Một Đồng Tiền Xu

Chương 104



Tửu lượng Sơ Nhất không ổn lắm, nhưng cậu biết tửu lượng Yến Hàng không tệ, cho nên đến Yến Hàng còn không dám gia nhập cuộc rượu cùng chú Yến và Thôi Dật là cậu cũng có chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng vẫn không ngờ rằng hai người có thể uống hết nhiều rượu tới như vậy, chỗ rượu Yến Hàng mua uống hết sạch, hai người bọn họ còn uống thêm một chập hồng trà ướp lạnh.

Cuối cùng lúc hai người bọn họ vùi đầu trên ghế salong ngủ đã là gần ba giờ sáng.

Nhìn một bàn tiệc tan tác, Sơ Nhất nhiều năm nắm giữ linh hồn đầy tớ nhìn cũng có chút không muốn động đậy.

"Kệ đi," Yến Hàng ngồi trên bệ cửa sổ dựa vào tường, chân lắc qua lắc lại, "Ngày mai thu dọn cũng được."

"... Thôi cứ dọn, dọn dẹp một chút," Sơ Nhất do dự một phút chốc rồi đứng lên, "Nhỡ đâu nửa đêm ai, ai dậy đi vệ, sinh lại, lại vấp một cái."

"Em đúng là." Yến Hàng cười cười, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, "Được rồi, anh giúp em."

"Tại, tại sao lại là giúp em," Sơ Nhất xì một tiếng, "Đâu có quy, quy định là việc của mỗi mình, em."

"Anh làm cùng với em," Yến Hàng nói, "Đúng chưa?"

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

Làm cùng với Yến Hàng cơ bản là hai bước, Sơ Nhất thu dọn một chồng đĩa, hắn thả lên trên một cái muỗng, Sơ Nhất bưng lên một chồng bát, hắn đặt lên trên một cái ly.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi bắt đầu quét nhà, hắn lại quay về ngồi lên bệ cửa sổ, hoạt động "cùng nhau" dọn dẹp coi như kết thúc.

Sơ Nhất vừa quét nhà vừa liếc mắt nhìn hắn suy xét: "Trước đây anh..."

"Trước đây đều là anh và bố thay phiên nhau thu dọn, đầu tiên cứ vứt đó, sau đó khi nào rảnh thì làm." Yến Hàng ngắt lời cậu, trả lời rất lưu loát.

"Vậy sau đó..." Sơ Nhất lại nói, nhưng lại tiếp tục bị ngắt lời.

"Sau đó anh ở đây một mình cũng không bày biện gì nhiều, có lúc dùng bát đĩa giấy ăn xong vứt đi," Yến Hàng nói, "Sau nữa thì có em."

"... À." Sơ Nhất gật gật đầu.

Thực ra không ai quan tâm, Yến Hàng vẫn tự mình dọn dẹp, dù sao cũng là người có ý thức, nhưng có cậu ở đây Yến Hàng liền lập tức lười nhác.

Ôi số khổ.

Từ nhỏ ở nhà đã phải làm tất cả các loại việc nhà, lớn lên rồi vừa phải đi làm kiếm tiền vừa phải làm việc nhà.

Cái người không phải đi làm thì ngồi vắt vẻo trên cửa sổ hút thuốc ngắm trời đêm.

... Sung sướng quá nhỉ.

Hai người say khướt đều ngủ đến tận trưa hôm sau, Yến Hàng đang do dự xem có nên gọi hai người bọn họ dậy ăn cơm không hay cứ mặc kệ thì Thôi Dật đã thức dậy.

"Chú đến phòng làm việc đây." Chú ta đi vào phòng tắm rửa mặt.

"Một thân đầy mùi rượu đến phòng làm việc?" Yến Hàng ngẩn người.

"Sẽ đi tắm, gội đầu, đánh răng, thay quần áo, rồi mới tới phòng làm việc." Thôi Dật nói.

"Cháu biết rồi." Yến Hàng nở nụ cười.

"Bố cháu chắc phải ngủ đến tối," Thôi Dật liếc mắt về phía phòng khách, "Cháu đừng động vào ông ta, cứ ăn cơm đi."

"Cần cháu làm đồ ăn sáng cho chú không?" Yến Hàng hỏi.

"Không cần," Thôi Dật nói, "Lát nữa chú nhờ trợ lý gọi đồ ăn ngoài đến là được."

"Chú có trợ lý à?" Yến Hàng nói.

"Chú đi làm bao nhiêu năm nay, có trợ lý thì kỳ lạ lắm à?" Thôi Dật nhìn hắn.

"Không phải, chủ yếu là cháu chưa gặp bao giờ," Yến Hàng cười cười, "Bố cháu còn bảo muốn đi làm trợ lý cho chú kìa."

"Vậy chú sẽ bị kiện cho tới khi thất nghiệp," Thôi Dật phất phất tay, "Chú đi đây, ăn cơm đừng gọi chú nữa, chịu không nổi."

"Vâng." Yến Hàng gật đầu cười.

Năng lực thích ứng của bố Yến rất tốt, từ dắt theo con trai lang bạt giang hồ đến một người lẩn trốn tìm kiếm hung thủ án mạng, lại tới ngồi trong trại tạm giam, cuối cùng trở thành người đàn ông trung niên thất nghiệp, mọi sự biến chuyển trong quãng đường này dường như không có ảnh hưởng gì đối với ông ấy.

Trong khoảng thời gian này Yến Hàng cân nhắc tìm công việc mới, bố vẫn luôn ở nhà chú Thôi Dật, có lúc sẽ đến nói chuyện phiếm với hắn một lát, còn lại đa số thời gian loanh quanh ở bên ngoài.

Nói là tâm trạng không giống nhau, nên nhìn thế giới xung quanh cũng không giống nhau, nên lại phải đi xem lại lần nữa.

Yến Hàng có dự cảm, vị cáo già trung niên này là không sống được.

Quả nhiên cũng không lâu lắm, bố dự định đi ra ngoài chơi, nói là về thăm quê, rồi đi thêm những nơi khác.

Nơi khác là nơi nào Yến Hàng cũng không hỏi nhiều, bây giờ bố đi khỏi nhà hắn cũng không còn sợ hãi gì nữa, chỉ là có hơi không nỡ.

"Về sẽ mua quà cho hai đứa con." Bố cầm túi hành lý bên trong đựng mấy bộ quần áo lên.

"Bố đang dỗ trẻ con đấy à." Yến Hàng nói.

Bố cười cười không lên tiếng.

Bố Yến ở nhà Thôi Dật nhưng quần áo đều để bên nhà Yến Hàng, thu dọn quần áo từ trong tủ ra vẫn giống như trước kia, tuy đều là mấy bộ quần áo trông có vẻ lịch sử nhưng tổng cộng cũng chỉ có vài món, tùy tiện nhét vào trong túi hành lý là được.

Xếp hết quần áo vào túi xong xuôi rồi bố lại lấy vài món ra, đưa cho Yến Hàng: "Treo lại giúp bố."

Yến Hàng liếc mắt nhìn bố, cười cười, mang quần áo treo lại vào trong tủ.

Bố vẫn là người hiểu rõ tâm tư hắn, động tác treo quần áo trở lại chứ không mang toàn bộ đi này giống như đang chứng minh cho hắn thấy ông ấy sẽ không một đi không trở lại nữa.

"Bố đi chắc tầm một tháng sẽ về," bố nói, "Con có thời gian đi tìm giúp bố một căn phòng thuê, bố cũng không thể ở nhà Thôi Dật mãi được, mỗi đêm ổng đi vệ sinh đều tưởng bố là trộm, hết hồn hết vía."

"Trí nhỡ lão Thôi kém như vậy sao có thể làm luật sư được..." Yến Hàng có chút hốt hoảng.

"Cả đời ông ấy trong nhà chưa từng có người khác," bố nói, "Có khi bố ở một hai năm ông ấy cũng chưa thích ứng được."

"Thuê phòng bố có yêu cầu gì không?" Yến Hàng hỏi.

"Ngươi chưa từng thuê nhà cùng với ta bao giờ hay sao hả thứ vong ân bội nghĩa," bố hỏi, "Mới bao lâu đâu đã quên rồi?"

"Con biết, có thể ở được là được," Yến Hàng nói, "Bây giờ không... không phải khác rồi sao."

"Cũng phải," bố xì một tiếng, nhìn hắn, "Phải to hơn nhà chú Thôi con, cao cấp hơn, hoành tráng hơn..."

"Hay thôi cứ dùng tiêu chuẩn ở được là được này đi vậy." Yến Hàng ôm quyền.

Tìm nhà thuê cho bố Yến đơn giản hơn tìm nhà thuê cho bố Sơ nhiều, bởi vì ông ấy cũng không quá tính toán chi li, hơn nữa "tài sản thừa kế" cũng vẫn còn.

"Em đến văn, văn phòng bất động, sản hỏi chút nhé," Sơ Nhất nói, "Thuê ở khu này là, là tốt nhất."

"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu.

Năng suất làm việc của Sơ Nhất vẫn còn rất cao, nói xong đi thẳng đến văn phòng bất động sản, sau đó hỏi được một căn hộ, cách bọn họ bốn tòa nhà, diện tích căn hộ cũng khá ổn, nhiều hơn căn hộ của Yến Hàng một phòng, không thể to hơn nhà chú Thôi Dật được nhưng dưới lầu một còn có một chiếc sân nhỏ.

"Chính là căn này đi." Yến

"Không tới xem à?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Có gì đâu mà xem nữa," Yến Hàng nói, "Tòa nhà rõ mới, còn có cả sân."

"Thế cũng được gọi, gọi là sân á..." Sơ Nhất thở dài, "Giống ở dưới, dưới lầu nhà chúng ta, cái lan can cao, cao bằng chân em, con nhím còn nhảy, qua được."

"Xàm xí," Yến Hàng bật cười, "Em từng thấy con nhím dưới lầu nhảy qua rồi à?"

"Em đi xem xem," Sơ Nhất nói, "Anh đúng là vô, vô dụng."

"Cút." Yến Hàng cúp điện thoại xong cười nửa ngày, duỗi người thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cái "sân" dưới lầu,

Đúng là không thể tính là cái sân, bước hai bước là hết, có điều có thể đặt mấy chậu hoa, trồng một ít hành lá... Đầu óc Yến Hàng lại bay hơi xa rồi.

Tuy nói mục tiêu mua xe còn chưa đạt được nhưng những lúc như này vẫn muốn suy nghĩ một chút về căn nhà của chính mình.

Sơ Nhất quay về đã kịp xem xét phòng thuê, còn hẹn chủ nhà thời gian tới ký hợp đồng thuê nhà nữa.

"Cực kỳ năng suất." Yến Hàng dựng thẳng ngón cái.

"Em hỏi, hỏi giá nhà tiểu, khu này một chút," Sơ Nhất nhìn hắn, "Làm em sợ hết hồn."

"Hai tháng lương của em chưa mua được một mét nhỉ." Yến Hàng cười nói.

"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Là do em kiếm quá, quá ít tiền hay do giá nhà quá, quá bất hợp lý vậy chứ?"

"Em kiếm được không ít," Yến Hàng nói, "Bạn học em không phải còn có rất nhiều người đang loay hoay chưa kiếm ra tiền kia kìa."

"Vâng," Sơ Nhất tặc lưỡi, "Ví dụ như bạn, bạn học Chu Xuân Dương."

"Cậu ta không tính, phá gia chi tử," Yến Hàng cũng tặc lưỡi, "Có điều... Lâu rồi không nghe thấy em nhắc đến cậu ta nhỉ?"

"Muốn uống dấm chua đi, đi thẳng xuống nhà, bếp uống đi," Sơ Nhất nói, "Cớ sao tìm Xuân Dương."

"Cậu ta không có họ à." Yến Hàng nói.

"Cớ sao tìm Chu, Xuân Dương." Sơ Nhất nói.

"Có thể ngắt nghỉ hợp lý chút không." Yến Hàng nói.

"Không phải anh đòi, đòi hỏi quá cao với đứa nói, lắp sao." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng nhìn cậu, sau đó vẫy vẫy tay về phía cậu: "Lại đây, chó con ngoan."

"Làm gì?" Sơ Nhất rất cảnh giác nhìn hắn.

"Xoa xoa đầu." Yến Hàng nói.

"Sau đó thì sao?" Sơ Nhất vẫn rất cảnh giác.

"Con mẹ nó bảo em lại đây xoa xoa đầu! Nói nhảm lắm thế làm gì." Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu chằm chằm.

Sơ Nhất nhanh chóng đi tới, cúi đầu về phía người hắn.

Yến Hàng ôm đầu cậu xoa xoa một trận: "Có lúc đột nhiên cảm thấy em rất đáng yêu."

"Em cũng thấy thế." Sơ Nhất nói.

Chuyến này bố đi quả thật là về quê, đúng ra mà nói là quê của Yến Hàng, dù sao bố cũng là người không cha không mẹ, quê quán ở đâu chỉ có một mình ông ấy biết.

Ông đã thay bia mộ cho mẹ Yến thành một khối mới, chữ trên đó vẫn giống như trước, chỉ có chỗ người dựng bia ghi thêm tên Yến Hàng.

"Vốn dĩ định viết Lừa hoang chi mộ," bố nói, "Ông lão khắc bia không chịu làm."

"Phu nhân ngài sẽ đội mồ dậy đó, bệnh thần kinh." Yến Hàng nói.

"Trước đây lúc cất giấu mấy thứ đồ vật bố đều cất trong bia mộ, "Coi như một chút kỷ niệm đi, sau này lại một lần nữa làm bố của con trai ta."

"Vâng." Yến Hàng cười cười.

"Đầu tháng sau bố về," bố nói, "Trước sinh nhật con."

"Năm nay có thể tặng con một món quà bình thường chút được không?" Yến Hàng hỏi.

"Có thể chứ," bố nói, "Có bao giờ bố tặng món quà không bình thường?"

"... Được rồi," Yến Hàng thở dài, "Bố trở về là được rồi, quà cáp không quan trọng."

Hành trình sau đó bố không tiết lộ thêm với hắn nữa, chỉ là cách hai ba ngày lại gọi điện thoại cho hắn, có hai lần nghe thấy tiếng gió rất lớn, tiếng cũng vang vọng, nghe như đang đứng trên đỉnh núi.

"Không biết lại lang thang ở đâu," Yến Hàng vừa mở vòng bạn bè xem trạng thái của đồng nghiệp dạo gần đây vừa cắn răng, "Thế mà không dẫn mình theo."

"Mang anh cũng, cũng đâu có đi." Sơ Nhất ở bên cạnh giở sách.

Cuối tháng này cậu muốn thi chứng chỉ sơ cấp, mỗi ngày đều vô cùng đau khổ đọc sách, nhưng lần nào cũng tiếp được lời của hắn khiến Yến Hàng cực kỳ hoài nghi liệu cậu có thể thi qua nổi không.

"Quốc khánh em có được nghỉ không?" Yến Hàng nói, "Anh muốn đi đâu đó chơi."

"Không biết, còn lâu mới, mới đến Quốc khánh." Sơ Nhất nói.

"Anh..." Yến Hàng nói được một nửa thì thấy lão đại trước đây đăng bài trên vòng bạn bè.

Lão đại mười ngàn năm cũng không đăng một bài nào lên vòng bạn bè, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy tên ông ấy trong danh bạ Yến Hàng còn tưởng mình chưa kết bạn với ông ấy luôn.

Bức ảnh lão đại đăng lên là mặt bằng cửa hàng đang được sửa sang, diện tích không lớn, nhưng nhìn ra được là nhà hàng cơm kiểu tây, kèm theo caption Tự mình làm cơm Tây thuộc về chính mình.

"Lão, lão đại trước đây của, anh à?" Sơ Nhất không biết từ lúc nào tiến lại gần.

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Hình như tự mở nhà hàng."

"Ghen tỵ à?" Sơ Nhất hỏi.

"Không ghen tỵ," Yến Hàng nói, "Bây giờ em cho anh tiền đi mở nhà hàng anh cũng không làm được, không đủ kinh nghiệm, những thứ không biết còn nhiều lắm."

"Khiêm tốn thế?" Sơ Nhất hơi hốt hoảng nhìn hắn.

"Em nghĩ anh cũng không biết xấu hổ như em à?" Yến Hàng nói.

"Lúc anh tự, tự nhận mình đẹp trai cũng không, thấy một chút khiêm, tốn nào." Sơ Nhất nói.

"Nói thật thì việc gì phải giả vờ khiêm tốn," Yến Hàng nói, "Đâu có giống em nói quàng nói xiên, đáng yêu lọ đáng yêu chai."

"Em không, không đáng yêu à?" Sơ Nhất hỏi.

"Đáng yêu." Yến Hàng quay đầu hôn cậu một cái.

Sơ Nhất cười cười, cúi đầu chỉ chỉ điện thoại di động: "Tự mình làm của chính, chính mình... Nghĩa là gì?"

"Không biết," Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Chắc ông ấy muốn làm kiểu theo yêu cầu, ông ấy từng viết trong sách rồi, giúp cho khách hàng kiểm soát được mùi vị mình muốn ở mức độ cao nhất..."

"Anh muốn đi?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, Sơ Nhất không hổ là Cẩu... Bạn trai của hắn, nhiều lúc hắn suy nghĩ gì Sơ Nhất một giây cũng không cần lập tức đoán ra được ngay.

"Anh hỏi xem trước đã." Yến Hàng nói.

"Vậy Quốc, Quốc khánh không, thể đi chơi nữa, òi." Sơ Nhất gác cằm lên vai hắn.

"Òi cái rắm á giả bộ đáng yêu cái nỗi gì," Yến Hàng vươn tay vỗ nhẹ lên miệng cậu một cái, "Người ta cũng chưa chắc đã nhận người, có nhận người cũng chưa chắc đã phải anh... Anh với ông ấy cũng không tính là thân thiết, cứ hỏi trước đã rồi tính."

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu, "Đừng lo lắng."

Yến Hàng nhìn cậu, nở nụ cười.

"Nếu là em sẽ, sẽ căng thẳng," Sơ Nhất cũng cười cười, "Chắc phải một, lúc lâu cũng không, hết được."

"Không sao đâu, bây giờ em cũng đâu cần tìm việc làm," Yến Hàng nói, "Căng thẳng cái gì."

Loại trạng thái căng thẳng này đối với Yến Hàng mà nói cũng không phải là không có, nhưng chỉ là gọi điện thoại hỏi vấn đề công việc chút thôi hắn cũng không có gì căng thẳng.

Hắn liếc mắt xem giờ, gọi một cú điện thoại cho lão đại.

"Tiểu Yến?" Lão đại nghe điện thoại.

"Là em," Yến Hàng cười cười, "Chào buổi chiều Đường ca."

"Gọi cho tôi có việc gì thế?" Giọng điệu lão đại vẫn như trước, rất nghiêm túc.

"Vừa xem được bức ảnh anh đăng." Yến Hàng cũng không vòng vo.

"À, tôi với bạn cùng nhau mở nhà hàng," lão đại nói, "Thử hình thức mới một chút xem sao."

"Là cái anh nói tới trong sách đấy ạ?" Yến Hàng hỏi.

"Cậu... đọc sách của tôi thật đấy à?" Lão đại dường như có hơi giật mình.

"Đọc chứ," Yến Hàng nói, "Nhận được là em đã đọc hết rồi."

Lão đại thở dài: "Cậu chắc là phụ bếp đầu tiên đọc hết sách của tôi đấy."

"Mỗi ngày em đều dành chút thời gian để đọc sách," Yến Hàng nói, "Sách của anh em coi như tài liệu giảng dạy vậy."

Lão đại cười lớn, im lặng một hồi sau đó mới hỏi một câu: "Có phải muốn tới đây thử xem không?"

"Vâng, cảm thấy rất thú vị." Yến Hàng nói.

"Vậy mai cậu qua thử xem đi, nhưng tôi cũng không đảm bảo có thể dùng cậu," lão đại nói, "Hiện giờ nhà hàng không nhận người,"

"Không sao ạ," Yến Hàng nói, "Em coi như đến học tập một chút."

Hôm nay Sơ Nhất có hơi xui xẻo, gặp quả khách hàng lằng nhằng hơn cả Lý Tiêu, còn vung tay múa chân chỉ đạo cậu, lúc thay dây ăn toàn suýt đẩy cậu ra tự mình làm, ngay khi gã vừa mới sờ vào vị trí kia Sơ Nhất nhìn đã biết người này chả hiểu cái méo gì, để gã không bị thương mà tay Sơ Nhất bị siết một cái thật mạnh, lúc rụt tay về đã thấy đầu ngón tay tím bầm.

"Sao lại không cẩn thận như vậy." Khách hàng vừa nhìn liền sửng sốt, không có cắm đầu cắm cổ dùng sức như lúc trước nữa.

"Đi ra ngoài." Sơ Nhất chỉ ra cửa.

"Xả dưới vòi nước trước đi." Khách hàng nói.

"Anh đi, ra ngoài." Sơ Nhất vẫn chỉ ra ngoài cửa, "Chờ."

"Được được được," Khách hàng quay người đi ra ngoài, "Nóng thế."

Đầu ngón tay đau như thể bị cắt một nhát còn trét thêm tương ớt lên trên, lâu lắm rồi Sơ Nhất không phải chịu cảm giác đau đớn đến như thế này, chắc là quá lâu rồi không bị người ta đánh.

Lần trước thay động cơ bị đập vào chân cũng không đau như thế.

Cậu ngồi xuống bên cạnh xe, lấy điện thoại ra chụp chỗ đầu ngón tay, sau đó gửi cho Yến Hàng.

Lại xem lại thời gian cảm thấy không thích hợp lắm, tầm này hẳn là Yến Hàng đang phỏng vấn ở nhà hàng của lão đại... Vậy nên cậu nhanh chóng bổ sung thêm một tin.

- Không cần để ý đến em

"Có phải em xem phim truyền hình não tàn quá 180p không hả," một tiếng sau Yến Hàng mới gọi điện lại cho cậu, "Gửi một bức ảnh thê thảm lại còn kèm thêm câu Không cần để ý đến em..."

Sơ Nhất ngẫm lại, không nhịn được bật cười: "Em không cố, cố ý, em sợ anh đang phỏng, phỏng vấn đó."

"Anh đúng là đang phỏng vấn đây," Yến Hàng nói, "Kỳ cục."

"Phỏng vấn xong rồi?" Sơ Nhất hỏi, "Thế nào?

"Tay em bị làm sao thế?" Yến Hàng không trả lời cậu, thở dài: "Tuần trước đập vào chân, tuần này lại đập vào tay, tỉ lệ thương vong ngành sửa chữa ô tô bọn em có phải hơi cao không hả?"

"Chưa ai chết." Sơ Nhất nói.

"Hỏi em bị làm sao cơ mà!" Yến Hàng nói.

"Dây an toàn siết vào," Sơ Nhất nói, "Không đau, nữa rồi."

"Về nhà anh xoa xoa cho nhé." Yến Hàng nói,

"Vậy phải đau, đau chết." Sơ Nhất nở nụ cười.

"Vậy con mẹ nó em đập thêm hai cái nữa đi!" Yến Hàng xì một tiếng.

Sơ Nhất cười nửa ngày không lên tiếng.

"Lão đại bảo anh tuần sau đi làm." Yến Hàng nói.

"Thật?" Sơ Nhất đột nhiên cao giọng, "Đi làm?"

"Ừa, hình thức của bọn họ chính là bày một quầy nhỏ, khách hàng ngồi đó xem, chọn khẩu vị thích hợp, sau đó làm theo, còn phải làm cho thật ngon," Yến Hàng nói, "Cái này cũng không tính là đổi mới gì cho lắm, được cái thu hút được sự quan tâm của khách hàng hơn một chút."

"Nghe, không hiểu." Sơ Nhất nói.

"Lần sau nghe không hiểu làm ơn ngắt lời đúng lúc giùm, để người ta khỏi phải nói một lô một lốc như thế." Yến Hàng nói.

"Nhưng em thích, thích nghe anh nói, nói chuyện." Sơ Nhất cười.

"Cút." Yến Hàng nói, "Tối về đập tay em."

Ai ai cũng phải làm việc, cho dù Yến Hàng là loại người đã quen muốn gì làm nấy, Sơ Nhất vẫn có thể cảm giác được tin tức tuần sau đi làm này khiến tâm trạng Yến Hàng rất tốt.

Hắn về nhà rồi cũng không nghĩ đến việc đập tay cậu nữa.

"Đến đây đi," Yến Hàng ngồi trên bệ cửa sổ vẫy vẫy tay về phía cậu, "Bôi thuốc nào."

Sơ Nhất đi tới trước mặt hắn, giơ ngón giữa ra.

Yến Hàng nhìn cậu.

"Là ngón, ngón giữa bị thương." Sơ Nhất giải thích.

"Thì cũng không cần phải bày ra cái tư thế tiêu chuẩn này," Yến Hàng nói, "Em có tin anh đè em ra đây chăm sóc em ngay bây giờ không?"

Sơ Nhất nhanh chóng xòe cả bàn tay ra.

Yến Hàng cầm bông y tế, dốc một ít thuốc từ một cái bình nhỏ ra rồi lau lên đầu ngón tay cậu.

"Thuốc gì vậy?" Sơ Nhất hỏi.

"Không cần mỗi lần đều hỏi đâu," Yến Hàng nói, "Lần trước mà biết đã nói cho em rồi, không biết bố anh lừa đảo lấy được ở chỗ nào."

Sơ Nhất thở dài.

Có điều thuốc này khác là hữu hiệu, ít nhất còn có thể tiêu sưng.

Com nước xong xuôi nhìn ngón tay trông không còn khiếp sợ như lúc trước nữa.

"Anh không nói, nói cho chú Yến biết à?" Sơ Nhất nằm trên ghế salong gối đầu lên chân Yến Hàng, giơ ngón giữa về phía đèn kiểm tra tình hình khôi phục.

"Em có bị làm sao không, bập cái tay thôi cũng phải báo cáo bố của bạn trai?" Yến Hàng nói, "Anh bị người ta đâm một dao ông ấy còn chưa an ủi được câu nào đây."

"Em nói! Nói là! Chuyện anh! Đi làm!" Sơ Nhất thả tay xuống, thở dài.

"Mấy hôm nữa ông ấy về rồi," Yến Hàng nói, "Bây giờ nôn nóng báo cho ông ấy biết làm gì, cứ như mấy bạn nhỏ thi được trăm điểm về khoe phụ huynh."

"Anh làm cho, cho ông ấy đã nghiền," Sơ Nhất nói, "Con trai có, có chuyện gì đều, lập tức báo, báo cáo, ông ấy, sẽ rất vui."

Yến Hàng cúi đầu liếc mắt nhìn cậu: "Trẻ con."

"Cứ trẻ, trẻ con một lúc chứ sao." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng trầm mặc đến nửa ngày, sau đó mới lấy điện thoại ra.

Báo cho bố chuyện của chính mình hắn rất ít khi làm, bố không hỏi hắn cũng sẽ không chủ động nói ra như vậy.

Cũng như mỗi lần bố biến mất rồi lại xuất hiện hắn sẽ không hỏi hành tung của bố, cũng không báo cáo tình hình của mình trong khoảng thời gian ông biến mất.

Tìm được việc liền gọi điện thông báo cho bố, đây là lần đầu tiên, có chút không thoải mái nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút ấm áp.

"Thái tử yêu quý," bố nhận điện thoại rất nhanh, "Nhớ ta ư?"

"Không," Yến Hàng nói, "Con gọi nhầm số."

"Vậy chính là duyên phận rồi, nói chuyện chút đi." Bố nói.

Yến Hàng bật cười: "Nói với bố chuyện này... Thực ra cũng không có gì, không nói cũng không sao."

"Nói chứ," bố nói, "Nói bố nghe xem nào."

"Hôm nay con đến một nhà hàng rất thú vị phỏng vấn," Yến Hàng nói, "Được nhận rồi, tuần sau đi làm."

"Thật à?" Giọng điệu của bố nghe rất bình thường, nhưng Yến Hàng biết rất rõ ông rồi, vẫn nghe ra được có chút vui vẻ, không biết là vui vì rốt cục hắn lại đi làm lại hay vui vì hắn đặc biệt gọi điện thoại thông báo chuyện này.

"Vâng," Yến Hàng cười cười, kể cho ông về hình thức nhà hàng một chút, "Rất thú vị, bao giờ bố về dẫn theo Sơ Nhất và lão Thôi, cùng nhau đến đây ăn một lần đi, con nấu cho mọi người ăn."

"Vừa hay sinh nhật con có thể đi." Bố nói.

"Sinh nhật con, sau đó mấy người tới đây ngồi để con nấu đồ ăn cho mọi người ăn?" Yến Hàng hỏi.

"Phải đó." Bố nói.

"Sinh nhật ai vậy chứ?" Yến Hàng có chút buồn cười.

"Con chứ ai," bố nói, "Sinh nhật của con là ngày bố chịu khổ mà."

"... Bố sinh con thay cho mẹ con à?" Yến Hàng cười.

"Mẹ con sinh con xong liền nổi điên vào người bố đây, chưa ra khỏi phòng đã chửi rồi," bố nói, "Nếu không phải không có sức có khi bà ấy còn nhảy xuống đánh người luôn, bố khổ vô cùng luôn á."

"Được rồi," Yến Hàng cười nói, "Vậy tới sinh nhật con sẽ hầu hạ người một bữa."

"Vậy là được rồi." Bố nói.

Yến Hàng cúp điện thoại xong Sơ Nhất nhìn hắn, chú Yến nói trong điện thoại cậu ngồi đó hầu như nghe được hết: "Vậy, vậy sinh nhật này rất, ý nghĩa nha Tiểu, Tiểu Yến."

"Phải đó Tiểu Sơ." Yến Hàng nói, "Nói tới đây được rồi, độc mồm thêm nữa chắc chắn đánh chết em."

"Vâng Tiểu Yến." Sơ Nhất gật gật đầu.

Hai người nhìn nhau một chốc sau đó cùng nhau bật cười thành tiếng, cườilăn lóc nửa ngày Yến Hàng mới vỗ vỗ mặt cậu một chút, ngửa đầu ra sau dựa vào,nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.