Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, Ôn Kỳ Chí trở lại trường học luôn. Hắn lại lên Phòng Giáo vụ nhận vỏ gối chăn bông, chỉ là lần này chẳng còn ai cản đường hắn nữa. Con đĩ đá cửa phòng ký túc hắn năm ngoái hiện đang bị hắn ấn chặt trên giường ván gỗ mà nắc.
“Sâu hơn nữa… Cậu chưa ăn cơm à? Mạnh mẽ lên nào…”
“Phó Gia Minh!”
Ôn Kỳ Chí thực sự đang ra sức cày cấy. Mặt hắn hứng đến dữ tợn, dương v*t nóng như sắp bốc lửa. Thế nhưng con đĩ kia vẫn thòm thèm lắm, kẹp hắn chặt đến không động đậy được.
“Vô dụng… Anh mày tự chơi!”
Phó Gia Minh xoay người nhún trên dương v*t hắn. Ôn Kỳ Chí nuốt ực một cái, nắc lút cán vào trong anh. *** Phó Gia Minh bóp chặt lấy hắn, thế mà anh vẫn chưa đã nghiền, dùng sức vặn vẹo cái eo thon, ỷ mình có cặp mông to phúng phính mà chơi đùa hắn đến sắp điên…
“Phó Gia Minh, anh đừng nhún nữa, em muốn bắn rồi…”
Một tháng không làm tình thôi mà Ôn Kỳ Chí lại nhạy cảm như thế. Đồ ngốc thối chết tiệt, dám tự mình hưởng thụ trước, chẳng đàn ông gì cả.
“Có phải như vậy đâu! Tại anh không cho em động mà!”
“Đừng có lý do lý trấu… Làm đã bắn sau…”
Ôn Kỳ Chí hung tợn ** anh cho hả giận. Hắn nắm lấy hai đùi của Phó Gia Minh rồi nắc từ dưới lên, *** dâm của anh bị hắn ** đến chảy nước. Hắn trêu đùa anh với tiết tấu 9 lần nông cùng 1 lần lút cán, quyết tâm phải *** anh đến khóc lóc xin tha.
“A… A a… Sướng quá, đúng rồi… Nhanh lên chút nữa Ôn Kỳ Chí… Bắn vào đi…”
“Anh không phải biết nhún lắm sao! *** chết anh! *** lỏng con chó cái dâm nhà anh!”
“Bắn đi! Sâu hơn chút nữa… Ngứa quá…”
Phó Gia Minh cực kỳ say đắm khoái cảm nhục tình. dương v*t càng to thì chơi anh càng sướng, chạm nhẹ chút thôi mà anh đã chảy nước rồi. Kích cỡ của Ôn Kỳ Chí quả là rất hiếm, có khi ra nước ngoài cũng chẳng tìm được, vậy nên bây giờ tranh thủ, sau đi du học chưa chắc đã có hàng ngon thế này.
Hai đứa ôm nhau hôn môi. Phó Gia Minh cau mày vặn eo ngồi xuống, mông anh áp lên bụng dưới của Ôn Kỳ Chí, cả hai phê đến lên đỉnh. Tên ngốc thối này cũng giỏi bắn tinh lắm, có vẻ như hắn cũng kiềm chế lâu lắm rồi đây, ra nhiều đến nỗi trào ra bên ngoài.
“Phó Gia Minh… Phó Gia Minh, anh đừng hổn hển thế…”
Phó Gia Minh cứ thở gấp mãi khiến Ôn Kỳ Chí chẳng nhịn được. Hai đứa cứ thở dốc như vậy, chẳng thể nào bình tĩnh.
Mấy hiệp tiếp theo cũng kích thích lắm, chỉ là đã sướng một lần rồi, hai đứa cũng không còn quá vồ vập thô bạo. Ôn Kỳ Chí đổi tư thế, quặp hai chân Phó Gia Minh vào eo của hắn, quỳ trước mặt anh ma sát dương v*t ở miệng bướm.
“Ưm… Ngứa quá… Cắm vào đi mà, đừng có đùa nữa…”
dương v*t của Ôn Kỳ Chí lớn gấp hai lần Phó Gia Minh. Đầu cu đỏ tím cứ thế cọ xát bên ngoài *** anh mà chẳng chịu đi vào gì cả. Phó Gia Minh sốt ruột, tự nắm cu hắn dọng vào trong, thế mà mỗi lần chỉ có thể đi vào một chút. Ôn Kỳ Chí đâm hai ba lần rồi lại rút ra, nước dâm theo đó mà nhớp nháp ra ngoài. Hắn cứ trêu chọc anh như vậy cho đến khi anh hứng cực độ, rồi mới chạy nước rút bắn tinh, ** con đĩ này đến hai mắt trắng dã, nước miếng nhão nhoét, cả người ửng hồng cuộn tròn như con tôm nhỏ mà cực khoái.
“… Ôn Kỳ Chí… Cậu học đâu ra cái kiểu…”
“Không nói cho anh… Xoay người lại, em muốn *** đít anh.”
Phó Gia Minh áp mặt xuống ván giường, Ôn Kỳ Chí dùng tư thế doggy *** anh từ đằng sau. Hai đứa vui sướng làm tình giống hai con thú, người nào người nấy đầm đìa mồ hôi, khăn trải giường sạch sẽ cũng ướt đẫm vệt nước, không thể sử dụng. Cuối cùng, Ôn Kỳ Chí bị anh kẹp bắn. Hắn ngửa đầu xuất tinh, nắc Phó Gia Minh từ cuối giường bò đến đầu giường, thanh sắt đầu giường cũng lung lay thành tiếng.
Hắn bắn trong lỗ sau anh hai lần rồi mới rút hẳn. Mục tiêu khiến Phó Gia Minh thoả mãn đã hoàn thành rồi, nhưng Ôn Kỳ Chí vẫn chưa ngừng động tác. Đối với hắn, xuất tinh chưa phải là kết thúc, bởi hành động hắn thích nhất không phải ** *** anh mà là dùng cu trêu chọc hạ thể của anh, dùng lưỡi liếm láp hạ thể của anh. *** anh đẹp lắm, hắn không nhịn được lại cúi xuống.
“Ngốc thối…”
“Không được mắng em… Để em liếm sạch cho anh.”
Ôn Kỳ Chí lấy tay lậu tinh dịch bên trong anh ra, sau đó dùng miệng liếm sạch nước dâm. Chỗ đó của anh phảng phất vị dâm đãng ngọt ngào, hắn không kiềm chế được mà bị con đĩ này quyến rũ đến đầu óc đảo điên. Anh kẹp chặt lấy đầu lưỡi hắn. Ôn Kỳ Chí điên cuồng vùi đầu vào giữa hai chân của anh, hôn liếm bộ phận sinh dục của anh.
“Ừm… A… Cậu có muốn… bắn lần nữa không Ôn Kỳ Chí? Cậu liếm đến nỗi tôi hứng tiếp rồi…”
Tất nhiên là Ôn Kỳ Chí muốn rồi. Không chỉ một lần mà còn vài lần nữa. Hắn đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay, trước khi đến còn uống ba bình nước, quyết tâm phải bắn đầy người con đĩ này, biến các lỗ trong cơ thể anh thành bể chứa tinh dịch và nước tiểu của hắn.
“Phó Gia Minh, banh *** ra…”
Phó Gia Minh bị liếm hứng đến mất khống chế. Hai tay anh banh mông, dạng chân rồi nâng eo lên. Anh nhầm tưởng rằng Ôn Kỳ Chí chuẩn bị bắn tinh, ai ngờ thằng chó điên này lại tiểu vào trong anh. Dòng nước ấm nóng tràn vào trong thớ thịt, cả người Phó Gia Minh dại ra, hét lên một tiếng khi bị Ôn Kỳ Chí ấn xuống đái vào.
“Ngoan quá… Chồng bắn hết vào trong anh rồi…”
“Phó Gia Minh… anh thấy anh có dâm không… Đĩ, càng ngày càng đĩ đượi…”
“Bị đái vào trong mà anh cũng sướng, chó cái… *** anh toàn là nước tiểu không thôi, nóng lắm… Lại cao trào rồi… Phó Gia Minh, anh thích em lắm phải không…”
Ôn Kỳ Chí ** Phó Gia Minh lâu đến nỗi chính mình cũng mất kiềm chế. Mắt hắn đỏ ngầu, bắt đầu ăn nói luyên thuyên chẳng rụt rè…
Xong trận hai đứa đều nhớp nháp, bẩn thỉu vô cùng. Lúc Ôn Kỳ Chí sắp rút ra, chỗ đó của hắn cực kỳ nhầy nhụa, được bao bọc sướng đến cứng trở lại. Hắn không nỡ buông anh ra, giữ nguyên tư thế ôm anh vào nhà vệ sinh riêng trong phòng ký túc. Cả hai dán người lên gạch men sứ lạnh để ổn định cảm xúc. Mãi đến khi tiếng nước dừng lại, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Phó Gia Minh mới mềm nhũn chân tay ngã vào lồng ngực Ôn Kỳ Chí.
Ôn Kỳ Chí đặt anh nằm trên ghế dài rồi ra ngoài lấy nước và quần áo sạch. Cơ sở vật chất của trường học có hạn, họ chỉ có thể làm sạch qua loa như thế. Vậy nhưng lúc hắn rửa ráy cho anh, Phó Gia Minh vẫn cứ là đanh đá giãy dụa như cũ, hết đánh mắng thì cấu véo hắn. Nếu là ngày bình thường, Ôn Kỳ Chí phát điên là chắc. Nhưng mỗi lần được thỏa mãn xong, sức chịu đựng của hắn dường như lại cao hơn một chút. Hắn không so đo với tính xấu của Phó Gia Minh mà kiên nhẫn lau người cho anh. Mãi đến lúc hai đứa đã gọn gàng tinh tươm, hắn mới đỏ mặt đáp trả.
“Phó Gia Minh, anh cũng sướng mà, bày đặt trinh nữ cái gì?”
“Ngốc thối, anh mày lười nói chuyện với mày… Còn làm thế nữa, cẩn thận anh chặt cu!”
“Sao lúc nào anh cũng mắng em như thế? Còn trẻ mà mồm miệng đã láo toét!”
“Cút!”
Rút chim vô tình, con đĩ này sướng xong ngoảnh mặt đi luôn. Nhưng lần này không phải là Ôn Kỳ Chí rời khỏi nhà anh, mà là anh đi khỏi phòng ký túc của Ôn Kỳ Chí. Ở lại chút nữa thì chết à? Nói chuyện tử tế với nhau khó khăn lắm sao?!
“Anh mày không muốn nói chuyện với mày, phắn.”
“Phó Gia Minh, anh có biết là anh tanh tưởi lắm không! Anh đang mặc quần áo của tôi đấy, sao anh có thể cứ thế rời đi!!”
Sung sướng đã đời, nghỉ ngơi ê chề, Phó Gia Minh sẵn sàng đi rồi. Ôn Kỳ Chí không ngăn anh được. Hắn thật sự không muốn khóc đâu, nhưng con đĩ này cứ luôn làm hắn suy sụp như vậy…
Lời tác giả:
10 năm sau, sếp tổng Ôn Kỳ Chí cầm một bông hoa hồng trong tay, miệng lẩm bẩm: “Anh ấy yêu mình… Anh ấy không yêu mình… Anh ấy yêu mình… Anh ấy không yêu mình… Anh ấy yêu mình… Anh ấy yêu mình… Anh ấy yêu mình…”