Quế ma ma thấy Công chúa dáng vẻ kiên quyết, ánh mắt phiếm hồng cũng thấy đau lòng không thôi.
“Hoàng hậu nương nương, Công chúa nói không phải không có lý, thân phận càng cao thì càng là cái đích cho người khác nhắm tới.” Quế ma ma bước lên khuyên bảo Hoàng hậu.
Lý ma ma nhìn một màn này, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi cùng quỳ xuống.
“Hoàng hậu nương nương, lão nô biết người rất yêu thương Công chúa, nhưng người có nghĩ nếu như hôm nay Công chúa không may mắn phát hiện thì bây giờ người gánh chịu thị phi cùng nhục nhã là Công chúa không?” Lý ma ma dập đầu nói.
“Chưa kể sau này Công chúa cũng phải xuất giá, cách xa vòng tay người cùng Hoàng thượng.
Nếu Công chúa không đủ bản lĩnh bảo vệ bản thân thì lúc đó người sẽ làm sao?” Bà lại nói tiếp.
Nhiều ngày qua bà ở cùng Công chúa, tuy hành động còn vụng về nhưng Công chúa đã từng bước biết phản công, biết ứng xử.
Tuyệt đối không ai có thể lợi dụng được nàng.
Nếu như từ giờ không tự bồi dưỡng bản thân, e rằng không có bao nhiêu cái gọi là may mắn này đâu.
“Các ngươi…” Hoàng hậu nghĩ tới chuyện vừa rồi lại tức giận, còn có lo sợ.
Tức giận vì đám người kia dám đánh chủ ý lên Công chúa, lo sợ vì bà thấy rõ thủ đoạn của bọn họ quá mức tàn nhẫn.
“Như nhi, con có chắc con học được những thứ này? Chưa nói đến ở viện thái y luôn bận rộn, cả ngày lăn lộn ở đó cũng rất mệt.
Còn có việc học công phu, ngay cả ca ca của con cũng phải chịu vất vả bao nhiêu tháng mới có thể quen được.
Con… dù sao cũng chỉ là một nữ nhi.” Hoàng hậu thở dài.
Không phải là bà không muốn nữ nhi mình tốt hơn, chỉ là mỗi một thứ nữ nhi cầu xin đều rất cực khổ.
Chưa biết sẽ đạt kết quả thế nào, nhưng bà hiểu rõ để có thể học được những thứ đó, thân nữ nhi rất là cực khổ.
Hoàng hậu thật tâm yêu thương nữ nhi, chỉ muốn Hoàng Uyển Như cứ bình yên một đời như thế.
Đáng tiếc, thân phận Công chúa cao quý kia sợ là không thể cho con bé một đời bình yên.
“Nếu đã không thể một đời bình yên, vậy tại sao không thử trải qua một đời lẫm liệt.
Ít nhất nữ nhi cũng có thể tự làm chủ đời mình, không bị người bày bố.
Điều này không tốt sao?” Hoàng Uyển Như quỳ thẳng người nhìn Mẫu hậu của mình.
Nàng biết, được Hoàng hậu đồng ý chỉ là bước đầu, tiếp theo còn phải thông qua Phụ hoàng.
Hoàng hậu biết lời Quế ma ma cùng Lý ma ma nói vô cùng có lý, chính bản thân bà cũng đã trải qua bao nhiêu hung hiểm mới giữ được vị trí Hoàng hậu này.
Những tưởng bà có thể bảo bọc hoàn hảo cho nữ nhi của mình, hóa ra là bà đã đánh giá cao bản thân mình rồi.
“Được rồi.
Chỉ cần Phụ hoàng con đồng ý.
Mọi chuyện theo ý con.” Hoàng hậu day day trán, cảm thấy hôm nay thật mệt mỏi.
“Đa tạ Mẫu hậu thành toàn.” Hoàng Uyển Như vui vẻ bái tạ.
“Con nha, chỉ biết làm ta lo lắng.” Hoàng hậu nhìn thấy gương mặt nữ nhi vui vẻ thì chân mày cũng giãn ra.
“Sau này để nữ nhi lo lắng cho người.” Hoàng Uyển Như cười cười nói.
“Người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm.” Nàng quan tâm đỡ Mẫu hậu.
“Tối nay con tạm ở bên phòng cách vách đi.
Ta còn bất an trong lòng.” Hoàng hậu phân phó.
“Nữ nhi sẽ thu xếp, người cứ nghỉ ngơi đã.” Hoàng Uyển Như gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi phòng Hoàng hậu, nàng được cung nhân cùng Quế ma ma đưa tới phòng bên cạnh.
Tuy không rộng rãi bằng phòng trước, nhưng ít ra ở đây nàng cũng thả lỏng đôi chút.
Có lẽ không ai có gan tính kế đến trên đầu Hoàng hậu chứ.
“Các ngươi cũng vất vả cả buổi rồi.
Lui xuống nghỉ ngơi đi.” Hoàng Uyển Như tháo cài tóc, cởi áo khoác ngoài rồi nói.
“Công chúa người để nô tỳ ở bên hầu hạ đi.
Nô tỳ vẫn còn chưa hết sợ.” Thiên Thiên lo lắng.
“Thiên Thiên em yên tâm, ở đây là chỗ Mẫu hậu cũng không ai dám có lá gan lớn làm gì đâu.” Hoàng Uyển Như vỗ vỗ tay Thiên Thiên.
“Công chúa, nô tỳ vẫn chưa hiểu.
Tại sao nô tỳ ở ngoài lại không biết có Dư tiểu thư? Người tới chỉ có Lưu tiểu thư thôi mà.” Thiên Thiên vẫn khó hiểu.
“Được rồi.
Lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai Lý ma ma sẽ nói cho em biết.” Nàng cười nháy mắt tinh nghịch.
“Vâng.” Thiên Thiên ngoan ngoãn nghe theo.
Hoàng Uyển Như thoát hết áo ngoài, chỉ khoác một bộ y phục mỏng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy lạ, trong tính toán của nàng thì Phong Hạo Nguyên sẽ cùng Lưu Lam Nhược làm bậy, thế nào lại đổi thành Dư Ôn Ngọc chứ.
Vừa lúc nàng thổi tắt đèn thì cửa sổ bên cạnh mở bung ra, một cơn gió lùa vào làm Hoàng Uyển Như muốn kêu lên nhưng một bàn tay đã bịt miệng nàng, hơi thở nam nhân ấm áp phả vào tai nàng.
“Là ta.” Người thần bí lúc trước ở vườn sau chùa.
“Công chúa, người có chuyện gì sao?” Thiên Thiên ở bên ngoài nghe tiếng động thì lên tiếng.
“Ta không sao.
Ta muốn đi nghỉ thôi.” Hoàng Uyển Như tìm lý do.
Lúc này tim nàng đập nhanh hơn, nam nhân này to gan quá rồi, dám xông vào phòng nàng, mà lại là chỗ ở của Mẫu hậu.
Để người khác biết thì chỉ có con đường chết!
“Ngươi… sao lại…” Hoàng Uyển Như ngập ngừng nhỏ giọng hỏi.
“Một màn kia nàng hài lòng chứ?” Nam nhân từ từ buông nàng ra, cảm giác mất mát lại dâng lên.
Hoàng Uyển Như xoay người ngồi về phía ghế, hắn vẫn tựa vào thành cửa sổ, bộ dạng không để ý nhưng thật ra là muốn nương ánh trăng nhìn vẻ mặt nàng.
“Ngươi làm? Phong Hạo Nguyên đâu? Tại sao lại là Dư Ôn Ngọc?” Hoàng Uyển Như hỏi ra nghi hoặc của mình.
“Nàng biết Phong Hạo Nguyên?” Người thần bí nhíu mày hỏi.
“Còn không phải hắn cùng Lưu Lam Nhược muốn hại ta sao.” Nàng cũng không tìm kiếm cớ.
Dù sao đã chọn hợp tác thì nên chân thành, chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng.
Hơn nữa, nàng còn nhớ kiếp trước, Phong Hạo Nguyên từng nói chính nhờ người này mà họ biết được tiên cơ, không gì là không biết.
Đã vậy nàng cần gì giấu giếm chứ.
“Không lẽ là người giấu Phong Hạo Nguyên.” Hoàng Uyển Như chợt nghĩ tới.
“Cũng không hẳn.
Chỉ là giờ này hắn còn đang bận ở nơi khác rồi.” Người thần bí cười nói.
“Có thể cho ta biết tên ngươi chứ?” Nàng bạo dạn đề nghị.
“Ít ra cũng chỉ là cách xưng hô.” Hoàng Uyển Như hạ giọng.
Vốn hắn muốn ẩn danh, nhưng nhìn bộ dạng kia của nàng lại không nỡ.
“Công chúa cứ gọi ta là Tiêu Thanh.” Nam nhân này cũng thoải mái trả lời.
Hoàng Uyển Như cũng khá bất ngờ khi người kia lại dễ dàng nói ra thân phận.
Nàng rất muốn biết kiếp trước vì lý do gì mà hắn lại giúp Lưu Lam Nhược.
Nhưng cũng không biết phải nói thế nào.
“Công chúa muốn ta giúp chuyện gì? Ta nói trước, ta không giúp mà không được lợi.” Tiêu Thanh cười cười chờ câu trả lời từ nàng.
Hoàng Uyển Như cúi đầu suy nghĩ, nàng cũng không rõ đời trước Lưu Lam Nhược dùng điều gì để trao đổi.
Nhưng quả thực hiện tại, nàng không có gì để trao đổi với Tiêu Thanh.
Huống hồ nàng cũng không rõ mục đích cùng thân phận của người này.
“Ngươi… muốn gì? Nếu trong khả năng của ta…” Hoàng Uyển Như hơi ngập ngừng.
“Công chúa, người mời người khác hợp tác nên chuẩn bị sẵn chút ‘thành ý’ chứ?” Tiêu Thanh nhìn gương mặt không biết làm sao của nàng thì trong lòng vui vẻ lên.
Thật ra kiếp trước Tiêu Thanh giúp Lưu Lam Nhược vì cho rằng người cứu hắn là nàng ta.
Thực ra người cứu hắn trong đêm đó là Hoàng Uyển Như, chỉ là cả hai đều không còn nhận ra nhau.
Mà Lưu Lam Nhược tình cờ vào khu vườn sau chùa lại phát hiện Tiêu Thanh nói chuyện với ai đó.
Nàng ta biết chuyện Tiêu Thanh bị thương được Hoàng Uyển Như cứu chính là từ vài năm trước khi Hoàng Uyển Như chưa cập kê.
Hoàng Uyển Như từng kể qua với nàng ta, sau đó cũng không còn nhắc.
Nàng ta nắm chắc điểm này vô tình gặp Tiêu Thanh nói ra chuyện kia tạo nên một đoạn trợ giúp đắc lực của bọn họ.
Hiện nay Tiêu Thanh lại không gặp được Lưu Lam Nhược, lại thấy có hảo cảm với Hoàng Uyển Như đã làm thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Ta… chỉ cần ta có thể, ngươi cứ nói.” Hoàng Uyển Như hít sâu nói.
Tiêu Thanh nghe vậy thì tiến lại gần nàng, ôm nàng vào lòng.
“Nếu ta nói ta muốn Công chúa.” Tiêu Thanh nói thẳng.
“Ngươi muốn làm Phò mã sao? Nhưng nếu làm Phò mã sẽ không có thực quyền… ngoài vinh hoa phú quý ra ngươi sẽ chẳng có gì.” Hoàng Uyển Như hơi bất ngờ, khí chất Tiêu Thanh không thể làm một người nhàn nhã..