Suốt mấy ngày thi cử, Ôn Kỳ Chí vẫn không quên gọi điện thoại cho Phó Gia Minh mỗi tối. Phó Gia Minh không biết sao hắn lại tìm được số máy của anh nữa, nhưng anh chỉ nghe đúng một cuộc để rồi quyết định sẽ chẳng có cuộc thứ hai.
Tối đó, vừa nhấc máy Phó Gia Minh đã nhận ra giọng của Ôn Kỳ Chí. Anh giật bắn mình chừng 3 giây, sau đó cúp máy, block Ôn Kỳ Chí, ném điện thoại lên giường rồi chơi game tiếp.
Ôn Kỳ Chí gọi mấy chục cuộc cho anh rồi mới nhận ra mình đã bị block. Ruột gan hắn đau nhói, lúc ấy đang ngồi trên xe bus trở về, buồn bã đến nỗi suýt bật khóc.
Xuống xe về trường học, Ôn Kỳ Chí được chụp ảnh chung các thầy cô, lãnh đạo trong trường, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Sau cuộc thi vừa rồi, Ôn Kỳ Chí được thưởng một khoản tiền nhỏ. Hắn định bụng mua quà tặng Phó Gia Minh, hắn biết anh thích đồ đắt tiền, nên đến tận trung tâm thương mại để mua. Lúc ôm quà trong tay gõ cửa phòng anh, lòng hắn sao vui vẻ phấn khởi.
Ôn Kỳ Chí gào rống bên ngoài một lúc, Phó Gia Minh cũng phải giật mình tỉnh giấc. Anh gắt ngủ, đá thằng bạn Uông Húc bên cạnh ý bảo đi mở cửa hộ.
“Tao kéo mày đến tận gần 4 giờ sáng đấy! Mày đéo có lương tâm à Phó Gia Minh!”
“Mày đi nhanh lên! Bố mày cũng mệt chết…”
Đêm qua hai đứa chơi game đến tận sáng. Phó Gia Minh đánh mãi cũng không thắng được BOSS ải này, Uông Húc tổ đội cùng anh chiến đến nửa đêm. Phó Gia Minh nhặt được trang bị ngon thì trở mặt luôn, đá Uông Húc ngã bẹp xuống giường.
Cửa mở ra, hai người lạ mặt đối diện nhau. Uông Húc không quen biết Ôn Kỳ Chí, Ôn Kỳ Chí cũng không quen biết Uông Húc. Sửng sốt nửa ngày, Ôn Kỳ Chí suýt thì tưởng mình gõ nhầm cửa, cho đến khi thấy Phó Gia Minh mặc áo ngủ đi ra bên ngoài. Lúc ấy, trong tay anh đang cầm bàn chải đánh răng, còn cổ thì quàng một cái khăn lông.
“Cậu… tìm Phó Gia Minh à?”
Uông Húc còn chưa tỉnh ngủ đã bị Ôn Kỳ Chí nện thẳng một cú ngã nhào ra đất. Máu mũi tuôn trào, nó vẫn ngơ ngác, một lúc sau mới giật mình mắng “*** mẹ!” rồi bò dậy giơ nắm đấm muốn đánh trả.
“Uông Húc! Đừng động vào nó! Lau mặt trước đã!”
Phó Gia Minh chạy ra chắn giữa hai người. Anh đỡ Uông Húc xuống sofa ngồi, lấy khăn lông đắp lên mặt nó. Anh vừa thân thiết quan tâm lo lắng lau mặt cho Uông Húc, vừa trừng mắt lên lườm Ôn Kỳ Chí gào mồm cút đi, trông sao tràn ngập khinh ghét với hắn.
Toàn thân Ôn Kỳ Chí lạnh buốt. Hắn chỉ muốn đâm chết đôi mèo mả gà đồng này ngay lập tức. Hắn chỉ mới đi có vài ngày, Phó Gia Minh lại dám đối xử với hắn như vậy? Lời xin lỗi đêm đó của anh là dối trá hết! Con đĩ này chỉ muốn làm tổn thương hắn thôi!
“Mày còn đứng đấy làm gì? Không biết cút à!”
“Phó Gia Minh, anh ngủ với nó rồi à?”
“Ngủ con mẹ mày ấy! Mày cút mẹ đi! Đừng để anh mày đánh!”
Sau lần bị “tập kích” vừa rồi, Phó Gia Minh hơi e ngại, vậy nên mới hô hào nài nỉ Uông Húc đến chơi cùng mấy hôm. Anh còn chủ động lưu lại số máy đám anh em giang hồ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Ôn Kỳ Chí sẽ bị lột sống!
“Không chịu cút đúng không?”
“Phó Gia Minh, anh ra đây, chúng ta nói chuyện riêng.”
Nếu anh và Uông Húc thật sự chỉ là bạn, Ôn Kỳ Chí có thể xin lỗi. Nhưng Phó Gia Minh không được phép để hắn hiểu nhầm lưng chừng như thế, ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng một câu.
“Giải con mẹ mày ấy! Chỉ là giả vờ… Ôn Kỳ Chí, nếu mày không cút trong vòng 5 phút, cứ đợi bị ăn đập đi!”
Phó Gia Minh nói xong thì đóng sập cửa lại, trước đó không quên đấm một cú lên mặt của Ôn Kỳ Chí. Ôn Kỳ Chí lùi lại đập vào tường, nghe rõ âm thanh nứt toạc bên tai. Hắn vội lấy chiếc hộp trong cặp sách ra kiểm tra, quả nhiên chiếc tai nghe chục triệu* đã bị đập hỏng rồi.
* Nguyên văn là “几千块的耳机”— tai nghe trị giá vài ngàn tệ. 1000 CNY ~ 3.500.000 VND, vài ngàn tệ mình đoán chừng khoảng 15.000.000 VND. Chú thích kỹ để mọi người sốc theo độ chịu tri cho bồ (hờ) của em Ôn Kỳ Chí, đừng quên chương trước em còn tiếc rẻ cốc trà sữa 40.000 VND…
5 phút sau, Phó Gia Minh mở cửa ra kiểm tra. Dù rằng Ôn Kỳ Chí đã đi nhưng trước cửa lại để một chiếc hộp. Nhìn trông có vẻ khá sang chảnh, nhưng anh không hề muốn chạm vào đồ đạc của thằng điên này một chút nào. Liên tục làm phiền anh thì thôi, hôm nay hắn còn vô duyên vô cớ lao vào đánh Uông Húc nữa, khiến anh mất hết mặt mũi trước bạn bè.
Anh đá văng cái hộp đi xa rồi đóng cửa lại. Uông Húc vẫn đang gào mồm kêu trong phòng, Phó Gia Minh nghe thế mới cốc đầu nó một cái.
“Đừng có kêu gào nữa. Tối nay mời mày đi ăn là được gì chứ? Đừng có ngang ngược nữa.”
“Phó Gia Minh, con mẹ tao chơi với mày, ở với mày, còn bị đánh vì mày! Mày định đuổi tao đi chỉ với một bữa cơm ấy hả?”
“Vậy thì mày muốn thế nào nữa? Tao cũng đâu ép mày ở lại với tao…”
“Há há, lúc mày gọi điện cho tao cũng dùng cái giọng này à? Để tao nhắc lại cho nhớ nhá?”
Giọng Uông Húc nhại lại tiếng nài nỉ của Phó Gia Minh nghe ngứa tai khủng khiếp. Anh nghiến răng nghiến lợi ấn gối lên mặt nó rồi đấm đánh liên tục.
“Ngu ngục! Tao đánh chết mày!”
“Đừng đánh mặt! Sau này bố còn lấy nhan sắc làm cần câu cơm… À đúng rồi đúng rồi! Phó Gia Minh! Mày còn chưa nói cho tao thằng nhà quê kia là ai nữa. Ban nãy phong thái cứ như đang đi đánh ghen ấy.”
“Đánh mẹ mày ấy! Bố mới ngủ với nó một lần đã bị bám rồi, buồn nôn chết mẹ!”
“** má… Khẩu vị của mày tốt ghê! Cái gì cũng nuốt được!”
“** má mày Uông Húc! Đừng có chạy…”
Ôn Kỳ Chí ghé vào cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa tí tởn bên trong.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt hộp quà tặng lên rồi cho lại vào trong cặp sách. Giây phút kéo khoá lại, Ôn Kỳ Chí chợt thấy hối hận. Hắn nghĩ về em trai, em gái đang ăn chẳng đủ no ở nhà, còn mình lại tiêu cả đống tiền và thời gian cho một con đĩ. Hắn không nên làm thế, và cũng không nên đến đây nữa. Phó Gia Minh là con đĩ rách, hắn không muốn quan tâm đến anh.