, vị mẫu thân hắn tâm niệm trong lòng rốt cuộc có còn tồn tại hay không?
- Phong nhi, không phải con hiểu rõ sao? Ta làm vậy không phải là vì báo thù cho phụ thân con hay sao?
Bà ta mỉm cười.

Nhưng nụ cười này khiến Triều Thái Phong không khỏi có chút sởn gai óc.

Không phải vì vết sẹo trên mặt bà ta.


Không phải vì giọng nói có phần khàn đi do bị bỏng.

Mà bởi ánh mắt đó, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo.

Ánh mắt dường như..

đang vô cùng câm hận hướng về phía hắn?
- Quá giống, thật sự quá giống..
Lưỡng Nguyệt bỗng nhìn hắn lẩm bẩm.

Cứ như bà ta nhìn thấy hình dáng của ai đó từ trong hắn vậy.
Nhưng càng giống bao nhiêu, bà ta càng câm ghét bấy nhiêu!
* * *Cái chết của phụ thân..

là người sắp đặt?
Triều Thái Phong không biết mình nói ra những lời đó bằng cách nào.

Cổ họng hắn như nghẹn lại vậy.
Hắn biết bản thân đang nói một điều vô lý nhưng cớ sao nhìn vào gương mặt ấy hắn lại vô thức nói ra điều đó? Cớ gì trong ánh mắt của mẫu thân hắn không phải là tình yêu thương bao bọc, không phải là nỗi nhớ nhung da diết mà lại là sự căm hận, chán ghét?
- Phong nhi, đã lâu rồi, ta không kể chuyện cho con nghe thì phải? Được rồi, nhân ngày gặp lại, ta có một câu chuyện rất thú vị muốn kể cho con nghe!
Nghe Lưỡng Nguyệt nói xong không hiểu sao trong lòng hắn lại dấy lên một linh cảm quái lạ.

Hắn cảm thấy..

khi những gì mẫu hậu hắn kể xong, thế giới lúc nhỏ vốn từng rất tươi đẹp và hoàn hảo của hắn sẽ từng chút biến mất.
- Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Hừm, bắt đầu từ ngày định mệnh đó đi!
* * *
Mấy mươi năm về trước..
Phủ Thượng Thư..
- A Nguyệt, muội sao vậy? Ai chọc gì muội à?

Ninh Diệp vừa rót trà vừa nhìn cô muội muội đáng yêu của mình hỏi.

Hai người vốn không phải cùng huyết thống gì mà vỏn vẹn chỉ là tỷ muội kết nghĩa mà thôi.

Tuy vậy họ vẫn thân như người một nhà.
- Hừ! Lúc nãy muội gặp trúng một tên ăn mày, thối tha chết đi được!
Lưỡng Nguyệt cau mày kể ra sự tình.

Vẻ mặt khó chịu rõ ràng là vô cùng bức bối.
- Muội cũng thật là, họ cũng đâu có làm gì muội..
- Sao mà không? Đám người đó đi đến đâu là thối đến đó! Ọe, mới nghĩ đến đã thấy kinh chết đi được!
Nhìn biểu cảm hết sức quá mức của Lưỡng Nguyệt, Ninh Diệp chỉ có thể thở dài.

Muội ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, bao bọc, khó trách tính tình lại kiêu căng ngạo mạn.
- Mà tỷ đó, sao cứ hay nói giúp đám người đó vậy? Tốt quá cũng chẳng có ích gì đâu, chỉ tổ đem hại cho mình mà thôi!
Lưỡng Nguyệt uống vào ngụm trà sau đó lại tiếp tục cằn nhằn.
- Muội mới có vấn đề đó! Được rồi, hạ hỏa xong thì đi dạo! Không phải muội muốn đi coi mấy cây vải ở đầu đường sao?
Ninh Diệp cốc nhẹ vào đầu Lưỡng Nguyệt sau đó thở dài nói.

Tính tình lúc nào cũng vậy cả.

Thật là không biết phải làm thế nào với muội ấy..
- Nhắc mới nhớ, muội có hẹn với ông ta rồi! Thôi khỏi uống nữa, mau đi thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.