Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ
Tay Tôn Minh Trì đỡ phía sau ót Trình Trục, bàn tay anh gần như bao bọc lấy
toàn bộ phần gáy cô, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi hồng thắm mê người. Hai tay
Trình Trục chống trước ngực, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve
xương quai xanh của người đàn ông.
Hai người cùng chìm đắm trong nụ hôn sâu bất chợt này, môi lưỡi dây dưa
không ngừng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước bọt trao đổi qua lại và tiếng
thở dốc đầy ám muội.
Không biết qua bao lâu, tốc độ hôn dần chậm lại, Tôn Minh Trì chạm nhẹ vào
môi Trình Trục rồi mới bằng lòng lùi chân về sau một bước. Anh dùng ngón tay
cái cẩn thận lau vệt nước ướt át còn đọng lại trên khóe môi cô. Sau đó, anh nhấc
tay Trình Trục đang để trên ngực mình xuống, xoa nắn lung tung một lúc, thật
sự tay cô rất mềm.
Nhưng Trình Trục cảm thấy tay Tôn Minh Trì vẫn như cũ, vẫn rất thô ráp.
Cô rút tay về, “Anh có thể về rồi.”
Tôn Minh Trì cười nhạo: “Đuổi anh à?”
“Không thì sao?” Cô dùng nguyên văn câu nói hôm trước trả lại anh.
“Chậc, thù dai.”
Trình Trục nói: “Thế nào, lúc nãy hẹn hò có vui không?”
“Ai hẹn hò với ai?”
“Anh với chị chồng Phan Hiểu Đình.”
Tôn Minh Trì gõ nhẹ tay lên khung cửa sổ, không trả lời, muốn đợi xem Trình
Trục còn muốn nói gì nữa.
“Sao không hẹn hò với thôn nữ xinh đẹp mà lại đi tìm một con nhóc như tôi?”
Cô không quan tâm đến ánh mắt nóng rực của người đàn ông, thoải mái nói.
Trình Trục ghi thù rất lâu, Tôn Minh Trì chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà cô
lại nhớ đến tận bây giờ.
Từ bé, Tôn Minh Trì vẫn luôn là hình mẫu con nhà người ta trong mắt Trình
Trục nên cô không hề chào đón anh một chút nào.
Khi mẹ Trình còn chưa bỏ đi, cô thường đi dạo cùng bà trong thôn, đôi lúc sẽ
gặp Tôn Minh Trì tan học về nhà. Năm ấy, Tôn Minh Trì là học sinh lớp 10, mà
Trình Trục vẫn còn là một bé con học tiểu học.
Mỗi tối, khi cô không chịu làm bài tập về nhà, Dương Văn sẽ lấy Tôn Minh Trì
ra để mắng con gái.
“Con xem anh Minh Trì nhà họ Tôn, từ nhỏ đến lớn người ta luôn rất ngoan,
học hành chăm chỉ rồi mới ra ngoài chơi với bạn bè. Còn con thì sao? Đến giờ
này mà vẫn chưa làm bài tập?”
Vừa nghe đến tên của kẻ thù không đội trời chung kia, Trình Trục càng gào to
hơn: “Con ghét anh ấy! Con ghét anh ấy!”
Bình thường, Dương Văn là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhưng mỗi lần
đoạn hội thoại của hai mẹ con đi đến câu nói vừa rồi của Trình Trục thì bà sẽ
lập tức nổi giận, cầm chổi trong tay đuổi theo con gái.
Một hôm, Phan Hiểu Đình có việc bận nên Trình Trục về nhà cùng Hứa Chu.
Trên đường về, hai người gặp Tôn Minh Trì đang đi cùng hội bạn, hình như bọn
họ định đi đâu đó chơi, dọc đường trò chuyện rất sôi nổi.
Từ nhỏ, Tôn Minh Trì đã rất lịch sự, lúc nhìn thấy Trình Trục, anh sửng sốt một
lúc. Khi nhận ra cô là cháu gái nhà họ Trình, anh ngay lập tức tươi cười chào
hỏi.
Trình Trục chỉ nhìn thấy chữ “phiền” dán trước mặt anh, khổ nỗi không ai đánh
người đang cười nên cô chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng “anh Minh Trì” coi như đáp
lại.
Chào hỏi xong thì hai nhóm người chia thành hai hướng, Trình Trục nghe được
loáng thoáng vài câu bọn họ nói.
“Trẻ con bây giờ mới tí tuổi mà đã yêu đương rồi.”
“Cậu không biết à? Các em gái nhỏ thường thích nam sinh vừa trắng vừa gầy.”
Còn có một vài giọng nói khác, nhưng Trình Trục đều tự động lược bỏ, chỉ ghi
nhớ duy nhất chất giọng trầm thấp lại đầy sức hút của một người, không cần
quay lại nhìn cũng biết đó là của Tôn Minh Trì – người vừa vỡ giọng xong.
Anh cười khẽ một tiếng, nói: “Hai đứa nhóc con thôi.”
Cô bé Trình Trục lập tức nổi lên một trận cuồng phong phẫn nộ, cô dứt khoát
xoay người, gào to về phía nhóm nam sinh: “Các anh mới là một đám nhóc
con!!”
Sau đó?
Không có sau đó nữa, vì Trình Trục đã cong đít kéo đứa nhóc con còn lại là Hứa
Chu chạy đi, để lại một đám nam sinh nhìn nhau cười vang.
Tôn Minh Trì hơi có ấn tượng với chuyện này, anh cau mày nói: “Lúc đó em
mới mấy tuổi, chuyện xưa thế mà cũng nhớ được, em còn có thể quên mất
chuyện gì?”
Cô cười lạnh một tiếng, “Cái gì cũng không quên, dù sao tôi cũng là hồ ly tinh.”
Biểu cảm thoải mái trên mặt Tôn Minh Trì thoáng chốc phai nhạt, anh im lặng
một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Anh thay mẹ anh xin lỗi em.” Chuyện Hà Khâu làm
năm ngoái, anh muốn tìm cô xin lỗi nhưng cô trốn đi quá nhanh, không chừa
cho anh một cơ hội nào, ông bà nội Trình cũng không nhận lời xin lỗi này.
Trình Trục nói với giọng điệu cổ quái: “Anh xin lỗi làm gì? Anh là người mắng
tôi à?”
Tôn Minh Trì xoa vùng giữa lông mày, “Thôi được rồi, anh đi về trước.”
“Anh cứ vậy mà về?
Anh nhìn cô hai giây, nói: “Muốn anh làm người mẫu cũng được, nhưng phải có
thù lao.”
Tôn Minh Trì biết mỗi kỳ nghỉ Trình Trục đều làm vài bản kí họa, hai năm
trước anh đã làm mẫu cho cô không ít lần, tất cả đều bị anh mang về nhà, hiện
tại đã chất đầy một rương trong phòng anh.
Nhưng hiện tại Trình Trục không muốn nói về kí họa gì đó, cô ra vẻ thần bí hỏi
anh: “Anh biết hôm nay Lý Tắc Hinh đưa cho tôi cái gì không?”
Vừa nghe đến tên Lý Tắc Hinh, trên mặt Tôn Minh Trì lập tức hiện ra hai chữ
“phiền chán”, anh đáp anh không biết.
Trình Trục mỉm cười, quay đầu đi về phía tủ đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo
ra một hộp nhỏ.
Cô khua tay trước mặt anh, hỏi: “Làm một nháy không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.