Một Đồng Tiền Xu

Chương 60



"Cậu thích Yến Hàng?" Rốt cục Chu Xuân Dương đã tìm được trọng điểm.


"... Ừa." Sơ Nhất trả lời xong đột nhiên thấy chột dạ, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy điều này từ miệng người khác, cực kỳ bất an, "Có, có thể, tôi chưa xác, xác định lắm..."


"Vậy trước hết cậu xác định đi." Chu Xuân Dương nói.


Sơ Nhất nhìn cậu ta một chút: "Phải."


"Chứ còn gì nữa," Chu Xuân Dương nói, "Cậu thích Yến Hàng, cậu còn định nói cậu không phải đồng tính luyến ái?"


"A." Sơ Nhất nắm viên đá, tự nhiên không biết nên nói gì.


"Không tiếp thu được việc mình là người đồng tính luyến ái à?" Chu Xuân Dương hỏi.


"Không phải," Sơ Nhất vẫn có chút mông lung, "Không biết."


"Phải là phải, không phải là không phải, không có gì ghê gớm," Chu Xuân Dương nói, "Nếu cậu không tiếp thu được, tôi cho cậu một lời giải thích để tự an ủi chính mình nhé."


"Cái gì?" Sơ Nhất hỏi.


"Tôi nhớ đã," Chu Xuân Dương hắng giọng một cái, "Câu này muốn nói phải nói kiểu văn hóa văn nghệ."


"Ờ." Sơ Nhất nhìn cậu ta.


"Cậu, không phải thích con trai, cậu, chỉ thích Yến Hàng..." Chu Xuân Dương thâm tình nói.


Sơ Nhất nhìn vẻ mặt cậu ta, cảm thấy có chút thiếu đòn: "Yến Hàng không, không phải con trai hả?"


"Tôi chưa nói xong," Chu Xuân Dương nhíu nhíu mày, lại rất nhanh trở về dáng vẻ thâm tình, "Vừa hay anh ấy lại là con trai mà thôi... Đó, cậu cứ tự an ủi mình như vậy đi."


"Hữu dụng không?" Sơ Nhất nói.


"Cậu muốn tìm lý do thì hữu dụng," Chu Xuân Dương nói, "Không muốn tìm lý do thì không hữu dụng."


"Ồ." Sơ Nhất cúi đầu, đại khái là cậu không cần tự an ủi mình, vốn dĩ cậu đâu có nghĩ nhiều vậy đâu.


"Dị tính luyến ái, đồng tính luyến ái, song tính luyến ái," Chu Xuân Dương nói, "Không phải đều là luyến ái sao, chẳng có gì phải xoắn xuýt."


"Song, song tính, luyến ái?" Sơ Nhất hơi giật mình.


"Có phải trước khi tới đây học cậu lớn lên ở trên núi không hả?" Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Loại bản làng không có điện ấy?"


"Không phải," Sơ Nhất nói, "Bên cạnh nhà, nhà tôi là phố thương, thương mại đó."


Chu Xuân Dương há hốc miệng: "Tôi không còn gì để nói."


Sơ Nhất cười cười.


Cậu hiểu ý Chu Xuân Dương, chắc là cảm thấy cậu quá là người ngoài hành tinh đi, cái gì cũng không biết.


Mà đúng là cậu không biết thật, căn bản cậu không suy nghĩ bất cứ thứ gì liên quan đến vấn đề này, trước đây lúc bọn con trai ở lớp túm tụm lại bàn mấy chuyện nội dung "không lành mạnh", cậu nghe thấy cũng không cảm giác gì, chỉ thấy tất cả mọi thứ đều không liên quan đến cậu.


Cuộc sống của cậu chính là đơn thuần như thế, cố gắng tránh né để không bị người ta bắt nạt, cầu khấn bà ngoại đừng ra ngoài gây phiền toái, ở nhà bị đánh bị mắng đều chịu đựng, im lặng không lên tiếng, tất cả chỉ có vậy.


Mãi cho đến khi rời khỏi nhà, cậu mới phát hiện mình có nhiều thứ "không biết" đến vậy, cũng phát hiện mình phải đối mặt với quá nhiều loại "không biết".


"Yến Hàng biết không?" Chu Xuân Dương hỏi.


"Hả?" Sơ Nhất thu hồi tâm tư, "Biết rồi."


"Thế cơ á," Chu Xuân Dương hơi giật mình, "Chính mình còn chưa xác định được chuyện gì xảy ra mà dám đi tỏ tình?"


Tỏ tình.


Tỏ tình?


... Sơ Nhất đột nhiên phản ứng được cú điện thoại kia của mình chính là tỏ tình, tự nhiên cảm thấy mặt nong nóng.


"Anh ấy phản ứng thế nào?" Chu Xuân Dương hỏi.


"Không, không phản ứng gì," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Chỉ nói chưa, nghĩ đến."


"Vậy thì cho anh ấy thời gian từ từ suy nghĩ chứ." Chu Xuân Dương nói.


"Há," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Cậu ..."


"Tôi không có gì hết," Chu Xuân Dương nói, "Cậu tuyệt đối đừng có coi tôi là tình địch đấy nhé, tôi có thiện cảm với Yến Hàng thật, nhưng không cố chấp tới mức đó."


"A." Sơ Nhất cúi đầu mở máy đánh bóng ra.


"Nhỡ đâu cuối cùng anh ấy quyết định từ chối cậu," Chu Xuân Dương nói, "Cậu cũng đừng đau khổ, anh đây mang cậu bay, thế giới lớn như vậy, trai đẹp nhiều như vậy."


Sơ Nhất xì một tiếng, không nói gì, đem cục đá trong tay nhẹ nhàng cọ vào đá mài một chút, nhìn tình hình trước mắt, vẫn được.


Thế giới lớn như vậy, thuộc về cậu chỉ một góc, trai đẹp nhiều như vậy, nhưng người đẹp trai nhất cậu từng gặp chỉ có Yến Hàng thôi.


---


Dì giúp việc bận rộn tíu tít trong phòng bếp, Yến Hàng nằm trên ghế salong, ôm một quyển sách trong tay.


Hắn chỉ được nghỉ ở nhà tầm mười ngày nữa, khỏi rồi lại quay về phòng ăn bận bù đầu, khoảng thời gian nhàn rỗi khó khăn lắm mới có, hắn có rất nhiều thời gian để đọc sách.


Nhưng đọc không vào đầu.


Sơ Nhất hai ngày rồi không nhắn tin cho hắn.


Hai ngày!


Trọn vẹn hai ngày!


Thần kỳ vô cùng, với tần suất trước đây Sơ Nhất liên lạc với hắn, nhịp điệu lần này phải là Chó đất mất trí nhớ.


Yến Hàng thở dài, hắn cũng không định liên lạc với Sơ Nhất trước.


Sơ Nhất tâm phiền ý loạn, để em ấy chậm rãi điều chỉnh là thích hợp nhất, chính hắn dù có nói gì hay làm gì đều sẽ nhiễu loạn Sơ Nhất.


Cho dù là nói như vậy, hắn vẫn lo lắng.


Sơ Nhất là người cực kỳ đơn giản, một, hai, ba chính là một, hai, ba, không có số thập phân, nhưng cũng bởi vì quá đơn giản nên hắn mới lo lắng.


"Hôm nay không phải ăn thức ăn lỏng nữa, là cơm bình thường rồi," dì giúp việc bưng đồ ăn ra, "Nhưng vẫn tương đối thanh đạm, tốt cho vết thương."


"Cảm ơn dì."


"Đừng khách sáo," dì giúp việc nói, "Cháu từ từ ăn đi, dì về đây."


Dì giúp việc đi rồi Yến Hàng mới đứng dậy ngồi vào bàn, ngẩn người nhìn thức ăn trên bàn.


Thực ra đồ ăn dì giúp việc nấu ăn cũng được, nếu là người khác chắc chắn sẽ thấy ngon, nhưng miệng Yến Hàng kén ăn, ăn thì cứ ăn thôi, mùi vị không tận hưởng được.


Chẳng qua vết thương ở tay hắn còn chưa khỏi, không nấu cơm được chứ không hắn đã sớm tự mình nấu lấy rồi.


Hắn thở dài, cầm đũa lên.


Đồ ăn này chắc chắn hắn ăn không hết, quá lãng phí, nếu như Sơ Nhất ở đây thì chẳng cần lo lắng, một miếng cũng không thừa.


Yến Hàng giương mắt nhìn phía bên bàn đối diện, trống trải có thể nhìn xuyên qua cửa phòng ngủ mở toang, nhìn thẳng ra ban công.


Bữa cơm này vẫn như trước, hắn ăn mấy miếng đã no, xử lý đống đồ ăn thừa rồi xếp bát đũa vào chậu rửa, mai dì giúp việc tới sẽ rửa.


Từ giờ đến lúc đi ngủ còn những mấy tiếng đồng hồ, Yến Hàng nằm trở lại ghế salong, cầm sách lên.


Có lúc hắn tự hỏi, cực kỳ không có gì để làm, cực kỳ nhàm chán như thế này, trước đây hắn chịu đựng thế nào được nhỉ?


Thậm chí suốt quãng thời gian một năm không gặp Sơ Nhất, hắn vẫn có thể thích ứng được.


Giờ Sơ Nhất mới xuất hiện chưa bao lâu, vậy mà hắn bắt đầu không chịu nổi cô quạnh và nhàm chán, đứng ngồi không yên.


Con người cũng thật là kỳ lạ.


Hơn 10h tối Thôi Dật gọi điện thoại tới: "Mai chú chở cháu đến bệnh viện thay thuốc."


"Không cần, tự cháu đi được," Yến Hàng nói, "Cũng không phải chân không đi được mà."


"Hai ngày nay không tệ lắm," Thôi Dật nói, "Không phiền gì."


"Ừm." Yến Hàng cười cười.


Vết thương ở eo và ở bụng đều khá hơn rất nhiều, cũng không cần dùng thuốc nữa, chỉ cần dán băng gạc che lại là được, trái lại vết thương trên tay vẫn phải thay thuốc.


Yến Hàng giơ tay lên nhìn một chút.


Ngẫm lại lại tự nhiên thấy khó chịu, Sơ Nhất biết hắn vẫn còn ở nhà "tĩnh dưỡng", cũng biết mấy vết thương của hắn đều chưa khỏi, cần phải đến bệnh viện đổi thuốc, tắm rửa cũng khó khăn... Vậy mà cứ mặc kệ như thế?


Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn một chút.


Giờ Sơ Nhất coi như thay đổi rất nhiều, nhưng trạng thái Wechat vẫn y như cũ, hiếm khi đăng gì đó lên vòng bạn bè, muốn thông qua vòng bạn bè để phán đoán tình hình em ấy là chuyện không thể.


Quá giỏi đó, Cẩu ca.


---


Suốt cả buổi trưa hôm nay Wechat kêu không dưới mười lần, tất cả đều là thông báo có người thêm bạn tốt.


Sơ Nhất nhìn từng tin từng tin một, quả thực không hiểu ra làm sao.


Cậu đã quen với trạng thái Wechat hoàn toàn tĩnh mịch, tình cờ có một, hai người xa lạ thêm bạn tốt, cứ bỏ qua là được.


Nhưng bây giờ tin nhắn thêm bạn tốt, đều là các loại "Tôi là bạn học cậu nè", "Mình bên Sư phạm mầm non nha", "Chào cậu, tôi là học tỷ cậu đó"...


Tất cả đều là học sinh trường cậu.


Điều này làm cậu vô cùng hoang mang, cũng không tiện thẳng tay xóa đi, chỉ đành chấp nhận toàn bộ.


Mà sau khi chấp nhận là hàng loạt tin nhắn.


- Cẩu ca, rốt cục cũng thêm bạn được với cậu


- Này Chó đất


...


"Wechat tôi," Sơ Nhất ngồi trên giường, nhìn người đứng người ngồi xung quanh cái bàn giữa phòng, "Sao, sao thế nhỉ?"


"Hả?" Chu Xuân Dương ngẩn đầu nhìn cậu.


"Rất nhiều, nhiều người thêm, bạn tốt." Sơ Nhất nói.


"Hồ Bưu!" Chu Xuân Dương nhìn sang phía nhà vệ sinh hô lên, "Việc này chỉ có thể hỏi cậu ta."


Chu Xuân Dương nhắc tới Hồ Bưu, Sơ Nhất lập tức phản ứng được, lúc trước wechat của Chu Xuân Dương cũng quá trời người thêm bạn tốt, chính là nhờ Hồ Bưu bị mua chuộc bằng một bữa thịt nướng mà khai ra.


"Chuyện gì?" Hồ Bưu từ trong nhà vệ sinh đi ra.


"Nói đi," Cao Hiểu Dương nói, "Sao cậu lại đem Cẩu ca bán đi thế hả, cậu là kẻ phản bội của 403."


Hồ Bưu xì một tiếng: "Tôi là đại sứ tuyên truyền của 403 mới đúng?"


"Cảm ơn ạ," Chu Xuân Dương nói, "Bây giờ trong wechat tôi đều là các vị cô nương muốn đem tôi bẻ thẳng, có phải tôi còn phải mời cậu ăn một bữa ngon không hả?


"Không có con trai kết bạn với cậu à?" Hồ Bưu nói.


"Cút." Chu Xuân Dương đá mông cậu ta một cái.


"Số của Cẩu ca tôi thật không được hưởng lợi gì," Hồ Bưu vỗ vỗ quần, "Thật đó, một đám tiểu cô nương vây quanh cậu làm nũng, chân cậu không nhũn ra à?"


"Không nhũn," Chu Xuân Dương nói, "Một đám trai đẹp vây quanh tôi làm nũng tôi mới run chân."


Cả đám người ký túc xá cười bò thành một đoàn.


"Không phải chứ," Ngô Húc thở dài, "Người vây quanh cậu làm nũng, chẳng qua là muốn xin số Sơ Nhất, chân cậu nhũn cái gì? Không phải cậu nên chịu đả kích sâu sắc à?"


"Cậu không hiểu rồi," Hồ Bưu nắm lan can giường thò đầu lên, "Sơ Nhất, trong số đó có thể có Tưởng Yến Ny đó, có phải cậu nên mời tôi ăn cơm không?"


Tưởng Yến Ny?


Sơ Nhất không lên tiếng, nhìn Hồ Bưu.


"Cậu ta không biết Tưởng Yến Ny là ai kìa," Lý Tử Cường nói, "Người ta đồn thành bạn trai Chu Xuân Dương cũng phải thôi, cậu ta có thèm nhìn đến con gái đâu."


Sơ Nhất tự nhiên thấy xấu hổ.


"Cậu ta cũng không thèm nhìn con trai," Trương Cường thở dài, "Ngầu như vậy đấy."


"Tưởng Yến Ny," dáng vẻ Hồ Bưu một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Sơ Nhất, "Hoa khôi trường đó Cẩu ca à, da trắng mặt xinh chân dài cười ngọt."


Sơ Nhất hoàn toàn không có ấn tượng, trừ đám con trai lớp Khí tu ra chỉ còn đám quỷ thích gây sự đánh nhau với bọn cậu mấy lần, đừng nói nữ sinh, đến nam sinh cậu cũng không có ấn tượng.


"A." Cậu đành lễ phép đáp một tiếng.


"Coi như tôi chưa nói gì." Hồ Bưu liếc mắt nhìn cậu, nhảy xuống.


Chu Xuân Dương ngồi bên cạnh bàn, vừa lắc ghế vừa cười ngặt nghẽo.


"Cậu có muốn không?" Sơ Nhất nhìn Hồ Bưu, "Số cô ấy?"


"Đệt," Hồ Bưu lại nhảy lên, "Muốn chứ."


Nhưng số người thêm bạn quá nhiều, cũng không phải tất cả đều dùng tên thật, cuối cùng Hồ Bưu dựa vào ảnh tự sướng mới xác định được người.


"Không ngờ," Hồ Bưu nói, "Hoa khôi trường chụp ảnh tự sướng mà cũng phải chỉnh nát ra thế này, suýt nữa không nhận ra cổ rồi..."


Sơ Nhất cười cười, nhìn bức ảnh một chút.


Nói thật, cậu chẳng thấy xinh đẹp gì lắm, còn không xinh bằng Bội Khánh nữa.


Có điều mắt thẩm mỹ của cậu luôn thiếu hụt nghiêm trọng, không xác định được đẹp hay không đẹp là bình thường, dù sao không phải ai cũng như Yến Hàng, giá trị nhan sắc đỉnh cao đến nỗi Chó đất mù thẩm mỹ còn phải công nhận.


Nghĩ đến Yến Hàng, cậu đổ người xuống gối, mắt nhìn vách tường, mở album của Yến Hàng ra xem.


Vậy mà mấy ngày nay Yến Hàng không đăng thêm gì lên vòng bạn bè cả, là vì tay chưa khỏi sao? Không phải từng nói tay trái có năng lực tiềm ẩn à? Bấm bấm điện thoại mấy cái cũng không làm được.


Cậu thở dài.


Từ ngày nhắn tin trả lời Yến Hàng một chữ "có" siêu cấp đơn giản đến nay, Yến Hàng chưa từng nhắn tin lại cho cậu.


Thực ra Yến Hàng không chủ động liên lạc với cậu cũng không kỳ lạ, bình thường hầu như tất cả mọi lần đều là cậu tìm Yến Hàng trước, lúc nào có việc Yến Hàng mới tìm cậu, ví dụ như hôm đó hỏi cậu ký túc xá có ai không.


Sơ Nhất nhíu nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy câu trả lời của mình ngày đó quá cứng nhắc.


Yến Hàng chỉ lo lắng lúc cậu về ký túc xá không có ai, ở một mình sẽ chán, quan tâm hỏi một câu, kết quả cậu lại ném trả một chữ như vậy.


Cậu trở mình, mở khung chat với Yến Hàng.


Thẫn thờ nửa ngày không biết nên nói gì.


Trong giây lát đột nhiên cậu hoang mang vô cùng.


Mới có vài ngày thôi, vậy mà cậu không tìm được lý do để liên lạc với Yến Hàng.


Không, không phải không tìm được lý do.


Cho đến nay cậu tìm Yến Hàng đều không cần bất cứ lý do gì, hoặc là nói hết thảy lý do chỉ có một, chính là muốn nói chuyện với Yến Hàng.


Mà hiện giờ, cảm giác khác rồi.


Một khi cậu đã không thể cứ hễ muốn nói chuyện với Yến Hàng liền dễ dàng tìm Yến Hàng, dĩ nhiên cậu hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.


"Cẩu ca!" Hồ Bưu gọi cậu một tiếng.


"A." Sơ Nhất tắt điện thoại, trở mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.