Nhìn nét mặt ương bướng của Mạch Hiểu Nặc, Lưu Thiên Tước bật cười. Anh gục đầu vào vai cô, dịu giọng.
-Anh có rất nhiều điều muốn biện minh nhưng cuối cùng lại không thể nói được lời nào.
Mạch Hiểu Nặc hiểu rõ, Lưu Thiên Tước có những bí mật mà ngay cả cô cũng không được biết, đã vậy thì không nên miễn cưỡng anh thêm nữa. Nhưng Mạch Hiểu Nặc lo lắng không phải vì anh có quá nhiều bí mật mà vì những bí mật đó khiến con người Lưu Thiên Tước thay đổi. Hít một hơi dài, cô dùng giọng điệu bình thường nhất để hỏi Lưu Thiên Tước.
-Thiên Tước, em đã thấy anh đi cùng cô gái đó một lần.
Bàn tay Lưu Thiên Tước siết chặt lấy tay Mạch Hiểu Nặc hơn,điều anh lo lắng là thật. Mạch Hiểu Nặc đã biết, chỉ do cô không muốn nói ra. Anhkhông biết phải làm thế nào để đáp lại cô, nói ra sự thật thì bây giờ Lưu Thiên Tước chưa thể, thanh minh thì càng làm anh cảm thấy có lỗi hơn. Nhưng Mạch Hiểu Nặc tiếp lời ngay sau đó.
-Anh đối với cô ấy không có gì chứ?
Lưu Thiên Tước lắc đầu, Mạch Hiểu Nặc nhìn nét mặt bình thản của anh vừa vui vừa buồn. Cô lật ngược câu hỏi.
-Cô ấy đối với anh?
Lưu Thiên Tước hít vào một hơi, anh không thể chia sẻ tất cả nhưng cũng không muốn nói dối Mạch Hiểu Nặc.
-Anh hy vọng là có.
Mạch Hiểu Nặc chau mày, nếu cô đoán không lầm thì đây là cô gái mà cô nghe lén được từ câu chuyện của Bạch Tử Chí và Lưu Thiên Tước. Một nỗi thất vọng nhen nhóm trong lòng, cô cười chua xót.
-Thiên Tước, không phải anh đang muốn lợi dụng tình cảm của cô ấy đấy chứ?
Anh trầm tư giây lát rồi gật đầu, hai bàn tay đan vào nhau nhưng mỗi người một cảm xúc, Mạch Hiểu Nặc buồn bã trong lòng. Không biết từ khi nào khi bên cạnh nhau tâm tư hai người lại xa cách nhường này. Cô siết lấy tay anh.
-Em không biết anh định làm gì nhưng cũng đừng lừa gạt tình cảm người khác.
-Nặc Nặc, anh không lừa gạt tình cảm cô ta, anh chỉ là đang lợi dụng.
Mạch Hiểu Nặc lắc đầu, cô không dám tin vào tai mình nữa, người con trai với nụ cười ấm áp nay lại dùng tình cảm người khác làm bàn đạp cho mình.
-Thiên Tước, anh dừng lại đi. Đừng đùa giỡn với tình cảm của người khác và chính mình nữa.
Lưu Thiên Tước khẽ cười, anh đưa tay vén những sợi tóc bên má Mạch Hiểu Nặc ra sau tai, giọng nói vẫn trầm ấm và dịu dàng cứ như đang cùng cô nói về một mẩu truyện vui nào đó.
-Em sai rồi, anh không đùa giỡn với tình cảm của chính mình. Vì tình cảm của anh đều gửi nơi em.
Mạch Hiểu Nặc nhìn gương mặt thân quen trước mắt, đáng lẽ cô phải hạnh
phúc đến chết mất khi nghe Lưu Thiên Tước nói những lời ngọt ngào như thế, nhưng sao trong lòng một chút hạnh phúc, một chút mãn nguyện cũng không tìm thấy. Cô vô thức rút tay ra khỏi bàn tay cùa anh.
-Thiên Tước, lẽ ra anh không phải như bây giờ.
Lưu Thiên Tước nheo mắt, tim anh dường như có vết xước nhỏ cứ âm ỉ đau rát.
-Theo em anh phải như thế nào?
Mạch Hiểu Nặc cúi đầu, cô không dám nhìn vào mắt Lưu Thiên Tước, chỉ sợ dù chỉ một tia bận tâm trong mắt anh cũng khiến cô mềm lòng mà từ bỏ không khuyên can anh nữa.
-Em nhớ anh.
Mạch Hiểu Nặc cuối cùng cũng nghẹn ngào thốt ra câu nói giữ kín bấy lâu, Lưu Thiên Tước dang tay ôm cô vào lòng. Nhưng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cũng đang trêu chọc cả hai người, Mạch Hiểu Nặc tiếp lời.
-Em nhớ Lưu Thiên Tước lần đầu gặp gỡ, nhớ anh ấm áp giữa trời đông, nhớ nụ cười vui vẻ tận trong khóe mắt. Lưu Thiên Tước, em nhớ anh của những ngày trước rất nhiều.
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Mạch Hiểu Nặc nghẹn lời, cô cảm thấy khóe mắt chợt cay xè. Cứ như đang nói lời chia tay mối tình từ lâu cô ấp ủ, Lưu Thiên Tước hôn lên những giọt nước mắt vương trên khóe mi Mạch Hiểu Nặc.
-Ai rồi cũng phải thay đổi, nhưng đối với em. Chỉ cần bên em anh đều là Lưu Thiên Tước của những ngày tháng ấy.
-Lưu Thiên Tước của em sẽ không lợi dụng bất cứ một ai.
Tình thế này khiến cả hai đều đau khổ, cô không biết anh đang nghĩ gì, anh
lo lắng cho cô hơn tất cả mà một lời biện minh cũng không nói. Cả hai chỉ âm thầm ôm ấp nỗi đau của chính mình.
-Nặc Nặc, em hãy nhớ kỹ. Anh có thể lợi dụng bất cứ ai kể cả bản thân mình, nhưng chỉ riêng em là người duy nhất trên đời anh không thể lợi dụng.
-Anh lợi dụng người khác hay lợi dụng chính anh em đều không muốn. Thiên Tước, dù anh đang làm gì thì cũng hãy dừng lại đi được không? Chúng ta cứ như trước vui vẻ bên nhau mỗi ngày.
Lưu Thiên Tước cười dịu dàng, anh cố che giấu nỗi muộn phiền trong ánh mắt, anh nhẹ dỗ dành.
-Chúng ta vẫn sẽ vui vẻ bên nhau mỗi ngày. Nặc Nặc, ngoan, chỉ một thời gian nữa thôi anh và em sẽ không còn phải bận tâm những việc này nữa.
Lưu Thiên Tước cũng tự nhủ với lòng, anh nhất định rút ngắn thời gian nhanh nhất có thể. Chỉ cần có quyền lực trong tay mới có thể làm sáng tỏ cái chết của mẹ và bảo vệ người con gái anh yêu.
-Bao lâu em cũng sẽ chờ anh. Nhưng Thiên Tước, hứa với em đừng đùa giỡn, chà đạp người khác. Có được không? Xin anh đừng thay đổi.
-Được, anh hứa với em.
Cô yên tâm mỉm cười tựa vào ngực anh. Vỗ về Mạch Hiểu Nặc trong lòng, Lưu Thiên Tước nén tiếng thở dài cùng lời xin lỗi vào trong. Mạch Hiểu Nặc quá đơn thuần, cơ bản cô không thể hiểu được thế giới anh đang bước chân vào, nếu đã thế Lưu Thiên Tước cũng không ngại tạo ra một thế giới thuần khiết cho cô, phần đen tối anh sẽ thay Mạch Hiểu Nặc gánh vác tất cả.
Cách đó không xa một chiếc xe đen ẩn mình trong bóng đêm chăm chú quan sát chiếc Audi màu trắng bạc của Lưu Thiên Tước. Dường như đêm nay Lưu Thiên Tước thiếu tỉnh táo, anh không biết ánh mắt sáng quắt của Lâm Gia Tuệ đã sớm chú ý đến Mạch Hiểu Nặc.
Sau hôm ấy Mạch Hiểu Nặc yên tâm tin tưởng Lưu Thiên Tước, anh vẫn như trước quan tâm và ấm áp. Nhưng cô không biết rằng khi không có Mạch Hiểu Nặc bên cạnh anh dần trở lên lạnh nhạt và tuyệt tình thế nào trong công việc.
Điển hình là số công nhân bãi công lần trước, Lưu Thiên Tước nhất quyết không giữ lại một ai. Một buổi chiều Mạch Hiểu Nặc đi ăn cơm cùng anh, từ xa một người đàn ông trung niên vẻ mặt khắc khổ, tiều tụy thấy rõ khúm núm chạy đến trước mặt anh.
-Xin cậu, lần trước tôi chỉ nhất thời sai lầm nghe theo số đông. Bây giờ tôi nghĩ lại rồi, công việc này với tôi rất quan trọng.
Mạch Hiểu Nặc ngơ ngác khôngbiết gì, chỉ thấy Lưu Thiên Tước tắt hẳn nụ cười. Anh dửng dưng.
-Ông nên tìm công việc khác, công ty không cần những người như ông.
Anh nắm tay Mạch Hiểu Nặc lôi cô đi, người đàn ông không bỏ cuộc chạy lên phía trước cúi thấp người.
-Nhưng tôi cũng lớn tuổi, không một nơi nào chịu nhận nữa cả. Cậu nể tình tôi bao nhiêu năm tận tụy cho tôi một cơ hội được không.
Lưu Thiên Tước không để mắt đến nữa, anh vẫn ung dung bước đi. Mạch Hiểu Nặc thấy rõ nét băng lãnh nơi anh, cô dừng bước níu lấy tay Lưu Thiên Tước, anh quay sang nhìn cô chau mày. Lần đầu Lưu Thiên Tước tỏ ra mất kiên nhẫn với Mạch Hiểu Nặc.
-Hiểu Nặc, em làm gì thế? Còn không mau đi.
Cô lấy hết can đảm cãi lời anh.
-Nhưng ông ấy…
-Mạch Hiểu Nặc, anh bảo em đi em không nghe rõ?
Cô tròn mắt nhìn anh, Lưu Thiên Tước lôi mạnh Mạch Hiểu Nặc đi xa. Anh khẩn trương chỉ muốn đưa cô đi thật nhanh, không muốn Mạch Hiểu Nặc trông thấy một Lưu Thiên Tước mà cô chưa từng biết đến, càng không muốn người khác biết cô quan trọng với mình ra sao.
Nhưng có một việc con người ta càng làm càng sai, càng giữ càng tuột mất. Mạch Hiểu Nặc hất mạnh tay Lưu Thiên Tước. Cô cười gượng nhìn anh.
-Em vừa nhớ ra có chút việc không ăn cơm cùng anh được. Em về đây…
Cô muốn nói tên anh nhưng cổ họng nghẹn ứ không thốt lên được hai từ Thiên Tước quen thuộc. Mạch Hiểu Nặc xoay người bỏ đi, anh nhìn theo bóng lưng cô , nét giận dữ không cách nào tan đi trên mặt. Anh đóng sầm cửa xe lôi điện thoại ra bấm nhanh một dãy số.
-Bạch Tử Chí, cậu tìm cho tôi vài người. Sau này tuyệt đối không được để những người vô dụng đó lại gần tôi.