Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 21: Sau khi mặt trời lặn (1)



“Em rất vui, thật đó. Từ trước đến nay chưa từng hạnh phúc như vậy.” Cô nói.

Mặt ngoài thì tỏ ra thoải mái, nhưng trên mặt cô vẫn lộ ra sơ hở. Từ khi mất đi đứa bé, dưới cái nhìn chòng chọc của anh cô lại thấy bức bách. Vì sợ anh không thích, cô cứ thế liên tục lén lút ra ngoài đi làm.

“Bạch Khả.” Anh kéo cô lại gần.

Mùi rượu xẹt qua chóp mũi cô.

“Em phải hiểu, em phải hiểu là……” Anh khóa chặt mày, nhất thời không tìm được lời thích hợp để biểu đạt. Chậm rãi phun ra gánh nặng bị đè nén trong ngực, mặc kệ cô có hiểu hay không, anh chỉ có thể nghĩ đến một câu này. Anh nói: “Bạch Khả, cho dù hình thức yêu thay đổi ra sao, nhưng nội dung của nó vẫn giống nhau.”

“Hình thức? Nội dung?”

“Đúng, hình thức và nội dung. Đôi khi anh sẽ nguyền rủa sự ngu ngốc của em, không cho phép em ra ngoài, không cho phép em cái này không cho phép em làm cái kia, nhưng tình yêu của anh đối với em là không thay đổi. Em yêu anh không?” Dưới tình thế cấp bách, anh nói ra điều cấm kỵ của bản thân.

“Em không thương anh!” Bạch Khả đã khôi phục giống như mọi ngày.

Anh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, bất đắc dĩ cười nói: “Không thương sẽ không yêu. Anh cũng không yêu em, đến chết cũng không yêu em.”

“Ha ha.” Bạch Khả cười rộ lên, chỉ đơn thuần bởi vì nụ cười của anh.

Cuối cùng vai được thả lỏng, cô đi đến cạnh bàn đỡ Ngụy Minh Minh dậy. Ngụy Minh Minh xụi lơ, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ mê mệt.

Phía chân trời ửng lên ánh sáng màu xanh, ánh bình minh của lễ Noel đến rất nhanh. Anh với cô, còn có Ngụy Minh Minh đang ở trong mộng đẹp, ba người không nói gì. Trong phòng, đèn màu trên cây thông Noel lúc sáng lúc tối, như là một bản nhạc nào đó, nhưng lại như là có thể phát ra âm thanh.

Bạch Khả đề nghị: “Chúng ta đến nhà thờ đi, hôm nay mọi người sẽ đến nhà thờ để làm lễ Mi-sa.”

“Được, em muốn đi thì anh đi với em.” Đường Nhất Đường đứng dậy đi lấy áo khoác. Lục lọi trong ngăn tủ, anh lấy ra áo bông màu xanh mới mặc vài lần, năm mới nên phải mặc đẹp chút.

Hàng cây ven đường vẫn chưa được trang trí đèn, tuy là sáng sớm, nhưng trên đường đã có rất nhiều người qua lại. Bọn họ hòa trong dòng người đi vào nhà thờ gần đó.

“Phía trước làm sao vậy.” Bạch Khả kiễng mũi chân hướng xa xa nhìn xung quanh.

Một người đàn ông tóc vàng có dáng người nhỏ gầy đứng ở bệ đá bên cạnh nhà thờ diễn thuyết. Rất nhiều người dừng chân đứng chung quanh.

“Xin nghe tôi nói, xin mọi người hãy nghe tôi nói,” Miệng người đàn ông liên tục phả ra sương trắng, “Khi dạ dày mọi người giữ lại gà tây chưa tiêu hóa hết. Khi mọi người mặc quần áo ấm áp đứng ở đây thỉnh cầu Thượng Đế phù hộ, thì hãy nghĩ lại. Ở Trung Đông xa xôi, có bao nhiêu phụ nữ và trẻ em đang sống dưới khói lửa chiến tranh! Mà trên đất nước hùng mạnh nhất thế giới này, chính phủ đã tuyên bố rằng mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Vậy bọn họ đã đối xử với những người nghèo ra sao? Họ lấy tiền thuế của dân để can thiệp vào chính sách của các nước khác. Họ dùng tiền của chúng ta để gây chiến tranh, để giết người. Tôi xin thưa với các vị, chính phủ chỉ dùng tiền của chúng ta để tạo nghiệt, chẳng lẽ chúng ta lại khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Anh hà tất phải nói thay bọn họ!” Có người phản đối nói, “Những người da vàng không có văn hóa này, bọn họ không đáng được đối xử như một con người!”

“Đồ chó da trắng này, mày sủa bậy gì hả!” Một người đàn ông to cao có râu quai nón dài tóm người vừa mới mở miệng. Phía sau anh ta còn có vài người đàn ông có thân hình giống vậy.

“Đó là người Trung Đông.” Đường Nhất Đường nói với Bạch Khả bên cạnh.

Đám người bỗng nhiên tụ tập lại, liên tục chửi bới và ẩu đả.

Cục diện hỗn loạn trước mặt không khiến Đường Nhất Đường chần chờ một giây, anh kéo Bạch Khả tránh ra phía cửa, theo cửa hông đi vào nhà thờ. Những cuộc hỗn loạn như vậy anh gặp qua rất nhiều lần. Ở nước Mỹ này, phân biệt chủng tộc giống như tế bào ung thư, chỉ có thể khống chế, không thể trừ tận gốc.

“Anh ta nói rất hay.” Bạch Khả quay đầu nhìn đám đông đang chống đối. Người đàn ông vẫn kiên trì diễn thuyết.

“Ừ, nhưng anh ta nói thì có can hệ gì đến chúng ta,” Đường Nhất Đường khinh thường nói, “Chúng ta là loại người bé nhỏ, đất nước này sẽ không quan tâm chúng ta chết như thế nào. Số phận của đất nước mãi mãi nằm trong tay số ít những kẻ giàu có, cho dù là người da trắng, người da đen, hay là người da vàng.”

“Số ít người?”

“Đúng, ví dụ như Texas, Một chủ sở hữu mỏ quặng nhỏ hoàn toàn có thể một tay che trời ở đó.”

“Một tay che trời?” Bạch Khả giang hai tay lên bầu trời, chuyển động trái phải. Lời nói vốn nghiêm túc chớp mắt đã bị hành động ngây thơ của cô đánh bay.

Đường Nhất Đường cười khẽ, nắm lấy tay cô dẫn cô vào đại sảnh.

Không khí trong phòng rất nghiêm túc, vị linh mục đang nhiệt tình giảng đạo, Rao giảng sự có mặt khắp nơi của Thượng Đế.

Hai người bọn họ không phải giáo đồ Cơ Đốc, chỉ là đến góp thêm náo nhiệt mà thôi. Đường Nhất Đường nghe đến nhàm chán, liền cùng Bạch Khả thảo luận về miếng vải trắng bọc giữa hông của chúa Jesus trên cây thánh giá. Nghe nói ở các nhà thờ khác nhau, thì hoa văn và màu sắc cũng không giống nhau. Anh rất tò mò, chẳng lẽ chưa ai nghĩ đến việc vén miếng vải lên để xem sao? Cuối thế kỉ 19 là thời kì cực kỳ tiết chế, trong trường hợp bị kiềm chế như vậy, cơ thể Jesus với tỉ lệ hoàn mỹ chẳng lẽ chưa từng kích thích mơ tưởng viễn vông của nữ tu sĩ và đồng tính nam sao?

Sau khi anh đưa ra vấn đề này, hàng loạt ánh mắt chỉ trích đều tập trung lại. Tại đây dưới những ánh mắt ấy, anh ôm Bạch Khả nghênh ngang rời đi.

Nhớ lại biểu tình của mấy người trong nhà thờ, bọn họ cười đến mức không thể thở, cứ như vậy mà đi về nhà trọ, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Minh Minh đi ra.

“Chị Minh Minh,” Bạch Khả gọi cô ấy lại, “Sao chị không ngủ thêm một lát nữa?”

“Không được,” Ngụy Minh Minh vò tóc, bộ dạng rất mỏi mệt, nói, “Không quấy rầy thế giới của hai người nữa.”

“Không sao đâu, gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ.” Bạch Khả nói.

Ngụy Minh Minh xua xua tay, xoay người đi.

Đường Nhất Đường đột nhiên lên tiếng: “Bạch Khả, anh thấy cô ấy như chị dâu của em, em đưa cô ấy về đi.”

“Em? Anh thì sao?” Bạch Khả kinh ngạc hỏi.

“Anh hơi mệt.” Nói xong, anh đưa chìa khóa phòng cho cô. Anh muốn cô được thả lỏng, để cô ấy đón Giáng Sinh.

Được đặc xá, Bạch Khả rất vui vẻ, chạy tới ôm cánh tay Ngụy Minh Minh. Ngụy Minh Minh đẩy ra vài lần sau cũng theo cô.

Đi đường chưa đến năm phút, trước mắt các cô xuất hiện một container cải tạo thành căn phòng, bức tường với đường vân thẳng màu xanh lộ vẻ lành lạnh.

“Căn nhà lớn này chỗ ở của chị với Trương Diệu Đông, hâm mộ không.” Ngụy Minh Minh nhân lúc cảm giác say còn lưu lại chút ít mà nói móc chính mình.

“Thật lớn.” Bạch Khả nói chân thành. Nơi này so với nơi ở trước kia của cô, quả thật tốt hơn.

Ngụy Minh Minh cười nhạt kéo cửa mở ra.

Hơi âm phả vào mặt. Bạch Khả nhìn xung quanh một vòng, hâm mộ không thôi. Căn phòng sạch sẽ, không có nhiều đồ dùng trong nhà, nhưng nhìn ra được mỗi một vật bài trí đều rất dụng tâm. Thứ xa xỉ nhất trong nhà chính là tấm ảnh cưới lớn. Trương Diệu Đông quần áo phẳng phiu, Ngụy Minh Minh lụa trắng duyên dáng, trên mặt hai người là hạnh phúc thỏa mãn.

“Thích không? Thích thì chạy đi gọi chồng em dẫn em đi chụp.” Ngụy Minh Minh trêu ghẹo nói.

“Tìm người chụp ảnh phải trả tiền.” Bạch Khả nói.

Ngụy Minh Minh nghe xong cười rộ lên, Bạch Khả cũng cười theo.

Đột nhiên, có một bóng người tiến vào, các cô đồng thời quay đầu lại. Một người đàn ông mặc trang phục binh sĩ Mỹ đứng ở ngoài cửa, che hơn nửa nguồn sáng.

“Xin hỏi, cô Ngụy Minh Minh có ở đây không?” Người đàn ông mở miệng.

Sau khi trầm mặc thật lâu, trăm ngàn ý niệm xẹt qua trong đầu Ngụy Minh Minh. Muốn chạy trốn, trốn như thế nào? Chạy thoát về sau phải làm sao?

Người đàn ông nhìn thấy hai người đàn bà không nói gì, bèn giải thích: “Đừng căng thẳng, tôi là thiếu tá lục quân, đây là giấy chứng nhận của tôi.” Anh ta đưa ra giấy chứng nhận ra nói tiếp: “Tôi tới để báo tin về chồng cô, cô Ngụy Minh Minh.”

“Diệu Đông? Diệu Đông anh ấy làm sao vậy?” Mặt nạ bình tĩnh của Ngụy Minh Minh khi nghe đến hai chữ “chồng cô” liền hoàn toàn bong ra từng mảng.

Người đàn ông chuyển hướng đến Ngụy Minh Minh, từ trong bao giấy lấy ra một tập văn kiện, nhìn chằm chằm văn kiện một chặp mới đưa cho cô. “Là như thế này,” Biểu tình của người đàn ông đó không còn bình thản như trước, đè giọng nói, “Trong một lần bạo động phạm vi nhỏ, chồng cô không may bị đạn lạc bắn trúng não……”

“Bắn trúng não?” Ngụy Minh Minh nắm chặt văn kiện thật dày đến mức nhăn lại, cằm run nhè nhẹ nói: “Thành người thực vật?”

“Không,” Người đàn ông hít vào một hơi nói, “Anh ấy…… Không may hy sinh.”

“Không may hy sinh!” Ngụy Minh Minh lặp lại, cô gần như muốn bổ mạnh vào người anh ta, túm lấy áo anh ta nói, “Anh gạt tôi! Tổng thống Bush còn chưa công bố chiến tranh, cuộc chiến chưa nổ ra, sao anh ấy lại hy sinh chứ! Cái gì mà bạo động, cái gì mà đạn lạc, tất cả đều là anh nói xạo!”

“Phu nhân, hãy bình tĩnh.” Người đàn ông khó xử nâng hai tay lên nói, “Xin hãy nhìn qua văn kiện kia, chúng tôi đã truy phong chồng cô như một người Mỹ, mà cô cũng được phê chuẩn nhận thẻ xanh, nhận được quyền tạm trú lâu dài!”

“Chúa nguyền rủa cái thẻ xanh! Chúa nguyền rủa quyền tạm trú lâu dài! Nhất định là các người, là các người đẩy anh ấy đến chỗ nguy hiểm nhất, là các người! Là các người hại chết anh ấy!” Ngụy Minh Minh rít lên, điên cuồng đấm đá người đàn ông kia. Bạch Khả mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại lập tức tiến lên giữ chặt cô ấy. Ngụy Minh Minh vung loạn hai tay đánh trúng mặt cô vài cái, cô chỉ biết né tránh, chịu đựng cơn đau nói với người đàn ông bên cạnh: “Tiên sinh, mời anh đi cho!”

Ngụy Minh Minh giãy giụa không mảy may yếu thế. Người đàn ông do dự một lúc lâu, sau khi trang nghiêm chào kiểu nhà binh về phía cô liền xoay người rời đi, bước đi nặng nề.

Ngụy Minh Minh nhìn chằm chằm hướng người đàn ông kia rời đi, mắt đỏ như chảy máu, lại không chảy ra nước mắt.

Bạch Khả thật sự không còn sức, buông tay ra. Ngụy Minh Minh lập tức như người không xương ngã ngồi trên mặt đất, không khóc cũng không nói.

“Chị Minh Minh,” Bạch Khả dùng sức lay cô nói, “Chị Minh Minh chị hãy khóc đi.”

“Ha ha.” Ngụy Minh Minh không khóc ngược lại còn cười, nụ cười làm Bạch Khả sợ hãi. “Anh ấy sống hơn ba mươi năm, cuối cùng lại chết trên chiến trường, ha ha, truy phong như một người Mỹ, thật nực cười, mẹ kiếp đúng là hiếm thấy!”

“Chị Minh Minh……” Bạch thật giận mình ăn nói vụng về, đến một câu an ủi cũng không nói được.

“Ha ha ha ha……” Ngụy Minh Minh tự nhiên cười to, cười đến thở không nổi, ôm ngực nói, “Em đi đi, đi đi, em đi rồi chị mới khóc được.”

“Thật sao? Em đi.” Trong trí nhớ của Bạch Khả, khóc không được là việc rất thống khổ, cô không thể đánh chị ấy một tát, đành phải đi.

“Đi đi……” Ngụy Minh Minh ôm đầu gối, thanh âm khàn khàn, mờ hồ lộ ra nụ cười lạnh.

Từ căn nhà đi ra, bầu trời vẫn là một màu xanh ngắt, con đường vẫn xa như vậy. Cô nhớ anh đã từng nói: Đất nước này sẽ không vì sự sống chết của những con người bé nhỏ như bọn họ mà thay đổi. Số mệnh vô thường, sẽ không vì bọn họ là nhóm người nhỏ bé mà gia ơn với bọn họ, ngược lại càng hung hăng hơn.

“Bùm!”

Một tiếng nổ.

Bạch Khả đang trầm tư và Đường Nhất Đường ngồi ở bên cửa sổ đồng thời bị làm cho kinh hãi.

Bạch Khả chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh lửa, những hòn đá kích cỡ khác nhau văng rải rác bên cạnh cô, đơn giản không đập trúng cô.

Cùng một giây đó, Đường Nhất Đường lao ra khỏi nhà nhìn khắp nơi. Đập vào mắt, đâu đâu cũng là người đang bỏ chạy.

Cô nghĩ đến anh, tiếng nổ kia hình như đến từ phía trước.

Anh đang lo lắng cho cô, cô đã trên đường về nhà rồi.

Bóng ma của sự chết chóc bao phủ bất an. Nhìn đèn màu khắp nơi, giờ phút này lại chói mắt lạ thường. Đám người xô đẩy nhau chạy bốn phía, trên đường toàn là mảnh thủy tinh và tảng đá. Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên xa lạ, cô không thể phân biệt rõ đường về nhà.

“Bạch Khả! Bạch Khả!” Đường Nhất Đường gọi tên cô hết lần này đến lần khác. Trong lòng thì luôn chất vấn trời xanh, vì sao, vì sao phải đối với anh như vậy, anh chẳng qua là để cô ra ngoài một chuyến, chẳng qua chỉ là đoạn đường hơn mười phút!

Lại đẩy một người có vẻ mặt hoảng hốt ra, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi. Trong khói bụi cuồn cuộn, anh nghe không rõ, cũng không mở mắt ra được. Lần đầu tiên, anh sinh ra hận ý với đất nước này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.