Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 33: Hoa hồng và hoa xa cúc (2)



Biệt thự nằm tại ngã tư đường Miller và đường Parliament, phía bắc là cây cầu nổi tiếng đường Parliament, dưới cầu là dòng sông chảy xiết. Đôi bờ Colorado xinh đẹp và màu mỡ hấp dẫn cha mẹ anh cư ngụ lâu dài ở đây.

Tuy nhiên, nhiều năm sau đó, khi một lần nữa sống trong căn nhà này, anh đã không tìm được cảm giác ấy nữa. Sứ Thanh Hoa, Cảnh thái lam (đồ men), cửa sổ chạm khắc. Tất cả mọi thứ trong trí nhớ của anh đều biến mất, thay hoàn toàn bài trí theo phong cách Châu Âu. Phong cách màu trắng giản đơn, bao gồm cả chiếc giường hiện tại anh đang nằm.

Trong ba tháng, khí hậu ôn hòa, ánh mặt trời rực rỡ, đúng là thời tiết tốt để hoa thịnh vượng nảy nở. Nhìn ra ngoài từ cửa sổ, những bông hoa màu trắng và màu xanh trang nhã dựa sát vào nhau, chúng hướng về phía ánh mặt trời, phủ kín toàn bộ sân sau. Mùi hương thoang thoảng hiểu ý lượn đến chóp mũi anh, lúc anh đang nghĩ đến cô.

Đây là thứ duy nhất không thay đổi.

Nắm chặt thập tự giá trong tay, đầu anh quay sang hướng cửa đi. Tiếng bước chân đến gần, cửa khẽ bị đẩy ra.

Người tới nhìn vào trong, chống lại đôi mắt khép hờ của anh, cười đi vào rồi nói: “Sao dậy sớm vậy?” Dùng giọng Mỹ chính gốc.

Anh không trả lời, lại xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Là mặt trời quá chói mắt?” Người tới hỏi.

Anh cười nhạt dùng tiếng Trung nói: “Chói mắt thua mặt anh.”

“Ha, đừng nói như vậy,” Người tới cũng đổi thành tiếng Trung, “Khuôn mặt này em cũng có phần.”

Anh cười lạnh một tiếng, vết mổ trên bụng hơi đau.

“Không sao chứ.” Người tới cúi xuống.

Anh vẫn không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn người tới. Khuôn mặt kia mang theo ý cười bất cần đời, rực rỡ trong ánh mặt trời, anh tuấn đến nổi khiến người ta bất mãn.

Anh vốn nghĩ với khoảng cách hai mươi năm không gặp gỡ, dung mạo của bọn họ cuối cùng sẽ thay đổi. Nhưng không phải vậy, bởi gen di truyền, bọn họ vẫn giống nhau không chê vào đâu được.

Ngoại trừ thần sắc có bệnh không thể che giấu của anh.

“Đường Nhất Đình, rốt cuộc anh tính khi nào mới cho em về tiểu bang?” Anh hỏi. Đây đã là lần thứ bảy anh hỏi về vấn đề này.

“Hôm nay đi, thế nào?” Đường Nhất Đình nói xong thì ngồi luôn trên giường.

Câu trả lời không ngờ làm Đường Nhất Đường sửng sốt, anh vừa định hỏi có phải thật hay không, thì Đường Nhất Đình bỗng cười ha hả, nói: “Cá tháng tư vui vẻ!”

Đôi mắt vừa mới sáng lên giờ đã tối lại. Sau một lúc trầm mặc, anh cười khổ đứng lên: “Thì ra đã là tháng tư.”

“Em như vậy mà muốn trở về?” Đường Nhất Đình mở rộng hai tay tựa lưng vào ghế, tầm mắt từ trên xuống dưới.

“Em muốn về gặp vợ em.”

“Em phải về gặp con vịt nhỏ xấu xí với chỉ số thông minh còn chưa được tiêu chuẩn trung bình?”

“Anh đã gặp cô ấy?”

“Ngày đưa em đi anh có đi qua nhà em. Lạy chúa tôi, đó có thể gọi là nhà sao. Khắp phòng đều là rác rưởi, cô vợ nhỏ đáng thương của em đang ngủ gật trên đống rác, lại còn tưởng anh là em. Ngu ngốc.”

“Xin anh đừng gọi cô ấy như vậy.”

“Sao, vậy thì gọi là gì? Có thể nào lại gọi cô ta là bé con, hoặc là bé cưng? Như mẹ thường gọi chúng ta?”

Trên mặt Đường Nhất Đình hoàn toàn là nụ cười chế nhạo theo phong cách Mỹ.

“Bé cưng……” Đường Nhất Đường nghiền ngẫm chữ này, hai gò má tái nhợt hơi phiếm hồng, rũ đôi mắt cười giống như Đường Nhất Đình không tồn tại.

“Đường Nhất Đường!” Đường Nhất Đình đẩy ghế ra đứng lên nói, “Anh mới là người thân duy nhất của em, thứ ngu ngốc kia được tính cái gì! Bộ dạng của em hôm nay chẳng lẽ không phải do cô ta gây ra sao?”

“Không phải,” Đường Nhất Đường dừng cười, nghiêm mặt nói, “Mọi thứ này đều là hậu quả trong thời gian em phung phí cho hành vi phóng đãng của mình. Em nghĩ anh không thể hiểu được thống khổ của em.”

“Anh không thể hiểu? Chúng ta là cặp song sinh tâm linh tương thông. Em nói anh không thể hiểu? Anh……” Đường Nhất Đình quá mức kích động, đổi thành tiếng Anh quát, “Từ khi đưa em đi, mỗi lần mẹ nhìn anh đều gọi anh là ‘Lucy, Lucy’, thậm chí ngay cả lúc chết cũng kéo tay anh rồi gọi tên em. Mà ba, con quỷ hút máu hám lợi, ông ta chưa bao giờ từng quan tâm đến chúng ta. Anh thậm chí còn nghĩ, nếu lúc chúng ta mới sinh ra, mẹ không ngăn cản ông ta bóp chết một trong hai chúng ta, thì đối với anh hay là em, đều sẽ tốt hơn bây giờ.”

Ngược với Đường Nhất Đình đang kích động, Đường Nhất Đường bình tĩnh nhún vai: “À, em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không thế nữa. Nếu mẹ không đưa em đi, làm sao em có thế gặp được bé cưng của em?”

Đường Nhất Đình nhất thời không tìm được câu trả lời, cười nhẹ vài tiếng, lại ngồi xuống ghế nói: “Nói như vậy dường như em rất hài lòng.”

“Lúc trước em không biết, nhưng nghe anh nói nhiều như vậy, em nghĩ em cần phải thấy đủ.”

Nụ cười hơi tái nhợt lại điềm nhiên khiến mắt Đường Nhất Đình đau đớn, anh ta cắn răng nói: “Anh đây thật sự hâm mộ. Chỉ có điều…… Chẳng lẽ em không tò mò lý do vì sao lúc trước mẹ lại đưa em đi, mà không phải anh sao?”

“Vấn đề này đối với em đã không còn quan trọng.” Buổi tối nghe được tin ba mẹ chết, anh lang thang trên quốc lộ không muốn đối mặt với tất cả.

“Phải không? Vậy xem ra anh nói đáp án cũng sẽ không ảnh hưởng gì đối với em.” Đường Nhất Đình dừng ở mắt anh, đôi mắt giống nhau như đúc, bình tĩnh như nước. “Mẹ từng nói với anh, tuy rằng bà cảm thấy rất có lỗi với em, nhưng em quả thật, đã khiến bà quá thất vọng rồi.” Nói xong những lời này, anh ta vừa lòng nhìn thấy gợn sóng trong mắt anh.

Đường Nhất Đường nhìn thẳng anh ta vài giây, sau đó dời ánh mắt. Đèn chùm treo trên trần nhà, hoa văn hỗn độn, màu sắc âm u, lung lay sắp đổ.

“Thiếu gia.”

Giọng nói già nua mang theo một chút gió lạnh, thổi nhẹ lưu chuyển trong bầu không khí đông cứng giữa anh em họ.

Đường Nhất Đường lập tức quay đầu lại, mở to hai mắt dừng ở chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Đây là vị trưởng bối yêu thương anh nhất ngoài mẹ. Hai mươi năm không gặp, bộ dạng bọn họ đều thay đổi, cũng đều xa lạ.

“Chú Lê.” Anh chủ động gọi một tiếng.

Lê Tường không kích động giống anh, chỉ đứng phía sau Đường Nhất Đình, khẽ gật đầu.

Đường Nhất Đình bất mãn nói: “Chú Lê, cháu đã nói đừng gọi cháu là ‘Thiếu gia’, bây giờ chú nên gọi là ‘Đường tiên sinh’.”

“Đúng vậy, Đường tiên sinh. Có một việc……”

“Có chuyện gì chú cứ nói ở đây đi, không có gì phải giấu giếm em cháu.”

“Tốt.” Hai bên tóc mai của ông ta đã chuyển màu muối tiêu, nhưng sức sống vẫn dồi dào, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua người trên giường, nói: “Mỏ quặng cậu mua đã xác định, thủ tục một tuần sau sẽ xong xuôi. Việc kinh doanh dầu cơ bản đã kết thúc, toàn bộ hạng mục và báo cáo đều đã làm xong, đang chờ cậu ký tên. Ngày hôm qua lại có một nhóm người đến cảng Chicago, hai ngày nữa sẽ chuyển đến mười lăm người. Mặt khác, tiên sinh Trầm Trùng Dương lấy tư cách trao đổi sinh viên đến Conway High School học trong sáu tháng, muốn mượn nơi này của cậu để ở mấy ngày.”

“Cha mẹ anh ta biết không?” Đường Nhất Đình hỏi.

“Trầm tiên sinh và Trầm phu nhân đã kí giấy ủy thác.”

“Giúp tôi trả lời bọn họ nói tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt con bọn họ. Còn việc gì không?”

“Lúc cháu đến khu phố người Hoa, ngài Gerard Bernard gọi điện thoại tới nói anh ta sẽ đến đây vào kỳ nghỉ đầu tháng tới.”

“Gerard? Cái tên kia cũng không sợ chết giữa đường sao. Nói với anh ta……”

“Anh đóng cửa mỏ?” Đường Nhất Đường vẫn không tập trung đột nhiên hỏi.

“Đúng, em rất ngạc nhiên?” Trên mặt Đường Nhất Đình không ngừng được đắc ý.

“Đó là sản nghiệp của tổ tông lưu lại.”

“Nghe này, bây giờ, là thời đại của anh.” Anh ta nghiêng đầu cho anh một ánh mắt sáng quắc, trong mắt hàm chứa ý cười xán lạn. “Thế hệ của chúng ta đòi hỏi rất nhiều sức sáng tạo không phải sao? Em cần phải đi xem anh một tay thành lập thành phố Trung Quốc, ở đó, em tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng mình đang ở Mỹ. Từ nhà hàng đến bãi đỗ xe, nhà trọ, nhà tắm, rạp chiếu phim, cái gì cần có đều có. Anh cung cấp việc làm cho nhóm người Hoa không một xu dính túi và cần việc làm gấp, hơn nữa còn bảo vệ bọn họ. Chỉ cần bọn họ an phận đợi ở thành phố Trung Quốc, anh có thể cam đoan cả đời bọn họ sẽ bình an.”

“Nơi đó của anh và hắc bang có cái gì khác nhau?”

“Không giống nhau. Anh cũng đâu bắt buộc bọn họ làm những việc bọn họ không muốn.”

Nghe nói như thế, Đường Nhất Đường cười lạnh quay mặt qua chỗ khác.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người hầu mang bưu kiện vào. Lê Tường ký xong, đi qua một bên mở bưu kiện ra. Đường Nhất Đình còn đang tiếp tục tự thuật về các loại ưu đãi đối với người em đang có thái độ lạnh lùng của anh ta. Không bao lâu, Lê Tường thì thầm vài câu với anh ta, anh ta không kiên nhẫn xoay qua nói: “Đại Thanh Điểm.”

Lê Tường dừng một chút, đưa bức thư trong tay cho Đường Nhất Đình, nói: “Ngài Charles đưa kết quả điều tra đến, nói……”

Đường Nhất Đình nhìn thấy thứ gì đó trong bức thư, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhìn Đường Nhất Đường nói: “Lại Đại Thanh Điểm.”

“Đúng,” Lê Tường đứng thẳng lưng, lấy hơi nói, “Ngài Charles đưa kết quả điều tra đến, nói tiểu thư Bạch Khả bây giờ đang ở một câu lạc bộ tên là ‘Giam cầm’ làm vũ nữ, nghệ danh là ‘hoa hồng’.”

Khi nghe được hai chữ “Bạch Khả”, hô hấp Đường Nhất Đường đã nhanh hơn, đến khi nghe thấy Lê Tường nói “Vũ nữ”, tay anh chuyển qua bụng, gắt gao ôm vết mổ.

“Thật bất ngờ.”

Đường Nhất Đình đổ ảnh trong phong thư ra đưa cho Đường Nhất Đường.

Trên ảnh chụp là bộ dạng Bạch Khả trang điểm thật dày đang hát trên sân khấu, mỗi cái nhăn mỗi nụ cười đều như chọc người. Còn có tấm ảnh chụp khi cô đang thay quần áo, vài người đàn ông không nhìn rõ diện mạo vây xung quanh cô, trong đó có một kẻ đặt tay trên lưng cô, có vẻ vô cùng, vô cùng thân thiết.

Đường Nhất Đình kiềm chế vui sướng khi người khác gặp họa, cười giải thích: “Đây không phải là trò đùa anh sắp đặt trong ngày cá tháng tư.” Nói xong ung dung chờ đợi phản ứng của Đường Nhất Đường.

Đường Nhất Đường vẫn chưa bùng nổ như anh ta mong muốn. Anh chỉ giống như một người già không nhìn rõ thứ trước mặt, để sát tấm ảnh vào mặt cẩn thận nhìn, cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ biểu tình.

Đường Nhất Đình chờ một chặp, nhìn đồng hồ nói: “Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Anh mong đợi có một ngày em có thể chân thành tiếp nhận anh, tiếp nhận anh trai của em, làm người thân duy nhất của em.”

Không chờ Đường Nhất Đường trả lời, anh ta lập tức đi ra ngoài, khi đến cạnh cửa thì ngừng một chút, xoay người chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Đúng rồi, anh đã thay đổi toàn bộ căn nhà, chỉ có hậu viện là không đổi, cây xa cúc kia là đặc biệt giữ lại cho em. Một năm bốn mùa đều có hoa nở.”

Cho đến một giây trước khi cửa đóng, Đường Nhất Đường vẫn không ngẩng đầu.

Tiếng giày va chạm vào bậc thang, Cộp cộp cộp cộp, tiết tấu nhẹ nhàng. Nghĩ đến khuôn mặt rực rỡ của người đàn bà kia, anh ta cười thành tiếng. Đối với một thương nhân mà nói, không gì có thể tốt bằng việc không đánh đã thắng.

Lê Tường lễ độ cung kính theo phía sau. Anh ta vốn định nhắc nhở ông ta không cần câu nệ thân phận như vậy, đây đều là cách làm phong kiến của thế hệ người Trung Quốc đi trước, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn xuống. Dù sao Lê Tường cũng là trưởng bối, ở Đường gia làm hơn nửa cuộc đời, hết sức trung thành. Anh ta không muốn làm khó ông ấy.

Bọn họ xuyên qua thông tầng cầu thang, đi vào thư phòng dưới lầu. Nội thất mới đổi có loại lạnh lẽo giống như tủ kính trong cửa hàng, sơn nước màu trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ.

Đường Nhất Đình ngồi trước bàn làm việc cẩn thận kiểm tra nội dung văn kiện, sau khi ký từng tờ xong, biểu tình từ nghiêm túc chuyển thành nụ cười trào phúng thường thấy. Nếu Đường Nhất Đường vẫn làm vũ nam thoát y như trước đây mà đứng bên cạnh anh ta, thì ngoài sự khác nhau về màu sắc, kiểu dáng quần áo, rất ít người có thể phân biệt hai người bọn họ, ngay cả ba mẹ bọn họ cũng không thể làm được.

Buông bút, Đường Nhất Đình dừng ở ảnh chụp trên vách tường đối diện, mẹ đang nghiêng người, dịu dàng nhìn anh. Thật ra anh cũng không thể xác định người bà thật sự đang nhìn là ai. Nhưng anh tin nếu bà biết anh đã tìm được Nhất Đường, nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhất định cũng sẽ giống anh, nhanh chóng nghĩ cách giữ lại người em trai này, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thương tổn nó nữa. Cho dù dùng cách gì đi nữa.

Lê Tường vẫn im lặng đứng bên cạnh chuyển đến một tách cà phê nói: “Đường tiên sinh, cậu xác định muốn giữ cậu ấy lại?”

“Nó là em trai của cháu.” Đường Nhất Đình bưng cà phê lên uống một ngụm.

“Nhưng……” Lê Tường muốn nói lại thôi.

Đường Nhất Đình buông mạnh ly xuống, một giọt chất lỏng màu nâu bắn lên cái bàn màu trắng. “Chú Lê,” Anh ta nói, “Bởi vì một câu của người mù, cả đời mẹ cháu đều sống trong thống khổ. Mà em trai và cháu cũng không thể nhận nhau trong suốt hai mươi năm. Hiện tại, chú còn muốn dùng những lời này để cháu vứt bỏ nó sao? Lại nói dù thế nào, chú cũng từng nhìn nó lớn lên mà.”

Trong đầu Lê Tường hiện lên bộ dạng của Đường Nhất Đường lúc còn quấn tã. Khi đó Đường phu nhân sinh hạ hai bé trai, nhưng trên dưới Đường gia không ai dám lộ ra vẻ mặt vui mừng, bởi vì sau ngày bọn họ ra đời, nghe nói có một thầy bói là thiên nhân chuyển thế đã tính tam quẻ, nhiều lần đều hiện ra đại hung.

Ở quê của ông ta cũng nói như vậy: Song sinh tất có một điềm xấu. Bọn họ thường thường dìm một trong hai đứa nhỏ trong lu nước đến chết.

Là Đường phu nhân liều nửa cái mạng bảo vệ hai đưa bé này. Nhưng từ đó về sau, Đường gia bắt đầu xuống dốc không phanh, cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể huy hoàng như ngày xưa nữa. Lúc hai cậu bé tròn bảy tuổi, ba mẹ bọn họ nhẫn tâm phải loại bỏ một đứa, Đường phu nhân than thở khóc lóc được khuyên bảo, cuối cùng quyết định để một đứa đi. Đứa nhỏ kia chính là Đường Nhất Đường. Ngày đưa cậu bé đi, bọn họ liền phát hiện ra mỏ quặng mới, cứu lại Đường gia đang rơi vào tình trạng phá sản, sau đó đầu tư lại liên tiếp thu lợi, do đó phất lên đến bây giờ.

“Nếu cậu muốn bù đắp cho cậu ấy vì đã đối xử bất công trong những năm gần đây, hoàn toàn có thể cho cậu ấy của cải có thể hưởng thụ suốt đời, không nhất định phải giữ cậu ấy bên cạnh.”

“Không giữ lại nó?” Đường Nhất Đình dừng ở vết bẩn trên mặt bàn, như muốn dùng ánh mắt để lau sạch nó. “Vậy tất cả những việc cháu làm lúc trước còn có ý nghĩa gì.” Anh ta nắm chặt nắm đấm, hơi dùng sức đứng lên. Lê Tường theo sau rút khăn tay lau khô vết bẩn trên mặt bàn.

“Đề tài này dừng ở đây, chú cũng biết một khi cháu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.” Đường Nhất Đình đi đến bên cửa sổ. Có tiếng xôn xao, bức rèm màu trắng bị vén ra. Căn phòng âm u lập tức sáng hẳn. Đồng thời hiện ra khuôn mặt hơi mệt mỏi của anh ta.

“Vậy Bạch tiểu thư bên kia……”

“Hừ,” Đường Nhất Đình cười lạnh một tiếng, “Sống chết của cô ta không hề can hệ tới chúng ta. Cứ chờ Charles giải quyết xong tên kia khiến hắn không thể trở lại đã. Chà, thời tiết hôm nay rất đẹp.”

Người đàn ông đứng bên cửa sổ lộ ra thần thái vui vẻ, nụ cười thật tươi. Hương thơm quanh quẩn trong không khí. Ánh mắt trời phân tán trên người anh ta, phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt trên bộ vét màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.