Như
đặt mình trong một cánh đồng hoang vu, rất nóng, ngọn lửa từ mặt đất,
cháy xung quanh cô. Ngọn gió thổi bùng từng đợt từng đợt hơi nóng.
Cô bị ném đi, còn chưa rơi xuống đất lại bị nhấc lên.
Vô số ngọn lửa ở ngực cô, cổ thậm chí là nhảy đến môi.
Thì ra lửa cũng giống tình dục.
Khoái cảm đứt quãng lao nhanh ở chỗ sâu trong cơ thể, lại giống như cưỡi trên lưng ngựa, yên ngựa dao động ma sát mông cô, bụng cô, phần yếu ớt
mẫn cảm của cô. Nảy lên, rơi xuống, lại nảy lên, bỗng nhiên thân thể nhẹ như yến, cô bay vút lên, thẳng hướng phía chân trời mà phóng đi, nhằm
về phía quả cầu lửa sáng rực nhất trên không trung.
Càng ngày càng tới gần, bên tai cuồng phong gào thét, ngọn lửa giống như mật nước từ trên quả cầu lửa nhỏ giọt xuống.
Lưng bỗng nhiên đau nhói, có cái gì đó sinh trưởng một cách tàn bạo. Một tiếng soạt, cô cảm giác mình rời khỏi lưng ngựa. Thân thể bị nâng lên,
sau lưng mở ra một đôi cánh màu trắng thật lớn, dẫn dắt cô, hướng về
phía ánh mặt trời, ngang tàng xông lên.
Dần dần, một cái bóng màu đen sinh ra từ mặt trời, mở rộng hai tay nghênh đón cô.
Nhất Đường! Cô kinh ngạc vui mừng vươn tay, đang muốn chạm vào, thì bất
thình lình bị một sức mạnh đẩy ra, bay sát qua người anh.
Ánh sáng ở ngay trước mắt, mà cô lại thẳng tắp rơi xuống.
Không kịp bắt lấy anh, người nóng rực đến đau nhức. Cô đột nhiên quay
đầu lại, rốt cuộc, cô cũng nhìn rõ, thì ra ngọn lửa đang bốc cháy đó là
ánh sáng trắng.
Sau đó đột nhiên tối om.
Không nghe được tiếng động nào.
……
Có ánh sáng. Lúc mở mắt, cơ thể của cô thực sự có cảm giác rơi xuống.
Nghĩ rằng là mơ, cô sờ sờ trán mình, cơn sốt còn chưa lui. Hai gò má
nóng ran, âm ỉ muốn ho, lại bị cô nhịn xuống.
Đường Nhất Đình đang ngủ yên bên cạnh cô. Khuôn mặt ngủ của anh ta làm
cho cô không đành lòng nhìn nhiều, dịch bàn tay trên lưng ra, xác định
không làm anh ta tỉnh giấc, cô mới xoay người ngủ ở bên kia giường.
Ngoài cửa sổ tình cờ có một con dơi bay qua, bóng đen cứ thế vội vã bay
lướt qua. Ngay cả con dơi cũng đang vội về nhà sao?
Đột nhiên có cái gì đó nong nóng kéo lưng cô sát vào người anh ta. Cô
hơi kinh ngạc quay đầu, tưởng Đường Nhất Đình đã tỉnh, lại phát hiện
Đường Nhất Đình mắt cũng không hề mở. Anh ta đang ngủ rồi theo bản năng
tìm kiếm thân thể của cô.
Trong nháy mắt, cô xem anh ta là Đường Nhất Đường, không tự chủ được khẽ vuốt đầu anh ta. Anh ta vừa mở mắt, cô lập tức hồi thần.
Dưới ánh trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại một bóng đen hiện lên.
Tin tức kinh người đột nhiên tới.
Vài ngày sau, Bạch Khả lại lần nữa sốt cao không lùi vung tay quát Đường Nhất Đình: “Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”
Đường Nhất Đình vừa nói tuyệt đối không thể vừa trấn an cô. Lúc này, có
người tiến vào nói với anh ta, Đường Nhất Đường đã tỉnh. Ngay từ đầu anh ta đã không tin vào lỗ tai mình, sau đó lại bắt đầu không tin vào các
loại lời thề gì đó.
Chuyện gì cũng đều có khả năng, tỷ như anh ta vừa có thể làm cho Đường
Nhất Đường bình yên vô sự, vừa có thể có được Bạch Khả.
Trong phòng bệnh, Lê Tường, Gerard và Trầm Trùng Dương đều đang ở đây. Bác sĩ và y tá đi qua đi lại.
Đường Nhất Đình đi đến trước giường bệnh, nhìn đôi mắt đã lâu không mở
của Đường Nhất Đường, cười, trong lòng có một tảng đá rơi xuống.
“Cám ơn em.” Anh ta vui vẻ nói.
Đường Nhất Đường thật lâu sau mới đem ánh mắt không có tiêu cự nhắm ngay Đường Nhất Đình, môi giật giật muốn nói gì đó. Đường Nhất Đình ghé sát
tai, nghe anh chậm rãi dùng dùng giọng rõ ràng căn bản không giống người bệnh nói: “Thả cô ấy ra.”
Nói xong câu kia, lại không nghe được gì nữa. Mặc kệ Đường Nhất Đình gọi như thế nào, anh đều không tỉnh lại.
Hoặc là anh tỉnh lại chỉ vì muốn nói câu kia với anh ta.
Sau mấy ngày hôn mê, Đường Nhất Đường qua đời. Anh được chẩn đoán là đột quỵ vì cơ quan nội tạng suy liệt, giấy trắng mực đen, ngay ở trước mặt
Đường Nhất Đình.
“Chết rồi sao ……” Anh ta mê muội bất lực hỏi Lê Tường, “Đã chết thật?”
“Nén bi thương.” Lê Tường nói.
Đường Nhất Đình lảo đảo từng bước, tầm mắt mất đi tiêu điểm. Đứng đờ ra
hồi lâu, anh ta chậm rãi xoay người, cái bóng nghiêng ngả biến mất cuối
hành lang.
Lê Tường than nhẹ một tiếng, trên mặt là loại cô tịch sau khi đối mặt
với đống hỗn độn. Ông ta nói kẻ khác đừng đi theo Đường Nhất Đình, đừng
quấy rầy anh ta nữa, còn mình thì về biệt thự đường Miller. Ông ta tính
thu dọn vài di vật của Đường Nhất Đường.
Trong phòng Đường Nhất Đường dán đầy ảnh chụp của anh và Bạch Khả, Lê
Tường mặt không đổi sắc mà xé hết xuống, xé đến hai tay đau nhức, những
tấm ảnh nắm trong tay bị ném rơi đầy đất. Ông ta xé một tấm, lại ném đi, chỉ cảm thấy trong lòng có một tảng đá đè nặng, rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa. Trên những tấm ảnh đều là khuôn mặt hạnh phúc của hai
người, chỉ có một tấm, một người còn đang si ngốc chờ đợi một người vĩnh viễn không quay về. Nếu cuối cùng sẽ mất đi, vậy hạnh phúc từng có sẽ
chỉ làm người ta càng thêm thống khổ. Cô bé ấy, cô có thể chấp nhận được sao? May mà cô không thông minh, cô sẽ không hiểu gì hết.
Ngoài cửa sổ phát ra tiếng đùng đùng, Lê Tường đi đến bên cửa sổ, cảm
giác mát lạnh thổi tới. Ông ta hơi quay đầu, lơ đãng dường như nhìn thấy Đường Nhất Đường tựa bên cửa sổ hướng về quốc lộ 66 nhìn xa xăm.
Mưa lớn làm mờ những cao ốc và đường phố, trận mưa này đột nhiên tới
không chỉ giảm bớt khô hạn ở Texas, mà còn làm nhạt đi khổ đau của vạn
vật.
Trong mưa có đứa trẻ nghịch vui vẻ, có đôi tình nhân ôm nhau dưới ô.
Đường Nhất Đình đứng ở đầu đường, đầu gối đau từng cơn, phải ngồi xuống
một phiến đá.
Chỉ có một pho tượng đá dùng tư thế cầu nguyện đứng chung với anh dưới mưa.
Cơ thể anh đọng đầy cát bụi, mưa rơi xuống, toàn thân loang lổ.
Nhớ lại khi còn nhỏ ngồi xe lăn dưới mái che nhìn cây xa cúc trong cơn
mưa bụi lất phất, khi đó anh đã rất buồn, anh không biết em trai anh có
phải cũng chịu đủ gió táp mưa sa như cây xa cúc này hay không?
Trong hoảng hốt, anh gần như thấy được sắc mặt tái nhợt của cậu thiếu
niên ngồi trên chiếc xe lăn kia. Cậu ngồi đối diện với cột mốc đường, vẻ mặt u buồn nhìn mưa phùn. Thiếu niên rất muốn đi tìm em trai của cậu,
nhưng chân lại không thể động đậy . Đợi thật lâu thật lâu, không có
chiếc xe nào bằng lòng chở cậu đi. Trong lạnh lẽo, cậu ngẩng đầu nhìn
trời, mưa đã tạnh, mặt trời phá tầng mây, rắc ánh sáng vàng ấm áp, xua
tan hơi nước trên mặt cậu. Cậu nhắm mắt lại, ngửi được mùi thơm ngát của thiên nhiên sau khi tắm rửa, một sự lo lắng dâng lên trong lòng. Trong
thất thần, cậu bỏ lỡ chuyến xe khách cuối cùng.
Mà nay, anh cũng ngẩng đầu, trước mắt cũng là một tầng sương mù.
Lúc trở về nhà, chân anh đã không còn cảm giác. Trước có lây chút phong
hàn từ Bạch Khả, hơn nữa lại dầm mưa quá lâu, anh bắt đầu sốt cao, bệnh
mơ mơ màng màng. Giữa nửa mộng nửa tỉnh, có ảo giác không gian bị bóp
méo, quá khứ và hiện tại không ngừng xen kẽ, sinh mệnh đã tan biến từ
lâu cũng lục tục đi tới trước mặt anh, giảng giải mấy câu, cười hai
tiếng, tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Thứ duy nhất dừng bước vì anh, là
một bóng đen mơ hồ.
Anh nghe người đó nói: “Bây giờ, anh hiểu chưa?”
Anh không biết mình nói cái gì, chỉ cảm thấy khóe mắt chảy ra chất lỏng âm ấm.
Chờ sau khi đầu óc anh rõ ràng, có thể phân rõ sự thật, thì Đường Nhất
Đường đã bị đặt vào một cái hòm hình chữ nhật. Anh ta ôm cái hòm kia
ngồi trên bãi cỏ ở sân sau đến trưa, có khi vỗ vỗ nó, có khi dùng lỗ tai nghe tiếng động bên trong. Anh ta nhớ tới bộ dạng kích tình bắn ra bốn
phía của anh trên sân khấu. Anh ta từng học tập bước nhảy của cậu, mới
biết rằng khiêu vũ cũng cần có thiên phú. Như vậy, trong cái hòm nho nhỏ này, cũng có một sân khấu sao? Có thể anh đang nhẹ nâng hai tay nhảy
điệu Tăng-gô một mình trong hòm hay không?
Bụi hoa bên cạnh đã đào xong một cái huyệt, nhỏ như vậy, vừa vặn có thể
đặt một con mèo trưởng thành xuống. Anh ta đang cầm hòm treo trên lỗ
huyệt.
Gerard chờ bên cạnh đã mất kiên nhẫn. Anh ta đoạt lấy hòm ấn vào huyệt,
múc một xẻng đất, từng xẻng từng xẻng lấp đầy. Đường Nhất Đình ngây ngốc nhìn, cho tới bây giờ anh ta vẫn không thể tin, người sắp bị chôn xuống đất chính là em trai anh ta.
Trầm Trùng Dương chọn một chỗ không có hoa bên cạnh Đường Nhất Đình rồi ngồi xuống, thở dài một tiếng nói: “Bạch Khả từng nói với tôi một câu, cô ấy nói, cây muốn lặng mà gió chẳng
ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng thể chờ. Không chỉ đối với cha mẹ
mình, đối với mỗi một người thân đều giống nhau. Lúc bọn họ còn sống
trên đời, chúng ta nên đối tốt với bọn họ bằng tất cả khả năng của
mình.”
“Này, đừng nói nhiều nữa,” Gerard dừng xẻng nói, “Bây giờ giảng mấy điều đó thì có ích lợi gì.”
“Đúng đúng đúng, vô ích. Vậy……” Trầm Trùng Dương vỗ vai Đường Nhất Đình hỏi, “Chỗ Bạch Khả phải nói thế nào?”
“Thằng ranh này!“ Gerard giơ xẻng lên làm bộ muốn ném.
Đường Nhất Đình giống như không nghe thấy câu hỏi của Trầm Trùng Dương.
Anh ta đi đến trước mộ, cắm bia mộ chữ thập đã chuẩn bị xong trước đó
vào trong đất.
“Là tôi không tốt, lại đề ra cái trò chơi đó.” Gerard tự trách.
“Thật sự là cái một trò chơi buồn cười, sao tôi lại tin nó vừa có thể
khiến tôi cảm thấy thanh thản khi đối mặt với Nhất Đường, lại vừa có thể có được Bạch Khả.” Vuốt bia mộ lạnh như băng, Đường Nhất Đình cảm giác giống như một giấc mộng.
“Có lẽ là vì……” Gerard ấp a ấp úng. Trò chơi này thật ra là xuất phát từ tư tâm và sở
thích trời sinh của anh đối hí kịch. Anh thừa nhận, anh cô chấp với sở
thích này quá mức điên cuồng.
Trầm Trùng Dương chen vào nói: “Kỵ sĩ thật vất vả mới vào được thành, lại chứng kiến công chúa đã chết.
Ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không gặp được, aizzz, không thế nào lại
có bộ đồng thoại viết như thế được.”
“May mà, công chúa còn có một người chị song sinh.” Đường Nhất Đình mỉm cười chua sót.
“Chẳng lẽ anh muốn……”
Lời nói hàm chứa tức giận của Trầm Trùng Dương bị Lê Tường cắt ngang. Lê Tường mang theo Tần Thanh đi đến vườn hoa. Trong tay Tần Thanh đang cầm một bông hoa cúc màu trắng.
Để lại hai người bọn họ, đám Gerard yên lặng tránh đi.
Tần Thanh đặt hoa trước bia mộ, hai tay tạo thành hình chữ thập, ngón tay đan vào nhau, nói: “Tiên sinh Đường Nhất Đường, xin hãy tha thứ cho tôi. Nếu biết kết quả giúp anh chạy trốn là như thế này, tôi……” Cô nghẹn ngào.
Đường Nhất Đình nhìn hoa cô mang đến, cười cười nói: “Nơi này của tôi không thiếu nhất chính là hoa cúc. Cô cần gì phải uổng công vô ích mà đặc biệt đến một chuyến.”
“Đường tiên sinh,” Tần Thanh chậm chạp nói, “Tuy rằng anh đuổi tôi khỏi Austin, nhưng tôi vẫn rất cảm kích vì những gì anh đã giúp tôi vài năm gần đây.”
“Cảm kích của cô chính là giúp em trai tôi chạy trốn khỏi chỗ của tôi?”
“Tôi vốn muốn giảm bớt tội nghiệt của anh……”
“Không ngờ lại làm tội nghiệt của tôi lún sâu hơn?” Đường Nhất Đình ngẩng đầu cảm thán với trời, “Tôi quả thật là người có nghiệp chướng nặng nề.”
Tần Thanh kiềm chế ý nghĩ kích động muốn tiến lên an ủi, cô vốn đã kém
anh quá xa, bây giờ lại càng xa thêm. Anh ngẩng đầu nhìn trời, cô chỉ
biết cúi đầu nhìn đất.
“Này, Tần Thanh, nó bắt chước tôi thật sự rất giống sao?” Đường Nhất Đình hỏi.
“Rất giống.” Tần Thanh đáp, tuy rằng cô vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau.
“Vậy cô nhìn tôi thì sao?” Đường Nhất Đình đứng lên, gập đầu gối rồi đi hai bước giống như con mèo, hỏi: “Giống không?”
“Hơi giống.”
“Chỉ hơi thôi ư? Sao lại vậy nhỉ?”
Dưới ánh mặt trời, trước hoa, người đàn ông mạnh mẽ với nụ cười thê
lương đang giả bộ vui vẻ, nhẹ nâng hai tay nhảy điệu Tăng-gô một mình.
Bước nhảy không ổn định, mỗi một bước đều có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Anh xoay tròn, tạm dừng, vỗ nhẹ tay.
Bốp bốp bốp.
Trong đầu cô lại hiên lên một hình ảnh khác, cũng dưới ánh mặt trời,
người đàn ông kéo cổ áo vest màu trắng, nghiêng nhẹ nhìn bầu trời, nheo
mắt cười nói: “Chà, thời tiết hôm nay rất đẹp.”
Khi đó cô không ngừng lắc đầu, nói anh không giống. Bây giờ cô rốt cuộc
đã suy nghĩ cẩn thận là cuối cùng vì sao lại không giống — Đường Nhất
Đường cười quá mức chân thành. Có lẽ vì thứ bọn họ nhìn thấy khác nhau,
Đường Nhất Đình ngẩng đầu nhìn là trời, mà Đường Nhất Đường nhìn lại là
khuôn mặt Bạch Khả.
“Rất giống chứ.”
Đường Nhất Đình còn đang xoay tròn, tựa như cứ mỗi một vòng, thống khổ
của anh cũng liền giảm đi một chút. Nụ cười trong sáng, không để ý bị
vấp vào bia mộ, anh nghiêng người ngửa mặt ngã sấp giữa bụi hoa.