Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 12: Thế nào là yêu (3)



Lúc Bạch Khả thức dậy, cảm thấy trước ngực đặc biệt ấm áp, cúi đầu nhìn liền thấy mái tóc đen mềm mại của Đường Nhất Đường, trán anh kề sát ngực cô. Cô hoa mắt, đã lâu rồi cô mới thấy hạnh phúc đến thế.

Không biết từ khi nào, cô được ôm từ sô pha đến giường. Rèm màu đen kéo kín, không phận biệt được là ngày hay đêm.

Cái đầu vùi trước ngực cô cọ cọ, đôi tay vuốt ve lưng cô.

“Anh tỉnh rồi?” Cô hỏi.

“Ừ…… Còn kém chút.” Anh lẩm bẩm, Bàn tay đặt ở trên lưng cô vẫn đang thăm dò. Đồng thời, anh ngẩng đầu, trao đổi hô hấp với cô.

“Em thích tôi không?” Anh hỏi.

“Em không thương anh.” Cô nói.

Anh cười nhẹ: “Tôi cũng không yêu em.”

Lúc thăm dò cơ thể ấm áp của cô, anh phát ra một tiếng thở nhẹ thỏa mãn. Nghĩ không ra là vì sao, tuy rằng đây là một cơ thể mới mẽ, anh cũng mới có được cô không lâu, lại như đã sớm thuộc về anh vậy.

Căn phòng mờ tối, chỉ còn lại tiếng cọ sát dinh dính và tiếng thở dốc.

Đến khi được đặt vào trong dòng nước ấm dễ chịu, cô mới có thể ngừng rên rỉ. Dù sao cơ thể của cô cũng còn quá non yếu, không thể làm tình quá lâu. Anh tăng nhiệt độ lò sưởi, cùng cô ngồi vào trong nước.

Cô vươn tay đến bức rèm, giật nó ra, ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua lớp kính bị kết một tầng hơi nước chiếu vào trong.

“Như thế này đi, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo nhé.” Anh nói.

Cô gật đầu: “Từ sau khi cha nuôi chết, cũng lâu rồi không có ai theo em đi dạo.”

Từ sau khi cha nuôi chết, một mình cô, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là kiếm cơm ăn, rồi cầm thức ăn thừa đến cho bồ câu ở công viên này. Khi đó cô thấy rất lạ, sao nước Mỹ lại có nhiều chim bồ câu đến thế, chúng nó tự do bay đến bay đi trên quốc gia rộng lớn này, sẽ không ai đột nhiên lao tới chỉ vào bọn chúng nói: Mời giao ra giấy chứng nhận của bạn!

Lần thứ hai đến công viên là ban ngày, nơi đây đã không còn im ắng như ban đêm, cô có chút hồi hộp giữ chặt tay anh.

Anh nhỏ giọng nói: “Thả lỏng đi, cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ kiểm tra em. Nếu em vẫn chột dạ như vậy, nói không chừng.”

Nhưng mà thói quen được hình thành nhiều năm rồi làm sao có thể dễ dàng từ bỏ. Anh nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi dẫn em đi mua vài bộ quần áo.”

Không đợi cô đồng ý, anh đã kéo cô đến một cửa hàng quần áo ven đường. Muốn một người trở nên tự tin hơn, đầu tiên phải thay đổi vẻ ngoài.

Đứng trước cửa hàng, cô kề cà không chịu vào. Cô nói: “Quần áo đến trạm xã khu cứu tế lấy là được, không nên lãng phí tiền bạc.”

Anh chỉ chỉ cái áo khoác màu xám rộng thùng thình trên người cô nói: “Cái này có thể gọi là quần áo sao, chẳng khác nào cái bao vải. Quần áo không phải dùng để mặc, mà để phô ra đường cong cơ thể đẹp đẽ của loài người.”

Cô nghe không hiểu cái lý luận kỳ lạ của anh, lúc cô rời khỏi Trung Quốc, quần áo xinh đẹp nhất cũng chỉ là cái áo sơ mi màu trắng với một cái váy đỏ. Khi đó, áo khoác vải thô màu xanh tro mới là trào lưu, đủ quần áo mặc là tốt lắm rồi.

“Cái này, cái này, cái này……” Anh không ngừng lấy ra những bộ mà anh cho là thích hợp với cô để cô thử. Lúc cô thử xong đi ra lại không thấy hợp, khung xương của cô rất tinh tế, là vóc dáng nhỏ dài điển hình của người Châu Á, rất nhiều quần áo mặc trên người cô đều quá lớn.

Anh cau mày nói: “Em ăn cái gì để lớn vậy. Chẳng lẽ phải dẫn em vào cửa hàng quần áo dành cho trẻ em sao?”

Cô kéo cổ áo bị rớt xuống bả vai lên, dễ dàng nhìn thấy những dấu hôn màu hồng rải khắp xương quai xanh của cô, nhân viên cửa hàng mỉm cười nhìn chăm chú khiến cô khó xử không ngóc đầu dậy nổi.

Một cô gái tóc hồng cũng đang mua quần áo cười với Đường Nhất Đường nói: “Em gái của anh rất đẹp.”

“Cô ấy là bạn gái tôi.” Anh sửa lại nói.

“Bạn gái trẻ như vậy sao?” Cô gái hỏi.

Anh liếc Bạch Khả một cái nói: “Cô ấy đã mười tám tuổi.”

Cô gái kinh ngạc đánh giá Bạch Khả một lần nói: “Người Châu Á quả thực rất thần bí, vĩnh viễn không nhìn ra tuổi.”

Bạch Khả đổi lại quần áo của mình, áy náy đứng bên cạnh Đường Nhất Đường. Đường Nhất Đường nói tiếng xin lỗi với nhân viên cửa hàng, kéo tay cô đi ra ngoài. Đứng ngoài cửa hàng do dự một hồi, vẫn dẫn cô đến cửa hàng thời trang trẻ em.

Anh mua cho cô bộ quần áo cỡ lớn nhất, không ngờ lại vừa thật. Chẳng qua đa số đều là màu đen, áo len thấp cổ, thắt lưng bằng vải nhung, váy ren. Áo khoác có buộc dây thắt lưng vải da, hình như anh rất thích đồ da, chọn giày cho cô cũng bằng da nốt.

Cuối cùng, còn mua một bộ nội y hợp rơ. Áo ngực và quần lót nửa xuyên thấu đều là lần đầu tiên cô nhìn thấy, còn có quần tất lưới và một cái bờm tai mèo quái gở. Tuy rằng cô thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn thích, đây là lần đầu tiên anh tặng đồ cho cô.

Lúc đang ôm một đống thứ linh tinh ra ngoài cửa, thì có một đội biểu tình đi ngang trước mặt, anh kéo cô đến mái che nắng bên đường để tránh những người đó.

“Sao vậy?” Cô chỉ lo nhìn quần áo mới không để ý chuyện gì đang xảy ra.

“Bọn họ là nhóm người phân biệt chủng tộc.” Anh nói.

Cô liếc mắt nhìn nhóm dân đang phẫn nộ giơ cao khẩu hiệu, trên một tấm bảng có viết “Đuổi đám quỷ da đen đi!”, một cái khác viết “Chúng ta muốn nước Mỹ sạch sẽ!” Miệng lớn tiếng hô khẩu hiệu: “Người da trắng là nhất!” Có rất nhiều cảnh sát tuần tra ở bốn phía.

Bọn họ đứng ở dưới mái che đợi đám người đi qua, mới băng qua ngã tư đường.

“Vì người Mỹ lại ghét người ngoại quốc như vậy.” Cô hỏi.

“Đây là lịch sử tạo thành,” Anh nói, “Người da trắng có cảm giác về sự ưu việt bất chấp lý lẽ. Bất kể là khi nào nếu gặp những người này đều phải trốn đi.”

Cẩn thận tránh những chỗ đông người, lúc bọn họ đi đến tầng dưới của nhà trọ đột nhiên một nam một nữ lao ra từ trong góc nào đó, vì hoảng hốt lo sợ mà đụng trúng người bọn họ. Bạch Khả được Đường Nhất Đường giữ lại kịp thời mới không bị ngã sấp xuống, mà người đàn ông kia lại đau đớn ngồi dưới đất rên rỉ. Người đàn bà khẩn trương nâng hắn dậy, đợi khi thấy rõ người mình đụng phải là người Châu Á, thì giữ chặt tay Bạch Khả nói: “Cầu xin hai người, chồng tôi bị thương, xin hai người giúp tôi.” Người đàn bà nói tiếng Trung.

Bạch Khả lập tức cùng người đàn bà đó giúp người đàn ông kia, nói với bọn họ: “Lên đây đi.”

Đường Nhất Đường chắn trước mặt bọn họ nói: “Thật xin lỗi, mời nói ra thân phận của hai người, bằng không tôi không thể liều lĩnh cho hai người vào nhà của tôi.”

“Chúng tôi là người Trung Quốc.” Người đàn bà nói, nước mắt chảy ra.

“Có thẻ xanh hoặc giấy chứng nhận tạm trú không?” Anh hỏi.

“Chúng tôi…… Chồng tôi bị những người da trắng kia đánh bị thương, chúng tôi không thể đến bệnh viện, cầu xin anh ……“ Người đàn bà khóc không thành tiếng.

Bạch Khả nhìn máu không ngừng thấm qua đùi người đàn ông kia, nên dùng ánh mắt khẩn cầu Đường Nhất Đường. Anh nhìn cô bất đắc dĩ, đành phải để người phụ nữ đỡ người đàn ông vào phòng khách trước. Nếu đổi lại là trước kia, anh giúp bọn họ một lần cũng chẳng sao cả, nhưng hiện tại thì khác, anh còn có một Bạch Khả cần phải che chở, nhất định phải chú ý hơn.

Đùi người đàn ông hình như bị đồ sắc đâm bị thương, chảy rất nhiều máu, tinh thần đã không còn tỉnh táo. Đường Nhất Đường lấy đá trong tủ lạnh đắp lên xung quanh vết thương, lại lấy một ít thuốc bôi lên bề mặt.

Bạch Khả bưng nước đường tới, người đàn bà nhận lấy muốn cho người đàn ông uống, nhưng làm cách nào người đàn ông cũng không mở miệng ra. Người đàn bà ấy khóc, uống một ngụm nước đường, rót vào miệng người đàn ông. Bạch Khả nhìn mà cảm động. Đường Nhất Đường băng bó qua loa miệng vết thương xong thì kéo Bạch Khả đến nói: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn bất kỳ kẻ nào ngoài tôi ra.”

“Sao?” Bạch Khả không nghe hiểu. Đường Nhất Đường đang muốn lặp lại lần nữa, thì người đàn bà đột nhiên hô lớn: “Diệu Đông, anh tỉnh rồi!”

Bọn họ theo tiếng nhìn lại, người đàn ông quả nhiên đã mở to mắt, yếu ớt nâng tay lên, ôm người đàn bà, áp lên mặt.

“Em…… Không sao chứ.” Người đàn ông khó khăn nói.

“Không sao không sao, anh tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Người đàn bà vội vàng nói.

Đường Nhất Đường nhìn bọn họ lo lắng trong chốc lát, rồi từ trong túi lấy ra năm trăm đôla đưa cho người đàn bà kia nói: “Nếu không có việc gì, nhận tiền này rồi dẫn anh ta đi đi.”

Người đàn bà do dự, người đàn ông chậm rãi lắc đầu: “Cám ơn hai người đã cứu tôi, nhưng tiền này tôi không thể cầm. Cám ơn hai ngươi.” Hắn giật giật cánh tay người phụ nữ nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đừng gây thêm phiền phức cho người ta.”

“Nhưng mà……” Người đàn bà muốn nói gì lại thôi.

Bạch Khả cúi người xuống hỏi: “Hai người không có chỗ để đi sao?”

Người đàn bà nói: “Có thì có, chúng tôi ở căn gác phía sau kho hàng, nhưng mà chúng tôi đã dùng hết tiền, hiện tại anh ấy lại bị như vậy, nếu……”

“Đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh đi.” Người đàn ông ngắt lời.

Bạch Khả đứng thẳng dậy, níu tay áo Đường Nhất Đường nói: “Để bọn họ ở lại một đêm đi.”

Bạch Khả và người phụ nữ kia cùng cầu xin, anh miễn cưỡng đáp ứng. Anh cũng không muốn Bạch Khả nghĩ anh là người ích kỷ lạnh lùng.

Sau khi dùng bánh mỳ kẹp chân giò hun khói làm bữa tối, anh liền chuẩn bị đến câu lạc bộ làm, trước khi đi thì dặn Bạch Khả nhất định phải chú ý.

Chờ anh đi rồi, người phụ nữ mới thở nhẹ một hơi. Ở cùng một phòng với người đàn ông lịch sự và đẹp trai, thần kinh của cô luôn không thể thả lỏng. Nhưng mà, bạn gái của anh ta rất hòa nhã, nhìn qua cũng còn trẻ, chắc là rất đơn thuần, ai biết được.

“Chị là người vùng nào của Trung Quốc?” Bạch Khả hỏi, bưng hai cốc sữa đưa qua cho cô ta.

Người đàn bà nói tiếng cám ơn, đút cho người đàn ông uống một ngụm trước, nói: “Chúng tôi là người Tô Châu, đã ở Mỹ năm năm.”

“Người Tô Châu? Em là người Vô Tích, tính ra cũng là nửa đồng hương. Hai người cũng vượt biên đến sao?” Cô cười hỏi.

Người đàn bà hơi sửng sốt nói: “Cũng? Em cũng không có thẻ xanh?”

Bạch Khả gật đầu.

Người đàn ông vẫn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu thư, về sau không nên dễ dàng nói những câu như vậy với người khác, lòng người khó dò.”

Bạch Khả che miệng lại, thấy có lỗi cúi đầu. Người đàn ông nâng một tay lên nói: “Cô không cần giải thích, tôi không trách cô, chỉ là nhìn cô còn nhỏ tuổi, lại không hề hỏi tình hình đã cứu chúng tôi……” Người đàn ông dừng lại thở hổn hển, tiếp tục nói: “Vợ chồng chúng tôi đương nhiên không có ý xấu với cô, nhưng với người khác thì chưa chắc . Loại người không danh không phân ở nước ngoài kiếm sống như chúng ta, tự nhiên đều biết không dễ như nói.”

“Tôi hiểu, cám ơn anh đã nhắc nhở.” Bạch Khả nói.

“Không, không……” Người đàn ông có chút kích động hơi nâng đầu lên nói, “Nên là chúng tôi cám ơn cô mới đúng. A, còn chưa biết tên tiểu thư là gì.”

“Tôi là Bạch Khả.”

“Bạch tiểu thư, tôi là Trương Diệu Đông, đây bà xã tôi, Ngụy Minh Minh.”

“Trương tiên sinh, Trương phu nhân chào.”

Bạch Khả vươn tay, Ngụy Minh Minh hơi xấu hổ nắm lấy, hai người nhìn nhau cười.

Bọn họ lại tán gẫu một lúc nữa, thì ra cha của Trương Diệu Đông bị phe bảo thủ đánh chết ở tù trong cuộc cải cách văn hóa, bọn họ được phóng thích, sau khi về thành phố thì không kiếm được việc làm, lăn lộn vài năm, vì ngu ngốc nên bị mấy người đầu rắn du thuyết*, đã nghĩ vượt biên đến nước Mĩ. Sau khi đến Mỹ bọn họ không một xu dính túi, lúc đầu cũng giống Bạch Khả tìm nguồn cứu tế mà sống. Sau hai người nghĩ biện pháp kiếm tiền bằng cách làm công việc rửa bát ở các nhà hàng trong phố Trung Quốc, nghĩ mình sẽ được ăn cơm quán, ai ngờ gặp phải bảo kê ở đó. Tính Trương Diệu Đông cứng rắn không chịu nộp phí bảo kê, kết quả không kiếm được tiền còn bị đuổi khỏi phố Trung Quốc. Bọn họ đành phải lưu lạc khắp nơi. Lúc Bạch Khả gặp được bọn họ, bọn họ vừa mới tránh thoát sự tấn công của một đám người da trắng.

(*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)

Sau khi kể xong, Ngụy Minh Minh nói: “Chị xem như cũng hiểu ra, mặc kệ là người Trung Quốc hay người Mỹ, chỉ cần là người, chỉ cần vì lợi ích, con người đều giống nhau.”

Bạch Khả hỏi: “Hai người không muốn về lại Trung Quốc sao? Hiện tại đã xóa bỏ cải cách.”

“Chị không cam lòng,” Ngụy Minh Minh nói, “Khó khăn lắm bọn chị mới đến được đây, sao có thể cứ như vậy mà trở về chứ. Ở đây ít nhất còn có cơ hội đại xá.”

“Nhưng hai người cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay.”

“Aizzz, trước cứ vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Vậy Bạch tiểu thư, em có tính toán gì chưa?”

“Em đi theo Nhất Đường, chính là người đã cứu hai người, anh ấy tên là Đường Nhất Đường. Chỉ cần anh ấy ở đây em sẽ không đi.”

“Anh ta cũng nhập cư trái phép đến?”

“Không, anh ấy là công dân Mỹ.”

“Phải không? Vậy em không cần lo lắng nữa, khi em kết hôn với anh ta em cũng có thể trở thành công dân Mỹ.” Ngữ khí của Ngụy Minh Minh rõ ràng là hâm mộ.

“Chỉ cần em có thể ở cùng một chỗ với anh ấy, thế là tốt rồi.”

Bạch Khả đưa sữa trên bàn cho Ngụy Minh Minh, mỉm cười nhìn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.