“Bạch Khả em hãy nghe chị nói, chị không tìm được nơi có thể nhận và giúp đỡ chúng ta ở Kansas, chị không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời trở lại Nebraska, chờ em khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ lên đường, được không, được không……”
“Chị có biết em dùng bao lâu mới đến đây…… Vì sao…… Em không có thời gian!”
“Mặc kệ ra sao, chị không thể để em đến tính mạng cũng không cần được. Hôm nay em nhất định phải đợi ở chỗ này.”
Phòng khách sạn tối mờ, Belle đặt Bạch Khả lên giường, chờ cô khóc đủ loạn đủ, mới đắp chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bạch Khả nghe được tiếng cạch cạch, nước mắt chợt rơi xuống.
Theo cửa chớp ánh sáng le lói hắt vào trong, cô mở hai mắt khô khốc, ánh mắt tan rã.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị đẩy ra. cô không cần nhìn cũng biết, anh đến đây.
Anh là ảo giác của cô, là thứ duy nhất đánh tan sự mệt mỏi của cô. Rất nhiều đêm không ngủ, đều là người như thực như mộng này cùng cô trải qua.
“Làm sao bây giờ, dường như em cứ quay tròn tại chỗ, em không thể đến được nơi ấy.”
Giọng nói của cô vỡ vụn trong không khí, nước mắt vui mừng từ đuôi mắt ồ ồ chảy ra, thấy không rõ hình dạng người bên giường. Cô vươn tay, người đàn ông cúi người xuống, để tay cô có thể chạm vào được mặt anh.
“Làm sao bây giờ đây, Nhất Đường, anh nói cho em biết đi.”
Cô cố gắng vòng qua cổ anh, kéo người anh đến gần mình. Ảo giác vĩnh viễn đẹp hơn, ấm áp hơn so với hiện thực.
Môi mềm ấm áp dán lên trán cô, hai mắt, chóp mũi lạnh ngắt, cuối cùng là làn môi khô khốc, hơi thở ấm áp ươn ướt chậm rãi tiến vào dò xét.
Cách hôn môi này có chút khác với ngày xưa, anh giữ lại chút không khí để cô đủ hô hấp. Từng hạt nút áo được cởi ra, cũng không giống lần đầu tiên ấy, lần đó, anh xé rách quần áo của cô, như người đang rất đói tìm được thức ăn.
Môi cuối cùng cũng được buông ra,cảm giác làn môi ấm chuyển đến cổ, ở giữa xương quai xanh của cô. Cô không mặc quần, chỉ có quần lót ren màu đen hơi mỏng mà thôi. Cô thậm chí hơi mừng thầm vì cô đang mặc quần lót mà chính anh đã mua cho cô, chứ không phải những thứ được chọn ngẫu nhiên khi mua hàng trong siêu thị. Nhưng người ở trên không mảy may quan tâm xem cô mặc cái gì, hôn lên trước ngực cô thuận tiện cởi luôn cái quần kia. Tay anh chạy dọc từ eo kéo thẳng đến mắt cá chân của cô, rồi từ phần nhô ra của mắt cá chân, quần ren bị anh nắm trong tay, ném một cái, rơi xuống sàn nhà, không phát ra tiếng động nào.
Mọi thứ gần như quá mức dễ dàng, cô bất an ôm chặt lấy đầu anh hỏi: “Có thể chứ? Em có thể làm tình trong ảo giác của em sao?”
Người đàn ông ở trước ngực cô cười nhẹ, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: “Mọi thứ đều chỉ là ảo giác.”
“Đúng vậy, ảo giác, Ưm……”
Bạch Khả than nhẹ một tiếng, người đàn ông thừa lúc cô đang nói chuyện đột nhiên nhấn vào, rất lâu rồi không tiếp xúc thân mật như thế, cô cảm thấy hơi đau, đau đớn này khiến cô thanh tỉnh. Cô nhắm mắt lại, cô không muốn tỉnh lại. Luật động truyền đến rõ ràng, cô híp mắt muốn nhìn người đàn ông ấy.
Khuôn mặt kia quen thuộc đến nổi cô có thể nhớ mỗi một nụ cười cất giấu trên ấy. Ánh mắt anh, con ngươi đen như hắc điện thạch* mơ mơ màng màng nhìn cô, giống như muốn nuốt trọn cô vào, mang cô nhập vào cái không gian đẹp đẽ kia.
Cô mở to hai mắt, hai tay ôm mặt anh, mặt anh ở trong tay khẽ đưa theo nhịp. Tay cô không thể ôm trọn hai gò má anh, bất an, rất bất an, đột nhiên buộc chặt thắt lưng, nghĩ muốn bao trụ chặt chẽ thứ yếu ớt của anh, không cho anh tách khỏi.
Người đàn ông thở dốc vì kinh ngạc, đẩy nhanh tốc độ nhấn vào cô. Cô thỏa mãn nhìn vùng lông mày của anh xoắn lại, bàn tay mơn trớn trên mặt anh, kéo xuống cổ áo anh, cởi bỏ nút áo.
Hai tay anh chống bên vai cô, phần dưới cơ thể do dự bên trong thông đạo mềm dẻo của cô, giữa xúc cảm mãnh liệt, miễn cưỡng cúi đầu nhìn tay cô.
Đốt ngón tay của cô tái nhợt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Cô cởi áo anh, bàn tay tiến vào nách anh dò xét, rồi đến phần lưng, gắt gao ôm chặt. Phần trên người anh bị cô dùng sức kéo xuống, gần như áp trên người cô. Khuôn mặt của cô vùi vào đầu vai anh, khẽ liếm vành tai anh.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, cô dịu dàng hỏi: “Thoải mái không?” Nói xong, cô nâng chân lên, đặt trên lưng anh, vuốt ve khu vực nhạy cảm với làn da trơn nhẵn của anh.
“Ừ…” Anh chỉ có thể dùng giọng mũi để đáp lại.
Giọng cám dỗ nhưng khờ dại lại lần nữa ghé vào lỗ tai anh, cô nói: “Anh từng nói, lúc lên cơn sốt, độ ấm của nơi ấy rất thích hợp, sẽ….Rất thoải mái.”
Lúc này đây, trả lời lại cô chỉ có tiếng hô hấp đột nhiên nặng thêm. Người đàn ông đè vai cô xuống, ngăn cô với anh, rồi kinh ngạc nhìn cô. Mạnh mẽ động một cái, cảm giác mềm ngứa tập trung tại một điểm, theo động tác của anh, bất ngờ bùng nổ lan rộng đến tứ chi. Cô phát ra tiếng rên rỉ.
Người đàn ông cúi đầu, hôn lên vai cô. Cô nói đứt quãng: “Anh còn nhớ trên vai em….Có vết sẹo không?” Người đàn ông dừng hôn, trở nên điên cuồng, giống như muốn nghiền ép, đâm thủng cô.
Khoái cảm cực độ đã khiến cô không cách nào nói ra một câu rõ ràng, cô cắn chặt môi dưới nói: “Đó là lần đầu tiên….Anh cắn…Nhẹ chút.”
Nói như vậy, khác gì nói là cầu xin tha thứ.
Động tác của người đàn ông cũng không hề thô bạo, ngược lại, là một loại dịu dàng sau khi kiềm chế, làm cho người ta đắm chìm vào sự dịu dàng ấy, không có cách nào hô hấp.
Đã không còn là cảm giác trong trí nhớ của cô.
Đêm đó, khi cô nhìn thấy niềm kiêu hãnh tượng trưng cho một người đàn ông, quần lót màu xám nhạt đã ướt một mảng. Cô lập tức hiểu được, Hình như người như bọn họ không bao giờ tránh được số phận tương tự.
Người đàn ông này có khí chất giống như con quạ đen trong cung điện ma quỷ thời Trung cổ, thân hình lõa lồ chịu khổ, ở trước mặt cô. Khi cô nhìn đến, lại sạch sẽ giống như trẻ sơ sinh vậy. Gió mạnh thổi bay tấm thảm vải bông mỏng, trên bả vai anh có một vết sẹo màu hồng như ẩn như hiện. Những sợi tóc bay theo gió, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô cởi áo bông cũ vừa dày vừa nặng, đi đến phủ lên người anh, khi anh từ kinh ngạc đến lúng túng rồi đưa mắt nhìn chằm chằm, thì cô đã dắt tay anh, đi theo hướng về nhà. Mà anh, giống đứa nhỏ bị lạc đường, sít sao đi theo phía sau cô.
“Thật ra, cô đã sớm muốn hiến thân cho tôi phải không.”
Khi anh đẩy cô ra và hỏi bên tai cô, lưng của cô dán lên bức tường lạnh lẽo, một hồi run rẩy. Anh ôm chặt lấy, đặt tay ở phần dưới của cô, ngăn cơ thể của anh với bức tường.
“Là lần đầu tiên sao…… Con nhỏ ngốc……” Hơi thở hỗn độn của anh phả lên cằm cô. Chân cô như nhũn ra, gần như muốn ngã ngồi trên mặt đất. Dùng sức một cái, hoàn toàn lọt vào.
Dưới tác dụng của thuốc, anh đã hoàn toàn không thể khống chế tốc độ của mình, đứng dậy, đặt toàn bộ trọng lượng của cô lên cánh tay mình, nâng cô dậy, giống như đang nâng bạn nhảy bị say rượu. Nhưng một tia ý thức còn sót lại nói cho anh biết, người để anh phát tiết dục vọng không phải là thân thể trống rỗng của một người nào đó đến đây tìm hoan mua vui, mà là một cô gái nhỏ gầy yếu, tên của cô, là Bạch Khả.
“Tôi là, Bạch Khả……” Cô nặn từng chữ. Bấu víu bờ vai anh, ngoài căng thẳng và đau đớn, không có cảm giác khác. Càng đau, càng tỉnh. Cô nhìn vẻ mặt anh đã lún sâu vào dục vọng, sợ anh quên mất cô.
“Tôi biết!” Anh kiềm chế thở dốc nói, lập tức cuốn lấy cô. Đặt hai tay cô lên bàn, từ phía sau dán chặt lấy cô.
Hai tay cô chống trên bàn gỗ, một tay đỡ cổ tay kia, ngẩng đầu, không biết quạt điện đã chuyển động từ lúc nào, đánh tan ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, hắt ánh sáng hỗn độn ấy vào tầng hầm tối om.
Tầng hầm lạnh lẽo này giống như kho để hàng.
Đêm tối, trong kho để hàng, mẹ của cô đang khó khăn vùng vẫy với số phận. Thần chết kéo bà vào trong nước, bà kiên cường ngẩng đầu lên hô hấp. Cứ lặp lại như vậy, mãi đến khi không còn sức lực nữa.
Mà cô ở bên cạnh bà, bất lực. Các cô không có thuốc, không có thức ăn, kể cả tình cũng không chiếm được. Làm con gái của bà, người thân duy nhất của bà, vậy mà khi bà cần giúp đỡ nhất, lại là lần đầu tiên cô cảm thấy mình bất lực, yếu đuối, hèn mọn, đáng xấu hổ như vậy.
Trong cái mênh mông dường như muốn mọi thứ lắc lư trong lặng lẽ tĩnh mịch, bởi vì nhuộm một màu tối đen mà làm cho người ta sinh ra ảo giác vô hạn trong không gian, sinh mệnh của mẹ bị hút vào mỗi một bó sợi, mỗi một hạt bụi.
Mẹ của cô, người mẹ vĩ đại vô tư của cô, dung túng cho sự bất lực của cô, bà coi khinh sự rửa nát trên xác thịt mình. Bà nói, bà dùng một giọng đặc biệt mềm nhẹ nói với cô: “Con thấy không, chỉ là một cái xác, con không thấy được, cái gọi là linh hồn gì đó, mới chân chính là mẹ, mẹ của con. Con chỉ cần nhớ rõ, bất cứ lúc nào, mẹ cũng ở bên cạnh con. Cho dù con sẽ không còn được gặp lại thân thể của mẹ, cuối cùng không nghe được…… Tiếng của mẹ.”
“Không! Con không muốn không thấy được mẹ! Mẹ nói cho con biết nên làm thế nào đi, luôn luôn có cách, mẹ nói cho con biết đi!” Thân thể nhỏ bé của cô vì không chịu nổi cảm xúc mạnh đánh sâu vào mà run rẩy đến gần như co rúm.
Mẹ ôm cô, rơi nước mắt thở dài. Biện pháp đương nhiên là có, nhưng mà bà không thể. Bà không thể không biết xấu hổ mà dâng lên con gái của bà, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ đứa nhỏ này. Cho nên, trong cuộc sống còn lại của bà, bà phải còng lưng chịu tất cả bất hạnh, bà để lại cho con gái của bà một tín ngưỡng hạnh phúc giả tạo.
“Sắp đến nước Mỹ rồi. Sẽ nhanh thôi.”
Tiếng tim đập rõ ràng của mẹ vẫn vang vọng bên tai cô, cô nhìn chăm chú lên những vệt sáng xoay tròn trên nóc nhà. Cô rất hối hận vì lúc ấy không nói cho bà biết, tại khoảnh khắc kia, cô tình nguyện chìm cùng bà.
“A –” Cô đột nhiên ngẩng cao đầu lên, thét một tiếng chói tai.
Cô như lạc vào cõi thần tiên. Máu đổ về não anh, tại khoảnh khắc đỉnh điểm kia, anh há miệng hung hăng cắn xuống vai cô, răng nanh không hề sắc nhọn cắn vào thịt cô. Máu tươi tanh ngọt lập tức ứa đầy khoang miệng anh, anh khống chế cái suy nghĩ kích thích muốn cắn xuống làn da non mềm kia, chậm rãi nhả ra, kể cả bản thân, cũng rút khỏi.
Mất đi sức nặng đè trên lưng, cô thả lỏng hai cánh tay tê dại, cả người nằm rạp trên bàn. Quay đầu nhìn máu thịt lẫn lộn ở bả vai, nhưng lại như nhìn thấy máu lần đầu tiên của cô. Nếu nhất định phải nói có cảm xúc gì, cũng chỉ là một câu — chính là như vậy.
Không còn gì khác.
Người đàn ông tỉnh táo lại, thấy mắt cô ngấn nước, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào vết thương ở đầu vai thật lâu không động đậy, tự nhiên sinh ra lòng thương hại. Một tay anh ôm chầm thắt lưng của cô, một tay đặt ở khớp gối, ôm cô lên, đặt trên giường.
“Vì sao anh cắn tôi?” Cô bình tĩnh hỏi.
Anh quỳ giữa hai chân cô, kiểm tra cửa vào của cô, sau khi xác định không có bị rách, mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, cười nói: “Làm cho cô một ký hiệu, về sau cô chính là một thứ thuộc về tôi.”
Cô ngồi dậy, kéo chăn bọc cơ thể bọn họ lại, ngồi ở trước mặt anh, vuốt ve vết sẹo bên vai trái của anh, lệch đầu nói: “Như vậy, anh là thứ thuộc về ai?”
Anh quay đầu, từ khe hở nhìn được vết sẹo không thể nói là xấu hay đẹp, đau xót chợt hiện qua khóe mắt. Anh kéo tay cô qua, đẩy cô ngã xuống giường, hôn cô, nhẹ giọng nói với cô: “Tôi đồng ý cho cô, tạm thời có được tôi.”