Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 17: Cháy nắng (2)



“Kết quả kiểm tra SCL90*, cảm xúc của vợ anh đang thiên về lo âu. Trước mắt cô ấy đang bị đả kích, chờ cô ấy ổn định lại cảm xúc sẽ đo lại lần nữa. Nên tình hình sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”

(*SCL90: Một phương pháp đo lường hội chứng sang chấn tâm lý ở phụ nữ và nam giới.)

“Có cần uống thuốc không?”

“Tôi nghĩ cô ấy không cần thuốc điều trị. Nhưng mà…… Có một vấn đề.”

Bác sĩ dừng lại, đưa kết quả đánh giá trong tay qua cho anh.

Đường Nhất Đường bỏ qua câu thuyết minh ở bìa ngoài, trực tiếp lật đến tờ dữ liệu.

“Đây là……” Anh đặt nắm tay ở bên môi, vẻ mặt ngưng trọng. Không biết nên dùng từ gì mới có thể hình dung số liệu trên tờ giấy trắng mực đen này.

Bác sĩ lấy ra tờ kết quả trắc nghiệm trí thông minh nói: “Căn cứ vào quy định các bài trắc nghiệm IQ của Wechsler. Người bình thường có chỉ số thông minh ở giữa 85 đến 115, kết quả kiểm tra của vợ anh vừa đúng 85. Đương nhiên, kết quả này cũng có khả năng sai lệch. Tôi muốn nói là, trái ngược với người cùng lứa tuổi, năng lực lý giải và sức phán đoán của cô ấy có đôi chỗ thiếu hụt. Dựa vào phân chia cấp bậc trình độ trí tuệ, vợ anh thuộc loại có IQ thấp.”

“Có khả nằng bài trắc nghiệm Wechsler này chỉ thích hợp với người Châu Âu hay không, hoặc là trình độ trung bình của người Châu Á là 85?” Đường Nhất Đường vừa nói xong, liền ý thức được sự hoang đường của câu hỏi, cười tự giễu.

“Đường tiên sinh, chẳng lẽ anh là người phân biệt chủng tộc sao?” Bác sĩ trầm giọng nói, “Trước mắt trắc nghiệm Wechsler là bài trắc nghiệm IQ được sử dụng rộng rãi nhất, điều đó chứng minh nó có độ tin cậy cao.”

“Được rồi được rồi.” Đường Nhất Đường phiền não vo tròn tờ giấy trong tay ném lên bàn.

“Đường tiên sinh, anh đừng nên phiền não như thế. Việc có chỉ số IQ thấp không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống hằng ngày. Về điều chúng ta đang trao đổi, chỉ cần không thảo luận với cô ấy về xu hướng tài chính Wall Street, hoặc ưu khuyết điểm của hình thức xã hội. Tôi nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì. Trí tuệ của cô ấy hoàn toàn bình thường.”

“Có biện pháp khắc phục nào không?”

“Chúng tôi đã kiểm tra não bộ của cô ấy, cũng hỏi qua bệnh sử của dòng họ. Tôi nghĩ khả năng di truyền là lớn nhất. Hơn nữa nguồn dinh dưỡng cung cấp cho sự phát triển không đủ, cùng với áp lực tâm lý. Những nhân tố này kết hợp lại dẫn đến kết quả hiện tại. Việc đào tạo sau này quả thật có thể làm tăng chỉ số IQ của cô ấy, nhưng đã lỡ cơ hội tốt nhất rồi. Nếu hiện tại có biện pháp khắc phục, hiệu quả cũng rất nhỏ.”

Sau khi nghe bác sĩ trình bày một cách khách quan xong. Thật lâu sau, Đường Nhất Đường cũng không thể nói một câu nào.

Cho tới bây giờ, anh chỉ nghĩ đầu óc cô rất đơn giản. Bản tính lương thiện khiến cô chẳng những dễ bị lừa còn không hề mang theo thù hận, có thể bao dung rất nhiều khuyết điểm của anh, anh thích cô như vậy. Nhưng hiện tại lại có người nói cho anh biết, cô thu hút anh, cuối cùng làm cho anh say đắm cũng chỉ bởi cô ngốc hơn người khác, IQ của cô thấp.

Thật buồn cười!

Trên mặt Đường Nhất Đường lại cười không nổi, anh nhìn chằm chằm vào bên phải tờ tài liệu, nơi có con số “85” được tô đậm. Nghĩ đến bộ dạng quật cường lúc mới gặp cô, nghĩ đến khi cô nói phải về Trung Quốc anh đã đau lòng đến thế nào. Còn có, bọn họ vừa mới mất đi một đứa con.

“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng,” Anh dùng ngữ khí không quá tự nhiên, bình tĩnh nói, “Người có IQ là 85, bọn họ…… Hiểu được tình yêu là gì không?”

Cô hiểu sao? Cô nói thích anh, cô biết thích nghĩa là gì không? Cô nói phải cùng anh lên giường cả đời, cô có hiểu được cái gì là cả đời không? Lúc trước anh lại có thể nghĩ rằng, cô nói “phải lên giường cả đời” là câu nói ngốc nghếch chỉ để làm anh vui!

“Tôi dám chắc với anh, cô ấy hiểu được.” Ngữ khí của bác sĩ là khẳng định.

Đường Nhất Đường hiển nhiên không quá tin tưởng, ném về phía ông ta ánh mắt dò xét.

Bác sĩ gõ thật mạnh bút lên bàn, dựa vào lưng ghế nói: “Theo nguyên tắc tôi không thể tiết lộ kết quả kiểm tra của người bệnh. Nhưng đây là tình huống đặc biệt, tôi nghĩ anh nên giữ bí mật chuyện này với vợ anh.” Ông lấy một tập tài liệu thật dày từ ngăn kéo bàn, mở đến trang muốn cho anh xem, đặt ở trước mặt anh.

Phần trên cùng của tờ giấy viết “Bảng trắc nghiệm IQ của Wechsler dành cho người trưởng thành – Thuật ngữ”. Phía dưới là một đống từ tiếng Anh và kiểu chữ tiếng Anh non nớt của Bạch Khả.

Thừa lúc anh nhìn đến, bác sĩ giải thích: “Định nghĩa của một số từ để các đối tượng làm trong thời gian quy định, như một tài liệu tham khảo để đánh giá chỉ số IQ của họ. Phần trắc nghiệm này chủ yếu để đo năng lực lý giải ngôn ngữ của con người, và khái quát khả năng trừu tượng có liên quan. Đồng thời có thể biết được đến một mức độ nào đó về kiến thức và nền tảng văn hóa của cô ấy.”

Đường Nhất Đường không rõ vì sao bác sĩ lại muốn cho anh xem tập tài liệu này. Mặt trên chỉ là những từ giải thích đơn giản, căn bản không cần phải suy nghĩ của Bạch Khả, buồn cười là trong ba mươi lăm từ, cô lại đáp sai đến mười mấy từ. Nhưng sau khi nhìn kỹ những từ giải thích đơn giản của cô, nụ cười trào phúng cứng lại trên mặt anh.

“Lover: Tang*.”

“Life: Tang.”

“Happiness: Tang.”

“Satisfaction: To be with Tang forever.”

(*Tang: Tên tiếng Anh của Đường Nhất Đường là Tang)

Bác sĩ nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, giải thích thêm: “Đây là một phóng chiếu bản chất của các bài kiểm tra, phản ứng trực tiếp nhất của các đối tượng, thậm chí là nhận thức trong vô thức.”

Anh nhìn những chữ “Tang” lặp lại liên tục khắp trang giấy, Phía dưới chữ “T” Bạch Khả đều viết thêm một câu ngắn, ngây thơ nhưng đáng yêu.

“Cô ấy thật sự rất ngốc.” Anh cười với bác sĩ. Bỗng nhiên cảm thấy, bộ dạng của bác sĩ thật ra rất hòa nhã.

“Ha ha, tôi rất muốn cho cô ấy nhiều điểm, nhưng như vậy không khoa học.”

Đồng hồ báo thức trên bàn vang lên, đã hết giờ tư vấn. Đường Nhất Đường đứng dậy bắt tay chào tạm biệt bác sĩ. Lúc thu tay lại phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Bạch Khả ngồi đợi ở hành lang bên ngoài phòng tư vấn, đầu gần như đã cúi đến ngực, càng không ngừng đan các ngón tay. Anh đi đến bên cạnh cô, không biết cô đang nghĩ cái gì, hết sức chuyên chú nên không chú ý đến anh.

Anh cong ngón tay muốn gõ đầu cô, tay đưa đến giữa không trung thì dừng lại. Cô mới ra viện, nếu làm như vậy sợ là không tốt. Cổ tay khẽ xoay lại đổi thành vuốt nhẹ tóc cô, nói: “Xong rồi, về thôi.”

Bạch Khả không nhìn anh, tóc từ đầu vai buông xuống. Cô ôm lấy thắt lưng anh, không nói gì chờ anh mở miệng.

“Bạch Khả.” Anh rất ít khi gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.

“Ừ.” Đầu chôn ở trước ngực anh, dùng sức mà cọ cọ.

“Tôi thất nghiệp rồi.” Anh nhìn đỉnh đầu cô nói.

Bạch Khả rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh khó hiểu, mặt hơi ươn ướt.

“Em không được vứt bỏ tôi vào lúc này, không được chê nghèo thích giàu, không được qua cầu rút ván, không được bội tình bạc nghĩa, không được……”

Đường Nhất Đường nhất thời không nhớ thêm được thành ngữ, chép miệng chậc lưỡi, lau nước mắt trên mặt Bạch Khả. “Theo tôi về nhà đi cô bé ngốc.” Anh nói.

“Anh không ngại sao, anh không chê đầu óc em có vấn đề hả?” Bạch Khả nức nở hỏi.

“Đúng vậy, đầu óc em thật sự có vấn đề, ngốc muốn chết. Người ngốc thế này lại có thể sống đến bây giờ, còn gặp một người rất dễ nhìn như tôi. Em nói xem em không phải là người ngốc có cái phúc của người ngốc sao. Được rồi được rồi, về nhà trước đã, tôi mệt sắp chết rồi.”

Đường Nhất Đường nắm tay cô, bước ra khỏi phòng khám.

“Anh thật sự không ngại sao? Anh không giận em sao? Anh nói cho em biết đi!”

Ngay cả khi túm eo kéo đi, Bạch Khả vừa bước vừa thở không ra hơi còn ngoan cố hỏi anh câu hỏi giống nhau. Đường Nhất Đường vẫn không chịu trả lời nghiêm túc đột nhiên dừng bước. Bạch Khả không chú ý nên đập thẳng vào lưng anh.

“Vấn đề này có phải quấy nhiễu em rất lâu rồi đúng không?” Đường Nhất Đường nâng mi lên hỏi. Bạch Khả ôm mũi yên lặng gật đầu. Anh còn nói: “Nếu tôi thực sự không cần em, em sẽ làm sao?”

“Về Trung Quốc làm ni cô.” Bạch Khả buột miệng nói. Lòng bàn tay phát ra tiếng động khác thường rõ rệt.

“Em không phải muốn tranh thủ khiến tôi…… Thích em sao? Em như vậy mà có thể bỏ được tôi hả?”

“Không phải! Không phải!” Bạch Khả đột nhiên kích động, giậm chân hét lên, “Nhưng em biết anh không có khả năng sẽ lại thích em nữa, một khi anh chán ghét một thứ gì đó, sẽ tuyệt đối không thích lại!”

“Sao em biết?” Ngữ khí của Đường Nhất Đường cũng trở nên ác liệt.

“Sao em lại không biết!” Bạch Khả cũng không yếu thế.

Người đến người đi trên đường. Cho tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ bùng nổ khắc khẩu lâu như vậy. Xem ra ai cũng nóng tính, cho dù là cô nhóc Bạch Khả mềm mại như nước này. Sau khi đã trải qua sinh non và bị vạch trần bí mật, cũng khó giữ nguyên thái độ lạnh nhạt. Đặc biệt là nỗi sợ hãi mất đi người đàn ông mình yêu nhất, cùng với việc vô cùng mất tự tin với bản thân. Những ngày còn bé bị khinh thường, những kẻ trước an ủi sau lại cười nhạo, giống mưa mùa hè sau một tiếng sấm, tiếng nổ đùng đoàng đập vào óc cô.

Khi đó có mẹ bảo vệ cô, hiện tại cô chỉ có một mình để đối mặt với tất cả. Nếu có thể cô cũng muốn thay đổi, nhưng cô ngu ngốc non nửa cuộc đời, lại thông minh vào lúc này đây. Đường Nhất Đường, đây là người quan trọng nhất trong cuộc đời sau này của cô.

Đúng, chỉ số thông minh của cô chỉ có 85, nhưng cô đã trưởng thành. Cô hiểu cái gì là tình người.

Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt Bạch Khả nhìn Đường Nhất Đường lóe một tia hoảng sợ. Bộ dạng quật cường thậm chí có chút mãnh liệt của cô, anh chưa từng gặp qua. Phản ứng này không hợp với tính cách của cô, đều là vì anh. Lúc bọn họ xác định quan hệ, mặc kệ anh xấu xa với cô thế nào, mặc kệ anh khinh bạc cô bao nhiêu lần, cô đều không phản ứng gì cả, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng.

Mà hiện tại, anh đã thành công chọc giận cô.

Một chiếc xe buýt cũ kỹ chạy tới, tiếng thở hồng hộc phát ra bên cạnh bọn họ, tấm quảng cáo sữa bột chiếm một nửa diện tích thân xe. Bạch Khả chỉ lo trừng mắt giận dỗi nhìn Đường Nhất Đường, qua dáng vẻ vội vàng lui tới của mọi người, chỉ có Đường Nhất Đường thấy được trên thân xe kia là bức ảnh trẻ con. Khuôn mặt tươi cười của đứa bé khiến những gì không vui lập tức tiêu tán.

Nếu anh và Bạch Khả sinh ra một đứa bé khẳng định sẽ khiến người ta thích hơn cả đứa nhỏ trên quảng cáo kia

Tâm trạng rốt cuộc cũng có một chút an ủi, anh kéo cánh tay Bạch Khả, lại khôi phục thành Đường Nhất Đường chẳng bận tâm đến thứ gì, nói: “Tôi vẫn thích em, em có ngốc muốn chết tôi vẫn thích. Cùng tôi về nhà đi.”

“Ui da?” Bạch Khả bị kéo một cái lảo đảo, bổ nhào vào lưng anh.

Lo lắng cho thân thể cô vừa mới bình phục, anh ngồi xổm xuống cõng cô trên lưng, chạy chậm theo hướng về nhà. Bạch Khả ở trên lưng anh bị đụng đến mơ mơ hồ hồ, cũng không biết tại sao chỉ trong chớp mắt mà thái độ của anh đã thay đổi 180 độ. Hoặc là nói anh vốn chính là một người hỉ nộ vô thường.

Được anh cõng trên lưng đi qua con đường nhỏ trong công viên u tĩnh, cô đang nhớ tới những việc không vui xảy ra mấy ngày gần đây, chợt nghe anh lớn tiếng: “Bạch Khả, chúng ta kết hôn đi!”

Cơ thể bị kéo qua, đối diện trước mặt anh. Anh vừa chạy vừa dùng nụ cười có thể giết chết cô, tuyên thệ: “Chúng ta phải lên giường cả đời, làm tình cả đời, gả cho tôi đi, Bạch Khả!”

Bạch Khả cảm giác giống như đang chạy với vận tốc 100km/h, có tiếng gió mạnh thổi vào bên tai, cây cối và bãi cỏ xung quanh trở thành cảnh hư ảo.

“Em không trả lời tôi coi như em đồng ý. Đồng ý ! Ha ha ha ha……” Anh ngẩng mặt vui sướng cười to với ánh mặt trời. Một đám chim bị kinh động nhốn nháo bay khỏi tàng cây.

Trong vòng tay Đường Nhất Đường, cơ thể Bạch Khả như một món đồ chơi, bị anh ôm đến trước ngực lại vứt ra sau lưng. Anh để cô ôm lấy cổ anh, lại dùng cánh tay cố định chân cô. Trong thị trấn Nebraska nhỏ và bình thường này, bọn họ chạy trong mê cung hạnh phúc.

“Để em xuống đi.” Lúc đến dưới lầu nhà trọ, Bạch Khả đau lòng nhìn bộ dạng thở hổn hển của anh, khăng khăng đòi tự mình đi, nhưng đều bị anh từ chối.

“Không được,” Anh nói, “Dựa vào sách về các tập tục tôi đã xem, ở Trung Quốc cái này gọi là cõng vợ, không cõng đến phòng ngủ…… Không tính!” Anh dừng lại thở hổn hển nói: “Đợi đến phòng ngủ, cả đời này em chính là người của tôi.”

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, anh cõng cô chạy thẳng lên nhà trọ. Lúc đang muốn dùng sức trực tiếp vọt vào phòng ngủ, chợt có hai người da trắng mặc đồng phục màu xanh đi trên hành lang, một nam một nữ, chắn đường đi của bọn họ.

“Nhanh vậy đã tìm ra, hiệu suất làm việc của cục di dân rất cao.” Anh nói thầm một câu.

Anh không kinh ngạc, nhưng thật ra hai người cảnh sát kia lại kinh ngạc một lúc lâu. Bọn họ thật không ngờ lại gặp những người Hoa thân thiết với nhau như thế, cái này không giống với tình cảnh trong tưởng tượng của bọn họ.

“Anh là tiên sinh Đường Nhất Đường? Vị trên lưng anh là……Tiểu thư Bạch Khả?” Người đàn ông đi lên trước hỏi.

Miệng Bạch Khả bị Đường Nhất Đường che lại, anh nói với bọn họ: “Không, tôi là Đường Nhất Đường, cô ấy là Đường Khả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.