Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 24



Trình Trục xem phim gần một tiếng đồng hồ, Tôn Minh Trì vẫn chưa đến. Cô

chờ lâu nên hơi mất kiên nhẫn, vừa định gọi điện hỏi Tôn Minh Trì đang ở đâu,

thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cô.

Cô giật mình, vội vàng nhìn qua thì thấy Tôn Minh Trì đang mặc áo mưa nằm

trên cửa sổ, cơ bắp trên cánh tay bị khung cửa sổ đè hóp lại, một ít nước trên áo

mưa chảy dọc theo tường vì tư thế của anh, làm ướt mặt đất.

Anh nhìn bên này, không biết là đang nhìn Trình Trục hay màn hình chiếu

phim, đôi mắt dưới bóng tối nhìn rất sâu, như màu xanh trơn bỏ thêm màu đen

và xanh thẫm.

Trình Trục mở cửa sổ cho anh vào.

Tôn Minh Trì rũ nước trên áo mưa ở ngoài, tay chống lên cửa sổ nhẹ nhàng lật

người vào. Căn phòng vốn đủ không gian đột nhiên trở nên chật hẹp vì có thêm

Tôn Minh Trì.

Sàn nhà tầng một là sàn xi măng, cho nên không sợ ướt, mặt đất chỗ ướt chỗ

khô, tất cả đều là nước do Tôn Minh Trì mang đến.

“Tôi nhận ra anh trèo cửa sổ càng ngày càng thành thạo đấy.” Cô nhìn động tác

của Tôn Minh Trì rồi nói.

Tôn Minh Trì nhìn cô không nói gì.

Thật ra Tôn Minh Trì luôn cảm thấy phòng của Trình Trục không tiện, cũng

không tốt. Trước kia anh thường đề nghị tìm một khách sạn trong trấn, nhưng

Trình Trục luôn từ chối, sau đó anh cũng tùy cô. Bản thân Trình Trục không bận

tâm, anh còn bận tâm gì nữa.

Trình Trục lại nói: “Anh ở ngoài làm việc cả ngày sao? Không phải là…”

Tôn Minh Trì ngắt lời cô: “Anh từ nhà đến.”

Lúc này Trình Trục mới chú ý tới quần áo của Tôn Minh Trì rất sạch sẽ, hơi thở

trên người cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ anh đã về nhà tắm rửa thay quần áo rồi mới

tới đây.

Tôn Minh Trì quen thuộc lấy khăn tay ở đầu giường để lau khô chân, anh cẩn

thận dùng khăn ướt và bông cồn lau sạch từng ngón tay trên bàn cạnh

giường. Trình Trục quan sát, nhịp tim không hiểu sao lại tăng nhanh.

“Em lại xem lại Spider Man à?” Tôn Minh Trì không muốn tìm hiểu ý nghĩa

khác, anh chỉ tìm bừa một đề tài để nói mà thôi.

“Ừm.”

Cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tôn Minh Trì ném rác vào thùng rác, sau đó rời máy tính ra, đè Trình Trục

xuống giường.

Trình Trục ngoan ngoãn nằm xuống, bàn tay luồn vào vạt áo của Tôn Minh Trì,

chạm vào eo anh.

Rắn chắc, hoàn toàn không giống cô.

Nghĩ đến bộ phim truyền hình mà ban ngày bà nội Trình xem, Trình Trục cố ý

nói: “Anh nói xem chúng ta có được coi là yêu đương vụng trộm không?”

“Em không có người yêu, anh cũng không có người yêu, cũng không có lợi ích

liên quan, đây mà được tính là yêu đương vụng trộm sao?” Tôn Minh Trì nắm

tay Trình Trục, đan mười ngón tay với cô, thấy Trình Trục ngửa cổ, anh hợp tác

hôn lên cổ cô.

Trình Trục thoải mái nheo mắt lại, “Vậy anh nói xem chúng ta là gì?”

Tôn Minh Trì cho là quan hệ bí mật.

“Hai cái này có gì khác nhau sao? ”

“Yêu đương vụng trộm nghe có vẻ thiếu đạo đức hơn.”

Trình Trục suy nghĩ một lát, “Cỏ vẻ như vậy.”

Hai người họ luôn tiếp xúc thân mật trong phòng Trình Trục, ngoại trừ lần đầu

tiên ở đình nghỉ mát, lần thứ hai trong khách sạn nhỏ, thì hầu như sau đó lần

nào cũng đều làm trong căn phòng này, mức độ quen thuộc của Tôn Minh Trì

đối với căn phòng này chỉ đứng sau nhà riêng của anh.

Có đôi khi Trình Trục rất cố chấp và nổi loạn, ngoại trừ lúc ngồi trên hơi táo

bạo một chút, thì thời gian còn lại cô rất nhút nhát.

Cô có tâm lý gắn bó với môi trường quen thuộc, trong tiềm thức không muốn

đến một nơi xa lạ để làm chuyện thân mật như vậy. Đình nghỉ mát là giới hạn

của cô, lúc đó trời nóng, sau đó cô thực sự rất sợ hãi, về sau ở khách sạn nhỏ cô

lại nghi thần nghi quỷ, cảm thấy khắp nơi trong phòng đều có camera thu nhỏ,

lo lắng một ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy mình trên mạng.

Tôn Minh Trì có thể thấy Trình Trục trông thì mạnh mẽ và quyết đoán hơn

nhiều so với những cô gái bình thường, nhưng cô lại thiếu cảm giác an toàn,

cuộc sống của cô không tính là thăng trầm, nhưng cũng không yên tĩnh ấm áp.

Cô luôn dễ dàng chấp nhận vấn đề, song cũng trốn thoát rất nhanh, cô dường

như luôn ôm thái độ thơ với tất cả mọi chuyện, nhưng lại cẩn thận với những

việc nhỏ nhặt không quan trọng.

Anh nói Trình Trục nói nhiều hơn làm.

Điểm này Trình Trục thừa nhận, cô luôn thích kích thích người khác bằng lời

nói, mà Tôn Minh Trì là đối tượng tâm điểm của cô, bởi vì anh rất kiên nhẫn,

cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng không tức giận.

Trình Trục hỏi: “Sao anh không bao giờ tức giận hết vậy?”

“Tức giận cái gì?” Anh dùng mu bàn tay sờ mặt Trình Trục.

Trình Trục cảm thấy Tôn Minh Trì là người khổ nhất, anh vốn có một tương lai

tươi sáng, ngày thường mặc tây trang đi giày da, nghỉ ngơi có thể đến phòng tập

thể dục hoặc đến quán cà phê uống một tách cà phê giống cô, chứ không phải

làm công việc khuân vác ở bến tàu mỗi ngày.

“Đau lòng cho anh à?”

Trình Trục không để ý tới lời trêu chọc của anh, “Nghiêm túc mà nói, anh

không muốn đi làm ở thành phố nữa sao? Làm việc ở bến tàu quá vất vả.”

Một tay Tôn Minh Trì đỡ tấm ván giường, tay kia gạt đi mái tóc dính vào mặt

Trình Trục, nói: “Cuộc đời không thể hoàn toàn như ý, anh chỉ có thể

làm những gì mình cho là đúng nhất, chứ không phải những gì anh cho là tốt

nhất.”

Hiếu thảo làm đầu, khi khó cân bằng giữa tương lai và gia đình, anh chọn cách

tập trung vào người thân của mình trước, chưa kể…

“Trình Trục, hình như em có chút hiểu lầm về anh.”

Trình Trục sững sờ một lát, “Cái gì?”

Anh sắp xếp ngôn từ và nói: “Thực ra anh rất thích công việc hiện tại của

mình. Thời gian làm việc ở bến tàu rất tự do, tính phí theo kiện hàng, hàng đến

thì bận rộn, hàng đi là rảnh, chủ tàu rất thích hiệu suất công việc của anh, luôn

chăm sóc anh bằng mọi cách. Mặc dù môi trường làm việc ở mức trung bình,

nhưng mối quan hệ giữa các cá nhân lại rất đơn giản, không có đối chọi gay gắt,

lừa lọc lẫn nhau như trong doanh nghiệp. Đối với nhiều người, có thể công việc

này tương đối mệt, nhưng đối với anh thì công việc này không cần phải vắt óc

suy nghĩ, hơn nữa còn có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi học một số điều mà

mình cảm thấy hứng thú, thậm chí đảm nhận công việc khác, vậy nên cũng coi

như là một công việc mơ ước.”

Trình Trục không ngờ yêu cầu của Tôn Minh Trì đối với công việc lý tưởng của

mình lại thấp như vậy, ai lại mơ ước làm công nhân khuân vác ở bến tàu cơ chứ.

Tôn Minh Trì hỏi cô sau này muốn làm gì, tuy nhiên Trình Trục không thể

tưởng tượng được về sau cô sẽ tìm được công việc gì.

Cô đã quen với việc làm gì mình muốn, cũng không có mối thù lâu dài nào. Kể

từ khi Dương Văn bỏ trốn, không ai quan tâm đến việc học tập của cô, ông bà

cô nghĩ chỉ cần cô vui là được, Trình Vệ Quốc bận rộn cũng không quan tâm

đến cô, Hứa Kiều lại không có yêu cầu gì với cô.

Trình Trục đã dành phần lớn thời gian ba năm trung học để vui chơi, thỉnh

thoảng thấy cắn rứt lương tâm cô sẽ học, thành tích cũng luôn ở mức bình

thường.

Hồi đó, cô đăng ký một lớp học nghệ thuật vì tò mò, giáo viên thấy cô tiến bộ

nhanh chóng, vậy nên sau đó Trình Trục dứt khoát đi theo con đường học nghệ

thuật này.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích văn hóa của Trình Trục ở mức bình

thường, kết quả thi tuyển sinh chung ổn, sau đấy cô trúng tuyển vào một trường

đại học cũng không tệ.

Sau khi lên đại học, trong khi nhiều bạn học hành chăm chỉ hoặc tích lũy kinh

nghiệm xã hội thì cô luôn nằm trên giường trong ký túc xá lướt điện thoại, cuối

học kỳ mới bắt đầu cố gắng, vậy nên lại thành ra không có động lực cố gắng.

Trình Trục không cho rằng mình là người tốt, mỗi khi đến lúc này, cho dù trong

lòng có ghét bỏ Trình Vệ Quốc đến mức nào, cô vẫn cảm ơn Trình Vệ Quốc từ

tận đáy lòng, ít nhất ông đã cho cô tiền đề không phải lo nghĩ chuyện cơm ăn áo

mặc.

Trình Trục nói cuộc sống của cô nhàm chán, giống như tờ tiền mệnh giá lớn bị

qua tay nhiều lần ngoài chợ, lúc nào cũng trôi dạt, truyền đi khắp nơi, không có

gì đáng để nói.

À, điều duy nhất có thể khoe khoang là ngủ với Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì véo cằm cô, cụp mắt nhìn cô, hỏi: “Ngủ với anh hãnh diện vậy

sao?”

“Đương nhiên rồi.” Người yêu trong mơ của rất nhiều người phụ nữ nằm bên

cạnh cô thế này, ai mà không hãnh diện cho được.

Anh thì thầm: “Anh cũng hãnh diện.”

“Cái gì?” Cô nhìn anh, thấy đôi mắt đen trắng sáng ngời của anh.

“Không có gì.”

Trong phòng rất tối, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn thấy cửa

sổ khép hờ, áo mưa bên cửa sổ nhỏ giọt, vệt nước lốm đốm trên sàn nhà, tấm ga

trải giường nhàu nát và người trên giường.

“Cậu nhóc” thô to tiến vào cơ thể cô từ phía sau, Trình Trục tách hai chân ra

quỳ gối bên giường, ngực dán vào giường, mông nhấc lên cao.

Trình Trục thở hổn hển đề nghị: “Không được, đổi phía trước đi.” Vào từ phía

sau thật sự quá sâu.

Tôn Minh Trì vuốt ve bờ vai trần trụi của cô, hôn lên tấm lưng với khung xương

rõ ràng của cô, “Nó sẽ làm bẩn ga trải giường.”

“Bẩn thì bẩn.” Trình Trục nhanh chóng nói, cô muốn bò về phía trước, nhưng

lại bị người phía sau kéo mạnh về.

“Ha… a…”

Tôn Minh Trì cụp mắt nhìn tấm lưng với những đường cong mượt mà, vòng eo

thon thả của cô, bàn tay thô ráp của anh không ngừng vuốt ve eo cô, sau đó

trượt về phía trước xoa nắn hai thứ hình tròn kia.

Ngực của Trình Trục mềm mại, hình dáng cũng rất đẹp, kích thước có thể bị

Tôn Minh Trì nắm bằng một tay, các vết chai ở giữa các đốt ngón tay liên tục cọ

qua cọ lại núm vú của cô. Tôn Minh Trì ác ý dùng ngón trỏ ấn núm vú của cô

vào trong, tạo thành một vết lõm.

“Đau…” Trình Trục duỗi tay muốn kéo cánh tay của Tôn Minh Trì ra, nhưng lại

bị cú thúc vào bất thình lình của anh làm cho mất sức.

Tôn Minh Trì cắn tai cô, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào tai Trình Trục, anh

nhẹ nhàng hôn cô.

“Bây giờ thì sao?”

Bây giờ? Bây giờ Trình Trục chỉ cảm thấy sướng.

Tôn Minh Trì như thủy triều sóng lớn cuồn cuộn, mỗi lần đều vỗ vào đảo nhỏ

của Trình Trục, như muốn cuốn hòn đảo này xuống đáy biển, chiếm đoạt hoàn

toàn.

Giường của Trình Trục phát ra tiếng kẽo kẹt, cô cũng phát ra âm thanh như vậy.

Hô hấp của Tôn Minh Trì rất nặng nề, mồ hôi trên cằm nhỏ vào sống lưng Trình

Trục, anh cúi người hôn đi.

Mưa vẫn triền miên không dứt, nhưng ít nhất cũng nhỏ hơn chút, có lẽ hai ngày

nữa sẽ tạnh, hơi ẩm của thế giới hắt vào phòng Trình Trục, khiến hai người

trong phòng cũng ẩm ướt.

Nước dâm chảy ra từ hoa huy*t của cô, gậy th*t của Tôn Minh Trì dính đầy

nước, lông mu xù xì cũng bị ướt đẫm do nước của Trình Trục bắn ra.

Dục vọng của anh ra ra vào vào hang động, đấu đá lung tung, khoái cảm như

mưa rền gió dữ tràn ngập trong đầu Trình Trục.



Bà nội Trình tình cờ xuống tìm thứ gì đó, sau khi nghe thấy động tĩnh thì gõ

cửa.

“Tiểu Trục? Con đang làm gì đấy?”

Trình Trục đột nhiên tắt lửa, toàn thân trở nên cứng đờ.

Động tác của Tôn Minh Trì chậm lại, anh hôn lên mặt Trình Trục, trong mắt đầy

ý trêu chọc, anh nói bên tai cô: “Đang làm tình.”

Trình Trục cắn môi dưới để không phát ra tiếng, sau khi hít sâu vài hơi, cô

nhanh chóng trả lời người ngoài cửa: “Con đang tập thể dục thôi.”

“Con tập thể dục làm gì?”

“Giảm cân ạ.” Giọng điệu của cô càng dồn dập vì tay của Tôn Minh Trì.

Tay anh chạm vào âm vật trước âm đ*o của Trình Trục, âm vật sưng tấy bị anh

nhẹ nhàng nhào nặn, cả người Trình Trục vô thức run rẩy, khiến cô không thể

kìm nén được tiếng rên rỉ trong cổ họng và nước mắt trong mắt.

Bà nội Trình dường như hơi tò mò, đột nhiên nói: “Con gầy như vậy mà còn

giảm cân làm gì, bà phải vào xem con đang tập cái gì mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.