Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 14



Gần đây thời tiết bắt đầu khô nóng, Lý Chinh Châu tràn đầy tinh lực, Phan Hiểu

Đình không có lý do gì để từ chối, hầu như đêm nào cũng bị giày vò đến gần

sáng, hộp đồ cô ấy vừa nhận chiều qua, sáng nay đã dùng hết.

Hôm qua, lúc đến cửa hàng của Lý Tắc Hinh, cô ấy mải nói chuyện với Trình

Trục, không nhớ ra để mua thêm. Hôm nay cô ấy lại lười lên trấn, dù sao hiện

tại Trình Trục cũng không có chỗ để dùng, thế thì chẳng bằng đưa cho cô ấy

dùng trước.

Phan Hiểu Đình đưa mắt nhìn Trình Trục, cô im lặng gần năm giây mới chậm

rãi nhả một câu: “Để mình về tìm.”

“Còn phải về tìm? Hôm qua chị chồng mình mới đưa cho cậu, mà hôm nay cậu

đã phải tìm rồi à?” Phan Hiểu Đình đột nhiên mở to mắt, “Không phải cậu lén

lút dùng rồi đấy chứ?”

Trình Trục vén tóc ra phía sau tai, dứt khoát phớt lờ câu hỏi của cô ấy.

“Mình nói đùa thôi.” Phan Hiểu Đình cười hì hì nói: “Nhưng mà cậu có chỗ để

dùng cũng không tệ, dù sao đàn ông có kích thước kia cũng không dễ kiếm,

đúng không nào?”

Trình Trục chậm rãi “Ừm” một tiếng.

Hứa Chu ngồi bên cạnh, “Hai người các cậu đủ chưa? Tôi còn ngồi ở đây này!”

Hai người bọn họ nói chuyện tự nhiên, hoàn toàn không có ý cố kị người khác

phái ngồi chình ình bên cạnh.

“Cậu ở đây thì ở đây.” Phan Hiểu Đình cố ý trêu chọc, “Sao nào? Cậu ngại?”

“Người nên ngại là tôi à?”

Phan Hiểu Đình bật cười.

“Nhưng mà sao chị chồng của cậu lại đưa cho Trình Trục… cái kia?”

Trình Trục nhìn thoáng qua Phan Hiểu Đình, cô ấy không hề để ý, hoàn toàn bị

lý do của Trình Trục thuyết phục, tự nhiên trả lời: “Phòng trước thôi.”

Trình Trục đưa tay lên đỡ trán.

Buối tối, cả ba người cùng nhau về nhà Hứa Chu ăn cơm, mẹ Hứa không chỉ đãi

mỗi con ba ba trị giá ngàn vàng kia, mà còn hào phóng làm thêm một con gà và

một con vịt, lúc mang đồ ăn ra, Trình Trục không kìm được vui vẻ hô lên một

tiếng.

Từ lúc cả ba còn nhỏ, mẹ Hứa đã thích hai bé gái này, sau khi nhà họ Trình xảy

ra chuyện thì lại càng yêu thương Trình Trục hơn. Mẹ Hứa luôn cảm thấy Trình

Trục rất gầy, dứt khoát múc cho cô một bát ngập tràn thịt. Cô dùng hết sức bình

sinh mới gắng gượng ăn hết được bát canh đại bổ của mẹ Hứa.

Ăn xong, Phan Hiểu Đình mới nhớ ra ở nhà còn một bảo bối nhỏ nên lập tức

chào mọi người để chạy về nhà. Trước khi đi, cô ấy không quên nhắc Trình

Trục về nhà tìm đồ cho mình, ngày mai cô ấy sẽ tới tìm cô lấy. Trong khi đó,

Hứa Chu thì nhất quyết muốn đưa Trình Trục về nhà.

Dáng người Trình Trục khá nhỏ so với Hứa Chu, cô ngẩng đầu lên chỉ có thể

nhìn thấy đường xương hàm tinh tế của người bên cạnh.

Trình Trục cau mày nói: “Cái này có gì đâu mà đưa với đón, nhà tôi cách nhà

cậu bao xa chứ.”

Hứa Chu vừa cười vừa nói: “Cứ xem như tôi đi bộ cho tiêu cơm đi.”

Trình Trục đành phải cuốc bộ về nhà cùng anh ta.

Dẫn cô về đến nhà xong, Hứa Chu còn muốn vào ngồi chơi, tiện trò chuyện với

ông bà nội Trình, nhưng cô còn có chính sự cần làm nên tìm một lý do qua loa

để từ chối. Hứa Chu cũng không cố chấp, nói tạm biệt rồi rời đi.

Nhìn Hứa Chu đi xa, Trình Trục mới gọi cho Tôn Minh Trì.

Lúc nghe điện thoại, cô còn có thể nghe thấy tạp âm bên anh, giọng nói của anh

lúc lớn lúc nhỏ, giống như còn đang nói chuyện với người khác.

Qua tầm nửa phút, bên kia mới yên tĩnh lại.

“Hết dỗi rồi? Cho anh ra khỏi danh sách đen rồi à?” Anh hỏi.

Sau chuyện năm ngoái, Trình Trục ném số điện thoại của Tôn Minh Trì vào

danh sách đen, anh nôn nóng muốn nói chuyện với cô cũng không có cơ hội để

nói. Đến mùa hè năm nay quay về thôn, cô cũng mặc kệ không muốn kéo số

điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen, Trình Trục muốn từ từ phân rõ giới

hạn với anh, lại không ngờ tới hôm nay có chuyện cần phải liên lạc.

Trình Trục cảm thấy bực bội vô cớ, dù giọng anh nói cực kỳ bình thường,

không hề có ý trêu chọc, cũng không trào phúng, thậm chí còn có chút lạnh nhạt

nhưng cô vẫn cảm thấy giọng điệu của anh là đang dỗ dành một đứa bé không

hiểu chuyện.

Tôn Minh Trì không biết chỉ dựa vào giọng nói bình thường của mình mà Trình

Trục lại bổ não ra nhiều chuyện như vậy. Anh mà biết chắc chắn sẽ khóc lóc

kêu oan, anh không hề có ý nghĩ này dù chỉ là một chút.

Trình Trục không trả lời anh, đi thẳng vào vấn đề chính, “Đồ đâu?”

“Đồ gì?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

“Cái hôm qua anh lấy.”

“Em muốn làm gì?”

Trình Trục nói: “Anh trả lại cho tôi, tôi cần dùng.”

“Em cần dùng?” Trong điện thoại, âm thanh nặng nề của người đàn ông vang

lên, “Em muốn dùng với ai?”

“…”

“…”

Trình Trục liên tục hít sâu, kiên nhẫn giải thích: “Phan Hiểu Đình muốn dùng,

cậu ấy vừa dùng hết.”

“Em kệ cô ấy tự đi mua mà dùng, kích thước này quá lớn, chồng cô ấy cũng

không dùng đến.”

“Anh biết?”

“Có gì mà anh không biết.”

Hai người không ai nói câu nào, Trình Trục không muốn nghe anh nói hươu nói

vượn nữa, hít một hơi, hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Ra đây.”

Tôn Minh Trì cúp điện thoại, đứng ở trong sân một lúc, tựa như đang tìm kiếm

gì đó, qua một lúc mới nhướng mày đi vào nhà.

Anh nói với Hà Sơn: “Cậu, cháu đi ra ngoài một lúc, có việc gì cậu cứ gọi cho

cháu.”

“Ừm, đi đi.”

Tôn Minh Trì lại về phòng một phòng một chuyến rồi mới vội vàng đi ra ngoài,

Hà Sơn nhìn thoáng qua Hà Khâu đang ngủ, thở dài.

Trình Trục cùng Tôn Minh Trì hẹn nhau ở “chỗ cũ”, anh mới đi tới bờ sông đã

thấy cô đang ngồi xổm vẽ gì đó trên mặt đất.

Anh đi đến từ đằng sau, nhìn qua vai cô thì thấy mấy nét nguệch ngoạc trên đất.

Đó là một hình người, được cô yêu thương chú thích ba chữ “Tôn Minh Trì”,

bên cạnh có hai chữ cái in hoa – SB [*].

[*] SB: Là đồ ngốc, đồ ngớ ngẩn

Tôn Minh Trì nhất thời không biết được trong lòng anh đang cạn lời nhiều hơn

hay là buồn cười nhiều hơn. Cô gái Trình Trục này có đôi khi rất chững chạc, có

đôi khi lại ngây thơ đến mức khiến người khác bất ngờ.

Anh đột nhiên nói: “Có côn trùng.”

Không biết là do bị anh dọa hay là bị lời anh nói dọa, cả người Trình Trục đổ về

phía sau, va vào đùi anh rồi lại bật ngược về phía trước, Tôn Minh Trì vội vàng

cúi người bắt lấy cô.

“Tôn Minh Trì, mẹ nó, anh thật nhàm chán!” Trình Trục luôn bình tĩnh tỉnh táo

biến mất, cô giữ chặt tay anh mắng.

Tôn Minh Trì kéo cô dậy, chờ cô đứng thẳng mới chỉ tay về phía bức tranh, hỏi:

“Vẽ mà còn phải mắng anh, em thì không nhàm chán?”

Trình Trục bình tĩnh đạp chân lên trên bức vẽ, nét vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất

lập tức biến mất.

Bên cạnh là sườn núi trập trùng cây cối, xung quanh tối đen như mực, hai người

đứng dưới tán cây, ánh mắt khóa chặt lấy người đối diện.

Trình Trục xòe bàn tay ra trước mặt Tôn Minh Trì, “Đồ đâu? Đưa cho tôi.”

Tôn Minh Trì cười nói: “Giới trẻ ngày nay thực dụng thật đấy, vừa tới mà đã đòi

hỏi đồ vật.”

“Không thì còn đòi cái gì? Anh nghĩ đòi anh sao?”

Tôn Minh Trì không trả lời, chỉ nhìn cô chăm chú.

Trình Trục hơi mất kiên nhẫn, cô trực tiếp đưa tay móc túi quần anh.

Tôn Minh Trì mặc áo thun ngắn tay với quần thể thao, nhìn qua có vẻ anh vừa

tắm rửa thay quần áo, trên người thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, cô không

đoán ra được là mùi gì, song rất dễ chịu.

Cô cau mày, tiếp tục tìm đồ, Tôn Minh Trì không phản kháng, nhưng cô cũng

không tìm được đồ muốn tìm trên người anh, trong túi chỉ có đúng một chiếc

điện thoại di động.

Trình Trục không khống chế được biểu cảm, khó tin nhìn anh, “Anh không

mang à? Vậy anh ra đây làm gì?”

“Không phải em bảo anh ra à?”

“Tôi bảo anh ra là mang cái kia ra trả tôi.”

Tôn Minh Trì nhướng mày ra vẻ mình thật sự không nghĩ tới mục đích cô gọi

anh ra là như vậy, anh nói: “Anh nghĩ là em muốn gọi anh ra để dùng với em

cho xong.”

Trình Trục thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Cô không ngờ Tôn Minh Trì lại có thiên phú vô lại như vậy, ngay cả Trình Nhất

Dương cũng không chơi xấu như thế.

Nghĩ đến Trình Nhất Dương, Trình Trục tự nhiên nghĩ đến Hứa Kiều, Hứa Kiều

đối xử với cô rất tốt. Đáng tiếc, điểm xuất phát từ đầu đã sai, Trình Trục không

có cách nào thoải mái yên tâm tiếp nhận sự chăm sóc ấy, cô cũng không hiểu

được vì sao bà ấy lại đối xử tốt với cô.

Trình Trục thường cảm thấy mình bị tách ra làm hai, cách cô nhìn thế giới này

cũng tồn tại hai phần như thế, cô nhìn mọi thứ qua vết nứt ở giữa hai phần. Tôn

Minh Trì là người xé toạc vết rách đó, ở bên cạnh anh làm cô có cảm giác tự do

tự tại, không bị bất cứ thứ gì níu kéo.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Trình Trục tỉnh táo lại, cô khiêu khích, “Không

mang đồ ra, mà còn muốn dùng với tôi?”

“Mang theo thì sẽ dùng hả?”

“Mang theo thì sẽ dùng.”

Tôn Minh Trì lại cười, ánh mắt của anh trong đêm tối giống hệt lúc con báo

chuẩn bị lao lên cắn xé con mồi mà nó đã ngắm chuẩn từ lâu, anh nhẹ giọng

nói: “Em chờ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.