Một Đồng Tiền Xu

Chương 89



Có những lúc Sơ Nhất sẽ đưa chân cọ lên người Yến Hàng, Yến Hàng mặc kệ cái chân của cậu làm càng, rồi tùy tiện mà xoa nắn mấy lần.

Lúc chân được Yến Hàng vuốt ve, bản thân cậu có cảm giác như muốn xuất ra tới nơi vậy, rất thoải mái, tâm tình ngứa ngáy, sau đó phát hiện rằng người đang tuốt cho cậu là Yến Hàng thì không kìm lại được nữa, khí huyết sục sôi.

Trong một khắc này, cậu rốt cuộc cũng thấm được một điều, mình là một con chó đất chẳng có chút kiến thức nào về chuyện này cả, mới sờ một chút mà đã muốn xuất, thật chẳng biết tìm từ nào để nói với bản thân mình.

Xem như đã có thể hình dung được rồi, cậu cũng chẳng đoái hoài gì chuyện sắp tới nữa.

Trong nháy mắt, Yến Hàng thuận đường hôn từ ngực đến bụng dưới của cậu, trong đầu cậu toàn là lửa nóng rạo rực, ngoại trừ hưng phần do cao trào, thì chẳng còn nghĩ tới điều gì khác nữa.

Đây là do xưa nay cậu chưa từng lĩnh hội qua, cũng chưa từng tưởng tượng đến cảnh tượng này, đừng nói đầu óc xoay vòng, mà hô hấp cũng lạc đi đâu mất rồi, cậu dứt khoát không cần hô hấp nữa.

Mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào, đều bị kìm hãm trong khoái cảm kịch liệt này, hết thảy các giác quan, nhận thức đều bị Yến Hàng che đi mất.

Cậu có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy và cảm nhận rất rõ ràng, chỉ có Yến Hàng mới khiến cậu bị bao vây trong sự ấm áp, ướt át mà mãnh liệt đến điên loạn.

Tại thời khắc sinh mệnh như bị trút lấy như thế này, cậu mạnh mẽ túm lấy tóc Yến Hàng, thế nhưng trong trạng thái vô thức túm tóc Yến Hàng này của cậu, lại chẳng biết rốt cuộc muốn làm gì, Yến Hàng đã biết được thủ đoạn của cậu, sau đó đem tay cậu ấn trở về ghế salon.

Lại ngửa đầu ra phía sau, cảm giác như chìm vào hôn mê cũng không sai biệt lắm.

Hẳn đây là hôn mê.

Sơ Nhất cảm giác toàn thân mình căng thẳng đến không thở nổi, các khớp cũng căng ra đến mức như bị kẹt chết, cuối cùng đột nhiên thanh tỉnh lại, chừng mấy phút sau, cậu như cái cái cây yếu ớt mà ngã quặp lên ghế salon.

Nửa tỉnh nửa mê cho tới khi Yến Hàng một mặt đầy nước bước ra từ phòng vệ sinh, cậu mới dần khôi phục lại ý thức.

"Xuất ra mặt, anh rồi hả?, cậu có chút hoảng hốt hỏi một câu.

"Trong miệng", Yến Hàng lau đi khuôn mặt đầy nước của mình.

"...A", lần thứ hai linh hồn cậu bị câu đi.

Yến Hàng tiến tới, sờ sờ lên mặt cậu: "Cún con nè".

"...Dạ?", cậu nhìn Yến Hàng.

"Bình thường lại chưa?", Yến Hàng nhìn cậu.

"Chưa a", cậu đáp.

"Vậy em cứ từ từ", Yến Hàng nói, "Anh đi nấu đồ ăn, muốn ăn gì nào?"

"Cơm", cậu nói.

"Được", Yến Hàng cười cười.

Đang chuẩn bị đi xoay người đi vào nhà bếp, Sơ Nhất bỗng bắt lấy tay anh.

"Sao vậy em?", Yến Hàng quay đầu.

"Nghỉ một lúc đi anh", Sơ Nhất nói.

Yến Hàng ngồi xuống bên cạnh cậu, Sơ Nhất nhích người qua ôm lấy Yến Hàng cọ cọ.

"Có phải em muốn táu gẫu một chút về vấn đề mới được lĩnh hội khi nãy đúng không?", Yến Hàng chà xát lên lưng cậu.

"Không phải", Sơ Nhất nói, "Chỉ là muốn, ngồi nghỉ, chút thôi".

"Có thấy lạnh không?", Yến Hàng cầm remote điều hòa, "Em khỏa thân nãy giờ".

Sơ Nhất ngẩn người, đột nhiên hồi hồn, nhanh chóng đưa tay sờ lên mông, sau mò trúng quần lót cậu chực thở phào nhẹ nhõm: "Không có khỏa thân".

Yến Hàng cười không lên tiếng.

Cứ sửng sốt như vậy chừng mười phút, Sơ Nhất rốt cuộc cũng cảm thấy bình thường trở lại rồi, đầu óc có thể suy nghĩ, thân thể cũng hoạt động tự nhiên, bây giờ mới có thể ngồi thẳng dậy được, cậu khe khẽ thở dài.

"Sao lại thở dài vậy?", Yến Hàng hỏi.

"Khi nãy, kích thích thật", Sơ Nhất nói, "Quá là, kích thích luôn".

"Vậy sau này không kích thích em nữa", Yến Hàng nói.

"Đừng mà", Sơ Nhất không hề nghĩ ngợi liền đáp một câu, nói xong nhất thời cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu đến khét luôn rồi.

Yến Hàng tựa người vào sofa cười nửa ngày: "Không phải là sợ em chịu không được sao?"

"Em chịu đựng, rất giỏi, đó nha", Sơ Nhất nói.

"Ồ", Yến Hàng vẫn nhìn cậu cười nói.

Sơ Nhất liếc mắt nhìn anh: "Rồi em cũng, sẽ làm cho, anh sướng".

"Nói sau đi", Yến Hàng nói, "Anh sợ em cắn đứt của anh mất".

Sơ Nhất xì một tiếng.

"Dù sao cũng là chó mà", Yến Hàng nói.

"Thử đi, rồi biết?", Sơ Nhất quay đầu lại, có chút không phục.

Kỳ thực bây giờ cậu quá hưng phấn, không nhìn ra được ý đồ của Yến Hàng, Yến Hàng nhắc tới là cậu lại muốn náo nhiệt, phảng phất trông như lão tài xế, đây chính là lần đầu tiên cậu muốn làm đến như vậy.

Tài xế mới này tội gì không làm khó dễ tài xế mới đây.

(Mình đọc mấy bộ khác thì thấy "lái xe" chính là chjch ó, tài xế là gì thì chắc mn cũng hình dung ra được ha:> Mà đọc câu kéo nó cứ sao sao á:< Khổ ghê cái đồ dốt văn)

"Bây giờ á hả?", Yến Hàng nở nụ cười.

"Ừm", Sơ Nhất nhanh chóng kéo kéo quần của anh xuống.

"Ai ai ai", Yến Hàng nhanh tay giữ quần lại, "Em bình tĩnh lại chút, anh bây giờ phải nấu đồ ăn đã, buổi tối anh phải ghé nhà chú Thôi Dật một chuyến để hỏi thăm tình hình, chú ấy cùng với một luật sư khác đi gặp ba anh, không biết sẽ có tin tức mới nào không".

"Há, được thôi", Sơ Nhất lập tức thu tay về, chú Yến đối với cậu mà nói, chính là thuốc trấn tỉnh, có thể trong nháy mắt khiến cậu tỉnh táo trở lại.

Cơm tối hôm nay Yến Hàng chuẩn bị là một món ngọt, tốc độ chuẩn bị đồ rất nhanh cùng với hương vị không chê vào đâu được.

Cơ mà ngày hôm nay Sơ Nhất cảm thấy mình ăn uống không giống bình thường, đồ ăn trong miệng vậy mà chẳng nếm ra được mùi vị gì.

"Em làm, sao vậy nè?", cậu cảm thấy bản thấy bản thân mình khang khác, không nhịn được quay ra hỏi Yến Hàng: "Bị bệnh, rồi sao?"

"Bị anh cắn tới mức đổ bệnh hả?", Yến Hàng vừa ăn vừa nói.

"Em không có, khẩu vị gì hết", Sơ Nhất cau mày, nhanh chóng đưa tay ấn ấn mi tâm.

"Do quá hưng phấn đó", Yến Hàng nói, "Tất cả đều do cái JJ kia, không minh mẫn được nữa rồi".

"...Em không, không có chú ý tới nó!", Sơ Nhất nói.

Yến Hàng cười không lên tiếng.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm anh thật lâu, do do dự dư mà hỏi nhỏ: "Em chắc là, do còn quá, nhỏ để trải nghiệm, điều này".

"Ừa đúng nhỉ, còn chưa thành niên đâu", Yến Hàng gật đầu.

"Anh đầu độc, em rồi", Sơ Nhất thở dài.

"Em hối hận rồi chứ gì", Yến Hàng cười nói.

"Không", Sơ Nhất ngậm ngùi ngẫm lại, "Nếu như không, không có anh, thì em không biết, bây giờ sẽ thành, thế nào nữa, không dám tưởng tượng tới..."

E là vẫn chịu đựng sống trong căn nhà ấy, không thi lên cấp ba, khả năng đang theo học ở một trường nghề lân cận nào đó, mỗi ngày phải trở về nhà, sống một cách ngột ngạt cùng phiền muộn.

Ba không ở nhà, mẹ cũng bỏ nhà mà đi, cậu và ông bà ngoại... ngẫm lại đều chỉ thấy một bầu trời tăm tối, không có lấy một tia mặt trời nhỏ nhoi nào.

"Em gần đây có liên lạc với ba mình không?", Yến Hàng hỏi một câu.

"Không có", Sơ Nhất lắc lắc đầu, "Ông nội lần trước, có gọi điện thoại cho em, nói ba em không, không ra khỏi cửa".

"Không kiếm việc làm nữa sao?", Yến Hàng nói, "Ông ấy được kết án vô tội rồi, không ảnh hưởng đến chuyện kiếm việc sau này, nếu đi chỗ khác xin việc thì chẳng ai biết được chuyện từng xảy ra cả."

"Cho nên mới nói, ông ấy không, đáng mặt đàn ông", Sơ Nhất nhíu mày, "Vấp ngã rồi, thì không đứng dậy được nữa".

"Ba em bây giờ sống ở nhà ông bà nội sao?", Yến Hàng hỏi.

"Không biết, em có gửi tiền về, cho ông bà, để đưa cho ba", Sơ Nhất nói, "Em cũng không, cho ông ấy nhiều, ông ấy cũng lớn r, phải kỷ luật, chứ không lại trở nên, vô dụng mất".

Yến Hàng cười cười: "Lúc em nói mấy lời này, đặc biệt giống như đại gia lão làng vậy, còn không biết xấu hổ mà nói mình còn nhỏ".

"Còn nhỏ thật mà", Sơ Nhất nói, "Cún con, đặc biệt đáng yêu, là tiểu cún con đó".

"Ừa, tiểu cún con", Yến Hàng chà chà hai tiếng.

Cơm nước xong Yến Hàng gọi điện cho Thôi Dật, nhanh chóng đi ra cửa, để lại đầy tớ ở nhà dọn rửa chén bát.

Trong nhà Thôi Dật thiếu nhất chính là người ở chung, tuy rằng nhìn cũng chẳng loạn bao nhiêu, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy được khí chất cẩu độc thân tỏa ra khắp nhà.

"Thế nào?", Yến Hàng hỏi, "Luật sư Lưu có ý kiến gì không ạ?"

"Suy nghĩ bước đầu của họ không khác chúng ta là bao", Thôi Dật nói, "Họ Đinh đã mắc phải lỗi lầm lớn, kết hợp với động cơ gây án với ba cháu, thủ đoạn, kết quả, hơn nữa ba cháu không có tiền án, đây là phạm tội bất đắc dĩ, kỳ này ba cháu rất sắc bén, tuy vẫn có điểm khả nghi, nhưng cũng chỉ là phòng vệ, mới đầu khẩu cung ông ấy khai rất hợp lý, cái gì nên nói thì nói, nhưng việc bỏ trốn kia vẫn chưa rõ lý do". (Mơ hồ quá +_+)

"Vâng", Yến Hàng gật gật đầu, "Rõ ràng".

"Luật sư Lưu kinh nghiệm rất phong phú, nên chú đồng ý cho cậu ấy làm trợ thủ". Thôi Dật nói, "Cháu an tâm mà chờ, vụ án này có dính líu tới vụ án trước kia, muốn điều tra phải cần hai ba tháng, xét xử cũng cần một hai tháng nữa, rồi lại tái xét xử, chú tính khoảng chừng tám tháng, thời gian dài như vậy, sợ ông ấy không vững lòng, nhưng chú lại thấy có điểm không mấy dễ chịu".

"Chú thấy điểm gì không dễ chịu chứ", Yến Hàng cười cười.

"Yến Trí Viễn cứ như vậy mà biệt tăm biệt tích, bây giờ người lại ở ngay đó rồi, thỉnh thoàng còn có thể gặp một lần", Thôi Dật nói, "Hắn muốn hỏi con trai bây giờ ra sao, chú trả lời thế đấy, mà tới lúc hắn buồn, làm sao có thể hỏi thăm với chú được?"

"Vâng, cháu hiểu, kỳ thực chỉ cần ông ấy chưa chết là được, cháu cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều", Yến Hàng cầm thanh socola trên bàn Thôi Dật mở ra ăn.

"Lúc trước không bị đâm chết, sau này chắc chắn cũng không chết được", Thôi Dật nói, "Cứ chờ phán quyết sau cùng là được".

"Vâng", Yến Hàng gật đầu, "Có phải chờ có phiên tòa xét xử rồi cháu mới có thể gặp được ba không?"

"Đúng", Thôi Dật gật đầu, "Đến lúc đó cháu có thể đi nghe một chút..."

"Cháu cảm thấy hay là thôi", Yến Hàng nhíu nhíu mày, "Chắc sẽ không thoải mái đâu, phỏng chừng ba cháu không muốn cháu thấy tình cảnh của ông ấy bây giờ".

"Tùy cháu vậy", Thôi Dật vỗ vỗ vai anh, "Hôm nay chú đã chuyển lời giúp cháu rồi".

"Ông ấy phản ứng như thế nào ạ?", Yến Hàng hỏi.

"Cháu cảm thấy sẽ như thế nào?", Thôi Dật cười cười.

"Chắc sẽ nói cháu lo lắng như thiếu nữ", Yến Hàng nói.

"Đúng là cha con", Thôi Dật dựng thẳng ngón cái với anh.

"Thật sự vậy à", Yến Hàng có chút bất đắc dĩ.

Chuyện của ba anh không có ý kiến nào, lời ông ấy cũng đã trao đổi với luật sư rồi, Yến Hàng cũng chẳng còn gì để hỏi thăm nữa, giờ có nói cái gì với anh, thì anh nhất định sẽ không nghe được rõ ràng.

Vậy thì cứ chờ đi, Thôi Dật nói khoảng tám tháng, ngẫm lại cũng chẳng dài bao nhiêu.

Chỉ cần biết lão cáo già đó không xảy ra chuyện gì, mọi chuyện xảy ra trong nửa năm này không còn cảm thấy khó chịu nữa, khó chịu vì trước đây không biết bất cứ tin tức gì, hết thảy chỉ toàn là suy đoán, thế nào cũng sẽ suy nghĩ đến những điều tiêu cực nhất.

Không biết có phải do làm việc trong kỳ nghỉ hè hay không mà Sơ Nhất cảm thấy vô cùng tự tin, tinh lực tràn trề, sau ngày tựu trường liền nhiệt tình mà lao vào học tập.

Yến Hàng nằm trên ghế salon lật người nằm đè lên người Sơ Nhất, chỉ trong vòng chưa tới một tháng mà đã có bốn năm lần, anh được xem qua một đống linh kiện ô tô, đều là một màu đen do dầu nhớt, xem cũng chẳng biết cái nào ra cái nào.

Anh cũng chẳng biết hỏi han chuyên ngành của cậu như thế nào, chỉ biết trưng ra bộ mặt xem cho vui.

Yến Hàng vốn định lên kế hoạch đi chơi xa cùng với Sơ Nhất vào ngày Quốc Khánh sắp tới, nhưng e là không được rồi, anh sợ Sơ Nhất vẫn còn phiền muộn, bây giờ nhìn lại, phỏng chừng em ấy còn không có thời gian rảnh để ra ngoài chơi.

Bây giờ người ta là thợ cơ khí soái ngút trời rồi, bất kể là xét về mặt mũi, hay là xét về giá trị vũ lực, hay là trình độ chuyên môn, thì ai ai cũng đều phải gọi cậu một tiếng Cẩu ca.

Dù cho anh Cún có mười một kỳ nghỉ, thì chắc chắn vẫn sẽ tới ga ra dể chơi đùa cùng dầu máy.

Không tính mười một ngày nghỉ này, vậy mà cuối tuần cũng đã được giải thoát rồi.

Hôm nay là cuối tuần, Sơ Nhất phấn đấu nửa ngày khai phá trong ga ra trường học, sau đó gửi một tin nhắn cho anh.

- Em đang đứng đối diện nhà hàng, chờ anh tan làm.

Yến Hàng cảm nhận được, một người nào đó đối với bản thân anh có quan trọng hay không, quan trọng đến mức nào, bây giờ đã có thể giác ngộ được rồi.

Khi đọc được tin nhắn này, tâm tình mệt mỏi vì khách quá đông, uể oải, phiền não, tất cả đều tan biến hết rồi, hơn nữa niềm vui cũng tăng vọt theo cấp số nhân.

Anh đã bên cạnh Sơ Nhất không phải chỉ một hai ngày, cả hai cũng đã trải qua không ít chuyện cùng nhau, mặc dù không biết thực tại này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng anh vẫn như cũ, cứ nghĩ đến Sơ Nhất, nhìn thấy Sơ Nhất, đều cảm nhận được sự thoải mái, bình yên trong tâm hồn.

Sơ Nhất chắc sẽ không tưởng tượng được tình cảm anh dành cho cậu lớn đến như vậy.

Yến Hàng thay quần áo xong, đang từ phòng thay đồ đi ra, anh đụng phải tiểu Hồ.

"Anh Hàng", tiểu Hồ vừa nhìn thấy anh, lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói: "Cô đại tiểu thư đó lại đến nữa rồi".

"Ở đâu?", Yến Hàng hỏi.

"Chưa thấy người nữa, tôi vừa mới ra ngoài thì đã thấy xe của cô ấy ngừng trước cửa nhà hàng á".

Yến Hàng nhíu nhíu mày: "Vậy tôi muốn chạy trốn cũng không được rồi".

"Vậy thì", tiểu Hồ nói, "Cũng chưa biết cô ấy sẽ chặn anh ở chỗ nào... không thì tôi đi nhờ người khác, nói rằng hôm nay anh không đi làm nha?"

"Cậu cảm thấy cô ta sẽ tin sao?", Yến Hàng nói.

"...Không thể", tiểu Hồ thở dài.

"Không sao đâu", Yến Hàng cười cười, "Cũng chẳng làm gì được tôi, chỉ là có chút phiền phức".

"Anh nói thử xem tại sao tôi lại không được nữ nhân vây lấy như vậy nhỉ?", tiểu Hồ có chút thương cảm nói.

"Tôi gặp phiền phức, mà cậu nhìn như rất ngưỡng mộ nhỉ?", Yến Hàng nhìn hắn.

"Anh phiền chứ tôi đâu có phiền", tiểu Hồ nói, "Đại tiểu thư người ta bề ngoài xinh đẹp, lại giàu có... Aiz không nói nữa, anh đi nhanh đi, kẻo chút nữa cô ấy lại vào đây rồi thì hết đường trốn luôn".

"Tôi đi đây", Yến Hàng vỗ vỗ vai hắn.

Vị đại tiểu thư này, Yến Hàng còn không nhớ được lần đầu tiên gặp mặt là khi nào, theo như lời đại tiểu thư ấy kể lại, ít nhất cũng đã hơn một hai năm trước luôn rồi, mà Yến Hàng lại không có ấn tượng gì với cô ấy.

Trước kia anh đứng ở phía trước tiếp khách, mỗi ngày người vào đếm không xuể, nếu chỉ ghé qua đây ăn vài bữa cơm, thì anh nhất định không nhớ được, cứ coi như là một cô nương xinh đẹp đi.

Lúc trước đối với các cô nương xinh đẹp, anh vẫn có thể đối đáp nhã nhặn một chút, nhưng sau này mọi chuyện cứ phát sinh ngày một nhiều, cơ bản bây giờ anh cũng chỉ làm ngơ thôi.

Một tháng trước đại tiểu thư này mới bắt đầu xuất quân ra trận, thông qua giám đốc mà kêu gọi anh tới gặp mặt, sau cứ vậy mà làm tới.

Yến Hàng đã lịch sự từ chối, nhưng lại không nói mình không có hứng thú với cô nương này, vậy mà không nghĩ rằng, cứ một ngày cô ấy lại đến đây một lần, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, cứ như đang nhắc nhở Yến Hàng rằng anh sớm muộn gì cũng bị cô ấy thu phục.

Xe của đại tiểu thư đang dừng trước cửa nhà hàng, có thể đây là một cái bẫy, khiến anh nghĩ rằng cô ấy đang ngồi ở đâu đó trong đại sảnh quan sát, vì vậy theo đó mà đi bằng cửa sau cho nhân viên, cho nên Yến Hàng quyết định đi ra từ đại sảnh.

...Thật ra chỉ là một lý do tùy tiện nào đó thôi, chứ nếu đi từ đại sảnh thì sẽ thông ra đường lớn luôn rồi, vậy thì sẽ lập tức thấy được cún con đang ngồi chờ anh ở phía đối diện.

Trong đại sảnh là một mảng yên ắng, không nhìn thấy đại tiểu thư kia.

Yến Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân cất bước ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, anh liền bắt gặp vị tiểu thư ấy đang đứng tựa người vào cửa sổ bên trái của con xe thể thao đắt tiền.

"Đang trốn chị đúng không?", đại tiểu thư đi tới, "Gặp mặt nói chuyện một chút để thân thiết hơn cũng không được sao? Cũng quá là tuyệt tình rồi".

"Nói chuyện thì để hôm khác đi", Yến Hàng nói, "Hôm nay tôi có việc bận, không có thời gian".

"Bận lắm hả?", đại tiểu thư cầm điều khiển từ xa ấn ấn, cửa bên kia kêu lên một tiếng, "Để chị đưa em đi".

"Không cần", Yến Hàng thấy được Sơ Nhất ở phía đối diện, do dự một chút, sau đó chỉ ra đằng sau cô ấy, "Đã có người tới đón rồi".

"Ai đâu?", đại tiểu thư nhìn qua một chút, "Người đi bộ kia hả?"

"Người đang chạy tới", Yến Hàng nói, "Chút nữa tôi chạy về với cậu ấy".

"Chạy về nhà ư?", đại tiểu thư ngẩn người, "Không phải em nói đang rất bận sao? Vội vàng về nhà vậy hả?"

"Phải", Yến Hàng nói, "Chúng tôi cả tuần chỉ còn hai ngày nay mới gặp được nhau, đương nhiên phải vội vàng mà về nhà rồi".

Đại tiểu thư một mặt mê man khó hiểu.

"Cậu ấy", Yến Hàng nói, "Là bạn trai của tôi". (Awwww)

Đôi mắt của đại tiểu thư kia trợn tròn đầy vẻ kinh ngạc.

Yến Hàng hái một bông hoa từ chậu cây bên cạnh đưa đến cho cô: "Cảm ơn".

Sau đó không chờ cô trả lời mà đã nhanh chân đi tới phía trước.

"Ai vậy?", Sơ Nhất hỏi, "Chị gái bên, kia á".

"Đừng gọi người ta thân thiết như vậy", Yến Hàng khoác tay lên vai cậu, "Một chút kể chân tướng sự việc cho em xong thì em sẽ thấy hối hận vì gọi như vậy đó".

"Chân tướng, gì chứ?", Sơ Nhất hỏi.

"Em đoán xem", Yến Hàng nói.

Sơ Nhất quay đầu lại nhìn một chút, trầm tư nói: "Là một phú, bà muốn bao, nuôi anh sao?"

"...Em vậy mà có thể đoán ra được luôn", Yến Hàng cảm thán một câu.

"Không phải chứ?", Sơ Nhất hỏi.

"Người ta muốn kết bạn với anh...", Yến Hàng chưa kịp nói xong đã bị Sơ Nhất đánh gãy.

"Không thể nào", Sơ Nhất nói, "Nếu chỉ muốn, kết bạn với anh, thì anh đã không, tỏ thái độ, như vậy rồi".

"Anh tỏ thái độ gì chứ?", Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.

"Khi nãy anh, chỉ em", Sơ Nhất nói, sau khi suy nghĩ một chút liền thoáng nở nụ cười, còn cười rất hăng say, "Yến Hàng".

"Hả?", Yến Hàng chọt chọt bên má của cậu, "Cười vui đến vậy luôn".

"Không phải, là anh nói, cho cô ta biết", Sơ Nhất cười, "Đó là bạn, trai của tôi chứ".

"Em bây giờ hiểu anh ghê nhỉ", Yến Hàng nở nụ cười, "Hiểu rõ cực kì".

"Anh nói vậy, thật hả?", Sơ Nhất xoay mặt qua nhìn anh.

"Ừm", Yến Hàng gật gật đầu, "Anh nói kia là bạn trai của tôi, còn nói chúng ta chỉ có hai ngày nay mới gặp mặt được, phải cùng cậu ấy mau mau chạy về nhà để mần chuyện đại sự".

"...Bốc phét", Sơ Nhất nói.

"Thật đó", Yến Hàng tiến lại gần tai cậu nói, "Hôm nay tâm tình của anh tốt, không cần ngại ngùng nữa đâu".

"Ồ", Sơ Nhất liếc mắt nhìn anh, "Anh đột nhiên nói, như vậy, em cũng không, ngại ngùng nữa rồi".

"Không sao cả, mà hình như em cũng không tiện lắm thì phải", Yến Hàng sờ sờ đầu cậu, "Ngài còn nhỏ mà".

"Cũng vậy thôi", Sơ Nhất nở nụ cười.

"Cùng nhau chạy về nhà đi", đi được một đoạn đường, Yến Hàng chợt nói, "Lâu rồi chưa chạy bộ".

"Em ngày nào cũng chạy", Sơ Nhất nói.

"Anh cũng ngày nào cũng chạy đó", Yến Hàng chắc một tiếng, "Hai chúng ta lâu rồi chưa chạy cùng nhau, bây giờ hoạt động chủ yếu toàn là làm mấy chuyện không đứng đắn".

"Vậy thì cùng nhau thôi", Sơ Nhất gật gật đầu, trang phục hai người mặc hôm nay đều là đồ thể thao, mà cũng không xa là bao, chạy về nhà cũng không vấn đề gì, "Cùng chạy thôi".

Yến Hàng gảy nhẹ lên mặt cậu một cái, hướng tới phía trước cất bước chạy.

Sơ Nhất theo sau, cùng chạy song song với anh.

Con đường này cũng được, thời gian này không có ai ra ngoài nhiều, hai người bọn họ chạy rất thoải mái.

Trước đây cũng chạy như thế này, không có đường chuyên cho người chạy bộ, cứ như vậy mà chạy dọc theo lề đường phía trước, cậu chạy sát bên chân tường, Yến Hàng chạy ở chính giữa, thỉnh thoảng còn đổi vị trí cho nhau.

Những tháng ngày đó phải nói là vui cực kì, mỗi tối đều sẽ rủ Yến Hàng cùng chạy bộ.

Chạy hai vòng xung quanh bờ sông, ngồi nghỉ ngơi trên ghế một hồi, cùng nhau uống nước nói chuyện phiếm.

Cậu khi ấy rất dễ thỏa mãn, Yến Hàng lại khiến cậu thỏa mãn đến tận đáy lòng, giúp cậu vượt qua những ngày tăm tối cô độc.

Nếu phải so sánh với bây giờ thì, kỳ thực không dễ dàng nói được, cũng không thể nói bên nào vui hơn, nếu Yến Hàng rời đi, cậu lại sẽ phải rơi vào bóng tối một lần nữa.

Nhưng cậu lại nhớ rất rõ ràng, mỗi một chi tiết nhỏ ở bên cạnh Yến Hàng, đều không quên bất cứ điều gì.

Cậu thậm chí nhớ được lần đầu tiên được Yến Hàng ra tay cứu giúp, cảm giác anh nắm chặt mắt cá chân của cậu, cũng như cái hôn trán động viên mà Yến Hàng trao cho.

E rằng từ lúc bắt đầu, tình cảm đối với Yến Hàng của cậu, lúc đó đã không đơn giản chỉ là tình bạn nữa rồi, dù sao cũng là chó đất, phản ứng quá chậm chạp.

"Nghĩ gì vậy?", Yến Hàng hỏi.

"Rất, rất nhiều", Sơ Nhất nói, "Chuyện trước đây, đều nhớ lại hết".

"Hồi tưởng hả?", Yến Hàng cười cười.

"Không cần hồi tưởng", Sơ Nhất nói, "Trước giờ, vẫn luôn nhớ, rất kỹ".

"Anh lại không nhớ rõ lắm", Yến Hàng nói, "Làm sao bây giờ".

"Em không, ngại ghét bỏ, anh đâu...", Sơ Nhất nói, "A, a anh chờ, a... chờ chút, anh im lặng... Aiz lão già, ngốc nghếch!"

Yến Hàng cười đến ná thở, vừa chạy cừa cười.

"Mời em, uống nước đi", Sơ Nhất xì một tiếng, chỉ chỉ phía trước, là một tiệm sách báo nhỏ, "Ở chỗ đó có bán".

"Được", Yến Hàng gật gật đầu.

Hai người vui vẻ đến mua nước, ông chủ thối lại hai đồng tiền xu.

Yến Hàng cầm lấy, đưa một cái cho Sơ Nhất: "Yêu tinh đồng xu".

Sơ Nhất cầm đồng tiền xu có chút xuất thần, hiện tại cậu không đeo dây chuyền đồng xu mà Yến Hàng làm cho cậu nữa, mà đã đặt trong bao gối đầu rồi.

Bây giờ cũng không phải giai đoạn chó đất ngang bướng nữa rồi, giữ khăng khăng đồng xu kia bên mình để tìm kiếm cảm giác tồn tại của Yến Hàng.

Nhưng lúc nghe được câu yêu tinh đồng xu kia, tâm tình cậu đột nhiên trở nên thân quen, ấm áp cực kỳ.

Yến Hàng không lên tiếng, tiến về phía trước rồi đưa tay ra trước mặt cậu, đồng xu kia lật qua lật lại trên từng kẽ tay anh.

Sơ Nhất nhìn đồng xu, Yến Hàng rốt cuộc vẫn chưa dạy cho cậu chiêu ảo thuật để tán gái này, đoán chừng là không có ý định dạy cho cậu, ngược lại chiêu này chỉ cua được một chú cún, vô cùng thất bại.

Yến Hàng lật tay nhanh một chút, đồng xu đã không thấy đâu nữa rồi.

"Oa!", Sơ Nhất lập tức hô to một tiếng, "Thật là lợi hại!"

Yến Hàng cười cười.

"Nó biến, đâu mất rồi?", Sơ Nhất tiếp tục phối hợp.

Yến Hàng đưa tay vòng qua bả vai cậu, tại phía tai trái chạm một cái, cậu vừa quay mặt qua, liền đụng vào tay Yến Hàng.

"Bây giờ đang ở ngoài đường lớn, đúng là không thích hợp để nói chuyện lãng mạn", Yến Hàng ghé miệng vào bên tai phải của cậu nhẹ giọng nói, "Nhưng mà anh lại có chút chuyện muốn nói với em, khi nào cảm thấy thích hợp thì sẽ nói khi đó".

Sơ Nhất không lên tiếng, Yến Hàng ghé vào tai cậu thầm thì khiến cậu vô cùng thoải mái, vì vậy liền nhắm mắt lại lắng nghe.

"Anh đoán rằng em chắc chắn không biết thế nào gọi là yêu, em quê mùa quá mà", Yến Hàng nói, "Thật ra anh cũng không hiểu đâu, mặc dù nhìn anh sống tây như vậy".

Sơ Nhất nghe đến đây tự nhiên lại muốn cười, nhưng tâm lý bồn chồn mơ hồ khiến cậu cười không nổi, cậu cảm giác bốn phía như tối sầm lại, chỉ có nơi cậu và Yến Hàng đứng là có ánh sáng.

Yến Hàng tiếp tục nhẹ giọng nói: "Thật ra anh muốn nói là..."

"Em yêu anh", Sơ Nhất nói.

Âm thanh của Yến Hàng trong nháy mắt này nín bật đi, qua vài giây sau mới đáp lại một câu: "Anh cmn chưa quất em một cái là em không sợ đúng không, cái đồ cà lăm như em mà lại dám cướp thoại của anh hả, có phải là thèm đòn lắm đúng không!"

Sơ Nhất quay đầu lại nhìn anh cười.

"Bây giờ sẽ quất em đó!", Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm.

Sơ Nhất không lên tiếng, vẫn đang cười, bản thân cậu xưa nay chưa bao giờ cười ngu tới mức như vậy, nhưng mà quả thật không ngừng lại được.

Yến Hàng thở dài, ôm chằm lấy cậu.

"Được rồi, cướp thoại thì cứ cướp đi", Yến Hàng nói, "Anh cũng yêu em".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.