Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ
Hai năm trước, sau khi kết thúc màn chấn động ở đình nghỉ mát, cả hai đều cảm
thấy xấu hổ không thể giải thích được, máu nóng trong người bỗng nguội đi,
như thể có gì đó hối hận về những gì đã xảy ra trước đó.
Đặc biệt là Trình Trục, thích thì đúng là thích thật, nhưng sợ cũng là thật.
Làm sao cô có thể nghĩ đến việc quan hệ ở bên ngoài như vậy chứ?
Sao cô có thể táo bạo như thế?
Trình Trục suýt nữa ngất đi, quả nhiên vào ban đêm con người thường không
tỉnh táo. Trước đây, vào ban đêm, cùng lắm cô cũng chỉ điên cuồng mua sắm,
nhưng bây giờ lại điên cuồng…
Tôn Minh Trì ngồi bên cạnh cô, thân trên để trần, anh lấy từ trong túi quần ra
một điếu thuốc và bật lửa.
“Em có để ý không?” Giọng nói của anh khàn giống như vẫn đang bị dục vọng
bao vây.
Trình Trục nhìn anh một cái, sau đó nói: “Anh cứ hút đi.”
Cả đình nghỉ mát đột nhiên tràn ngập khói thuốc, mặt mày Tôn Minh Trì bị khói
làm mờ đi, Trình Trục có ảo giác rằng anh đang quan sát mình.
Cô không nhịn được hỏi: “Mỗi lần xong việc anh đều hút một điếu à?”
Tôn Minh Trì gảy tàn thuốc, không nói gì.
Trình Trục đã mặc lại đồ, ngoại trừ vài nếp nhăn trên quần áo, người không có
gì khác thường. Áo sơ mi của Tôn Minh Trì đã hỏng hoàn toàn, bị anh dùng làm
khăn lau người cho Trình Trục và đình nghỉ mát.
Tay áo ngắn màu đen cuộn tròn trong tay anh, Trình Trục thậm chí còn có thể
nhìn thấy vết trắng dính trên đó, tai cô hơi đỏ lên.
Hai người họ ngồi nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát, may mà không có ai đi qua
đây. Bình thường buổi tối chẳng có ai tới đây làm gì, chỉ có hai người vô cùng
bất bình thường là họ mới làm chuyện vượt rào ở đây tối nay.
Trình Trục không thể nói ra cảm giác trong lòng, hình như cô không hối hận
chút nào.
Cô nhìn dòng sông, nhớ tới cách đây vài giờ, trước lúc Tôn Minh Trì đến, cô đã
làm mất một đồng xu, không biết liệu có thể tìm lại được không.
Tôn Minh Trì dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh hỏi: “Em muốn tìm
lại à?”
Trình Trục ngơ ngác trả lời: “Đó là tiền đấy…”
Lưu thông tiền tệ được pháp luật bảo vệ, điều cô đang nghĩ đến bây giờ là liệu
mình có vi phạm pháp luật hay không, dù sao cô cũng là người kế thừa chủ
nghĩa xã hội và lớn lên dưới cách mạng huy hoàng mà.
Tôn Minh Trì rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả ra, để Trình Trục suy nghĩ linh
tinh một mình.
Tiền có lẽ không tìm lại được, hiện tại Trình Trục chỉ có thể lấy lại sự lý trí của
mình.
“Chúng ta có phải…” Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, sau đó cô nói tiếp:
“Ba năm? Bốn năm? Chưa gặp nhau rồi nhỉ?”
Vừa gặp lại đã bắn một pháo như vậy, có vẻ là hơi quá khích.
Tôn Minh Trì không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
Trán Trình Trục vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng làm dịu đi nét
mặt lạnh lùng.
Cô nói tiếp: “Ông bà tôi mà biết chắc sẽ giết tôi mất…”
Mất trinh cũng không phải vấn đề gì lớn. Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, Trình Trục
cũng không phải kiểu phụ nữ bảo thủ thời phong kiến, nhưng chứng mất trí nhớ
lại là vấn đề lớn. Đây không phải ai khác, đây là Tôn Minh Trì, con trai của đối
tượng ngoại tình bỏ trốn với mẹ cô. Trình Trục làm với ai, cũng không thể là
với Tôn Minh Trì được…
Tôn Minh Trì buồn cười, “Lá gan nhỏ vậy mà muốn mua anh cả đêm hả?”
Trình Trục nghẹn họng.
Cô phát hiện Tôn Minh Trì thực sự rất thích cười, tất cả những gì cô có thể đào
bới trong trí nhớ lúc nhỏ của mình là nụ cười lịch sự dịu dàng của Tôn Minh Trì
đối với bất cứ ai. Ngay cả hồi nhỏ, cô chưa từng tỏ ra thân thiện với anh, anh
vẫn luôn nhìn cô như một đứa trẻ chưa trải sự đời mà thích thể hiện. Anh chưa
bao giờ tức giận, ngược lại còn cực kì bao dung.
Nhưng hiện tại, có thể sự bao dung này đã mất, ánh mắt của Tôn Minh Trì lúc
này giống như muốn ăn thịt cô vậy
Cánh tay trái của Tôn Minh Trì vẫn chống lên lan can phía sau cô, Trình Trục
ngả người ra sau là sẽ chạm vào anh, cô cứng đờ cơ thể, thậm chí còn nghiêng
người về phía trước, nhưng Tôn Minh Trì lại rướn lên.
Lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng và ẩm ướt sau khi quan hệ tình dục của anh vuốt
ve bả vai gầy gò của cô, khiến Trình Trục đột nhiên nổi da gà, cảm thấy đêm hè
này mát mẻ hơn bao giờ hết.
“Lo lắng vậy sao?” Tôn Minh Trì hỏi, cánh tay ướt đẫm mồ hôi của anh vẫn
đang vuốt ve, sau đó đặt lên sau gáy cô.
Trình Trục cảm thấy mình như bị nắm trọn, da đầu tê dại, song cô vẫn một mực
phủ nhận, “Ai lo lắng?”
“Không lo lắng, vậy sao người em lại căng cứng như vậy?”
Trình Trục đột nhiên thả lỏng toàn thân.
Tôn Minh Trì nheo mắt nhìn cô, nói: “Bây giờ lo lắng thì có ích lợi gì.”
Tiền của Trình Trục cũng đã mất rồi, hai người đều thẳng thắn làm chuyện thân
mật nhất, hiện tại cô chỉ còn cách chấp nhận thực tế mà thôi.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Anh lấy điếu thuốc trong miệng ra, kẹp ở ngón tay,
không nhìn Trình Trục nữa.
Trình Trục cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì? Yên tâm, tôi trưởng thành rồi.”
Anh giễu cợt, “Đương nhiên là anh biết em đã trưởng thành, anh cũng không có
sở thích đó.”
“… Tôi năm nhất.”
Tôn Minh Trì gật đầu, như thể đang suy nghĩ, một lúc sau anh nhỏ giọng nói:
“Anh lớn hơn em tám tuổi.”
Khi cô còn học cấp 2, anh đã tốt nghiệp đại học, nghĩ đến chuyện này mới thấy
quả thật chênh lệch rất nhiều.
Trình Trục nhìn sắc mặt của anh, không nhịn được chế giễu, “Sao nào, anh thấy
mình giống trâu già gặm cỏ non à?”
“Đại loại là thế.”
Nghe anh nói như vậy, Trình Trục thả lỏng, cô cảm thấy mình đã quá coi trọng
Tôn Minh Trì. Mặc dù anh lớn tuổi hơn cô, trưởng thành hơn cô, thông minh
hơn cô, nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường, cũng có phiền muộn của
mình, so ra thì hai người cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Cô phát hiện Tôn Minh Trì thật sự rất hòa đồng, biết điều mà không khoe
khoang, tốt hơn mấy đàn anh kiêu ngạo trong trường nhiều. Nghĩ đến đây, Trình
Trục đột nhiên cảm thấy mình không ghét Tôn Minh Trì lắm.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi cô.
“Không, tôi đang nghĩ chuyện của câu lạc bộ ở trường.”
Vừa vào học Trình Trục đã tham gia một câu lạc bộ, tuần nào họp cô cũng nghe
các đàn anh khoe khoang thành tích, không thảo luận được vấn đề gì nghiêm
túc. Cuối cùng cô không chịu nổi nên bỏ họp, kết quả lại bị nêu tên và trách
mắng, vì vậy cô đã rút khỏi câu lạc bộ, đỡ phài nghĩ nhiều.
“Những người đó ỷ vào tuổi tác, coi người khác là đồ ngốc, mà không nghĩ lại
xem mình như thế nào.”
Tối nay Trình Trục nói nhiều hơn bình thường, những cảm xúc bị đè nén bấy
lâu nay cuối cùng cũng bộc phát, trong đó xen lẫn sự thất vọng đối với Trình Vệ
Quốc và Hứa Kiều, cùng có cả thất vọng về bản thân.
Tôn Minh Trì lại nhét điếu thuốc vào miệng rít một hơi, sau đó chậm rãi nhả ra.
Anh nheo mắt lại như đang suy nghĩ gì đó, anh không hùa theo lời cô, chỉ vỗ
nhẹ lưng cô để an ủi, như thể đã nhận ra cảm xúc của cô có gì đó không ổn.
Trình Trục dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng lạnh lùng dần, cô không nói thêm gì
nữa, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.
Bầu trời đêm ở đây không đen tuyền, mà xanh khó tả tựa như biển sâu, còn
những ngôi sao chính là những chú cá đang bơi lội.
Đêm hè không chỉ có tiếng lá kêu xào xạc và tiếng ếch kêu, mà còn có tiếng
muỗi vo ve.
Ban đầu Trình Trục chỉ lắc chân, sau đó cả người không ngừng cử động, sợ
mình bị đốt.
“Đi thôi.” Tôn Minh Trì rút điếu thuốc trong miệng ra, ném xuống đất nghiền
nát, sau đó ôm Trình Trục.
Hai chân Trình Trục gần như không thể động đậy, cô dồn toàn bộ sức nặng của
cơ thể lên người anh. Cô cảm nhận được toàn thân anh đều rắn chắc, anh không
phải kiểu đàn ông có cơ bắp vạm vỡ như trong phòng tập, nhưng xúc cảm lại rất
rắn chắc.
Hai người bọn họ càng ngày càng xa đình nghỉ mát, càng ngày càng xa dòng
sông, Trình Trục không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy dòng sông lấp lánh dưới
ánh trăng, trông vừa tĩnh lặng, vừa như đang chảy.
Cô loạng choạng đi tới, nhìn chằm chằm vào màn đêm phía trước, đột nhiên
hỏi: “Anh có biết Borges [*] không?”
[*] Jorge Francisco Isidoro Luis Borges: Là một nhà văn, nhà thơ và dịch giả
nổi tiếng người Argentina. Ông được coi là cha đẻ của chủ nghĩa hiện thực
huyền ảo Mỹ Latinh. Ông là người có kiến văn uyên bác trải từ cổ chí kim, từ
Đông sang Tây.
Tôn Minh Trì nhìn xuống đỉnh đầu cô: “Biết.”
“À, tôi suýt quên mất anh là học sinh giỏi.”
Tôn Minh Trì không đáp lại câu nói không biết là khen hay nhạo báng này của
cô.
Trình Trục hỏi tiếp: “Vậy anh có biết rằng ông ấy đã từng ném một đồng xu
xuống biển trên boong tàu, rồi sáng tác một bài thơ không?”
“Tôi cảm thấy mình đã làm ra một hành động không thể vãn hồi.
Thêm vào lịch sử của hành tinh này
Hai chuỗi liên tục, song song và có lẽ là vô hạn,
Số phận của tôi, dệt nên từ những lo lắng, tình yêu và những thăng trầm vô
ích.” [*]
[*] Trích bài thơ Gửi Một Đồng Xu của tác giả Borges
Giọng của Tôn Minh Trì rất trầm và êm tai, khiến Trình Trục nhớ đến âm thanh
sâu lắng, quyến rũ của tiếng đàn cello trong dàn nhạc giao hưởng khi cô đi xem
với Trình Vệ Quốc, Hứa Kiều và Trình Nhất Dương tại nhà hát vào vài năm
trước.
Anh đọc những câu thơ này trôi chảy, không giống như đọc thuộc lòng, mà là
nói một cách nhẹ nhàng, như thể anh là người đàn ông đứng trên boong tàu,
ném một đồng xu xuống dòng nước biển dữ dội.
Trong mắt Trình Trục có vẻ bối rối. Cô giống như đã trở thành đồng xu bị ném
xuống biển kia, cảm nhận dòng chảy của nước trong vô định, lại giống như vẫn
là chính mình, có thể cảm nhận được những niềm vui, nỗi buồn mãnh liệt của
thế giới.
“Làm sao bây giờ…” Cô lẩm bẩm.
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Chúng ta ngừng giao dịch rồi đúng không?”
“Chúng ta có giao dịch gì à?” Tôn Minh Trì nhíu mày hỏi.
“Không phải tôi đưa tiền cho anh rồi sao?”
“Tiền đâu?”
“Tiền …”
Mẹ kiếp!
Mẹ nó, tiền rơi xuống sông rồi!
Lúc này Trình Trục mới nhận ra, cô nói sẽ mua anh một đêm, song cuối cùng
Tôn Minh Trì không nhận nổi một đồng.
Không, ít nhất anh cũng gặp được một người như cô, Trình Trục tự nhận dáng
người của mình cũng không tệ lắm, vậy nên Tôn Minh Trì không quá thiệt đúng
không? Hơn nữa vừa rồi cổ Tôn Minh Trì đỏ bừng, khi anh vuốt ve cô, cánh tay
còn nổi gân xanh, có thể thấy là anh rất thoả mãn.
Nghe cô nói vậy, Tôn Minh Trì cười lạnh một tiếng, ánh mắt sâu xa.
Trình Trục tưởng anh thấy nhục nhã khi bị so với đồng xu kia, chột dạ hỏi:
“Vậy anh muốn gì?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô vài giây, sau đó nói: “Muốn em.”
Rất thẳng thắn, rất hợp lý, không hề vòng vo, như sợ Trình Trục không hiểu.
Vẻ mặt Trình Trục cứng đờ, cô cho rằng mình nghe lầm nên chật vật đứng
thẳng người lên, do dự nói: “Anh muốn…”
“Chính là cái em hiểu đấy.” Tôn Minh Trì nói rất bình tĩnh, biểu cảm trên mặt
cũng không dao động chút nào.
Não của Trình Trục lại ngừng hoạt động, cô nghĩ mình đã mạo hiểm lắm rồi.
Tuy nhiên không ngờ ở trước mặt Tôn Minh Trì, cô lại chỉ như múa rìu qua mắt
thợ, cô theo đuổi kích thích ngắn hạn, còn Tôn Minh Trì muốn kích thích lâu
dài và ổn định.
Cảm nhận được Trình Trục hơi tụt xuống, Tôn Minh Trì vòng tay qua eo Trình
Trục đẩy cô lên.
“A…” Trình Trục kêu đau đớn, sau đó thấy ánh mắt Tôn Minh Trì tối sầm
xuống.
Cô nhanh chóng giải thích: “Tôi bị đau đầu khớp xương.”
Lúc hai người đi dọc theo con đường mòn đã là quá nửa đêm.
Điện thoại của Trình Trục vẫn còn tin nhắn ông bà gửi cho cô cách đây vài giờ
trước, hỏi cô đi chơi ở đâu mà bây giờ vẫn chưa về. Trình Trục điên cuồng gõ
chữ trả lời, nhắc họ nghỉ ngơi trước, đừng lo lắng cho cô, cô sẽ về sau.
Làm sao ông bà có thể biết được cháu gái ngoan ngoãn của mình đang làm gì
lúc đó?
Tôn Minh Trì đưa Trình Trục đến gần nhà họ Trình, Trình Trục không cho anh
đến gần, mặc dù lúc này bên ngoài không có ai khác.
Tôn Minh Trì không ép buộc, đứng ở ngã tư, thản nhiên nói: “Những gì anh nói
lúc trước không phải nói đùa, em có thể tự mình xem xét.”
Anh giao quyền quyết định vào tay cô, mặc dù thẳng thắn, nhưng rất tôn trọng
cô. Anh lấy điện thoại di động trong túi quần của Trình Trục ra, dùng điện thoại
gọi vào số của mình, sau đó nhét lại vào túi cô.
“Nếu em muốn thì cứ liên hệ trực tiếp với anh, nếu không muốn thì không cần
liên lạc với anh.”
Anh nhìn cô rồi nói, đôi mắt tối sầm lại, Trình Trục không thể nhìn rõ, cũng
không nhìn được
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.