Lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Phó Gia Minh cảm giác như bị bóng đè. Anh cố gắng xoay xoay vài cái, rồi giơ tay ra bóp mông “bóng”.
“Mẹ kiếp, tỉnh rồi thì làm đi, đừng có giả bệnh nữa?”
“Bệ hạ…”
Ôn Kỳ Chí bị Hoàng đế đập một cái thì tỉnh hơn hẳn. Lúc đầu hắn còn tưởng mình vẫn đang mơ, ngơ ngác lăn xuống giường.
“Cầu Bệ hạ thứ tội, vi thần không kiềm chế được…”
“Chào cờ” là hành vi bình thường của đàn ông con trai, cần gì phải xin lỗi? Bản thân Phó Gia Minh cũng đang cương cứng nên cũng chẳng có ý định trách móc hắn làm gì. Tuy nhiên, anh vẫn hơi nghi ngờ Ôn Kỳ Chỉ giả bệnh, lừa anh như ngày xưa.
“Ôn Kỳ Chí, giờ cậu cảm thấy thân thể thế nào rồi?”
“Vi thần… vi thần choáng đầu.”
“Có thật không đấy?”
“Không dám dối gạt Bệ hạ.”
Cái lợi của việc làm Hoàng đế là chẳng ai dám chống đối anh cả, nhưng vị trí này cũng có nhược điểm, người ta động tí là quỳ xuống trước mặt anh, Ôn Kỳ Chí cũng không phải ngoại lệ. Phó Gia Minh chưa bao giờ có thể tận hưởng cảm giác này, anh cứ thấy kì kì thế nào. Khi anh duỗi tay ra nâng hắn dậy, tên ngốc thối này còn tránh né.
“Đứng dậy, choáng đầu thì nằm xuống, tôi gọi người đến.”
“Bệ hạ!”
Thấy anh định bỏ đi, Ôn Kỳ Chí không quan tâm đến phép tắc quân thần nữa. Hắn đã phạm thượng nhiều hơn một lần, nên đành đâm lao thì phải theo lao.
“Cậu có thể nói năng một cách bình thường hơn được không? Tôi không hiểu được cách nói văn vẻ đấy đâu.”
Vốn dĩ hắn đã không bình thường, hiện giờ còn nói năng kiểu cách. Phó Gia Minh bị hắn đè chặt trên giường, tức giận một lát rồi thở dài buông màn xuống.
“Bệ hạ…”
“Đừng gọi tôi là Bệ hạ nữa, cậu gọi tên tôi thì chết à?”
Làm chuyện dâm đãng ban ngày đã thất lễ, hiện tại Hoàng đế còn bảo hắn gọi thẳng tên huý, Ôn Kỳ Chí cảm thấy đời đẹp hơn mộng. Hắn đọc sách thánh hiền suốt hai mươi mấy năm nay, chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ mạo phạm Hoàng đế như vậy, nhưng nếu anh đã ra lệnh, hắn nào dám chối từ.
“Cởi quần áo, đứng ngây ra đấy làm gì? Choáng đầu có còn sức không vậy…”
“Bệ hạ, Gia Minh…”
Ôn Kỳ Chí muốn cởi quần áo, nhưng không thể cứ trực tiếp hành động như vậy. Trước đây khi hầu Vua hắn thường dùng miệng, hiện giờ cũng nên thế.
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
Hắn hôn lên long căn của Bệ hạ, liếm mút quy đầu của Bệ hạ. Ôn Kỳ Chí nhớ rõ mình đã làm Bệ hạ thần hồn điên đảo thế nào trong đêm đầu tiên, khi anh cao trào trong miệng hắn.
“Ôn Kỳ Chí… Sướng quá…”
“Bệ hạ, vi thần nguyện ý băng qua núi tuyết, vượt qua biển lửa vì Bệ hạ… Nguyện ý phò tá Bệ hạ một đời một kiếp…”
Ngay từ đêm đầu tiên, Ôn Kỳ Chí đã âm thầm hạ quyết tâm này, nhưng lúc đó vẫn chưa từng nghĩ có thể làm chuyện quá giới hạn với Bệ hạ. Khi ấy hắn chỉ tập trung thoả mãn long thể của Bệ hạ, ân ái anh trên long sàng trong suốt ba ngày ba đêm. Chưa có người nào nhận được vinh sủng như vậy, tình cảm Bệ hạ dành cho hắn nhiều như thế đó, Ôn Kỳ Chí gần như chết trong sự ngọt ngào.
“Đừng liếm nữa… Mau đâm vào đi… Ngứa quá…”
“Vi thần thể nhược, Bệ hạ nên ở trên.”
“Anh mày chịu thua mày rồi đấy. Muốn làm cũng là mày, không muốn động đậy cũng là mày, đi đâu mày cũng vô dụng, còn bảo anh mày phải tự túc nữa.”
Sau trận ốm nặng, Bệ hạ đối xử với hắn tốt hơn hẳn. Nếu hắn cứ bệnh tật như thế này, Bệ hạ sẽ luôn yêu thương, chăm lo hắn. Ôn Kỳ Chí tận mắt nhìn Bệ hạ ngồi lên nghiệt căn của mình, cảm giác trướng đến sắp cao trào.
“Cậu lại dậy thì lần nữa à? Sao cảm giác to hơn nhiều thế…”
Ba tháng không làm tình, Phó Gia Minh cảm thấy chật vật chết đi được. Anh không ngậm lút cán được, chỉ có thể từ từ ngồi xuống. Ôn Kỳ Chí không dám làm tổn thương long thể, nhẫn nhịn đến ướt đẫm mồ hôi. Bệ hạ của hắn quá săn sóc thần tử, thương tiếc hắn cả chuyện mây mưa.
“Xin Bệ hạ ngồi xuống, vẫn chưa đủ sâu, sẽ không thoải mái đâu ạ.”
“Đủ rồi, cậu cứ thế mà làm tôi đi… Cũng đủ sướng rồi…”
Bệ hạ còn nói năng dơ bẩn hơn cả mấy kỹ nữ chèo kéo khách làng chơi bên đường. Ôn Kỳ Chí cảm thấy mình rất có sức hấp dẫn, ngay cả Hoàng đế cũng thèm khát hắn, làm sao mà không tự hào cho được?
“Ưm… Sao cậu cứ phải vào sâu thế… Phiền chết đi được…”
“Vi thần cảm thấy… Vào sâu nhất… Bệ hạ sẽ càng thích…”
Ôn Kỳ Chí căng thẳng đến không nói được thành câu hoàn chỉnh, chỉ ôm Bệ hạ vào lòng mà nắc. Ai mà ngờ được Bệ hạ lại có một cái *** dâm như thế?
“A… Ưm…”
“Bệ hạ…”
“Mạnh nữa… Muốn…”
Dâm quá! Ôn Kỳ Chí toát hết mồ hôi. Hắn vừa mới khỏi bệnh thôi đã bị Hoàng đế vắt kiệt dương tinh, nhưng cũng đành hy sinh thân thể để hầu Thánh. Hắn *** Bệ hạ đến cao trào, eo bụng co thắt lại, mông đít run rẩy rồi bắn ra. Ôn Kỳ Chí cũng là thanh niên không được giải tỏa trong 3 tháng, giờ nhìn thấy thịt thì mạnh mẽ hơn cả cầm thú. Phó Gia Minh bị hắn nắm lấy đùi nắc đến lên đỉnh không ngừng, bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
“Ha a… A a… A a…”
Hai đứa ôm nhau co giật trên giường. Phó Gia Minh thoả mãn ngã nhào ra giường, mệt đến ướt sũng mồ hôi. Suốt 3 tháng qua, anh như sống trong mây mù giăng lối, mãi đến bây giờ mới có cảm giác chân thật.
Phó Gia Minh còn có thể làm tiếp, nhưng Ôn Kỳ Chí lại mềm nhũn. Anh vỗ lên ngực hắn vài cái, hắn còn ho khan dữ dội hơn. Phó Gia Minh thấy thế trợn mắt, bò dậy lau mồ hôi cho tên ngốc thối này, cam chịu làm người chăm sóc cho hắn.
“Ôn Kỳ Chí, tôi thật sự không biết cậu đang nghĩ cái quái gì nữa… Mới sáng sớm đã tự làm mình mệt mỏi thế này để làm gì đâu?”
“Vi thần… Có tội…”
“Đừng có nói năng kiểu đấy nữa.”
Phó Gia Minh thở hổn hển, vừa mắng vừa lau người cho hắn. Lúc này anh chẳng còn tâm trạng tính toán gì với Ôn Kỳ Chí, chỉ muốn làm nhanh rồi ngủ nướng thêm một chút. Anh không hiểu tại sao mà mới có sáng sớm mà đồ ngốc thối này đã tự làm mình mệt mỏi gần chết.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi ạ, Bệ hạ lau thêm một chút là được ạ.”
“…”
Không hiểu sao mặt Ôn Kỳ Chí đỏ ửng, trông ngây thơ đơn thuần thực sự. Phó Gia Minh ném hết mọi chuyện ra sau gáy, yên lặng nằm xuống chuẩn bị ngủ.
“Bệ hạ có mệt không? Có muốn làm thêm lần nữa không?”
“…”
Phó Gia Minh không lên tiếng. Giờ phút này anh chỉ muốn ngủ một giấc thật say, ngủ cho đến khi cơ thể thức dậy một cách tự nhiên. Mong rằng trong giấc mơ ấy không có bóng đè, không có tên quấy rối tình dục, chỉ có anh và chiếc ván lướt sóng trên một vùng biển mà không ai có thể tìm ra.
“Bệ hạ, lướt sóng là gì ạ?”
“…”
“Bệ hạ?”
Bệ hạ đã ngủ rồi. Ôn Kỳ Chí chậm rãi trở mình, nghe tiếng Bệ hạ nói mê man lướt sóng chèo thuyền gì đấy. Hắn lén lút hôn lên môi anh, Phó Gia Minh mơ thấy mình bị cá mập trắng đuổi theo ăn thịt.
Lời tác giả:
Ôn Kỳ Chí: Mơ thấy Bệ hạ, Bệ hạ sờ mình.
Phó Gia Minh: Đi lướt sóng bị cá mập cắn, đen vãi!