Cùng với tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, biệt thự quay về sự tĩnh lặng ban đầu.
Nhưng tôi vẫn bị Phó Yên ép lên cánh cửa.
Ánh mắt anh trong bóng tối mịt mù có một chút gì đó khó tả.
Tôi cảm thấy nóng bức, cử động cổ một chút.
“Phó tiên sinh, đã…đã muộn rồi, anh sẽ mệt đấy.”
Tôi căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.
“Không vội, còn phải bôi thuốc cho em nữa.”
Giọng nói trầm thấp, cấm dục của anh ấy trong đêm tối đặc biệt quyến rũ.
Phó Yên ôm tôi, kéo cửa vào phòng ngủ.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, gió từ ngoài thổi vào.
Khiến tôi rùng mình.
Phó Yên mang hộp thuốc đến, ngồi xổm trước mặt tôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh sáng rực, khiến tôi có chút mơ hồ.
Mọi chuyện xảy ra tối nay giống như một giấc mơ vậy.
Tôi không khỏi nhớ lại lần đầu gặp Phó Yên.
Năm nhất Đại học, tôi đạt giải nhất trong cuộc thi viết toàn thành phố.
Nhà trường tổ chức một buổi lễ trao giải.
Nhà họ Phó đã tài trợ cho nhiều sinh viên, trong đó có tôi.
Vì vậy hôm đó, Phó Yến với tư cách người đại diện cho nhà tài trợ, ngồi ở hàng ghế trao giải.
Phó Trì lúc đó là bạn trai tôi, lại thấy xấu hổ vì tật nói lắp của tôi, nên chưa đến nửa buổi lễ đã bực bội bỏ đi.
Phó Yến lặng lẽ xem hết buổi lễ.
Phần phát biểu cảm nghĩ của tôi, có thể nói là rất tệ.
Vì tật nói lắp của tôi, buổi lễ bị kéo dài so với kế hoạch.
Khi Phó Yến rời đi, tuyết rơi dày đặc, di chuyển có chút khó khăn.
Nghe nói, vì thế anh ấy đã bỏ lỡ một cuộc họp quan trọng.
Thầy giáo dẫn tôi đến xin lỗi Phó Yến.
“Phó tiên sinh, tôi xin lỗi.”
Môi tôi trở nên tím tái vì lạnh, giọng nói run rẩy.
Cửa kính hạ xuống một khe nhỏ.
Ánh mắt anh ấy xuyên qua lớp tuyết, đối mắt với tôi.
“Không sao đâu, bài viết của em xứng đáng được giải nhất.”
“Thời tiết xấu đâu liên quan đến sinh viên? Em về đi.”
Đó là lần duy nhất khi còn là sinh viên tôi nhận được lời khen và sự quan tâm.
Tôi rất biết ơn nhà họ Phó.
“Có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Phó Yến đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Anh ấy đang nắm bắp chân tôi, dưới sự xoa bóp của anh, khi thoa kem dưỡng ẩm lên chân tôi tạo ra một cảm giác vô cùng thoải mái.
Tôi mỉm cười, “Phó tiên sinh, tôi sẽ trả ơn anh thật tốt.”
Nghe tôi nói vậy, Phó Yến dừng tay.
“Diệp Đường, từ năm 18 tuổi, số tiền tôi từ thiện mỗi năm lên đến vài tỉ.”
“Em nghĩ tôi cần em trả ơn sao?”
Anh ngước mắt lên, ánh mắt như móc câu thu hút linh hồn.
“Hay là, lòng tốt của em với Phó Trì cũng vì muốn trả ơn tôi?”
Bị nói trúng tim đen, tôi vội vàng chuyển chủ đề, “Vậy…anh muốn gì?”
“Điều tôi muốn, em đã cho tôi rồi.”
Giọng nói Phó Yến điềm tĩnh, nhưng mai theo sự kiên quyết, “Phần còn lại, trong tương lai, tôi cũng sẽ có.”
6.
Sau khi Phó Yến bôi thuốc cho tôi, anh lại vội vàng rời đi vì có một cuộc gọi.
Tôi chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Xem ra, kết hôn với anh ấy cũng không tệ lắm.
Mùa hè năm nay kéo dài.
Tòa soạn đã chuyển tôi từ bộ phận giải trí sang tài chính, tiếp tục việc viết báo.
Cùng ngày, Phó Trì bất ngờ vào làm trong công ty, trở thành cấp trên của tôi.
Lâm Thiển Thiển làm thư ký riêng cho anh ta.
Hôm nay, bên ngoài nhà vệ sinh tôi lại nghe thấy giọng Lâm Thiển Thiển.
“Lâm Thiển Thiển, sao cô rẻ mạt thế?”
Giọng nói của Phó Trì mang theo sự giận dữ.
Hẳn là hai người này đang cãi nhau.
Lâm Thiển Thiển không chịu thua, nói, “Tôi rẻ mạt, anh đi mà tìm cái đứa nói lắp đó đi…Phó tổng không muốn ăn sơn hào hải vị, lại thích ăn cơm thiu à.”
Kết quả, Phó Trì, người đã mất liên lạc từ lâu, đến tìm tôi.
“Tiểu nói lắp, một tháng không gặp, em đã đi đâu vậy?”
Anh ta ép tôi vào góc tường, giọng nói tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Tôi né tránh sự đụng chạm của hắn, “Chúng ta chia tay rồi.”
Mắt Phó Trì tôi lại, anh ta nắm cằm tôi, bắt tôi nhìn hắn.
“Sao không nói lắp nữa?”
“Cút!”
Hàng tuần tôi đều phải tham gia huấn luyện ngôn ngữ.
Không thể nói những câu phức tạp.
Nhưng mắng người thì không thành vấn đề.
Phó Trì rất cứng đầu, có lẽ vì vừa rồi cãi nhau với Lâm Thiển Thiển.
Anh ta mặc kệ tôi giãy giụa, cố chấp kéo tôi lên xe.
“Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Phó Trì phớt lờ tôi, ném túi của tôi vào ghế sau, khóa cửa một cách nhanh gọn.
“Báo cảnh sát cái gì? Không phải em luôn muốn gặp gia đình anh sao?”
“Hôm nay có bữa cơm gia đình, anh trai và ông nội anh đều có mặt, anh sẽ giới thiệu em với họ.”
Lòng tôi chùng xuống, “Phó Trì, tôi kết hôn rồi.”
Phó Trì đấm mạnh vào vô lăng.
Chiếc xe phát ra một tiếng còi ngắn.
“Người nào mắt mù mà để ý tới em vậy?”
Tia giận dữ chớp nhoáng trong mắt anh ta dần biến mất khi nhìn thấy nhẫn của tôi.
“Tôi nói rồi…sao có thể chứ?”
Hắn cười nhạo nói: “Đừng nói dối tôi, cái nhẫn rẻ tiền này một viên kim cương cũng không có, người lấy em chắc chắn là một kẻ nghèo hèn.”
Chiếc nhẫn này là do tôi chọn.
Là chiếc rẻ nhất trong tiệm nhẫn cưới.
Vì tôi không muốn tỏ ra phô trương.
Phó Yến thậm chí còn không để mắt đến.
Nhưng anh ấy vẫn đeo.
Thấy tôi cảnh giác, Phó Trì bỗng nhiên vui vẻ.
“Trên đời này, kẻ dám cướp người của Phó Trì tôi, còn chưa sinh ra đâu.”
“Có bản lĩnh thì bảo chồng cô đến Phó gia mà cướp.”
Phó Trì lái xe như điên, đưa tôi đến nhà họ Phó.
Điện thoại tôi reo liên tục ở ghế sau.
Khi xuống xe, tôi cố nén cơn buồn nôn, đứng yên một lúc.
Phó Trì liền kéo tôi vào trong nhà.
Tôi chạm mặt Phó Yến, người đang dựa vào cửa sổ gọi điện thoại.
Anh cầm điếu thuốc gần cháy hết.
Đôi mắt lạnh lùng.
Anh ấy hình như đang giải quyết một việc gì đó rắc rối.
Nhìn thấy tôi, Phó Yến chậm rãi đặt điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại nơi Phó Trì đang nắm cổ tay tôi.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút ớn lạnh.
Chẳng lẽ, người vừa gọi cho tôi, không phải anh ấy chứ?
Tôi muốn rút tay ra nhưng Phó Trì không chịu buông.
Anh ta lập tức kéo tôi đến trước mặt ông nội Phó, ở trước bao nhiêu người nói.
“Ông nội, đây là bạn gái cháu.”
“Tôi không phải—” Tôi muốn giải thích.
Nhưng ông nội Phó lại nói một cách dứt khoát, “Ta biết cháu là đứa trẻ được Phó gia giúp đỡ, là đứa trẻ ngoan. Gia cảnh không quan trọng, chỉ cần là người tốt, thành thật với tình cảm, ta đồng ý.”
Ánh mắt Phó Trí lướt qua góc phòng.
Lúc này tôi mới thấy Lâm Thiển Thiển đang ở đó, ngồi với vẻ mặt cô đơn.
Một mình.
Môi bị cô ta cắn đến trắng bệch.
Lại là vì muốn chọc giận Lâm Thiển Thiển sao?
Nhưng tôi đã quá chán với cái chuyện này.
Cương quyết đẩy tay Phó Trì, “Ông Phó, cháu đã kết hôn rồi.”
Ông nội Phó ngẩn người, “Chuyện lớn như vậy, sao các con không nói sớm?”
“Không phải với Phó Trì, mà là với người khác.”
Khi nghe thấy từ ‘người khác’, Phó Yến tỏ vẻ không hài lòng, mày nhíu lại.
Anh ấy cầm ly rượu, quay người đi chỗ khác.
Tôi vẫn chưa biết, nói tiếp, “E rằng người mà Phó Trì bây giờ muốn lấy nhất, là cô Lâm.”
“Anh ta đưa cô Lâm đến khách sạn trước khi chúng tôi chia tay. Không trả lời tin nhắn của tôi suốt một tháng. Tôi đã mặc định là chúng tôi chia tay rồi. Bây giờ tôi kết hôn, anh ta vẫn muốn can thiệp vào việc gia đình tôi.”
Làm vậy, quá đáng không nhỉ?
Những người vừa định nói chúng mừng lập tức im lặng, vểnh tai hóng drama.
Thậm chí có người còn cười đùa, “Ồ, thiếu gia đi lừa tình, có cả tiểu tam, khá vui đấy chứ.”
Những lời này có vẻ hơi khó nghe.
Nhưng thực sự rất dễ chịu.
Phó Trì không ngờ tôi lại dũng cảm như vậy, “Ai dạy em nói thế!”
“Không đúng, từ khi nào mà em có thể nói trôi chảy như vậy—”
Ông nội Phó dùng gậy đánh vào chân Phó Trì.
“Lâm Thiển Thiển là cái thứ gì, con dám cưới cô ta!”
Phó Trì đau đớn kêu lên một tiếng, Lâm Thiển Thiển ở góc phòng bỗng dưng chạy đến.
“Ông ơi, xin ông đừng đánh Phó Trì, nếu đánh thì đánh con đi.”
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Tôi lặng lẽ lùi lại, chuẩn bị bước ra ngoài.
Đột nhiên, có bàn tay nắm chặt cánh tay tôi, kéo mạnh một cái.
Tôi bị kéo vào một căn phòng tối.
Cùng với một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên.
Cửa đã bị khóa.
Theo sau đó, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.