Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ
__________
Trời đã tối hoàn toàn, ánh đèn bao phủ bến tàu như một chiếc ô lớn.
Tôn Minh Trì tìm bồn rửa tay rửa mặt, sau đó gội đầu một cách đơn giản, rồi lắc
đầu rũ sạch nước thừa, cả người ướt nhẹp đi về một hướng.
Trình Trục rớt lại phía sau Tôn Minh Trì nửa bước, nhưng vẫn theo sát, cô giẫm
lên bóng của Tôn Minh Trì.
Hai người cùng đi không nói một lời, như thể quên rằng họ đã chia tay cách đây
không lâu.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy vẫn còn rất nhiều người đang dỡ hàng, mưa
cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của họ.
Trình Trục mím môi, hỏi: “Bên kia đang làm gì vậy?”
Tôn Minh Trì thản nhiên nhìn lại, là nhân viên làm việc trên tàu đang xếp hàng.
“Xếp hàng.”
“Xếp hàng là gì?”
“Xếp đồ đạc gọn gàng.”
“Ngày nào cũng nhiều như vậy à?”
“Mấy hôm nay có rất nhiều hàng hóa.”
Cách đây không lâu có một cơn bão, hai ngày qua trời nắng, nhưng vẫn có gió
nhẹ, với ngư dân mà nói đây là thời tiết tốt. Tôn Minh Trì biết mấy chủ thuyền
đều bận đến nỗi chân không chạm đất.
Hai người đi đến bờ biển, vài chiếc thuyền dừng lại trên bờ, Trình Trục không
khỏi nhìn mấy lần.
“Muốn lên xem không?”
“Có.”
Tôn Minh Trì quay đầu gọi to: “Anh Hải! Tôi lên thuyền xem chút nhé!”
Không lâu sau, từ xa truyền đến một câu: “Xem đi, đừng làm hỏng là được.”
Tàu của anh Hải tuy là tàu vỏ sắt nhưng cũng đã vài năm tuổi, các góc bị bong
tróc khá nhiều, ròng rọc được trang bị cũng hơi rỉ sét, nhưng cũng không thấy
anh ta tu sửa. Theo như anh Hải nói, đến khi tàu hỏng sẽ nghỉ việc không làm
nữa.
Trình Trục bước lên tàu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Tôn Minh Trì liếc nhìn cô, không vạch trần, chỉ nói: “Chỗ em vừa giẫm lên là
chỗ kéo lưới.”
Trình Trục bịt mũi lại, trong lòng thầm nghĩ, bảo sao mùi lại tanh nồng như vậy.
Họ bước vào khoang thuyền, Tôn Minh Trì nói với Trình Trục đây là nơi thuyền
trưởng thường ở.
“Bọn họ sẽ đi đến các vùng biển khác, đôi khi rời đi vào sáng sớm, chạng vạng
mới trở về.”
“Lái chính đứng trên quan sát, lúc giăng lưới sẽ thổi còi, khi tiếng còi vang lên,
hoàng kim vạn lượng, ngụ ý đồ tốt.”
“Có tàu ra biển chỉ kiếm đủ phí nhiên liệu, tàu nào may mắn thì một chuyến kéo
cá là đủ cho nửa đời người.”
Tôn Minh Trì nghĩ gì nói đấy, nói không chút để ý, trong khi Trình Trục nghe
cái hiểu cái không.
Tiếng còi truyền đến từ trạm canh gác phía xa giống như một con dao cắt ngang
bầu trời.
“Nhìn đằng kia, em thấy gì?”
Trình Trục nhìn qua, cô không thấy gì.
Chỉ có vùng biển yên tĩnh và thuyền bè.
“Có người trở về với chiếc thuyền trống rỗng.”
Lần này Trình Trục nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền chán nản lên
bờ.
Cô hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Ăn rau trộn thôi.” Tư thế của Tôn Minh Trì nhàn
nhã, anh tuỳ ý giơ tay lên, chỉ về phía xa: “Thuyền chạy trên nước, gió êm sóng
lặng là chuyện bình thường, gió nổi mây phun cũng là chuyện bình thường.
Không có ai làm việc trên thuyền mà lại bỏ thuyền vì sóng lớn, cũng không có
ai sẽ không bao giờ ra khơi nữa chỉ vì một lần trống lưới.”
Tôn Minh Trì dựa vào rào chắn, hơi nghiêng người nhìn ra xa: “Muốn thành
công thì phải chịu rủi ro tương ứng, không có ai vì sợ rủi ro mà tránh thử tất cả
mọi thứ.”
Trình Trục im lặng.
Anh buông rào chắn ra, xoay người nhìn về phía Trình Trục: “Đi thôi.”
Họ trở lại boong tàu, nơi này gió biển mạnh hơn những nơi khác, khung cửa sổ
cũ nát bên cạnh bọn họ rung lên như một bản sonata.
Giây tiếp theo anh dừng bước, cô không hề phòng bị, ngã vào vòng tay của Tôn
Minh Trì.
Một con tàu quay lại va vào con tàu này, khiến thân tàu rung lắc hồi lâu mới ổn
định lại.
Cái ôm nóng bỏng, có mùi mà Trình Trục không thích, nhưng dường như mùi
cũng không đến nỗi khó chịu. Khi ngẩng đầu lên, Trình Trục nhìn thấy ánh mắt
của Tôn Minh Trì còn tối hơn hôm nay, không thể nhìn thấy cảm xúc bên trong.
Tôn Minh Trì buông cánh tay đang ôm cô ra, để Trình Trục đứng thẳng, anh
giống như một ngọn núi lớn đứng trước mặt Trình Trục, chặn gần hết ánh sáng
và gió, bao bọc cô trong cái bóng mang theo mưa đêm ẩm ướt và sự ấm áp của
anh.
Trình Trục lùi lại một bước, gió mưa lướt qua núi hắt lại đây.
Ngọn núi cũng tiến lên một bước, lắc lư rồi dừng lại.
Khoảng cách không xa không gần, đụng chạm như gần như xa, bầu không khí
lên men vừa sâu vừa lặng.
Tấm kính vô hình bị mưa điên cuồng cọ rửa, rồi vỡ tan theo nhịp.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt Tôn Minh Trì ẩn trong bóng tối.
Giây tiếp theo, trán kề trán.
Trình Trục nhìn thấy đôi mắt như mực của anh, nghe thấy anh thấp giọng khàn
khàn hỏi: “Không phải hối hận sao? Không định nói gì à?”
Đúng lúc này, rất nhiều hình ảnh lóe lên trước mắt Trình Trục, xương cốt vô
thức run rẩy, cô rất muốn nói gì đó, làm chút gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ hỏi:
“Tại sao anh lại chặn em?”
Tôn Minh Trì cười: “Sao nào? Cảm giác bị chặn có dễ chịu không?”
Trình Trục nâng mí mắt lên nhìn anh.
Ngay khi cô chuẩn bị mở miệng nói, sau gáy bỗng bị giữ chặt.
Tôn Minh Trì không quan tâm lực độ mà đè lên, nuốt hết lời nói của cô vào.
***
Tôn Minh Trì kéo Trình Trục đi qua bến tàu.
Trời vẫn đang mưa phùn, bước chân của hai người vội vã, khiến mọi người đều
ngạc nhiên nhìn họ, rồi lại nhanh chóng quên họ.
Cổ tay rất nóng, là nhiệt độ của Tôn Minh Trì.
Trong lòng Trình Trục có cảm giác hưng phấn khó tả, cô cũng cảm thấy mùi ở
bến tàu rất ngọt ngào.
Những lọn tóc xoã xuống bên tai, Trình Trục không quan tâm. Tôn Minh Trì
nhìn sang, giây tiếp theo anh buông Trình Trục ra, cởi quần áo trên người mình
ra khoát lên đầu Trình Trục, mùi hương hỗn loạn và hơi thở ấm áp xâm chiếm,
khuôn mặt của Trình Vệ Quốc, Dương Văn và ông bà lần lượt lóe lên trong đầu,
cuối cùng đều bị tấm lưng rộng lớn thay thế.
Trái tim tĩnh lặng càng lúc càng ồn ào hơn.
Hình như mưa đã nặng hạt hơn trước, mà bọn họ cũng im lặng hơn trước.
Giống như sự yên lặng trước cơn bão, bước chân của Trình Trục nhanh đến mức
hỗn loạn.
Vũng nước nông phản chiếu hình bóng hai người nắm tay nhau, nước mưa bắn
tung tóe dưới chân bọn họ, tạo nên một mớ hỗn độn.
Họ chạy trong đêm mưa.
Nước trên cơ thể trần trụi của Tôn Minh Trì không thể phân biệt được là nước
mưa hay mồ hôi, chúng tích tụ thành từng lớp mỏng rồi chảy xuống từng hàng
một. Thấy nó trượt vào thắt lưng quần, Trình Trục không nhịn được mà liếm
môi.
Tiếng còi tàu xa xa như tiếng chuông cổ đung đua theo gió trong đêm mưa.
Ánh đèn của nhà khách giống như ngọn hải đăng, ông chủ lớn tuổi nhìn thoáng
qua họ, lấy chìa khóa ra mà không nói một lời vô nghĩa nào. Tiếng bước chân
một trước một sau vang vọng quanh cầu thang cũ nát, những dấu chân ẩm ướt
vẫn còn lưu lại, kèm theo tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa vội và tiếng chìa khoá
va vào nhau, giống như một vở kịch trên sân khấu.
Dàn diễn viên đã sẵn sàng.
Nhưng chìa khóa còn chưa cắm vào lỗ khóa, thì Trình Trục đã nhào tới.
Tôn Minh Trì phản ứng rất nhanh, lập tức ôm lấy hông Trình Trụ, ép cô vào
cửa, mút mạnh môi cô, để Trình Trụ ôm eo anh như muốn nuốt chửng lẫn nhau.
Cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, chỉ để lại một căn phòng yên tĩnh.
Trình Trục dựa lưng vào khung cửa, cạy môi anh ra, mút mát trêu chọc, dùng
hai tay vuốt ve cơ thể anh. Mỗi tấc da đều thuộc về cô, mỗi tấc là một kết cấu
mà cô vô cùng quen thuộc, là cơ thể mà cô đã vẽ ra vô số lần.
Da đầu Tôn Minh Trì tê dại vì ma sát, anh luồn tay vào trong quần áo Trình
Trục, ôm lấy tấm lưng mịn màng của cô, ấn mạnh cô vào người mình.
Phản ứng của anh mạnh đến mức phần cứng nhất đâm xuyên qua lớp vải. Trình
Trục vô thức rên rỉ, kéo vạt áo của anh, trực tiếp cởi áo anh ra.
Chiếc áo lót nửa kín nửa hở không thể che được bộ ngực trắng như tuyết, Tôn
Minh Trì chỉ cần động nhẹ là nhảy ra ngoài, run rẩy trong không trung.
Anh bế Trình Trục đến bên giường, đặt cô lên giường rồi cúi xuống hôn.
Núm vú của Trình Trục nhô ra, chờ cái miệng ấm áp làm ướt. Cô nắm lấy mái
tóc ngắn hơi ướt của Tôn Minh Trì, rên rỉ một cách buông thả.
Tôn Minh Trì buông tha cho bộ ngực ướt át, ôm eo cô hôn từ trên xuống. Anh
cởi quần lót của cô ra, khi thấy quần lót của một vũng nước, anh khẽ cười thầm.
“A…” Trình Trục ngẩng đầu nắm chặt ga trải giường, giao phần nhạy cảm nhất
của mình cho Tôn Minh Trì.
Tôn Minh Trì dùng tay kéo quần lót, đầu lưỡi linh hoạt cử động quanh vành
môi. Trình Trục vặn vẹo người, cảm nhận từng cơn nóng ập đến.
“Vào đi.” Cô nhẹ nhàng nói, đứng dậy cởi cúc quần của Tôn Minh Trì, cậu bé
đầy gân xanh đột nhiên nhảy ra đập vào mắt cô.
Cô quấn quanh Tôn Minh Trì như một con rắn, dang rộng hai chân chờ anh tiến
vào.
Tiếng kêu vội vã, các ngón chân của Trình Trục co lại, hai chân trên vai Tôn
Minh Trì bấu víu vào người anh.
Hành lang ẩm ướt và nóng bức giống như mưa ngoài cửa sổ, Tôn Minh Trì kiên
nhẫn nhìn Trình Trục chăm chú, sau đó mạnh mẽ đẩy vào.
Trình Trục vô thức ngẩng cổ lên, bắp chân cọ vào lưng Tôn Minh Trì.
Thân dưới bị bóp chặt, Tôn Minh Trì thở ra một hơi thật sâu, bắt đầu tấn công
không thương tiếc. Tần suất đâm vào của anh càng lúc càng nhanh, như thể mỗi
lần đều muốn xuyên qua người Trình Trục.
Tiếng rên rỉ trong phòng ngày càng vỡ vụn, cơ thể Trình Trục run rẩy trước cú
va chạm của Tôn Minh Trì.
…
Tôn Minh Trì rất mạnh mẽ, làm xong một lần, Trình Trục hơi mất sức.
Cô gục xuống giường, không ngừng thở dốc, nhưng trong lòng lại thấy thỏa
mãn hơn bao giờ hết.
“Em muốn nữa không?” Tôn Minh Trì nhìn cô.
“Để em nghỉ chút đã.”
Tôn Minh Trì gật đầu, anh nằm nghiêng lẳng lặng nhìn Trình Trục, Trình Trục
cũng nhìn anh bằng ánh mắt ướt át.
Trong lòng anh biết rõ: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
“Lý Tắc Hinh bỏ trốn rồi.”
“Anh biết.”
“Anh làm.”
“Ừm.”
“Sao anh không nói cho em biết?”
“Quan hệ của chúng ta là gì? Nói với em thì có ích gì? Em sẽ đến Bắc Kinh,
không phải chúng ta sẽ chia tay sao?”
Từng câu từng chữ Trình Trục nói ra, đều bị đào lên phản bác lại.
Trình Trục trừng mắt nhìn anh, xoay người lại, không nhìn Tôn Minh Trì mà
nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hạt mưa như lông bò, lá kim, sợi tơ dường như đã biến mất, cơn mưa
hôm nay đến và đi một cách khó hiểu.
“Em muốn biết sao?” Tôn Minh Trì ôm Trình Trục từ phía sau, cố ý hỏi: “Trình
Trục, sao em lại muốn biết?”
Trình Trục chậm rãi chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Em vừa ném
một đồng xu vào đài phun nước ước nguyện.”
Tôn Minh Trì nhìn sau gáy cô, “ừm” một tiếng rồi nói: “Em ước gì vậy?”
“Nói ra sẽ không linh.”
Tôn Minh Trì không hỏi lại, tuy nhiên sắc mặt đã tái nhợt đi một chút, cánh tay
chậm rãi buông lỏng, giống như muốn rời đi.
Một cơn gió thổi qua khe hở giữa cơ thể hai người, Trình Trục lật người lại, ôm
chặt Tôn Minh Trì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cô nói: “Tôn Minh Trì, lúc em
đến em nghĩ, có một câu em nhất định phải nói với anh, nếu mùa hè này không
nói ra, cả đời này em sẽ không ngủ ngon giấc được, đến khi một trăm tám mươi
tuổi sẽ cảm thấy hối hận không thôi.”
Vẻ mặt Trình Trục bình tĩnh, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu sáng đôi mắt
của cô, khiến nó có cảm giác trong suốt hơn. Cô nói: “Tôn Minh Trì, có phải em
chưa nói cho anh biết, em thích anh không?”
Sở dĩ rơi vào bể tình là rơi vào mà không phải nhảy vào là bởi vì không thể
đoán trước đươc chuyện gì sẽ xảy ra vào thời điểm đó. Không ai có thể nói rõ
nguồn gốc nảy sinh tình cảm, có thể là vào một ngày đẹp trời nào đó, hoặc nhìn
thấy nụ cười của người kia vào một ngày nào đó, mà cũng có thể là khi người
kia nhìn bạn, và bạn phát hiện ánh mắt đó rất rung động.
Khi lý trí chuyển thành xúc động, thích trở thành một thứ tình cảm không thể
thay đổi và lớn dần trong tim.
Ai nghe đến chuyện cô yêu con trai của người mẹ cô ngoại tình mà không cảm
thấy hoang đường đây?
Ngay cả bản thân Trình Trục cũng cảm thấy hoang đường, bọn họ bị ngăn cách
bởi quá nhiều thứ, không thoả đáng cũng không thích hợp. Nhưng Trình Trục
không thể khống chế được, làm gì có ai có thể chịu đựng được viên đạn bọc
đường của người đàn ông như Tôn Minh Trì. Khi anh đối xử tốt với cô, cô
giống như người yêu thật sự của anh, hơn nữa anh chỉ đối xử tốt với một mình
cô, nhưng thời điểm anh đối xử tệ với cô… Tôn Minh Trì dường như chưa bao
giờ đối xử tệ với cô, đây mới là điều chí mạng nhất.
Tôn Minh Trì nói đúng, con người rất ích kỷ, mà cô là người ích kỷ nhất, cô nói
đi là đi, nói về là về, bởi vì trong tiềm thức cô luôn cho rằng Tôn Minh Trì sẽ
đợi cô. Sự tự tin không có lý do này cho thấy những suy nghĩ chưa ai biết của
cô.
Bây giờ Trình Trục muốn phát triển quan hệ của họ một cách chính đáng hơn, ít
nhất không cần Lý Chinh Châu nói, mặc dù lời nói khó nghe nhưng quả thật
cũng là vì muốn tốt cho cô. Nghe thì có vẻ rất chói tai, nguyện vọng nhỏ này,
không biết ông trời có thể nhìn thấy hay không, nhưng Tôn Minh Trì nhất định
có thể nhìn ra.
Tôn Minh Trì không lên tiếng.
Lúc này, sự im lặng giống như một loại phán quyết, khiến người ta lo lắng từ
tận đáy lòng. Song dường như Trình Trục đã mất đi cảm xúc đó, cô rất bình tĩnh
và kiên nhẫn, thậm chí còn nhàn nhã nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy đặn và
gợi cảm của Tôn Minh Trì.
Sau một lúc lâu, đôi môi khẽ động.
Cô nghe thấy Tôn Minh Trì nói với giọng điệu thẳng thắn: “Trình Trục, em thấy
vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh đã ba mươi tuổi rồi, tình hình nhà anh thế nào em cũng biết rồi đấy. Anh
không có nhiều tinh thần và sức lực để tập trung vào tình yêu, anh đã bước chín
mươi chín bước về phía em, nếu ngay cả một bước em cũng không muốn bước
về phía anh, thì anh có bước thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không có
lý do gì để ở đó chờ em. Nhưng chỉ cần em bước một bước về phía anh, anh
chắc chắn sẽ chạy đến bắt em, dù có bao xa đi nữa.”
Trên thế giới này có tình yêu không? Hay lại là một vực sâu khác?
Trình Trục nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể bắt được em à?”
Hình như có ánh sáng và mặt trăng ló ra sau những đám mây.
Chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở mê người.
Tôn Minh Trì hỏi lại: “Có lúc nào mà anh không bắt được em?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.