Trong chuyến du lịch núi tuyết kỉ niệm 14 năm bên nhau, Phó Gia Minh đã cố ý chọn một địa điểm khá an toàn để newbie Ôn Kỳ Chí không bị ngợp. Thị trấn nhỏ này khá khép kín, Phó Gia Minh lái xe mấy vòng cũng không tìm được quán rượu địa phương nào.
Anh đỗ xe bên đường, nhìn lên bầu trời sao, chẳng có cảm giác thư thả gì. Trong bệnh viện, Ôn Kỳ Chí cũng đang đau khổ y chang anh.
Chấm đỏ trên bản đồ không nhúc nhích, mà Phó Gia Minh cũng biến mất mấy tiếng rồi. Ôn Kỳ Chí cảm thấy vừa chua xót lại vừa đắng cay, bỗng nhiên hơi hối hận vì đã cầu hôn Phó Gia Minh. Không kết hôn thì sao, chẳng có gì ghê gớm. Đàn ông cần gì danh phận, có tình cảm là đủ rồi phải không?
“Phó Gia Minh, anh vẫn chưa về à?”
Lúc gọi điện cho Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí cố gắng tỏ ra bình thường. Hắn đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, kết hôn thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu.
“Sắp rồi, cậu xuất viện rồi à?”
“Ừ, anh tới đón em đi, chúng mình về thôi.”
“Vậy cậu đợi tôi 10 phút nhé, tôi về luôn đây.”
Giọng nói của Phó Gia Minh vẫn không khác ngày thường là bao. Ôn Kỳ Chí càng thêm khó chịu, tại sao anh chẳng hề buồn bã một xíu nào.
“Anh về nhanh lên, em bắt đầu cảm thấy không ổn lắm rồi, không đợi được lâu đâu.”
“Vậy sao cậu lại xuất viện? Ở lại thêm…”
“Kệ tôi! Anh mau về đây là được!”
Giọng điệu cứng nhắc nghe rất bực bội. Phó Gia Minh biết chắc hắn vẫn đang giận, anh thở dài một hơi rồi căng da đầu lái xe đến bệnh viện.
Trước khi lên xe, Ôn Kỳ Chí tự nhủ với mình phải biết chấp nhận hiện thực. Sau khi lên xe, hắn mới biết được bản thân đã đánh giá thấp sự tổn thương mà Phó Gia Minh gây ra với mình. Hắn không nói lời nào, Phó Gia Minh cũng im lặng. Xe đã đi tới cửa khách sạn rồi, vậy mà anh vẫn chẳng có biểu cảm gì. Ôn Kỳ Chí đau lòng lắm, đang định tháo dây an toàn thì nghe thấy giọng anh.
“Kéo em làm gì? Có chuyện thì nói thẳng.”
Phó Gia Minh ngượng ngùng mím môi, hoàn toàn hiểu được cảm giác của Ôn Kỳ Chí lúc trước. Anh thực sự không biết hoá ra cầu hôn lại căng thẳng đến thế.
“Anh có muốn nói gì hay không? Không nói em đi nhé.”
“Vẫn còn giận à?”
“Không.”
Ôn Kỳ Chí lại ngồi xuống rồi lẳng lặng nhìn anh. Phó Gia Minh càng thêm căng thẳng, nắm chặt lấy cái hộp nhỏ, nửa ngày vẫn không nói gì.
“Trả hộp lại cho em!”
“Khoan đã…”
“Cái gì đây? Anh có ý gì hả Phó Gia Minh?”
Trên tay Ôn Kỳ Chí chỉ đeo một chiếc nhẫn trắng bạc đến lẻ loi, vậy nên hắn muốn đoạt lại chiếc hộp trong tay Phó Gia Minh, giấu nhẹm đi tình cảm của mình. Hắn mở hộp ra, lại nhìn thấy một chiếc nhẫn khác.
Phó Gia Minh không tìm được cửa hàng nào bán kim cương. Trời tối như mực, anh thậm chí còn chẳng tìm thấy tiệm bán hoa nào, cho nên chỉ có thể hái mấy cọng cỏ thắt nút với nhau để miễn cưỡng thay thế.
“Anh tưởng thắt mấy cọng cỏ là lừa tôi qua chuyện được à?!”
Không hài lòng cũng là chuyện bình thường, Phó Gia Minh vẫn còn một món quà khác. Anh lấy một bức thư tình ra khỏi túi quần, lúng túng ngượng ngùng đưa cho Ôn Kỳ Chí.
“Cậu về đọc đi, lời cầu hôn… Tôi viết trên đó hết rồi…”
“Tôi không muốn đọc! Anh tự đọc to tôi nghe!”
“Tôi thật sự không nói được đâu!”
Ôn Kỳ Chí vẫn còn bực lắm. Trước khi nhìn thấy chiếc nhẫn thật sự, hắn không thể nào hài lòng được.
“Vậy tôi có thể đeo nhẫn được không?”
“Bây giờ anh lại muốn đeo đấy à? Sao lúc đấy anh không đồng ý? Treo tôi lửng lơ hay lắm đúng không? Thấy tôi đau lòng anh vui lắm phải không?”
Phó Gia Minh đau đầu, anh cảm giác như mình không thở nổi. Giờ thì anh chẳng muốn nói thêm câu nào, chỉ muốn nhanh chóng đeo nhẫn lên ngón áp út, rồi “mang của chạy lấy người”.
“Anh muốn đeo nhẫn hay anh muốn kết hôn? Anh nói rõ rồi đi, miễn cho tôi tự mình đa tình, rồi anh lại nói là tôi ép anh.”
“…”
“Nói gì đi!”
“Muốn kết hôn với em, được chưa?”
“Anh lừa tôi.”
“…”
“Phó Gia Minh! Anh giải thích thêm một câu thì chết à?”
“Tôi thật sự muốn cưới em. Em đeo cho tôi đi, tôi đồng ý.”
Ôn Kỳ Chí vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng thấy Phó Gia Minh hơi không thoải mái, hắn miễn cưỡng nhượng bộ.
“Anh về rồi cầu hôn em lần nữa trước mặt mọi người nhé. Em muốn thấy sự chân thành của anh.”
“Có thể đừng ép tôi nữa được không?”
Phó Gia Minh nhìn rất buồn bã đáng thương, Ôn Kỳ Chí nhận ra mình hơi căng quá, thế là thu liễm tính khí lại, đưa anh vào khách sạn.
Sau khi trở về phòng, Ôn Kỳ Chí mới cảm thấy hưng phấn rạo rực. Phó Gia Minh thì trông như mất hồn, nhìn rất dễ bắt nạt, thế là hắn nhân cơ hội này “rèn sắt khi còn nóng”, đưa anh thoát khỏi trạng thái này. Hắn cho anh uống nửa ly rượu vang đỏ, rồi bắt đầu mở khoá quần anh.
“Kết hôn thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”
“Em đừng… Tôi không muốn…”
Hắn cởi quần áo của Phó Gia Minh ra, nửa ôm nửa đẩy anh tì lên vách tường. Phó Gia Minh vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi lòng sắp kết hôn, thụ động đón nhận sự âu yếm của Ôn Kỳ Chí.
“Đừng khóc, em làm một lần thôi. Em vui lắm, chồng vui lắm…”
Ôn Kỳ Chí càng nói càng hưng phấn. Hắn chìm đắm trong niềm vui sắp kết hôn, chủ động nâng mông Phó Gia Minh lên, dịu dàng hôn thơm những giọt nước mắt của anh.
“Kết hôn thôi mà, có gì ghê gớm? Sau này vẫn như cũ thôi, anh nói đúng không?”
“Ôn Kỳ Chí, tôi nghĩ tôi không làm được…”
“Được mà, anh nhìn em này Phó Gia Minh, anh lại gần em thêm chút nữa… Đừng suy nghĩ lung tung lúc chồng *** anh nhé.”
Hai đứa nằm đè lên nhau trong vị trí đối diện. Ôn Kỳ Chí cưỡng ép xoay đầu Phó Gia Minh lại để hôn. Tư thế truyền thống này rất có cảm giác mới cưới, như thể một lời hứa hẹn cổ xưa. Hắn chống hai tay bên người Phó Gia Minh, thoải mái thở dốc. Tư thế này cho Ôn Kỳ Chí cảm giác thống trị tuyệt đối, hắn rất phấn khích.
Đêm đó hai đứa chỉ làm 2 lần, nhưng Ôn Kỳ Chí đã có được những khoái cảm trước nay chưa từng có. Hắn nằm đè lên người Phó Gia Minh, tuỳ ý làm những điều trước giờ không được phép. Chẳng hạn như hắn bắt Phó Gia Minh bú *** cho mình, và anh đã thật sự ngoan ngoãn phục tùng hắn. Hắn muốn nắc lút cán vào mồm anh, Phó Gia Minh cũng không từ chối, chỉ nhíu mày hơi hơi khó chịu. Hắn đẩy hông, lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự co thắt từ cổ họng anh. Hắn thậm chí còn to gan đái ra một chút, ép Phó Gia Minh nuốt hết tất cả của mình. Cảm giác nhục tình ấy vượt xa tất cả khoái cảm đến từ năm giác quan. Ôn Kỳ Chí nắm chặt gốc *** tát vào môi anh, nơi đó đỏ ửng và long lanh nước, trông sao đáng thương cực kỳ.
“Bây giờ đã thấy thoải mái chưa? Nuốt nước đái chồng có thích không?”
Phó Gia Minh không muốn nói chuyện, thậm chí anh còn lười suy nghĩ. Anh chỉ phản ứng một cách bản năng, hoàn toàn buông thả bản thân khi Ôn Kỳ Chí làm những điều này.
“Thè lưỡi ra liếm, chồng sắp ra rồi.”
Lần đầu tiên, Ôn Kỳ Chí xuất tinh vào mồm anh. Hắn nắc dương v*t vào mồm của Phó Gia Minh rồi bắn đầy tinh dịch lên mặt anh. Hắn bắt Phó Gia Minh liếm sạch, anh không tức giận, chỉ liếc hắn một cái với bản mặt buồn bã gợi tình, rồi ngoan ngoãn nuốt hết.
Lần tiếp theo hai đứa làm tình trong phòng tắm, vừa hôn vừa làm. Phó Gia Minh ngoan ngoãn đến nỗi chẳng có một dấu hiệu phản kháng. Ôn Kỳ Chí nhân cơ hội tách mông anh ra rồi đái vào lỗ đít anh. Mỗi lần làm tình với Phó Gia Minh, hắn luôn ảo tưởng về một ngày thế này. Giờ đây cuối cùng hắn đã thoả mãn, con điếm chó này chính là suối nguồn dục vọng của hắn, hắn đã biến anh thành bồn chứa t*ng trùng và nước đái.
“Yêu em nhiều một chút, sau này em bắn cho anh.”
Hắn ** *** liên tục, mãi đến khi người anh mềm nhũn như sắp gãy, Ôn Kỳ Chí mới chịu tắm rửa cho anh.
Hắn ôm Phó Gia Minh tắm đi tắm lại nhiều lần, hôn anh cho đến khi cả người anh tràn ngập vết cắn. Họ bị choáng bởi chuyện hôn nhân đại sự, một người chật vật, một người hưng phấn.
Ôn Kỳ Chí ôm anh nằm xuống giường, vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hắn hồi tưởng lại chiếc nhẫn được bện từ cỏ, liên tục mở hộp ra xem đi xem lại. Phó Gia Minh muốn xoay người, lại bị hắn nắm chặt cổ tay.
“Anh đeo nhẫn cho em đi, về nhà em đổi cái mới.”
“Ngủ trước được không? Tôi thật sự mệt lắm.”
“Cũng phải làm gì để đảm bảo chứ?”
Phó Gia Minh tỉnh táo hơn một chút, can đảm đối diện với lo âu. Anh thở dài, cố gắng nói năng nhẹ nhàng với hắn.
“Có thể đeo nhẫn sau được không? Em mang lá thư lại đây, tôi đọc cho em nghe nhé?”
“Vậy sau khi tháo nhẫn ra anh còn muốn cưới em không?”
“Em đừng ép tôi quá đáng là được.”
“Vậy anh nói trước đi, hôm nay anh có tự nguyện không?”
Ôn Kỳ Chí sợ anh trở mặt, cố tình bật máy ghi âm lên.
“Tôi tự nguyện.”
“Nói rõ ràng vào, anh tự nguyện làm gì?”
“Tự nguyện kết hôn với Ôn Kỳ Chí.”
Nghe cũng được, Ôn Kỳ Chí hài lòng hơn một chút. Hắn đưa lá thư tình lại cho anh, nằm trong lòng anh lắng nghe lời cầu hôn của anh.
“Anh đọc hay hay một chút, đừng có qua loa với em đấy?”
“Vậy em đừng nhìn vào tôi nhé.”
“Sao em không được nhìn? Em…”
Phó Gia Minh cảm thấy phiền chết đi được, nhưng lại không muốn cãi nhau với hắn. Hôm nay anh mệt lắm rồi, đầu óc liên tục quá tải vì hoạt động hết công suất. Đọc xong bức thư này, anh nghĩ mình sẽ chết não. Cho nên anh duỗi tay ra bịt miệng Ôn Kỳ Chí lại, rồi tiện thể che đôi mắt hắn. Đọc xong, toàn thân Phó Gia Minh nóng ran rồi chính thức bị cưỡng chế tắt nguồn, chui tọt vào ổ chăn chờ đợi não khởi động lại vào ngày hôm sau. Ôn Kỳ Chí thì tắt máy ghi âm mỉm cười rạng rỡ. Hắn đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, kết hôn thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu.