Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 48: Cây muốn lặng (6)



Trước gương, một người đàn ông mặc bộ âu phục trắng đang cẩn thận lật cổ áo.

“Thế nào?” Anh xoay người hỏi người đàn bà bên cạnh.

“Nhìn như vậy, gần như không phân biệt được.” Tần Thanh nói. Âu phục là cô dựa theo Đường Nhất Đường tả mà lén mang từ bên ngoài vào. Kế hoạch của Đường Nhất Đường nghe thì đơn giản, nhưng lúc thực hiện phải cần thời gian.

“Đường Nhất Đình từng nói, anh ấy đóng giả thành tôi rất nhiều năm.” Đường Nhất Đường cắm tay vào túi quần, nhìn mình theo các góc độ. “Không ngờ hai mươi năm sau, lại đổi thành tôi muốn đóng giả anh ấy.”

“Vì sao anh ấy phải đóng giả thành anh?” Tần Thanh hỏi.

“Bởi vì cảm giác tội lỗi, tôi đoán anh ấy cuối cùng ngay cả bản thân là ai cũng không phân biệt rõ.” Đường Nhất Đường tiếc nuối nói.

Một tia đồng tình hiện lên trong mắt Tần Thanh, cô nói: “Nhưng anh ấy đóng giả anh là trước đây, bây giờ hai người đã sớm không còn giống nhau.”

“Cho nên việc này sẽ phiền phức hơn.” Đường Nhất Đường nói, “Tôi tin, lấy hiểu biết của cô đối với Đường Nhất Đình, hẳn là có thể giúp tôi sắm vai của anh ấy một cách hoàn hảo.”

“Vì sao anh lại tin tưởng tôi như vậy, tôi và Đường tiên sinh cũng chỉ mới quen biết nhau vài năm mà thôi.”

“Không phải tôi tin tưởng cô, mà là tôi tin tưởng vào tình yêu của cô. Cô yêu anh ấy, cô sẽ không bỏ qua một cơ hội nào để quan sát anh ấy. Cho nên mỗi một chi tiết của anh ấy cô đều hiểu bằng trái tim.” Anh mỉm cười. “Tôi là người từng trải.”

“Thế nhưng tôi lại đang giúp anh.”

“Yêu một người không phải là dung túng mọi thứ của anh ta.” Anh nhìn cô. “Cô còn chưa bỏ được cảm giác tội lỗi?”

“Nhiều ngày nay tôi bị cảm giác tội lỗi giày vò, anh nhất định phải thành công đó.” Cô cười nói.

“Tôi nhất định sẽ.” Đường Nhất Đường nói xong, đi qua đi lại trong phòng vài bước, hỏi: “Anh ấy đi như vậy sao?”

“Hình như không phải,” Tần Thanh nghĩ nghĩ nói, “Lúc anh ấy bước đi, bước chân rất vững, giống như trên mặt đất có viên bi. Mà lúc anh bước đi, đầu gối không thẳng như anh ấy, cảm giác rất giống……”

“Mèo?”

“Đúng, có một chút.”

Đường Nhất Đường đã hiểu. Sự khác nhau giữa bước chân của anh và Đường Nhất Đình chính là thể hiện con đường sống khác nhau của bọn họ. Đường Nhất Đình “Tàn tật” mười năm, cho đến khi mẹ qua đời mới một lần nữa bắt đầu bước đi, lại làm đến nơi đến chốn, nên anh ấy tập đi rất chăm chỉ. Chỉ có điều Đường Nhất Đường hoài nghi, mười năm đó, Đường Nhất Đình tàn tật cả hai chân sao?

Mà Đường Nhất Đường vì cuộc sống của mình, từng học các loại vũ đạo, làm vũ nam, làm người mẫu, thậm chí làm xiếc ở đầu đường. Cuộc sống thế tục tạo cho anh bước chân phù phiếm. Nếu không phải gặp được Bạch Khả…… Nghĩ đến đây, anh không thể nghĩ sâu hơn nữa. Anh sợ nỗi nhớ về cô sẽ khiến anh trễ thời cơ thích hợp vì làm ra chuyện kích động.

Chân nhẹ nhàng nâng lên, hạ xuống thật mạnh, anh nhắc nhở chính mình đầu gối phải thẳng, thử nghiệm vài lần, anh dùng mắt hỏi Tần Thanh.

Tần Thanh nâng cằm, nhíu mày nói: “Vẫn là có chút không được tự nhiên.”

“Nhảy nhiều,” Đường Nhất Đường bất đắc dĩ nói, “Cảm giác cơ bắp và xương cốt trên người sẽ lẫn lộn. Giống như vậy.”

Anh đứng tại chỗ, từ đầu đến chân làm cho cơ thể thành một cuộn sóng gấp khúc quyến rũ, có phần khó khăn. Tuy rằng anh âm thầm tự rèn luyện, nhưng nằm trên giường quá lâu, cơ thể không linh hoạt như trước nữa. Vết sẹo trên bụng còn hơi đau.

Bộp bộp bộp, Tần Thanh dùng sức vỗ tay nói: “Rất lợi hại. Khó trách trước kia luôn cảm thấy khí chất của anh hơi đặc biệt, như bây giờ mới là anh thật sự.”

Đối với của lời khen của cô, Đường Nhất Đường thản nhiên nhận lấy.

Mấy ngày này, tất cả nghi hoặc của anh đối với cuộc sống đều đã biến mất, sự đe dọa về bệnh tật cũng đã qua. Anh nghĩ anh đã thay da đổi thịt. Việc còn lại, chính là thoát khỏi giam cầm, đoàn tụ với Bạch Khả. Anh rất mong đợi xem phản ứng của cô khi nhìn thấy một Đường Nhất Đường hoàn toàn mới. Anh cũng rất chờ mong, chờ mong cuộc sống mới sau khi bọn họ trùng phùng.

Mấy ngày tiếp theo, anh cần luyện tập thêm, có cơ hội tiếp xúc với Đường Nhất Đình anh sẽ chăm chú nghiền ngẫm mỗi một động tác của anh ta.

Mỗi lần Đường Nhất Đình đến vẫn giống như trước đây, với danh nghĩa anh trai, nhờ anh làm chút việc vặt thông thường, cũng không chủ động đề cập đến Bạch Khả. Giống như chưa từng có cái gì gọi là chân tướng. Anh ta vẫn dùng danh nghĩa anh trai làm ra vẻ đạo đức để ngăn cản em trai.

Chỉ những lúc Đường Nhất Đường hỏi, anh ta mới có thể nói hai câu, nói cô hiện tại đang ở đâu, cuộc sống thế nào. Giữa những hàng chữ đều là nỗi nhớ nhung đối với cô. Đường Nhất Đường không khỏi bội phục, trước kia Đường Nhất Đình lại có thể giả vờ chán ghét Bạch Khả như vậy. Chỉ có điều, ngẫm lại việc nhiều năm qua anh ta đóng giả là mình, cũng sẽ không thấy kỳ quái nữa.

“Anh nói xem, nếu có hai Bạch Khả, thì thật tốt.” Đường Nhất Đường cảm thán.

“Nếu em có thể tặng cô ấy cho anh thì thật tốt.” Đường Nhất Đình nói tự nhiên, giống như Bạch Khả chính là một cái đồng hồ hoặc là một cái cà vạt.

“Em sẽ không tặng cô ấy cho anh, cũng sẽ không để anh cướp cô ấy đi.”

Đường Nhất Đình chỉ cười.

“Anh toàn tâm toàn ý muốn đoạt được cô ấy, anh có từng nghĩ tớii, cô ấy căn bản không thể yêu anh hay không?” Đường Nhất Đường nói.

“Chưa thử qua thì làm sao biết. Cô ấy không chỉ một lần tưởng em là anh.”

“Chưa thử qua sao? Hay nên nói là anh không có lòng tin vào bản thân?”

“Đó là chuyện của anh và cô ấy.”

“A. Anh thậm chí đã xem cô ấy thành vật sở hữu của anh?”

“Anh cho rằng vấn đề này không cần phải thảo luận nữa. Chờ đến ngày 4 tháng 7, thắng bại sẽ được quyết định.”

“Cho dù thắng, vậy cũng chỉ là thắng lợi của một mình anh. Huống hồ, anh không thể thắng được. Vừa muốn đoạt thứ không thuộc về anh, lại vừa muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.”

“Có anh ở đây, không có việc gì là không thể.”

“Đường Nhất Đình, anh đừng u mê không chịu tỉnh nữa.”

“U mê không chịu tỉnh?” Đường Nhất Đình cười một tiếng, “Anh nghĩ, tình yêu của anh đối với cô ấy, khát vọng đối với cô ấy một chút cũng không kém em. Anh thừa nhận, khi anh lựa chọn đi trên con đường này, là anh sai. Nhưng em không thể hiểu được, mấy năm nay em từng vui vẻ hơn anh. Vì sao em không thể chia một phần cho anh chứ, anh chỉ muốn một người đàn bà mà thôi.”

Đường Nhất Đường đã rất quen với cách nói chuyện theo lô gich của Đường Nhất Đình. Đối với việc anh ta có thể đem một yêu cầu vô lý gần như buồn cười mà nói thành đúng lý hợp tình như vậy, anh ngay cả một nụ cười trào phúng cũng lười ném cho anh ta.

“Cô ấy không chỉ là một người đàn bà, với em mà nói, cô ấy là tất cả của em.” Đường Nhất Đường nói.

“Được rồi, tất cả cuối cùng sẽ rõ vào ngày 4 tháng 7. Chỉ có điều theo anh được biết, trước mắt cô ấy cùng ‘Em trai’ đang sống với nhau rất vui vẻ, có xu hướng vui đến quên cả trời đất ấy.”

Trước khi đi, Đường Nhất Đình rất tùy ý bỏ lại những lời này.

Không hề bị ảnh hưởng, Đường Nhất Đường cứ theo lẽ thường luyện tập động tác và ngữ khí của Đường Nhất Đình. Rất nhiều ngày qua đi, anh rất vừa lòng với thành quả của mình, nhưng dù sao vẫn không được Tần Thanh nghiệm thu.

Đứng trước cửa sổ, anh ngẩng đầu dưới ánh mặt trời, dùng biểu tình rất thỏa mãn nói: “Ồ, thời tiết hôm nay rất đẹp.” Nói xong, anh hỏi Tần Thanh: “Là như thế này sao?”

“Ừ…… Vẫn không giống lắm.” Đã là lần thứ năm, Tần Thanh vẫn có cảm giác động tác của Đường Nhất Đường có chỗ thiếu hụt, nhưng không thể nói cụ thể là chỗ nào.

Hai người nghiên cứu nửa ngày, Tần Thanh tự mình làm mẫu rất nhiều lần, rốt cuộc, Đường Nhất Đường cũng phát hiện ra chỗ có vấn đề.

“Tần Thanh, thật ra tôi bắt chước đã rất hoàn mỹ, tôi không phải nói cô bới lông tìm vết, mà là…… Cô vẫn không biết vấn đề là ở đâu sao?”

Tần Thanh lắc đầu.

“Vấn đề là ở cô.” Đường Nhất Đường nói, “Người cô yêu là Đường Nhất Đình không phải tôi. Cho nên, cho dù tôi đã rất cố gắng bắt chước bộ dạng của anh ấy, nhưng trong lòng cô, tôi trước sau đều không giống anh ấy, thủy chung vẫn không thay thế được anh ấy.”

“Thì ra là vậy.” Tần Thanh để bàn tay ra sau đầu, “Anh đừng lúc nào cũng nhắc nhở tôi, ngộ nhỡ đầu óc tôi nóng lên, phản bội anh thì sao?”

“Cô sẽ không. Đây là điều tôi chắc chắn. Mà quan trọng hơn là, cô cho tôi lòng tin.”

“Lòng tin gì?”

Đường Nhất Đường cười mà không đáp.

Mà lúc này, Đường Nhất Đình đã bắt đầu xây dựng lòng tin.

Anh ta đương nhiên hiểu, muốn Bạch Khả lập tức nhận ra anh ta là không thể. Trước kia đã thử vài lần, đều là lúc thần chí cô không rõ. Vì lâu dài, anh ta không ngại dùng thân phận của Đường Nhất Đường để cô tiếp nhận anh, dần dần, cô tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình với anh.

Trở lại mùa thu năm trước, nếu anh làm quen với cô, vậy bây giờ người cô yêu thương không phải là Đường Nhất Đình anh sao? Nếu khi đó có khả năng này, thì tại sao bây giờ không thể chứ? Anh chỉ là hơi thiếu may mắn và một cơ hội so với Đường Nhất Đường mà thôi.

“Tiên sinh.” Lê Tường bưng tới một ly cà phê đặt trên bàn.

Đường Nhất Đình nhìn ông ta, tiếp tục lẩm bẩm với cuốn sách.

“Tiếng Trung của cậu ngày càng tốt.” Lê Tường nói.

“Phải không, cám ơn.” Đường Nhất Đình nói, “Cháu đã luyện tập rất lâu.”

Bởi vì nói tiếng Trung gượng gạo, nên mỗi lần gặp cô, anh đều không dám nói nhiều. Vì vượt qua chướng ngại này, vì cuộc gặp mặt kế tiếp có thể phóng tâm mà nói thoải mái, anh đặc biệt mua sách tiếng Trung về để sửa phát âm.

Thoáng nhìn Lê Tường vẫn đứng bên cạnh, anh buông sách nói: “Chú Lê, chú còn gì muốn nói cứ nói đi.”

“Đúng vậy, tiên sinh.” Lê Tường nói, “Mấy ngày nay cậu vội lo chuyện của thiếu gia Nhất Đường, tôi vẫn không tìm được cơ hội nói với cậu, bên thành Trung Quốc đã xảy ra vấn đề. Rất nhiều công nhân chê tiền lương quá thấp, đều bãi công.”

“Bãi công? Bọn họ muốn bị trục xuất về nước?”

“Tôi nghi ngờ có người ở sau lưng thao túng bọn họ. Cậu còn nhớ công hội Hoa Kiều lần trước, mấy người đứng đầu nhà xưởng bị cậu dạy dỗ kia không?”

“Mấy kẻ tiểu nhân âm hiểm với tầm nhìn hạn hẹp cũng động được vào cháu?”

“Không riêng gì bọn họ, còn có……”

“Chú muốn nói là nguyền rủa?”

Lê Tường cam chịu.

“Chú Lê, cháu tin bất cứ việc gì đều phải tự mình tranh thủ, cháu sẽ không khuất tùng vận mệnh. Cho dù vận mệnh có tồn tại hay không.”

Do dự một lúc, Lê Tường nhìn anh nói: “Xin yên tâm, bất luận thế nào tôi đều đứng bên cậu.”

“Cái này cháu biết.” Đường Nhất Đường nói. Từ trước đến nay, cho dù anh làm cái gì, thì dù Lê Tường không đồng ý, nhưng chỉ cần anh kiên trì, ông vẫn làm đủ mọi cách để giúp anh.

“Chúng ta có thể tìm ngài Bernard để thương lượng, anh ta chắc có thể giúp.” Lê Tường nói.

“Anh ta? Anh ta đã sớm xuất phát đi sắm vai rồng phun lửa trong thần thoại rồi. Hơn nữa, anh ta cũng không phải thằng ngốc như trước kia. Từ sau khi nhà bọn họ bị phá sản, chúng cháu đã nhiều năm không gặp. Mấy năm nay đã xảy ra cái gì, anh ta không hề đề cập tớ. Cháu còn có thể tín nhiệm anh ta như trước sao? Yên tâm, chút việc nhỏ ấy cháu vẫn có thể dọn dẹp.”

Đang nói, anh nghe được tiếng đập cửa.

Lê Tường đi đến mở cửa, một hầu nữ đứng ngoài cửa nói: “Tiên sinh Trầm Trùng Dương đã trở lại, đang ở trong sân.”

“Quả nhiên giống như Gerard dự đoán.” Đường Nhất Đình vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Khi anh đi đến phòng khách, vừa vặn thấy Trầm Trùng Dương mang theo một túi du lịch đơn giản, một chân sải bước vào trong nhà. Anh chú ý tới khăn len quàng cổ màu đỏ trên cổ cậu, cười hỏi: “Cũng sắp đến mùa hè, nhóc không nóng sao?”

“Tàm tạm.” Trầm Trùng Dương ném túi lên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm nước trà mà người hầu đưa tới.

“Là cô ấy đan cho nhóc?” Đường Nhất Đình phát giác ra cái gì đó, vươn tay kéo khăn quàng cổ của cậu qua, nhìn cúc áo ở mặt khăn.

Trầm Trùng Dương rút khăn quàng cổ từ trong tay anh lại nói: “Đây là của tôi.”

“Tôi lại không muốn cướp của nhóc cái gì.”

“Vậy cũng chưa chắc.”

Quàng lại khăn quàng cổ, Trầm Trùng Dương lấy một cái hộp từ trong túi, gọi một bảo vệ đang đứng trước cửa nói: “Hãy thay tôi đem cái này giao cho Đường tiên sinh trên lầu, nói là có một người họ hàng đưa quà cho anh ấy.”

“Là cái gì?” Đường Nhất Đình hỏi.

“Băng ghi hình, lúc cô ấy ở cùng chỗ với tôi, tôi đã ghi lại.”

“Tôi cần phải xem.”

Chặn Đường Nhất Đình đang muốn lên lầu lại, Trầm Trùng Dương nói: “Chỉ là cho anh ấy một chút an ủi thôi. Anh đừng có cái gì cũng muốn đoạt.”

“Thằng ranh,” Đường Nhất Đình gõ đầu cậu, “Bây giờ nhóc đang đứng bên nào vậy.”

“Không đứng bên nào cả, ngày mai tôi phải đến trường trung học Conway để báo cáo, học ở đây nửa năm sẽ về nước xin vào đại học Pháp.”

“Nước Pháp? Nhóc xác định?”

“Xác định.”

Dùng ánh mắt dò xét nhìn Trầm Trùng Dương, vừa đưa mắt nhìn cúc áo trên khăn quàng cổ của cậu, mặt trên có một câu: Bạn gặp được, chắc chắn rất tốt.

“Trong khoảng thời gian này, sống cùng cô ấy nhất định phát sinh không ít chuyện.” Đường Nhất Đình nói.

“Đúng vậy.” Trầm Trùng Dương không chút giấu giếm, kể những chuyện phát sinh hơn một tháng nay, cậu nói, “Đêm đó chúng tôi khóc quên cả trời đất, ngày hôm sau……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.