Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ
Xuyên qua tấm thảm màu nâu đỏ, mở cánh cửa xám trắng đã bạc màu ra, họ
ngồi trong một căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ, những bức tường trắng bao
quanh, rèm cửa màu nâu khép lại, trong phòng chỉ có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
Khi vào phòng, Tôn Minh Trì cởi áo sơ mi ra, mặc mỗi quần jean đi quanh
phòng.
Người Tôn Minh Trì hơi bẩn, còn có cả mùi mồ hôi, Trình Trục ngồi xa cũng có
thể ngửi thấy. Mặc dù không hôi lắm, nhưng lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng,
cơ thể sục sôi, dưới rốn có nhúm lông tơ, nối liền với quần lót lộ ra ngoài mép
quần jean rộng rãi, đây đều là những thứ mà Trình Trục đã nhìn thấy nhiều lần,
cũng chạm vào rất nhiều lần.
Từ khi quyết định ở lại thôn, Tôn Minh Trì đã sống một cuộc sống rất cẩu thả.
Nhiều năm về trước, ấn tượng của Trình Trục về Tôn Minh Trì vẫn là một người
anh lớn trong trang phục giản dị, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh mặc âu phục
và giày da, giống như một người tài giỏi trong xã hội. Tuy nhiên bây giờ tất cả
đã hoàn toàn bị thay thế bởi quần cộc, áo phông và dép lê, nhìn thế nào cũng
giống hệt công nhân.
Trình Trục hỏi: “Bây giờ anh không mặc âu phục nữa à?”
“Cái gì?” Tôn Minh Trì sững sờ một lát, sau đó cười nhạo: “Mặc âu phục bốc
hàng hóa, chắc chắn mọi người sẽ coi anh là kẻ ngốc.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Em muốn xem à? Anh có thể mặc cho em xem.”
“Thật sao? “
“Giả đấy.”
“…” Trình Trục không muốn nói thêm gì nữa.
Thấy biểu cảm của Trình Trục, Tôn Minh Trì vui vẻ hồi lâu, cuối cùng nói: “Có
cơ hội sẽ cho em xem.”
Điều hòa trong phòng thổi vù vù.
“Uống một chút đi.” Đun sôi nước xong, Tôn Minh Trì xoay người đưa cho
Trình Trục.
Trịnh Trục nhận lấy, chậm rãi uống, cốc nước nóng cầm vào rất nóng, chiếc cốc
đã được hâm qua nước nóng, sau đó mới đổ nước nóng vào.
Tôn Minh Trì dựa vào chiếc bàn bên cạnh, nhìn Trình Trục: “Em dám ở khách
sạn hả?”
Biết anh đang trêu chọc mình, Trình Trục tức giận phản bác: “Không phải anh
rất miễn cưỡng vào phòng tôi sao?”
Tôn Minh Trì lấy nước chưa uống hết từ trong tay cô, thổi qua rồi uống một hơi
cạn sạch, sau đó đặt cốc nước lên bàn, tiến lại gần Trình Trục.
Trình Trục ngước mắt lên nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Hứa Chu đã từng vào phòng em chưa?”
Hai chữ “chưa từng” còn chưa kịp nói ra thì Trình Trục đã bị hôn rồi.
Tôn Minh Trì cúi người xuống véo cằm Trình Trục, ban đầu anh chỉ mổ nhẹ,
tiếp theo hôn càng lúc càng sâu.
Trình Trục cố gắng đẩy anh ra, miệng phát ra âm thanh không rõ: “Anh vẫn
chưa tắm.”
“Tắm cùng đi.”
Ánh sáng trong phòng tắm chói mắt.
Hai người họ hôn nhau không ngừng, Trình Trục bị đè lên tường phòng tắm,
lưng dựa vào tường hơi đau.
Người Tôn Minh Trì đổ rất nhiều mồ hôi, Trình Trục cảm thấy dính dính.
Áo của cô bị vén lên ngực, mắc lại ở đó, bàn tay to lớn khác hoàn toàn với màu
da của Trình Trục vùi vào bên trong, xuyên từ dưới lên trên qua áo ngực, nhào
nặn, chơi đùa với hạt đậu đỏ.
Cô thở dốc nặng nề.
Trình Trục vươn tay cởi quần của Tôn Minh Trì, quần jean rơi xuống đất, tay cô
lướt qua lông bụng luồn vào trong quần lót, cầm lấy thứ cương cứng kia.
Tôn Minh Trì hít một hơi, hôn mạnh bạo hơn như muốn ăn cô vào bụng, tay kia
luồn từ vạt vào trong quần Trình Trục, bóp lấy mông cô. Anh hơi dùng lực,
Trình Trục lập tức được anh nhấc lên.
Cô ôm lấy thắt lưng Tôn Minh Trì, tay vuốt ve lên xuống một cách vụng về.
Tôn Minh Trì rầu rĩ cười hai tiếng, buông miệng Trình Trục ra, giả vờ cười nói:
“Tay của em vẫn chưa tiến bộ.”
Trình Trục đột nhiên dừng lại, cười lạnh đáp: “Làm cho anh là tốt lắm rồi, tôi đã
không sợ đau tay thì chớ.”
“Đừng làm nữa, em làm rất đau.” Tôn Minh Trì lại hôn cô, lần này anh siết chặt
hai tay cô, nâng lên trên đỉnh đầu áp vào tường, tư thế này khiến ngực Trình
Trục bị bắt ưỡn ngực lên một cách mất tự nhiên. Một lúc sau, cô cảm thấy dưới
thân mình bị thứ gì đó đè lên.
Điện áp không ổn định, bóng đèn nhấp nháy vài lần nhưng không có ai quan
tâm.
Tôn Minh Trì cởi khuy áo lót, cởi hết gông cùm xiềng xích ở thân trên của
Trình Trục, sau đó lại cởi quần cô.
Đầu tiên là quần đùi, sau đó là quần lót…
Tôn Minh Trì gom lại thành đống vải đen, cười hỏi: “Em muốn đến thế cơ à?”
Giữa quần lót có một vệt nước.
“Cút.”
Biết Trình Trục mạnh miệng, Tôn Minh Trì cũng không nói thêm gì nữa, anh
ôm Trình Trục đi vào phòng tắm, thuận tiện móc chân đóng cửa kính lại.
Một lúc sau, nước ấm xối xuống.
Mái tóc ngắn của Trình Trục hợp thành từng chùm rủ xuống má, hai mắt cô
ngập nước, khiến cô không thể phân biệt được có phải là nước của mình hay
không.
Nước vẫn còn chảy, Tôn Minh Trì dùng tay vuốt ve, vén mái tóc ướt ra sau tai,
bàn tay bắt đầu trượt xuống, đầu tiên chạm vào âm hộ mềm mại của Trình Trục,
sau đó luồn vào trong.
Trình Trục nắm lấy bả vai Tôn Minh Trì, không nhịn được cuộn người lại, vùi
đầu vào cổ Tôn Minh Trì: “Chậm thôi…”
hoa huy*t run rẩy, từng dòng chất lỏng trắng mịn trơn trượt chảy ra đều bị cuốn
trôi, Tôn Minh Trì nghiêng đầu, dụi má vào tóc Trình Trục. Anh không nhìn
thấy biểu cảm của Trình Trục, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc đứt quãng, anh
cười, động tác trên tay bắt đầu nhanh hơn, khiến toàn bộ ngón giữa đều vùi vào
trong.
Sau cảm giác tắc nghẽn là khoái cảm khó tả dâng lên từng đợt, Trình Trục cọ về
phía trước, cuống hoa chạm vào lòng bàn tay Tôn Minh Trì, cô cọ cọ, ngón tay
nhéo mạnh vào lưng anh, để lại vết móng tay. Cô nhẹ giọng nói: “Đừng khuấy
bên trong.”
“Rất lắm yêu cầu.” Tôn Minh Trì khàn giọng nói.
Sau khi làm Trình Trục lên cao trào, Tôn Minh Trì mới tiến vào bên trong Trình
Trục, lúc này cô đã chảy rất nhiều nước, cho nên lúc tiến vào không quá khó
khăn, anh được từng lớp da thịt non mềm bao lấy, vừa ướt lại vừa nóng.
Tôn Minh Trì chậm rãi di chuyển, một lúc sau, Trình Trục lại có cảm giác.
Một chân của cô bị Tôn Minh Trì nhấc lên, chân còn lại vẫn đứng trên mặt đất,
Tôn Minh Trì không khách khí tiến vào toàn bộ, sau đó lại rút hết ra. Trình Trục
cảm giác như có chút nước được đưa vào cơ thể mình, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng
lại nhanh chóng bị dục vọng của Tôn Minh Trì ép ra.
Tiếng nước dính nhớp vang lên không ngừng, vô số bọt nước bắn ra từ chỗ giao
hợp của hai người họ, tấm thủy tinh đầy sương bị bọt nước bắn tung tóe trở nên
rõ ràng, sau đó lại bị hơi nước bao phủ mà trở nên trong suốt, lặp đi lặp lại
nhiều lần, giống như Tôn Minh Trì không ngừng đâm vào.
Trình Trục không kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình, mà cô cũng không hề
muốn kiềm chế: “Aa… Chậm một chút…”
Tôn Minh Trì không quan tâm, nghiêng đầu hôn lên mặt Trình Trục.
“Chậm thôi!” Trình Trục tát Tôn Minh Trì, dưới thân co rút, cả người liên tục
run rẩy, cô căm tức nói: “Tôn Minh Trì! Mẹ nó, anh không hiểu tiếng người à!”
Giọng cô khàn đến mức giống hệt cát bị bào mòn.
Nghe vậy, Tôn Minh Trì lại cười: “Chậm làm gì, em cũng có sướng đâu mà.”
Anh rút ra, lật Trình Trục lại áp vào cửa kính.
Trình Trục đột nhiên cảm thấy trước người lạnh lẽo, khiến cô không khỏi rùng
mình, nhưng nước nóng nhanh chóng làm cô ấm lên, tay cô chống lên kính thuỷ
tinh, đón lấy dục vọng lao tới từ phía sau.
“Không, không muốn như này…” Khuỷu tay cô vung về phía sau, muốn đẩy
Tôn Minh Trì ra, nhưng Tôn Minh Trì lại ngăn cản.
Tôn Minh Trì chắp hai tay Trình Trục ra sau lưng, để mặt và bầu ngực nặng nề
của Trình Trục áp vào tấm kính, tay còn lại đè eo Trình Trục xuống, nghiêng
người nói bên tai Trình Trục: “Chổng mông lên.”
Anh đâm vào rất sâu.
Trình Trục không thở nổi, xương sống thắt lưng và thân dưới đau nhức, đầu óc
như sưng tấy lên, khóe mắt hơi đỏ.
Những cảm xúc tích tụ trong đêm nay không ngừng bùng nổ vào một thời điểm
nào đó, làm lu mờ lý trí của cô, cô tức giận mắng: “Tôn Minh Trì, mẹ nó, anh là
tên khốn nạn, đồ lưu manh! Anh ba mươi rồi! Có biết xấu hổ hay không hả! Đồ
trâu già gặm cỏ non… già mà không đứng đắn!”
Tôn Minh Trì dừng lại, sau đó đột nhiên cười to.
Tiếng cười sang sảng vang lên bên tai, Trình Trục tức giận đến mức không nói
nên lời.
Cơ thể cường tráng của anh run lên, phải mất một lúc sau anh mới bình tĩnh lại.
Một hơi thở nóng hổi phả vào sau tai, là Tôn Minh Trì liếm tai Trình Trục.
“Sao em lại tức giận như vậy.” Anh khẽ nói.
“…”
“Để anh dạy em cách nói có văn hoá hơn. ”
“Cái gì?” Trình Trục khó chịu nheo mắt lại.
“Gọi là một cây hoa lê đè lên hải đường [*].”
[*] Một cây hoa lê đè lên hải đường (树梨花压海棠): Đây là câu thơ trong bài
thơ Nhất thụ lê hoa áp hải đường của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên
lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã tám mươi, lấy một người thiếp mười tám tuổi.
Anh thở hổn hển, nghiêng người chạm vào sườn mặt Trình Trục, không đợi
Trình Trục phản ứng lại, anh đã hoàn toàn đè lên.
gậy th*t khổng lồ va chạm dữ dội, không hề cho Trình Trục cơ hội thở dốc, anh
buông tay Trình Trục ra, quay sang bóp ngực Trình Trục.
Trình Trục yếu ớt chống lên tấm thuỷ tinh, cuối cùng không nói được câu nào
nữa, chỉ có nước mắt sung sướng chảy ra.
Sương mù hầm hập, nhiệt độ không ngừng tăng lên trong buồng tắm chật chội.
Sau khi làm xong, cả hai nằm trên giường.
Trình Trục trần như nhộng quấn mình trong chăn bông, cảm thấy không chỉ
ngón tay, mà da dẻ toàn thân cô đều nhăn nheo, mắt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng
mặt lại không có biểu cảm gì: “Tôi muốn thay quần áo.” Cô không muốn mặc
lại bộ đồ kia nữa.
“Muộn thế này rồi, anh biết đi đâu tìm quần áo cho em thay?” Tôn Minh Trì
mặc quần lót ngồi trên giường, quay sang nhìn Trình Trục: “Chúng ta cứ tạm
thời như vậy trước đi, ngày mai anh sẽ đi sớm tìm thử.”
“Chơi xong rồi vứt đấy à?” Trình Trục cười lạnh hỏi.
Tôn Minh Trì nhướng mày: “Đây là của ai vừa ra?”
Trình Trục bực mình đến mức thò chân ra khỏi chăn, tàn nhẫn đá anh một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.