Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 44



Đây không phải là một lời tỏ tình sao?

Khóe miệng Trình Trục sắp chạm tới trần nhà, cô cố gắng kiềm chế vẻ mặt của

mình, chân thành khen ngợi: “Anh khéo mồm thật đấy!”

“Giỏi hơn em một chút.”

“Em có cảm giác như mình đã chiếm được một món rất hời.”

Tôn Minh Trì véo mặt Trình Trục: “Anh không có giá trị gì cả.”

Như cảm giác sau cơn mưa trời lại nắng, cho dù đêm tối có tối đến đâu cũng

không thể bằng ánh sao nhỏ đó. Trình Trục càng nhìn Tôn Minh Trì càng thấy

thích, sao tính anh lại tốt vậy, thể lực cũng rất tốt, lại còn đẹp trai nữa, đàn ông

tốt thế này mà lại thích cô, cô cũng chẳng phải là người hoàn hảo tốt đẹp gì.

Trình Trục vô cùng đắc ý, cô hưng phấn đến mức trên người không ngừng đổ

mồ hôi.

Tôn Minh Trì hỏi: “Em đã khỏe lại chưa?”

“Anh quan tâm? Anh quên anh đã bỏ em lại nhà nghỉ như thế nào rồi à?”

Trình Trục cố ý tìm lỗi, muốn nghe xem Tôn Minh Trì sẽ giải thích như thế nào,

nhưng cô không ngờ Tôn Minh Trì hoàn toàn không phản bác, chỉ nói một câu:

“Là lỗi của anh.” Nói xong, anh thấy biểu cảm của Trình Trục hơi bất ngờ nên

thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Trình Trục nuốt nước miếng, không nói nên lời tâm trạng của

mình lúc này là gì.

Tôn Minh Trì sờ tóc Trình Trục, nhớ tới ngày đó anh đợi dưới tầng nửa tiếng,

hút nửa bao thuốc lá mới đợi được Trình Trục đi ra, anh đi theo suốt cả đường.

Sau khi thấy Trình Trục vào bệnh viện, anh đi đến quảng trường nhỏ hút nốt số

thuốc lá còn lại rồi mới rời đi.

Anh không nghiện thuốc lá, hôm đó có lẽ là ngày anh hút thuốc nhiều nhất

trong những năm qua.

Không phải Tôn Minh Trì không biết tức giận, nhưng có nhiều chuyện không

cần thiết phải tức giận. Anh đã thỏa hiệp vô hạn với Trình Trục, Trình Trục

cũng nên tin tưởng anh một ít, rõ ràng chỉ cần hỏi một câu, song Trình Trục lại

đề nghị chia tay, còn lấy chuyện đến Bắc Kinh làm cớ, lần này giải thích, vậy

lần sau, lần sau nữa thì sao.

Lỡ như Trình Trục lại im hơi lặng tiếng biến mất thêm một lần nữa.

Hành động vui vẻ bây giờ của Trình Trục đối với cô mà nói thì không có

chuyên gì, nhưng Tôn Minh Trì thích nhìn nhận mọi thứ lâu dài. Hơn nữa anh

cũng thấy được rất nhiều vấn đề có thể xảy ra, đây là bất đồng lớn nhất của họ.

Nếu không ép buộc Trình Trục một chút thì ai biết con nhóc hồ ly này sẽ trốn

vào ngóc ngách nào.

Tôn Minh Trì cười thầm.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất hạn chế.

Tôn Minh Trì ngồi dậy bật đèn, chăn bông tuột khỏi người, cơ thể đầy vết cào lộ

ra. Anh làm rất cật lực, Trình Trục cũng phát tiết hết mình, có nơi chảy máu,

nhưng Tôn Minh Trì không nói lời nào, chỉ nặng nề thở dốc và đổ mồ hôi.

Trình Trục nhìn chằm chằm, không biết tại sao mặt lại hơi nóng.

Tôn Minh Trì quay đầu thấy cô như vậy, kỳ quái nói: “Bây giờ em vẫn xấu hổ

sao?”

“Em không.”

“Khá tốt, rất đáng yêu.”

“…” Lần đầu tiên cô nghe thấy có người sử dụng tính từ này để miêu tả mình.

Trình Trục không cảm xúc kéo chăn bông qua đầu: “Đừng nói chuyện với em.”

Nghĩ đến việc Trình Trục giả vờ bình tĩnh rất thú vị, Tôn Minh Trì không nhịn

được cười, kéo chăn bông trên mặt Trình Trục xuống, nhẹ nhàng chạm vào sườn

mặt cô, cúi xuống hôn cô. Giây tiếp theo, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh

cúi mặt xuống hỏi: “Mặt em sao lại thế này?”

Mái tóc ngắn của Trình Trục che kín dấu vết này, trên má trái có một vết đỏ rõ

ràng, thoáng có máu tụ. Nếu không bật đèn lên, thật sự sẽ không thể biết.

Nghe vậy, Trình Trục vô thức giơ tay lên, ai dè lại chạm vào tay của Tôn Minh

Trì.

Các đốt ngón tay chạm vào nhau, bàn tay bị nắm ngược lại, vừa ướt vừa nóng.

Cô không giãy dụa, nói: “Không sao, em gãi thôi.”

“Đây mà là vết gãi hả?” Tôn Minh Trì tức giận cười: “Em cho rằng anh mù à?”

Trình Trục không còn cách nào khác đành phải thừa nhận: “… Em cãi nhau với

ba.”

“Em có mắng lại không?”

“Là em mắng trước.” Mắng đúng trọng điểm.

Tôn Minh Trì thở dài rồi mới hỏi: “Có thích không?”

Trình Trục phát hiện Tôn Minh Trì thật sự rất hiểu cô, cô hít vào một hơi:

“Thích chết đi được.”

Nghĩ đến dáng vẻ tức đến mức mặt đỏ tía tái của Trình Vệ Quốc, tâm trạng hậm

hực mấy ngày nay của cô cũng tiêu tan.

Hai người dựa sát vào nhau, Tôn Minh Trì liên tục xoa đầu Trình Trục, làm vậy

càng khiến Trình Trục buồn ngủ hơn, hai mắt mở rồi lại nhắm, cố gắng để mình

lên tinh thần, nhưng một lúc sau, sự tập trung đã bị thu hút bởi động tĩnh của

phòng bên cạnh.

Trình Trục lắng nghe một lúc rồi thấp giọng nói: “Người đàn ông này không

được rồi.”

“Sao em biết?”

“Mới được bao lâu chứ.”

Tôn Minh Trì cười cười.

“Anh cười cái gì?”

“Không phải là em đang khen anh sao?”

Trình Trục không nói nên lời, nhớ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi: “Đồ em tặng

anh thật sự không có tác dụng gì à?”

“Anh tặng cho người khác từ lâu rồi.” Tôn Minh Trì vẫn chưa nghĩ ra, sao Trình

Trục có thể nghĩ đến việc gửi thứ đó cho anh. Anh cứ nhìn thứ kia là thấy ghét,

mà để ở nhà thì giống y như một quả bom, ném cũng không được, dùng cũng

không xong. Cuối cùng anh chỉ có thể tặng cho một nhân viên tạp vụ độc thân ở

bến tàu, thỉnh thoảng đối phương sẽ nói cho anh chút cảm nhận khi dùng nó, mà

anh nghe xong là thấy đau đầu.”

“Vậy em không ở đây, anh giải quyết kiểu gì?”

Tôn Minh Trì nhìn cô chằm chằm: “Tay.”

“Thành thật như vậy sao?” Trình Trục hừ nói, đột nhiên nở nụ cười bí ẩn: “Vậy

anh có muốn thử dùng cái này không?”

Cô chỉ vào một bộ phận nào đó trên khuôn mặt mình, Tôn Minh Trì sững sờ, lập

tức véo mặt cô, đôi mắt sâu thẳm, Trình Trục thấy yết hầu của anh lăn xuống thì

mừng thầm trong lòng, sau đó mặt cô được thả ra.

Tôn Minh Trì cau mày nói: “Em học mấy thứ hoa hòe hoa sói này ở đâu vậy

hả?”

Không ngờ Tôn Minh Trì lại có thể chống lại cám dỗ như vậy, Trình Trục nói

với giọng điệu tự nhiên: “Trong phim có hết mà.”

“Em còn xem cả phim?”

“Xem chứ.”

Học đại học ít môn, mọi người ở ký túc xá thường cùng nhau tìm chút chuyện

vui để làm, mấy người vừa xem vừa tán gẫu, thật sự rất thú vị.

“Có hay không?”

“Chẳng có gì hay hết, đàn ông đầy mỡ, phụ nữ cũng đẹp đấy.”

Tổng kết còn rất sâu sắc.

“Cẩn thận mắt lên lẹo.”

“Anh không xem à?” Trình Trục cười nhạo.

“Trước đây anh xem rất nhiều, nhưng bây giờ không xem nổi nữa.” Tôn Minh

Trì là một người đàn ông trưởng thành, luôn có lúc tuổi trẻ khí thịnh. Chắc là

vào khoảng lúc học đại học, vốn đã chịu áp lực lớn, mà trong nhà anh lại xảy ra

chuyện không may, cho dù anh có thờ ơ với thế giới bên ngoài như thế nào thì

cũng không thể tự lừa dối mình. Mà chỗ lửa giận trong lòng không có nơi nào

để trút, khó tránh khỏi việc không biết kiểm soát bản thân, nhưng khi lớn hơn,

anh lại cảm thấy nhàm chán nên đã dừng lại.

Trình Trục nói thầm, trông anh cũng không có vẻ gì nhàm chán, nhưng miệng

lại vặn hỏi: “Bây giờ lòng có dư mà sức không đủ?”

“Anh có sức hay không em còn không biết sao?” Tôn Minh Trì cũng không

giận, miệng lưỡi Trình Trục nhanh như vậy, anh có cách lấy lại ở trên giường.

Sắc mặt Trình Trục không đổi: “Vậy làm thêm một lần nữa.”

“Anh sợ em không chịu nổi thôi.”Tôn Minh Trì cười nói.

Trình Trục nhẹ giọng cười lạnh, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vuốt ve lưng

Tôn Minh Trì, ngón trỏ trượt từ sau gáy xuống thắt lưng. Tôn Minh Trì không

khỏi duỗi thẳng thắt lưng, chỗ lõm sâu ở sống lưng giống như khe núi, chia cắt

hai ngọn núi.

“Năm nay em chưa vẽ anh.” Cô táo bạo đến mức tiếp tục đi xuống.

Tôn Minh Trì dùng sức nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi: “Trình Trục, không phải

em chỉ thích cơ thể của anh thôi đấy chứ?”

Trình Trục suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nói như vậy cũng không sai.”

Hành vi bốc đồng của cô lúc đó không phải là không có lý do. Cơ thể của Tôn

Minh Trì quá đẹp, anh là người mẫu tốt nhất mà Trình Trục từng gặp trong

những năm qua. Mỗi thớ cơ trên người đều hoàn hảo, không phải là cơ bắp chất

đống trong phòng tập thể dục, chúng rất tự nhiên lại vô cùng hoang dã, không

người phụ nữ nào nhìn thấy mà không đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.

“Nếu anh đi dạo một vòng trong lớp chuyên ngành của bọn em, có lẽ quần áo sẽ

bị cởi sạch.” Cô nói: “Em nghe nói, trước kia có một anh đẹp trai tràn ngập

hormone đến trường bọn em tìm người, nhưng suýt chút nữa đã bị chuyên

ngành thiết kế kéo đi làm người mẫu. Cuối cùng người đó bỏ đi luôn, người

cũng không thèm tìm.”

Tôn Minh Trì nhìn cô: “Em không đi xem sao?”

“Hôm đó em không có tiết, cho nên ở ký túc xá ngủ đến khi trời tối sầm, làm gì

có thời gian.”

“Ồ.”

Trình Trục vuốt ve lung tung trên cơ bụng của anh, càng sờ trong lòng càng

ngứa ngáy: “Anh tập kiểu gì vậy, em có thể tập thành như này không?”

“Không thích hợp lắm.”

“Có gì mà không thích hợp, em tập thành như vậy anh không thích sao?”

Tôn Minh Trì im lặng.

Trình Trục liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt của anh thì vui mừng, nhào vào vòng

tay Tôn Minh Trì ôm eo anh, không thể tượng tượng nổi nói: “Không phải đâu,

em chỉ nói đùa thôi, đừng nói là anh tin thật.”

Cô rung đùi đắc ý, mái tóc ngắn rũ trên má như một tấm rèm đính cườm, nụ

cười mất nhân tính lan đến lông mày. Lúc này, Trình Trục mới hơi giống một cô

gái khoảng hai mươi không hề có phiền muộn, không gai góc.

Nói cô để tóc ngắn đẹp là thật.

Tôn Minh Trì cũng cười.

Tiếng tin nhắn vang lên trong phòng, Trình Trục nghe tiếng nhìn lại, đoán là

điện thoại của cô vang lên, nhưng điện thoại lại nằm trong túi quần, quần bị

ném xuống gầm giường, cô không chút kiêng nể gì nằm trên đùi Tôn Minh Trì,

duỗi tay ra lấy.

Xúc cảm mềm mại trên đùi rất rõ ràng, Tôn Minh Trì liếc nhìn cô, không biết cô

cao bao nhiêu, mà chân lại rất dài, rõ ràng trên người không có nhiều thịt,

nhưng chỗ nên có thì rất nhiều. Anh vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của cô,

ngón tay vô thức vuốt ve làn da mịn màng.

Trình Trục mở điện thoại di động lên, sau khi thấy là Trình Vệ Quốc, cô tắt điện

thoại đi, nằm lại trên giường, chui vào chăn bông.

Tôn Minh Trì lẳng lặng nhìn cô: “Ngày mai em định làm gì?”

“Sắp xếp hành lý.”

“Chuẩn bị đi rồi sao?”

“Ừm.”

Giọng nói của Trình Trục hơi thấp, Tôn Minh Trì nghe thấy. Anh gạt tóc trên

mặt Trình Trục sang một bên, tiếp đó lại đè lên, đầu tiên là mắt, tiếp đến là chóp

mũi, sau đó là dấu hôn, cuối cùng nhẹ nhàng chạm môi, anh hôn rất nhẹ, vừa

chạm đã tách ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Trục nghe Tôn Minh Trì nói: “Không sao cả, đi đâu

cũng không quan trọng.”

Cô nhắm mắt lại:… “Ừm.”

Mấy lần tiếp theo, động tác của Tôn Minh Trì nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Trình Trục có cảm giác giống như đu đưa trên thuyền cả đêm, cả người và tim

đều mềm nhũn. Cô thầm nói đêm xuân ngắn ngủi, xem ra các vị quân vương

trước kia không lên triều sớm cũng có lý do.

Ngày hôm sau thức dậy, ánh sáng ban mai mờ nhạt.

Khi Trình Trục tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân rã rời, tức giận đến mức đá Tôn

Minh Trì mấy lần.

Cuối cùng, hai người họ quấn quýt thân mật trong phòng một lúc rồi mới trả

phòng.

Sau khi ăn sáng xong, Tôn Minh Trì đưa Trình Trục trở lại bệnh viện rồi rời đi.

Thấy Trình Trục cuối cùng cũng xuất hiện, bà nội Trình nước mắt lưng tròng,

nhìn chằm chằm mặt Trình Trục. Trình Trục biết bà đang lo lắng điều gì, vì vậy

cô lập tức giải thích là không có vấn đề gì lớn, chỉ bị xước một chút. Lúc này,

bà nội Trình mới yên tâm, nhưng dường như tâm trạng vẫn không vui lắm.

Buổi chiều, Trình Trục về thôn Đường.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đi, Trình Vệ Quốc lại một lần nữa thúc giục ông nội

Trình nhanh chóng thu dọn hành lý, nếu không sẽ muộn. Trình Trục thấy rõ

ràng, ông nội Trình đang cố tình trì hoãn thời gian, cô đứng ở cửa phòng, nhấn

mạnh nói: “Ông nội, hôm nay ông phải thu dọn đồ đạc, ngày mai kiểm tra một

lần, ngày mốt phải đi rồi.”

Ông nội Trình cũng không tình nguyện, tức giận ngồi vào đống đồ đạc ngổn

ngang: “Tiểu Trục, cháu nói thật với ông nội đi, cháu có muốn đến cái chỗ tư

bản kia không? Bạn bè của cháu đều ở đây, nghĩ lại con bé Hiểu Đình kia, năm

nào cũng ngóng trông cháu về một lần, con bằng lòng sao?”

Thật ra Trình Trục bằng lòng

Nhờ Tôn Minh Trì mà cô đã bình tĩnh lại và suy nghĩ về vấn đề chuyển đi.

Trên thực tế, việc cô có chuyển đến Bắc Kinh hay không cũng không có gì khác

biệt, dù sao cô cũng không muốn ở lại bên cạnh Trình Vệ Quốc. Đợi sau khi tốt

nghiệp tìm được việc rồi cô sẽ hoàn toàn dọn ra ngoài. Nhưng ông bà của cô thì

khác, họ lớn tuổi hơn, lại phải bén rễ ở Bắc Kinh, khoảng cách một nam một

bắc thật sự không có cách nào liên lạc được với những người bạn già ở thôn

Đường.”

Thấy Trình Trục không lên tiếng, ông nội Trình cho rằng mình đã lay động

được Trình Trục, sắc mặt thả lỏng, vui vẻ nói: “Chúng ta nói với ba con không

chuyển đi nữa được không?”

Ông đứng dậy đi ra ngoài, thậm chí không nhìn thấy chiếc tủ nhỏ ở trước mặt.

Trình Trục muốn nhắc nhở ông, nhưng đã quá muộn, cô nhìn thấy ông nội Trình

sững sờ đâm vào đó.

Chỉ nghe một tiếng “bụp”.

Những mảnh vụn lộn xộn trong ngăn tủ bay ra ngoài theo chiếc tủ bị lật úp,

khiến bụi mù bay đầy trời.

Tủ bị lật, ông nội Trình cũng ngã xuống đất.

Trình Trục giật mình, vội vàng đi tới đỡ ông nội dậy, nhưng lại phát hiện đối

phương đang sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ.

Cô nhìn qua và thấy rằng đó là một miếng vỏ gối dệt kim

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.