Tiêu Thanh dừng lại ở một khu vắng người, hắn từ từ đi bộ đến khu thành Tây, ở đây buôn bán sầm uất, đồ gì cũng có.
Một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định đến Thất Bảo trai, đây là nơi chuyên bán những đồ trang sức kiểu mẫu mới nhất kinh thành.
Các vị mệnh phụ phu nhân cho đến tiểu thư đều thích dùng đồ ở đây, Tiêu Thanh chậm chậm bước vào cửa tiệm.
Khí chất phong trần, gương mặt tuấn tú thu hút ánh nhìn của các vị tiểu thư, nhiều người còn nhìn đến đỏ cả mặt.
“Trưởng quầy! Tôi muốn một món đồ làm cho cô nương gia thích thú không rời.” Tiêu Thanh trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Quả thật hắn không biết nữ nhân thường thích cái gì, những người làm ăn ở đây là biết rõ nhất, vẫn là để họ chọn.
“Khách nhân, ngài đợi một lát.” Trưởng quầy cười tươi, nhanh chóng phân phó người đi lấy đồ.
Phải biết dù là vị thiếu gia công tử nào muốn tặng đồ cho giai nhân, hoặc là đưa giai nhân đến, hoặc là để nô tài đi thay.
Một vị công tử tuấn tú lại tự thân mua đồ, quả là hiếm có.
“Công tử, ngài xem xem, đây trâm cài mẫu mới nhất, còn có túi thơm đính ngọc.”
“Đây đây, ngài xem, còn có vòng tay thạch anh nguyên khối.”
Trưởng quầy vừa nói, vừa cẩn thận mở ra từng hộp đồ.
“Lấy hết.
Tính tiền đi.” Tiêu Thanh vẫn không biết chọn vật nào.
Vậy thì lấy hết, Công chúa thích là được.
Trưởng quầy sáng mắt lên, nhìn Tiêu Thanh như thấy khách quý.
Mua một lúc nhiều đồ giá trị liên thành thế này, không phải ai cũng mua được.
Dù là các gia tộc lớn, việc quản thúc chi tiêu của công tử tiểu thư cũng rất nghiêm khắc.
Chưa kể bạc chi tiêu một tháng đều được quy định, nếu là chủ gia tộc đặt mua cũng là lễ vật đi tặng, nhưng cũng chỉ một món mà thôi.
“Tổng cộng mươi nghìn lượng bạc.”
“Công tử muốn…”
“Không cần! Đây là chi phiếu năm mươi nghìn lượng, không cần trả lại.”
Tiêu Thanh cắt ngang lời nói của trưởng quầy, đặt chi phiếu rồi mang đồ rời đi.
Khí thế bá đạo làm cho trưởng quầy giật mình, các tiểu thư công tử quan gia đứng gần đều há hốc mồm.
Đây là tiêu tiền sao?
Đây là phá của đó!
Tiêu Thanh vừa bước ra ngoài đã va phải một vị tiểu thư.
Tì???? đọc thê???? tại ﹛ T????u???? T????UY????????.???????? ﹜
“Á…”
Nếu là công tử khác có lẽ họ sẽ hỏi thăm cô nương nhà người ta, Tiêu Thanh thì sao chứ?
Một câu cũng không hỏi, còn lùi lại cách xa vài bước, nhìn vào bộ đồ của mình đang mặt, ánh mắt ghét bỏ, cứ như động phải gì đó rất bẩn.
“To gan, sao ngươi lại thô lỗ vậy chứ? Ngươi không có mắt à, sao lại va vào người tiểu thư nhà ta chứ.”
Tỳ nữ kia vừa mắng Tiêu Thanh vừa phủi bụi trên người tiểu thư nhà mình.
“Tiểu Thúy, đừng vô lễ.”
Giọng nói thanh thúy vang lên.
Một bóng dáng nữ tử y áo xanh ngọc, cảm giác vô cùng mát mẻ, ánh mắt nữ tử nhìn thấy Tiêu Thanh thì cúi đầu e thẹn.
“Xong rồi?” Tiêu Thanh hỏi.
Cả vị tiểu thư cùng tỳ nữ tiểu Thúy kia vô cùng kinh ngạc, theo lẽ thường hắn ta phải tạ lỗi với họ chứ.
“Nếu không còn chuyện, thì tránh ra! Đừng cản đường ta.” Tiêu Thanh lạnh lùng đáp.
“Ngươi…” Tiểu Thúy tức đến phồng mang trợn mắt.
Tiêu Thanh đang định bước đi thì Tiểu Thúy chặn lại.
“Ngươi xem, một câu tạ lỗi cũng không có.
Là ngươi đụng phải tiểu thư nhà ta.” Tiểu Thúy chỉ mặt Tiêu Thanh mà mắn.
Lúc này vị tiểu thư kia cũng không ngăn cản, chỉ cúi đầu như ấm ức.
Người xung quanh bị việc này chú ý cũng lôi kéo lại đây vì tò mò.
“Kia không phải là Tống tiểu thư sao?”
“Tên kia hình như va chạm vào bọn họ mà mặt dày bỏ đi.
Thật thô lỗ.”
Tiếng xì xào vang lên, trong lòng Tống Vân Kiều âm thầm đắc ý, dù sao ở kinh thành này nàng cũng có chút danh tiếng.
“Tránh ra!” Tiêu Thanh lạnh lùng nói.
Hàn khí trên người hắn tỏa ra, uy áp của một Các chủ không phải là tự nhiên mà có, sát khí trên người hắn là nhiều lần lăn lộn cửa tử mà ra.
Chính vì vậy mọi người đang nói bỗng dưng im bặt, bọn họ lúc này mới để ý đến Tiêu Thanh, gương mặt vô cùng xa lạ, vị công tử này rất lạ, bọn họ chưa từng gặp qua.
“Tiểu Thúy, bỏ đi!” Tống Vân Kiều nhẹ giọng nói.
Nhưng vẻ mặt có vẻ vô cùng ấm ức, cứ như Tiêu Thanh đã làm gì nàng ta.
“Chúng ta đi thôi!” Tống Vân Kiều nhẹ nhàng nhấc váy như muốn đi.
Nàng ta muốn xem xem Tiêu Thanh có cảm thấy áy náy không, chiêu này nàng ta dùng vô số lần chưa một ai có thể bỏ mặc một nữ nhân yếu mềm chịu uất ức.
Nhưng lần này nàng ta thất vọng rồi!
Tiêu Thanh vậy mà lạnh nhạt bỏ đi.
Tống Vân Kiều tức giận không thôi, thật sự muốn mắng hắn là đồ ngu ngốc.
“Tiểu Thúy…”
Đám đóng cũng giãn ra, ai cũng bênh vực cho Tống tiểu thư, cũng làm nàng ta an ủi vài phần.
“Đi theo vị công tử kia đi.
Xem xem hắn… ta muốn…”
Tống Vân Kiều thì thầm vào tai Tiểu Thúy như có phân phó gì đó.
“Vâng, nô tỳ hiểu.”
Tiểu Thúy nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh sau đó nàng ta quay lại nói gì đó vào tai Tống Vân Kiều.
“Trưởng quầy, ngươi có vật gì mới không?”
Nàng ta cười hỏi trưởng quầy.
“Tống tiểu thư, thật ngại quá, vị công tử lúc nãy đã mua hết các mẫu mới hôm nay.
Nếu tiểu thư không chê có thể xem mẫu khác hoặc đợi hôm sau.”
Trưởng quầy cung kính nói.
Ông ta sợ làm khách nhân không hài lòng thì xem như tiệm ông ta mất doanh thu rồi.
“Mua hết?” Tống Vân Kiều nhíu mày một chút.
Rất nhanh sau đó, nàng ta điều chỉnh thái độ, cười một nụ cười tiêu chuẩn: “Được rồi, hôm sau ta lại đến.”
“Vâng, đa tạ Tống tiểu thư, người đi thong thả.”
Trưởng quầy tít mắt cười nói.
Vừa ra bên ngoài, Tống Vân Kiều cùng tỳ nữ lên xe.
“Tiểu Thúy, sao ngươi lại quay về nhanh như vậy.”
“Bẩm tiểu thư, hắn ta ở góc khuất cuối phố biến mất, nô tỳ… không theo kịp”
Tiểu Thúy lắp bắp giải thích.
“Thôi, không trách ngươi.” Tống Vân Kiều cũng không chấp nhất chuyện này.
Người kia nàng ta vẫn chưa biết là ai, có thể có khí chất vượt trội như vậy không phải là người tầm thường.
“Tiểu thư…”
Tiểu Thúy muốn nói lại thôi.
“Muốn hỏi ta có đến Lưu gia hay không sao?” Tống Vân Kiều biết Tiểu Thúy muốn nói gì.
“Vị biểu tỷ kia của ta quá ngu ngốc.
Ta đến có thể làm được gì chứ.” Tống Vân Kiều nhắc đến Lưu Lam Nhược thì khịt mũi khinh thường.
“Còn không bằng thứ nữ Lưu Linh Nhã kia.”
Nói đến đây, nàng ta lại thấy biểu tỷ cùng cô cô của mình quá mức thiển cận.
“Ngươi xem, Công chúa người ta là Trấn Quốc Công chúa rồi, không lo nịnh bợ lại đi ganh đua.
Truyền tin cho ta có ít gì? Ta cũng không phải Công chúa, tự giữ thân thì hơn.” Tống Vân Kiều lắc lắc đầu.
“Vâng, vậy có cần truyền lời gì với họ không?” Tiểu Thúy hỏi.
“Ngươi tìm cơ thoái thác là được.
Chú ý cho người điểu tra vị công tử khi nãy.” Tống Vân Kiều phân phó.
Bỗng nhiên xe ngựa rung lắc dữ dội.
“Á…”
Chủ tớ hai người lại lần nữa bị nhào ra trước, thiếu chút té xuống.
“Có chuyện gì?” Tiểu Thúy quát lớn.
Bên ngoài cũng chỉ là sự im lặng.
Nội tâm Tống Vân Kiều cảm thấy có chút bất an, e rằng có chuyện không tốt.
Nàng ta vén màn xe lên nhìn ra ngoài.
“Tiểu thư… chủ tử của chúng ta mời người đến làm khách.” Giọng nói ồm ồm của một nam nhân vang lên.
Trước mắt nàng là một vài tên nam nhân cao to vạm vỡ chặng xe ngựa, chúng còn đánh cả phu xe của nàng ta.
“Chủ tử của ngươi..
là ai…” Tống Vân Kiều sợ hãi hỏi.
“Không phải đi là sẽ biết sao?
Tên khác cười khà khà nói.
“Hừ, tiểu thư nhà ta là Tống tiểu thư, các ngươi không sợ đắc tội Tống gia?” Tiểu Thúy quát.
Đám người kia nhìn nhau rồi cười phá lên.
“Tống gì cũng tống đi thôi.”
“Hoặc tiểu thư nhà ngươi tự đến làm khách, hoặc là…khà khà…”
Đám người này nói lời cợt nhã, Tống Vân Kiều chưa nghĩ ra là ai có thể làm ra bậc này.
Nàng ta chợt lóe lên trong đầu hình ảnh một người.
“Tôn thiếu?” Tống Vân Kiều vừa hỏi vừa thăm dò.
“Xem này, nữ nhân này thông minh hơn nữ nhân trước.”
Đám người kia cười càng khả ố..