Cậu trực tiếp bấm vào bức ảnh thứ hai... Kì thực vừa nãy cậu liếc nhìn một cái cũng đã nhận thấy rõ ràng, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, rốt cuộc đây là tư thế gì.
Nói thật, đối với loại người từ nhỏ không có bạn bè, mỗi ngày việc giỏi nhất là ngồi ngẩn người hay chịu đòn như cậu, lực công kích của bức ảnh này rất lớn.
Cậu không biết cảm nhận của người khác khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này là như thế nào, nhưng ngược lại đối với cậu thì tư thế xa lạ này lại làm cho phía dưới của cậu liền cứng rắn một cách xấu hổ.
Vì để giảm bớt sự cương cứng không đúng lúc này, cậu nhanh chóng lướt đến tấm ảnh thứ ba.
Chị gái này đích thực là một lưu manh nha!
Căn bản tấm hình thứ ba và tấm thứ hai không hề khác gì nhau, chỉ là tư thế đã thay đổi rồi, từ úp sấp mặt đối mặt biến thành một quỳ một úp sấp ở phía sau.
Mà từ những hình ảnh đáng xấu hổ này, Sơ Nhất đã rõ ràng đây chính là hình ảnh hai người cậu dán vào nhau.
Trố mắt, ngoác mồm.
Ngây người như phỗng.
Trố mắt, ngoác mồm.
Kinh hãi đến biến sắc.
(Mấy dòng này không biết tìm từ thay thế nào hết trơn, nói chung là kinh ngạc, mồm chữ O mắt chữ A đoá)
Sơ Nhất cảm nhận được tình huống kích thích nghiêm trọng này, trong nháy mắt liền biến thành học bá, cậu thậm chí đã nghĩ tới hàng loạt câu thành ngữ khó hiểu.
Cậu thoát khỏi bài đăng về những bức ảnh, thu lại những suy nghĩ học bá vừa nãy, cậu không dám nghĩ nhiều nữa, thoát ra khỏi trang weibo của chị gái ấy, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người.
Không biết mình đang nhìn cái gì.
Càng không biết mình đang suy nghĩ đến điều gì.
Một khoảng thời gian trôi qua, bộ vị cứng rắn nào đó vẫn đang bừng bừng khí thế mà giương cao cờ, không hề có dự định dịu đi, vô cùng cường ngạnh, rất MAN rất Cẩu ca.
Cậu lặng lẽ nhìn lướt qua Yến Hàng ở phía bên kia.
Đột nhiên cậu phát hiện Yến Hàng từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, một tay anh chống thái dương, trong mắt tràn đầy ý cười thâm vị.
Thấy cậu nhìn qua, Yến Hàng không lên tiếng, vẫn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn vào cậu, không hề có ý định dời đi.
"Nhìn cái đầu anh". Sơ Nhất khóa màn hình điện thoại lại, ném qua bên cạnh, dựa lưng vào sofa, cậu không thèm quản cái quần đang nhô lên kia nữa, trừng mắt về phía Yến Hàng.
"Ai da", Yến Hàng nở nụ cười, nhìn vào đũng quần của cậu, "Cẩu ca thật bá quá nha!"
"Cảm ơn", Sơ Nhất gật gật đầu.
Yến Hàng cười đến nổi không ngừng lại được, đứng dậy đi qua chỗ của cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, quay người đi vào phòng ngủ: "Em cứ tiếp tục, anh đi ngủ trước đây, hôm nay có hơi mệt một chút".
Sơ Nhất kiên cường ngồi lại dù cho đèn phòng khách đã bị Yến Hàng tắt đi mất.
Có lẽ đã mười phút trôi qua, cậu đứng lên, bất đắc dĩ mà đi vào phòng ngủ.
Yến Hàng đang dựa đầu vào đầu giường chơi game, thấy cậu đi vào anh liền cong cong khóe miệng: "Bình thường rồi hả?"
"Bình thường rồi", Sơ Nhất nằm lên trên giường, trở mình nằm lên đùi Yến Hàng, mắt nhìn lên trần nhà.
Theo lý thuyết, trước thời điểm như thế này, cậu nên bình tâm như vại, ít nhất là trong thời điểm chú Yến vừa mới ra tự thú, tất cả mọi người đều đang quan tâm đến chuyện chú ấy sẽ bị gánh lấy những án phạt nào, vậy mà trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến chuyện lưu manh.
Thế nhưng thật sự đúng là không có cách nào khống chế được.
Cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể nỗ lực khống chế bản thân mình không đi hỏi Yến Hàng.
"Em trước kia đừng nói là chưa bao giờ xem những thứ đồ đó nha?", Yến Hàng một bên chơi game, một bên hỏi cậu.
"Ừm", Sơ Nhất thở dài.
"Nam nữ cũng chưa từng xem sao?", Yến Hàng hỏi.
"Chưa từng", Sơ Nhất nói.
"Em hồi còn học sơ trung đã có điện thoại rồi", Yến Hàng nói, "Còn có thể điều tra ra quán nướng tiểu Lý, vậy mà lại không tìm hiểu những thứ này sao?"
"Hả?", Sơ Nhất nghe không hiểu.
"Thật trong sáng", Yến Hàng nói.
"Còn anh?", Sơ Nhất hỏi.
"Anh tất nhiên biết", Yến Hàng nói.
"Anh đã xem, qua nhiều, nhiều lắm hả?" Sơ Nhất hỏi.
"Cũng không nhiều lắm", Yến Hàng suy nghĩ một lúc, "Thật ra là anh đã trải qua rồi".
"Cái gì?", Sơ Nhất sợ hết hồn, nhìn chằm chằm anh, âm thanh cũng vô thức cất cao hơn.
"Để anh nói hết đã", Yến Hàng gảy nhẹ lên mặt cậu, "Anh chủ yếu là... Nói như thế nào nhỉ, ba của anh mang anh theo, đi nghe trộm của người khác..."
"Chú, chú Yến sao lại làm, làm như vậy chứ!", Sơ Nhất vô cùng khiếp sợ.
"Đến lúc được gặp ông ấy rồi, em đi hỏi ông ấy đi", Yến Hàng nói, "Anh từ lúc học tiểu học đã bị lão cáo già đó mang theo đi học thói xấu rồi, lão ta thật ra rất hư hỏng".
"Đúng vậy" Sơ Nhất gật gật đầu.
Yến Hàng khẽ thở dài: "Không biết trong khoảng thời gian ấy, ông ta đã trải qua những gì nữa, rồi còn phải kéo theo vụ án trước kia".
"Chú Thôi nói, nói chú ấy lập, được công lớn", Sơ Nhất nói, "Chắc sẽ không có, chuyện gì lớn đâu".
"Ừm", Yến Hàng nhéo nhéo mặt cậu.
Sơ Nhất đưa tay ôm lấy eo anh.
Yến Hàng sửng sốt một hồi, lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, không phải đang tiếp tục chơi game, cũng không biết đang nhìn cái gì.
"Bức ảnh khi nãy", Sơ Nhất vẫn không có ý định nhịn xuống, "Trong bức ảnh kia người, nào là em, người nào, là anh vậy?".
"Em không nhìn ra được hả?", Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất không lên tiếng.
Kì thực có thể nhìn ra được, còn rất rõ ràng, đặc biệt vẽ chó con cậu như thật, dù sao thì bình thường livestream cũng đều chủ yếu là cậu ló mặt, mà Yến Hàng chỉ xuất hiện đúng một lần vô tình đó.
Thế nhưng... Cậu vẫn có chút nghi vấn.
"Tại, tại sao?", Sơ Nhất hỏi.
"Cái gì mà tại sao?", Yến Hàng nhìn anh.
"Em tại, tại sao lại, nằm dưới?", Sơ Nhất hỏi.
"Bởi vì các chị gái ship Thiên Cẩu đó.", Yến Hàng nói.
"Thiên Cẩu?", Sơ Nhất ngây người.
"Nếu đổi thành Cẩu Thiên, thì anh là người nằm dưới rồi", Yến Hàng nói.
"...Loại đặt tên kiểu, kiểu này mà cũng, có thể nghĩ ra." Sơ Nhất ngơ nhác nửa ngày mới lấy lại tinh thần, "So với em còn, ngốc hơn."
"Vậy em đi nói lại với các chị gái ấy đi." Yến Hàng cười nói.
"Thôi vậy", Sơ Nhất than thở.
Yến Hàng ngáp một cái, để điện thoại lên tủ đầu giường, vỗ vỗ Sơ Nhất: "Ngủ đi".
"Ừm", Sơ Nhất dịch người trở lại gối đầu của mình, chờ Yến Hàng nằm xuống xong, cậu liền nhào qua ôm chằm lấy anh.
"Sớm muộn gì cũng bị em ôm tới chết", Yến Hàng nói, "Chắc phải mua cho em cái gối ôm mới được."
"Không được", Sơ Nhất nói, "Có gối thì cũng, cũng chỉ ôm anh thôi."
Yến Hàng vỗ vỗ tay cậu.
Sơ Nhất nhắm mắt nằm chưa đến một phút, cậu liền mở mắt ra, do dự một chút mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Nghĩ tới bức, ảnh kia"
"Ừm", Yến Hàng đáp một tiếng.
"Em theo phe Cẩu, Cẩu Thiên", Sơ Nhất nói.
"Hả", Yến Hàng nói, "Anh theo phe Nhật Cẩu".
"Không phải, là Thiên Cẩu sao?", Sơ Nhất ngẩn người.
"Anh thích ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng", Yến Hàng nói, "Nên liền nghĩ tới Nhật Cẩu"
(đoạn này chế đó amen, sến vl:)))
Sơ Nhất không lên tiếng.
"Sao vậy?", Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.
"Anh nghĩ, gì vậy", Sơ Nhất nói.
"Xem ra hai chúng ta đang có sự bất đồng về việc trên dưới ha?", Yến Hàng nói.
"Anh không thể nhường, nhường em được sao?", Sơ Nhất nói.
"Không thể được", Yến Hàng trả lời rất kiên quyết, "Vậy tại sao em không nhường anh đi".
"Em nhỏ, hơn anh mà, anh phải nhường, nhường em chứ", Sơ Nhất nói.
"Anh ở dưới á hả?", Yến Hàng vỗ lên cánh tay cậu một phát, "Em làm sao mà ở trên được?"
"Em không biết đâu", Sơ Nhất nói, "Quyết định vậy nha, phải là, là Cẩu Thiên"
"Cái gì mà quyết định như vậy hả?", Yến Hàng vui vẻ, "Em đúng là biết tự biên tự diễn đó."
"Ừm", Sơ Nhất gật gật đầu.
"...Ngủ đi", Yến Hàng cười nói, "Nói chuyện cứ như thật vậy."
"Ngủ ngon". Sơ Nhất khom người xuống, chóp mũi đè ở bả vai anh, một lát sau lại nói tiếp, "Vậy em, chúng ta..."
Không đợi Yến Hàng trả lời, cậu tự mình nuốt xuống nửa câu còn lại: "Ngủ ngon".
Thật ra đêm đó Yến Hàng vốn định lòng là sẽ không ngủ được, nhưng lạ thay, anh nằm chưa bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, hơn nữa lại không hề mộng mị gì.
Cảm giác được là đã ngủ tới sáng sớm hôm sau rồi.
Sơ Nhất thức dậy sớm hơn anh, lúc này cậu đang ở ngoài ban công tập thể dục.
Anh không lên tiếng, nghiêng đầu gối lên cánh tay, nhìn vào bóng lưng rắn chắc chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao của Sơ Nhất.
Vóc người rất hoàn mỹ, hầu như có thể tưởng tượng được đến cảnh, ở trên giường...
Yến Hàng liền chặt đứng dòng suy nghĩ của mình, ngồi bật dậy.
"Anh tỉnh dậy rồi hả?" Sơ Nhất quay đầu lại.
"Ừm", Yến Hàng ngáp một cái.
"Hôm qua anh ngủ, rất say á", Sơ Nhất đi vào phòng, đứng bên cạnh giường.
"Đúng", Yến Hàng ôm lấy eo cậu chà xát, "Anh còn tưởng là sẽ không ngủ được chứ".
"Đừng suy nghĩ nhiều", Sơ Nhất nói, "Chú Yến ở bên đó, không cần phải, lo lắng như vậy đâu, không có việc ngoài, ngoài ý muốn nào cả".
"Dạ", Yến Hàng cười cười, "Không chừng lão cáo già đó bây giờ còn đang ngủ rất ngon".
"Hồi gặp hỏi chú, ấy vậy", Sơ Nhất nói.
"Được", Yến Hàng gật đầu, xuống giường, "Sáng nay ăn gì đây ta?"
"Sữa đậu nành", Sơ Nhất nói, "Để em đi mua".
"Anh muốn bánh bao nữa", Yến Hàng nói.
"Vậy chờ em nha", Sơ Nhất thay quần áo đi ra cửa.
Yến Hàng rửa mặt xong, cầm điện thoại đi qua ghế salon ngồi xuống.
Theo thói quen mở danh bạ điện thoại ra, nhìn số của Thôi Dật đến xuất thần.
Anh rất muốn gọi một cuộc cho Thôi Dật, thế nhưng lại không biết nói gì.
Hiện tại Thôi Dật đang giúp đỡ cho ba anh, có Thôi Dật ở bên khiến anh có cảm giác như được ở bên ba của mình.
Hôm qua Thôi Dật qua nhà anh, lén lút nói cho anh biết một ít chuyện, không thể tiết lộ nhiều lời, anh còn nhiều điều muốn hỏi lắm, nhiều tới nổi đến khi đối diện với Thôi Dật cũng không thể thốt ra được lời nào.
Có lẽ là do có quá nhiều suy nghĩ, anh đặt điện thoại lên khay đựng trà, Thôi Dật liền gọi đến.
"Chú Thôi", Yến Hàng bắt máy, "Có chuyện gì rồi sao?"
"Không có chuyện gì đâu, cháu đừng sốt sắng", Thôi Dật nói, "Hôm qua chú với luật sư Lưu đi gặp ba cháu."
"Luật sư Lưu?", Yến Hàng ngẩn người.
"Ừ, chú ấy là bạn của tiểu Bạch, có chú ấy rồi cháu không cần lo lắng nữa đâu", Thôi Dật nói, "Sau khi cuộc gặp gỡ hôm nay kết thúc, chú sẽ gọi lại cho cháu."
"Mong mọi chuyện tốt đẹp", Yến Hàng nói.
"Hôm qua chú quên nói lại với cháu", Thôi Dật nói: "Ba cháu nói cháu mập ra rồi."
"Bốc phét", Yến Hàng không chút suy nghĩ, "Vóc dáng cháu trước giờ vẫn vậy."
Thôi Dật nở nụ cười: "Lão nói chắc là do không cần phải chạy đông, chạy tây như trước kia nên đã mập lên."
"ĐM", Yến Hàng cười cười, đột nhiên trong lòng có chút khó chịu, anh chà xát mặt, "Chú Thôi, hôm nay gặp ông ấy, cháu nhờ chú chuyển giúp cháu lời này."
"Hả? Không phải cháu nói là không có lời gì cần chuyển tới ông ấy sao?" Thôi Dật hỏi.
"Bây giờ thì có rồi", Yến Hàng nói, "Con cảm thấy ba không xứng đáng là một người cha tốt, thế nhưng con rất rất rất nhớ ba."
Thôi Dật ở bên kia không lên tiếng, một lát sau mới khe khẽ thở dài: "Được, ta sẽ chuyển lời này cho lão."
Vừa lúc Sơ Nhất mang điểm tâm trở về, xách theo một bao rất lớn, trừ bánh bao Yến Hàng nhờ mua, nhưng cái túi còn lại đều là đồ ăn của cậu.
"Anh mập lắm hả?", Yến Hàng nhìn eo Sơ Nhất.
Không biết tại sao, sự tình của ba anh hiện tại vẫn chưa có kết quả gì, thật ra cũng không có bao nhiêu tâm sự về chuyện này, mà từ tối qua anh dường như bắt đầu quan tâm đến vấn đề Sơ Nhất nhắc đến hơn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cơ thể Sơ Nhất mà càng quét nhiều vòng.
Từ phía sau lưng, eo, cái mông vểnh, còn có đũng quần kia... Đại khái bởi vì Sơ Nhất trước đây cái gì cũng không hiểu, nên anh đã kiềm nén đi rồi, hiện tại đột nhiên Sơ Nhất được khai sáng, anh tất nhiên sẽ không thể kiềm nén lại những suy nghĩ kỳ quái đó nữa.
"Không, không mập mà", Sơ Nhất quay đầu liếc nhìn anh, "Không thì, so với trước đây, đúng là có, có mập hơn một chút á."
"Vậy hả", Yến Hàng tự nhéo nhéo mặt của mình.
"Hiện tại như thế này", Sơ Nhất nói, "Lại cực, cực kì đẹp trai nha."
"Yêu tinh nịnh nọt", Yến Hàng đi tới bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống.
"Yêu tinh cẩu nha", Sơ Nhất đem sữa đậu nành và bánh bao đưa tới trước mặt anh, "Hôm nay là ngày, làm cuối cùng của em, ngày mai sẽ không, phải tới nữa."
"Vậy hôm nay được nhận tiền hả?", Yến Hàng hỏi.
"Đúng vậy", Sơ Nhất gật gật đầu, "Chủ tiệm nói muốn, muốn cùng em nói chuyện."
"Chắc là muốn em tốt nghiệp xong qua đó làm", Yến Hàng vừa ăn vừa nói, "Em khoan hãy vội vàng mà đồng ý người ta, em cứ nói là đi quan sát thêm vài chỗ khác đã, thật ra em chính là thiên tài trong ngành đó, có thể đi tới những nơi khác tốt hơn mà xin việc."
"Ừm", Sơ Nhất cười cười, "Em rất trâu bò đó nha".
Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, Sơ Nhất vẫn cảm thấy đây là một ngày bình thường, không có gì khác nhau cả, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Thế nhưng cảm giác "khác lạ" vẫn có, bình thường cậu với đồng nghiệp không mấy thân thiết, vậy mà khi nghe tin cậu nghỉ làm thì mọi người đều qua hỏi han, trao đổi phương thức liên lạc, tiện thể khen cậu lâu nay làm việc rất tốt cũng như tư vấn hướng phát triển tương lai của câu.
Người trước đây gây sự với cậu như a Tề cũng quay ra trở thành bạn tốt.
"Nhóc con cậu sau này nhất định phải sống tốt đó", anh Lưu nói, "Kỹ thuật nào cậu cũng có thể học được nhanh chóng, có thể xem như là thiên tài rồi."
Sơ Nhất cười cười.
"Tốt nghiệp xong tới đây làm chứ hả?", anh lưu hỏi.
"Em chưa biết nữa", Sơ Nhất nói.
"Cậu có thể tìm nơi khác tốt hơn ở đây", anh Lưu nhỏ giọng nói, "Ai mời gọi gì cứ khoan hãy đồng ý nha."
"Ừm", Sơ Nhất gật đầu.
Quả nhiên tới giờ cơm trưa, trong lúc nghỉ ngơi, chủ tiệm gọi cậu sang một bên cùng cậu hàn huyên tán gẫu chuyện tốt nghiệp.
Sơ Nhất nói chưa suy nghĩ tới, không ngoài ý muốn, chủ tiệm muốn trao đổi phương thức liên lạc với cậu, nói muốn giữ liên lạc.
Cảm giác này quả thật rất vi diệu, cậu chưa bao giờ trải qua loại cảm nhận này, đây khẳng định là do kỹ năng làm việc cũng như khả năng đánh đấm cun ngầu của cậu, mọi người trong trường đều công nhận, gọi cậu một tiếng Cẩu ca hay nhiều lần bị cưỡng ép nhận vô số lời tỏ tình từ nữ sinh. (Đọc hơi lạt đúng không? Lạt là phải rồi, tui chế mà)
Bất luận đám anh Lưu có dặn dò như thế nào, chủ tiệm vẫn theo thói quen muốn lưu giữ một chút kỉ niệm với những nhân viên từng làm việc ở đây, cậu cũng không kiêng dè gì loại đãi ngộ này, còn cảm thấy rất vui.
Cậu rốt cuộc đã có thể hoàn toàn tự lập trên chính đôi chân của mình.
Dù cho cậu cảm thấy thân thuộc trong phút giây này, lắng nghe mọi lời khuyên từ những đàn anh đi trước, song vẫn cảm thấy đôi chút khó chịu.
Ví dụ như Lý Tiêu, gã khiến cậu có cảm giác bất an, gã ta chắc cũng đã cảm nhận được được sự xa cách mà cậu mang đến, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định.
Hôm nay Lý Tiêu tới trễ, nhân viên phần lớn đã nghỉ làm để trở về nhà rồi, gã mới lái xe tới, trên xe toàn là vết bẩn, chắc là đã chạy một quãng đường rất dài để đến đây.
Cửa sổ xe phía sau tự nhiên hạ xuống, Lý Tiêu dò xét nhướng đầu ra: "Sơ Nhất!"
"Có", Sơ Nhất mới vừa nhận tiền xong bước ra, chuẩn bị chào tạm biệt chủ tiệm, nhìn thấy Lý Tiêu, cậu không nhịn được nỗi khó chịu đang trào dâng, thở dài bước tới.
"Không mặc đồng phục hả?", Lý Tiêu xuống xe, "Hôm nay không làm sao?"
"Ừm", Sơ Nhất đáp lại một tiếng.
"Vậy bây giờ", Lý Tiêu hơi xúc động nhìn cậu, "Không tìm cậu rửa xe được rồi."
"Có thể tìm anh Lưu đó", Sơ Nhất cười cười, nhìn qua chiếc xe bẩn của gã, hôm nay Lý Tiêu không cầm lái, gã ngồi ở ghế sau.
"Hôm nay tôi có uống chút rượu", Lý Tiêu chỉ chỉ người ngồi đằng trước, "Cậu ấy là nhân viên của tôi, mới vừa nhận vào, hôm nay uống nên nhờ cậu ấy lái, thuận đường ghé qua đây rửa xe luôn."
"Ồ", Sơ Nhất đáp lại gã một tiếng.
"Cậu nghỉ làm rồi đúng không?", Lý Tiêu hỏi,
"Phải", Sơ Nhất nhìn lướt qua điện thoại di động, "Phải chuẩn, bị đi rồi."
"Vậy...", Lý Tiêu thở dài, "Vậy để tôi tìm người khác rửa cũng được".
"Chúc tốt lành", Sơ Nhất cười cười.
Lúc này cũng có xe khác đang rửa, Lý Tiêu là khách quen, cũng không ai dám lại rửa xe của gã, gã vỗ vỗ nóc xe: "Cậu mang xe vào trong đi, chút nữa sẽ có người lại rửa".
Người trong xe gật gật đầu, khởi động xe, hỏi một câu: "Đi xe vào chỗ nào đây ạ?"
"Chỗ nào cũng được", Lý Tiêu nói.
Người trong xe đóng cửa sổ xe lại, quay về ngồi ngây ngắn nổ xe lên, Sơ Nhất gõ gõ cửa sổ xe: "Chờ đã".
"Có chuyện gì vậy?", Lý Tiêu nhìn cậu.
Sơ Nhất ra hiệu cho người trong xe hạ cửa kính xuống, cậu tiến lại trước cửa sổ lắng nghe tiếng động cơ: "Lúc khởi động, có âm, âm thanh lạ".
"Âm thanh lạ nào?", người trong xe ngẩn người, "Tôi đâu có nghe thấy đâu?"
"Cậu đi xuống đi, cho cậu ấy vào nghe thử một chút", Lý Tiêu nói.
Người trên xe liền đi xuống, Sơ Nhất ngồi vào ghế lái, quả thật là có âm thanh lạ, đang định xuống khỏi xe của Lý Tiêu, gã ta đột nhiên mở cửa ghế bên cạnh rồi ngồi xuống: "Âm thanh gì vậy?"
"Rất nhẹ, là tiếng cộc cộc của, động cơ", Sơ Nhất nói.
"Hình như là có thật này", Lý Tiêu sáp lại gần nghe thử, "Lúc xe lái xe không nghe thấy".
"Có thể là, do khí thoát ra, từ xi lanh", Sơ Nhất nói, "Hoặc là do dầu rót, rót vào không đủ".
"Vấn đề không lớn đúng không?", Lý Tiêu nhìn cậu.
"Phải", Sơ Nhất gật gật đầu, "Có thể chỉnh lại van dầu, một chút..."
Lời cậu còn chưa nói hết, Lý Tiêu liền nở nụ cười.
"Đúng là duyên phận nha", Lý Tiêu tiến lại gần cậu, cùi chỏ chống lên tay lái, "Từ lâu giờ tôi vẫn muốn cậu là người sửa xe cho tôi, vậy mà lại hỏng thật."
"Tôi không sửa được", Sơ Nhất ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người
Lý Tiêu, nhất thời cảm thấy choáng váng, "Anh nhờ người khác đi, hôm nay tôi, nghỉ việc rồi."
"Sơ Nhất", Lý Tiêu đặt tay lên đùi cậu, vỗ một cái, "Tôi phát hiện nhóc con cậu..."
"Để tôi, đi gọi người đến xem, giúp anh", Sơ Nhất muốn mở cửa xuống xe.
Lý Tiêu đột nhiên nắm lấy tay cậu: "Cậu có thể cho tôi chút mặt mũi được không hả?"
"Cái gì?", Sơ Nhất sợ hết hồn, vội vàng vung tay ra khỏi tay gã.
"Cậu không phải là không nhận ra được rằng tôi rất thích cậu đi?", Lý Tiêu lại một lần nữa nắm lấy tay cậu, dùng sức nắm thật chặt.
Sơ Nhất cứng người, vô cùng sửng sốt mà nhìn gã chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên cậu được nam nhân khác nói lời như vậy ngoại trừ Yến Hàng, nhất thời cảm thấy mông lung.
"Chắc cậu đã nhìn ra được", Lý Tiêu đặt tay lên đùi cậu, giọng nói trầm xuống, ngữ khí cũng thay đổi một cách khó lường, "Nếu cậu thẳng thật, cậu chắc chắn sẽ không né tránh tôi như vậy."
Sơ Nhất lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Lý Tiêu có lẽ đã nhìn ra rồi, câu nói này so với lời gã nói thích cậu, càng khiến cậu cảm thấy hoảng loạn.
"Cái người lần trước kia", Lý Tiêu âm thầm kề sát tới trước mặt cậu, "Có phải là bạn trai của cậu không? Thật ra thì... Cũng không sao..."
Không đợi Sơ Nhất mở miệng, Lý Tiêu đột nhiên nghiêng người tới phía trước thăm dò.
Sơ Nhất bỗng nhiên phản ứng lại, liền đẩy gã ra, nhưng chưa đợi cậu mở được cửa xe, Lý Tiêu đã trực tiếp động thủ, cậu chưa bao giờ nghĩ tới gã lại dùng loại phương thức níu giữ người như thế này, trực tiếp nắm lấy quần cậu kéo xuống.
"ĐM thằng chó này", Sơ Nhất rống lên một tiếng, một phát túm được cổ áo Lý Tiêu, tàn nhẫn vung một cú đấm vào bên sườn mặt gã.
Tuy rằng Lý Tiêu nắm quần cậu kéo xuống, nhưng cũng không thể kéo xuống quá thấp, nhưng gã đã trực tiếp châm ngòi nổ khiến cậu bạo phát, trong khoảnh khắc khiếp sợ này cậu bị chấn động một cách dữ dội, hoa mắt chóng mặt, nếu có một thanh kiếm ở đây, có lẽ cậu đã trực tiếp cầm lên sống mái với gã.
Lý Tiêu bị ăn đấm bật ngược trở lại ghế phụ, đầu mạnh mẽ đập lên cửa kính, khiến gã đột nhiên thức tỉnh lại, nhìn chằm chằm Sơ Nhất, không thốt ra được lời nào.
Sơ Nhất cũng không lên tiếng, lại tiếp tục vung một cú đấm tàn nhẫn khác lên mặt Lý Tiêu.
Lý Tiêu vùng vẫy hô to một tiếng, hai tay ôm kín lấy mặt.
Sơ Nhất đẩy cửa xe rồi nhảy xuống, cậu thật không biết nên hình dung loại cảm thụ này như thế nào, cậu rất muốn lôi Lý Tiêu tiêu ra khỏi xe, đánh gã một trận tơi bời.
Nhưng ngay lúc cậu tiến tới cửa xe bên ghế lái phụ, gã đã nhanh tay bấm chốt cửa xe lại.
Sơ Nhất không một chút chằn chừ, quay đầu bước nhanh tới chỗ rửa xe, cầm lấy vòi xịt nước, rồi đột nhiên quăng cái đầu vòi thật mạnh lên cửa kính, rồi phun nước vào cửa sổ ghế phó lái.
"Aiz", người nhân viên của Lý Tiêu đang đứng gần xe hút thuốc, bị dọa khi chứng kiến cảnh này, hắn nhanh chóng vọt tới: "Cậu làm cái gì vậy!"
"Cút!", Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn, lại một lần nữa tiếp tục hướng vòi nước vào cửa sổ xe dội nước vào.
Do trước đó bị đập, nên bây giờ cửa sổ xe đã bắt đầu nở ra những đường vân kéo dài dưới áp lực của vòi nước, cậu nhấc chân đạp lên, tạo một cái lỗ to.
"Sơ Nhất", Lý Tiêu đã dời sang bên ghế lái ngồi, máu chảy ra từ mũi gã, "Xin lỗi! Ngày hôm nay tôi đã uống rượu! Tôi không cố ý làm như vậy đâu! Thật sự xin lỗi cậu!"
Sơ Nhất không để vào tai những lời gã nói, cậu cầm vòi nước hướng vào trong cái lỗ ban nãy, bấm công tắc chuyển đổi chế độ.
Một luồng nước mạnh mẽ vọt vào trong, dội thẳng lên người Lý Tiêu.
"Aiz", Lý Tiêu ôm đầu nghiêng người né tránh luồng xung kích, nhanh chóng mở cửa vọt xuống xe.
Sơ Nhất ném vòi nước đi, cậu liền xông tới đá vào gã một quả thật mạnh.
"Chuyện gì xảy ra vậy! Sơ Nhất!", âm thanh của anh Lưu truyền tới.
Sơ Nhất không quay đầu lại, còn muốn tiếp tục đập cho Lý Tiêu vài cú, anh Lưu đã ôm lấy cậu từ phía sau.
"Sơ Nhất! Làm sao vậy! Tại sao lại đánh nhau!", anh Lưu liều mạng siết lấy cánh tay của cậu kéo về sau, "Bình tĩnh đi! Bình tĩnh!"
Mọi người trong cửa hàng đều kéo nhau chạy ra, đồng loạt nhìn thấy một thân ảnh đầy nước, máu me đầy mặt của Lý Tiêu, tất cả bọn họ đều ngây người.
"Việc này không liên quan đến các cậu", Lý Tiêu lau mặt mình, "Là do tôi tự tìm lấy".
Sơ Nhất nhìn chằm chằm vào gã.
"Đừng giữ cậu ấy lại", Lý Tiêu cau mày, "Hãy cứ để cậu ấy đánh tôi đi."
"Có chuyện gì cứ từ từ mà nói", anh Lưu không thả tay ra, vừa lôi vừa kéo Sơ Nhất vào trong cửa hàng, "Nhóc con cậu bình thường rất điềm đạm mà, sao bây giờ tự nhiên mất kiểm soát vậy!"
Sơ Nhất thở hổn hển, qua nửa ngày cậu mới từ từ bình tĩnh lại một chút.
Anh Lưu buông lỏng cậu ra: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Sơ Nhất lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói.
Cậu không có cách nào để có thể kể ra được loại chuyện như thế này.
Anh Lưu cũng không truy hỏi cậu đến cùng, vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh canh giữ cậu, có một người bước vào nói rằng Lý Tiêu đã rời đi rồi, anh Lưu mới vỗ vỗ vai cậu.
"Hắn ta đi rồi, cậu cũng nên về nhà đi", anh Lưu nói, "Anh không biết hắn đã làm gì cậu, nhưng mong cậu hãy giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được lao vào như vậy biết không? Nếu đã sử dụng tới nắm đấm rồi, thì dù cậu có lý hay không thì người ta nhìn vào cũng sẽ đánh giá cậu thôi."
Sơ Nhất thất thần một chút rồi mới gật gật đầu.
"Về nhà đi", anh Lưu nói, "Chủ tiệm không có ở đây, những việc xảy ra khi nãy sẽ không có ai nói ra với lão Vương đâu, cậu yên tâm."
"Ừm", Sơ Nhất đáp lại anh một tiếng.
Lúc Yến Hàng đi làm về, vừa mở cửa ra thì liền ngẩn người, đèn điện trong phòng khách không được bật lên, hoàn toàn một màu đen kịt.
"Sơ Nhất?", anh mò tìm công tắc điện trên tường, rồi vỗ một cái.
Tại thời điểm đèn sáng lên, anh nhìn thấy Sơ Nhất đang trần truồng ngồi trên ghế sofa và cậu chỉ mặc mỗi một cái quần lót, ngồi sững sờ, đoán chừng là vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, nước vẫn chảy ton ton từ trên tóc của cậu.
"Em bị sao vậy?", Yến Hàng đóng cửa lại, đi tới trước mặt cậu, khom lưng nhìn xuống.
Sơ Nhất thẩn thờ một lúc rồi mới ngước mắt lên nhìn anh, giọng nhẹ nhàng gọi: "Yến Hàng".
"Anh đây", Yến Hàng nhanh chóng trả lời lại, trong giọng nói của Sơ Nhất anh cảm nhận được rất nhiều nỗi oan ức cũng như muộn phiền, "Sao vậy em? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Em muốn kể, cho anh chuyện này", Sơ Nhất cau mày, "Anh đừng đánh em nha".
"Anh không đánh em đâu", Yến Hàng ngồi xổm xuống bên chân cậu, đưa tay sờ sờ mặt, "Có chuyện gì em cứ nói đi."
"Cái gã Lý, Lý Tiêu đó", biểu tình trên mặt Sơ Nhất có chút thay đổi, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ, "Hắn là tên, biến thái!"
"Hắn làm gì em rồi?", Yến Hàng lập tức hỏi.
"Hắn muốn cắn em!", Sơ Nhất đè nén âm thanh lại, lúc nói ra câu này cổ họng cậu hơi khàn, "Cắn em, á! Nếu em mà không phản ứng, lại kịp thời! Chắc em sẽ, biến thành thái giám luôn quá!"
Yến Hàng sửng sờ tại chỗ, qua mấy giây anh đột nhiên nhảy lên, đột ngột quay người đi đến cửa.
"Yến Hàng!", Sơ Nhất cũng nhảy lên theo, kéo anh lại, "Em đã đánh, đánh hắn rồi".
Yến Hàng cắn chặt răng, giữ cho mình bình tĩnh lại.
"Hắn làm gì em nữa không?", anh nhìn Sơ Nhất, "Có hôn em không? Có sờ mó em không? Còn..."
"Không", Sơ Nhất lắc lắc đầu, "Hắn tự nhiên, nhào tới cắn lên miệng em, em lập tức né được, rồi đấm, đấm hắn, còn đập, xe nữa..."
Yến Hàng lắng nghe Sơ Nhất kể lại câu chuyện một cách rất tốn sức, anh thoáng thở phào nhẹ nhõm, Lý Tiêu này chưa làm ăn được gì cả.
Cún con của anh, nào có chuyện dễ dàng đụng vào như vậy, nếu thật sự động thủ cưỡng bức em ấy, thì chắc chỉ nhận được cái chết.
Anh ôm chằm lấy Sơ Nhất, vỗ nhẹ lên lưng cậu, lại dùng thêm sức xoa nhẹ vài lần: "Không sao nữa rồi, đánh hay lắm, nếu em chưa nguôi giận, thì ngày mai anh cùng em tới đó tính sổ với hắn tiếp."
"Chút nữa là, em bị cắn trúng rồi", Sơ Nhất cực kì khó chịu cùng phiền muộn, "Còn chút nữa thì lộ mông."
"Cắn..." Yến Hàng dừng lại một chút, anh đột nhiên phát hiện, Sơ Nhất chắc là bị dọa sợ đến choáng váng rồi, anh cảm thấy gã Lý Tiêu này muốn bị băm ra xương ra cốt đây mà.
"...A!", Sơ Nhất đột nhiên quay đầu lại nhìn anh chằm chằm.
"Đang bình thường mà ngài nghĩ cái gì vậy?", Yến Hàng nhìn cậu.
"A!", Sơ Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ, rống to một tiếng, "ĐM"
"Cún con này", Yến Hàng sờ sờ lên mặt cậu, "Có nhiều lúc anh cảm thấy em ngây thơ, ngu ngốc đến mức người ta nảy sinh ham muốn luôn á..."
"Cái gì?", Sơ Nhất hỏi.
"Muốn thử không?", Yến Hàng đẩy cậu ngồi lại lên ghế salon, khom người chống tay lên lưng tựa, tiến lại gần mặt cậu "Cẩu ca".