Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một người lớn tuổi như Phó Yến, lại thích bài hát đó đến mức này.
Tôi nằm trên giường ba ngày, đột nhiên nhận được điện thoại của tổng biên tập.
“Đường Đường, chúng ta có cuộc phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng.”
“Em và Lâm Thiển Thiển cùng viết, ai viết được bài phỏng vấn xuất sắc hơn, người đó sẽ được giữ lại.”
Không còn sự che chở của Phó Trì, Lâm Thiển Thiển cũng giống như tôi, phải ra ngoài làm phỏng vấn.
Tôi bật dậy khỏi giường.
“Cảm ơn tổng biên tập, em sẽ trân trọng cơ hội này.”
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia phỏng vấn về lĩnh vực tài chính.
Vì thế, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nhân tiện, tôi cũng có thể ra ngoài thư giãn một chút.
Tối hôm đó, tôi sắp xếp hành lý và nhắn tin cho Phó Yến, “Em đi công tác.”
“Đi đâu?”
Để tránh bị anh bắt về nhà, tôi thản nhiên nói, “Hải Nam.”
Sau đó, vì không tự tin nên tôi nói thêm, “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm nhướn máy của anh khi đọc tin nhắn đó.
Phó Yến không có ý kiến gì, chỉ nhắc tôi, “Chú ý an toàn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ra khỏi nhà, tổng biên tập đã gọi điện cho tôi.
“Đối tượng phỏng vấn đột ngột đến Hải Nam, chị đã đặt vé máy bay cho em, tối nay xuất phát.”
Thời gian gấp rút, tôi còn chưa kịp hỏi thêm đã phải lên máy bay đến Hải Nam.
Máy bay hạ cánh tại Tam Á.
Vừa mở cửa, một luồng khí nóng ập đến.
Phó tổng biên dẫn chúng tôi đến thẳng khách sạn năm sao ở địa phương.
Tôi vội vàng về phòng ngủ để chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn, nhưng bất ngờ bị cản lại.
“Diệp Đường, cô khá lắm, lừa tôi xong đến đây trốn à?”
Phó Trì chặn tôi ngay cửa, “Xem ra, từ khi cô theo anh tôi, cuộc sống của cô khá hơn nhiều nhỉ.”
Nhớ lại bộ dạng giận dữ lần trước của anh ta, tôi chậm rãi lùi lại một bước.
Chính thái độ này đã khiến Phó Trì nổi giận.
Anh ta túm lấy tôi, “Chạy gì chứ, bám theo tôi 5 năm mà giờ vô tình thế?”
Trong lúc giằng co, anh ta thấy vết hôn trên cổ tôi.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại.
“Cô ngủ với anh ấy rồi sao?”
“Có liên quan đến anh à? Chúng ta đã chia tay rồi.”
Phó Trì cười khẩy, “Chẳng phải cô thấy anh tôi có tiền sao?”
Tôi cũng bực mình, “Anh ấy không chỉ giàu hơn anh, mà còn tốt hơn anh, có trách nhiệm, có năng lực. Cơ bụng cũng nhiều hơn anh vài múi! Nếu là anh thì anh có chọn không?”
Phó Trì giận mặt đỏ bừng, “Cô, cô đúng là đứa con gái hám tiền!”
“Còn anh thì cao thượng quá, vậy cởi hết đồ hiệu ra đi, trả phòng khách sạn, đêm nay cút ra ngoài ngủ đi.”
Phó Trì tức đến phát điên, “Tên khốn nào đã chữa khỏi tật nói lắp của cô! Cô, cô…”
“Cô, cô…” Tôi nheo mắt, nhại lại lời của Phó Trì, “Một câu nói mất ba phút, ngu thế.”
Nói xong, tôi còn cắn mạnh vào tay anh ta.
Anh ta hét lên một tiếng đau đớn.
Tôi nhanh chóng mở cửa, chui vào phòng.
Tối hôm đó, tôi thức khuya để hoàn thành bài phỏng vấn, chuẩn bị kỹ lưỡng.
Vì quá căng thẳng, tôi thậm chí không trả lời tin nhắn của Phó Yến.
Sáng hôm sau, anh gọi cho tôi.
“Em đang làm gì?”
Tôi ôm đống tài liệu, mệt mỏi nói, “Chờ đối tượng phỏng vấn. Nghe nói là một nhân vật lớn, nhưng phó biên tập không chịu nói cho em biết lai lịch của ông ấy, như mở quà bất ngờ vậy.”
“Khi nào em về?”
Tôi giả vờ đau lòng, “Có lẽ phải một tuần nữa.”
“Lâu thế à?”
“Đúng vậy, cái lũ tư bản ác độc—"
Chưa kịp nói xong, tôi rẽ qua góc phố, bắt gặp Phó Yến đang dựa vào cửa sổ gọi điện thoại.
Ánh nắng ban mai rọi xuống đôi mắt sắc bén của anh, khiến nó thêm phần dịu dàng.
Tôi đọc được sự thích thú trong mắt anh.
Trong điện thoại, tiếng cười trầm thấp của Phó Yến vang lên, “Vậy là lỗi của anh à?”
10.
“Đường Đường, nhanh lên nào.”
Anh quay phim đang gọi tôi.
Tôi nhanh chóng cúp điện thoại chạy tới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Một bên là đội ngũ phỏng vấn, một bên là nhóm thư ký của Phó Yến.
“Phó tiên sinh, Diệp Đường tới muộn. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh.”
Lâm Thiển Thiển hôm nay ăn mặc cẩn thận, khoác lên mình bộ Chanel, đi tới đi lui trước mặt mọi người.
Phó Yến nói, “Vẫn chưa đến giờ? Đây mà tính là đến muộn sao?”
Lâm Thiển Thiển ngẩn người.
“Trong hai người, ai muốn phỏng vấn trước?”
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lánh như những mảnh vàng rơi xuống đôi mắt đen láy của Phó Yến.
Anh khẽ nheo mắt, trông giống một con báo lười biếng.
Nhưng không giấu nổi sự sắc bén.
Lâm Thiển Thiển vuốt tóc, ngồi xuống trước mặt Phó Yến, “Để tôi bắt đầu trước.”
Anh quay phim tốt bụng nhắc nhở, “Thiển Thiển, cô che mất ống kính rồi.”
Lúc này cô ta mới miễng cưỡng ngồi dịch ra.
Thật ra, tôi có chút lo lắng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tôi phỏng vấn về chủ đề tài chính, tôi sợ rằng mình chưa chuẩn bị đầy đủ.
Lâm Thiển Thiển lấy cuốn sổ ra, hắng giọng, “Anh Phó, anh có thể nói về việc anh bắt đầu tiếp quản công ty từ khi nào không?”
Vừa dứt lời, đoàn thư ký của Phó Yến lộ ra vẻ bối rối.
Phó Yến nhàn nhạt liếc cô ta, “16 tuổi.”
“Trong quá trình quản lý công ty, anh gặp chuyện gì thú vị không?”
“Không.”
“Anh đã trải qua lần thất bại nào chưa?”
Tổng thư ký của Phó Yến đột nhiên đứng dậy, “Xin lỗi, có thể hỏi một số câu chuyên môn không? Yêu cầu của chúng tôi rất rõ ràng, không trả lời chuyện cá nhân.”
Mặt Lâm Thiển Thiển đỏ bừng, “Nhưng đây là những điều mọi người quan tâm…”
Phó biên tập vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi, người mới chưa có kinh nghiệm.”
Đồng thời, chị ấy ra hiệu cho tôi lên thay.
Dù sao, quan hệ giữa tôi và Phó Yến mọi người đều biết.
Tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh ống kính.
Đối diện với máy quay, lần đầu tôi nói mà giọng lại run rẩy.
Phó Yến thu mắt lại, quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt của anh rất nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Rõ ràng, đây là công việc.
Tôi điều chỉnh lại tư thế, nhanh chóng vào trạng thái.
“Xin chào anh Phó, chủ đề lần này là “Chu kỳ đổi mới khoa học và công nghệ”, mâu thuẫn ảnh hưởng đến thị trường chính là các chu kỳ khác nhau, còn thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại, chính là chu kỳ công nghệ. Xin hỏi anh hiểu thế nào về thuật ngữ này?”
Phó Yến nhẹ nhàng giãn mày, giọng điệu trầm lắng.
“Hiện tại, chúng ta đang ở trong giai đoạn mới của cách mạng khoa học công nghệ, phân tích, khai thác theo cấu trúc dưới khung cổ điển truyền thống sẽ được tổ chức tái tạo…”
Tôi đối chiếu với ghi chú, nghiêm túc viết lại những điểm chính.
May mắn là tôi có thể hiểu và theo kịp suy nghĩ của anh ấy.
Khi đắm chìm vào nó, tôi không còn thấy hồi hộp nữa.
Cuộc phỏng vấn kéo dài gần hai giờ.
Trong khoảng thời gian đó, khi tôi thấy mệt, Phó Yến sẽ yêu cầu dừng ghi hình để mọi người nghỉ ngơi.
Ngoài ra, mọi người đều tập trung cao độ, chăm chú lắng nghe.
Phó biên tập liên tục ra hiệu cho tôi: Hỏi sâu hơn nữa! Cố lên!
Lâm Thiển Thiển buồn chán, nhắn tin cho Phó Trì đến đón cô ta.
Kết thúc phỏng vấn, tôi thấy Phó Trì đang nhìn tôi chằm chằm.
Cùng với ánh mắt khó chịu.
Phó biên tập vỗ vai tôi, “Đường Đường, em làm tốt lắm.”
Lâm Thiển Thiển khịt mũi, “Phỏng vấn chồng cô ta mà, đương nhiên phải làm tốt rồi. Lần sau phỏng vấn Phó Trì, tôi cũng có thể làm tốt.”
Phó tổng biên cứng họng, phớt lờ cô ta.
Thay vào đó căn dặn tôi, “Lần này phải viết bài thật tốt, đừng làm tôi thất vọng.”
Tôi gật đầu, “Phó tổng biên yên tâm.”
Sau khi mọi người giải tán, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn đang đứng trên địa bàn của một con sói nào đó. Vừa định chạy trốn thì đã bị Phó Yến túm lấy cổ áo.
“Em định đi đâu?”
“Đi…Đi ăn cơm.”
Ánh mắt Phó Yến giao với Phó Trì đứng cách đó không xa.
Anh bình tĩnh ôm eo tôi, “Anh nghĩ vừa rồi có vài chỗ chưa nói rõ, chúng ta có thể bàn luận chi tiết hơn.”
Tôi vểnh tai lên, “Thật không?”
“Ừm, thật. Nhân tiện ăn luôn bữa trưa.”
“Được.”
Phó Yến đã cho người chuẩn bị sẵn bữa trưa. Tôi ăn hết sạch rồi mới nhích lại gần Phó Yến, “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Phó Yến nhìn qua ghi chép của tôi, “Trang thứ hai, em có thể viết thêm một vài điểm từ các khía cạnh sau.”
“Ừ, anh nói đi.”
Phó Yến vừa nói, tôi vừa cặm cụi viết, “Khoan, chỗ này em có thắc mắc.”
“Em hỏi đi.” Không biết từ khi nào tay Phó Yến đã đặt lên eo tôi.
Qua lớp váy công sở màu đen, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của anh truyền đến.
Tôi đột nhiên ngừng nói, “Phó Yến, anh đang làm gì vậy?”
“Xin lỗi, lần đầu thấy em như vậy…”
“Ừm?”
Ánh mắt Phó Yến nhìn tôi đã thay đổi.
Anh nhẹ nhàng kéo tôi lại, ôm tôi ngồi lên đùi anh ấy, “Em như thế này, thật sự rất quyến rũ…”
“Đợi lát nữa vào phòng ngủ, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn.”
Tôi thừa nhận, anh ấy điên thật rồi.
…
11.
Sáng thứ Hai, tôi trở lại làm việc.
Đồng nghiệp thúc cùi chỏ vào tôi, “Lâm Thiển Thiển đã nộp bản thảo rồi, nghe nói viết khá tốt.”
“Nhưng mà cô ta sử dùng video của cô.”
Tôi đứng dậy đi tìm tổng biên tập.
Trong văn phòng, tổng biên tập và phó tổng biên đang không ngớt lời khen ngợi bản thảo của Lâm Thiển Thiển.
“Phải nói là, cách hành văn rất trôi chảy, nếu là người mới thì không tệ chút nào.”
Lâm Thiển Thiển không giấu được vẻ đắc ý trên mặt.
“Tổng biên tập, em đã gửi bản thảo vào email của chị rồi.”
Sau khi tôi gõ cửa thì mọi người rời đi.
“Diệp Đường.”
Lâm Thiển Thiển gọi tôi từ phía sau.
Giọng cô ta chua ngoa nói, “Ngoài giờ Phó tổng cho cô học hỏi thêm đúng không?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh nói, “Tôi cũng giống như cô, chỉ biết danh tính của anh ấy ngay trước lúc phỏng vấn.”
“Đừng giấu diếm nữa, ai tin cô có thể nói trúng trọng tâm câu hỏi của Phó tổng nếu không nhờ anh ấy chứ?”
Phó tổng biên đi ra ngoài và gọi tôi lại: “Diệp Đường, bài viết của cô không tệ. Lần này sẽ lấy bài của cô.”
Chỉ một câu nói đơn giản, nụ cười trên mặt Lâm Thiển Thiển lập tức biến mất.
“Dựa vào đâu chứ?”
“Chỉ vì chồng cô ta là Phó Yến sao?”
Phó tổng biên từ lâu đã không ưa cô ta, “Bài viết của Diệp Đường rất xuất sắc, lối viết có chiều sâu và có cách suy nghĩ độc lập, tại sao không thể dùng? Cô có thể nghi ngờ khả năng của tôi, nhưng đừng sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
“Rõ ràng là cô ỷ mạnh hiếp yếu. Cái chỗ khốn nạn này, ai muốn ở lại thì ở.”
Lâm Thiển Thiển làm ra vẻ oan ức lắm, quay đầu chạy ra ngoài.
Bài phỏng vấn vừa gửi đi đã được các trang báo tài chính lớn đăng lại.
Video phỏng vấn Phó Yến trở thành chủ đề hot, lọt top tìm kiếm của lĩnh vực tài chính.
Một số người tinh mắt đã đăng video vào các nhóm buôn chuyện giới giải trí.
“Diệp Đường không phải là người chuyên quay cho đề tài giải trí sao?”
“@Đường Đường: Chị, chị chuyển ngành rồi à?”
Tôi trả lời, “Không chuyển ngành, chỉ là bắt đầu làm về chủ đề tài chính thôi.”
Trên mạng xã hội, tôi có một lượng fan nhất định.
Bình luận tràn ngập những tiếng than thở, “Đường Đường không phát cơm, đói quá.”
“Giới giải trí mất đi chị, là tổn thất lớn của toàn nhân loại.”
“Chẳng lẽ không ai để ý rằng, cô ấy làm phỏng vấn tài chính cũng rất giỏi sao?”
“Sinh viên đại học còn khen bài viết rất có chiều sâu.”
Trong vài ngày ngắn ngủi, lĩnh vực giải trí và tài chính bắt đầu quay lại với nhau.
Có người tinh mắt chụp lại một bức ảnh.
Trong bức ảnh, chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi và Phó Yến được khoanh tròn.
“Xin hỏi…Đây có phải nhẫn đôi không?”
Bài viết nhanh chóng thu hút lượng lớn người xem.
Có người nói, “Đây là nhẫn cưới.”
Người ở lầu hai, “Vào Baidu tìm kiếm thông tin, Phó Yến đã kết hôn.”
Ngay lập tức, bình luận của bài viết bắt đầu tăng theo cấp số nhân.
Khi tôi nằm cạnh Phó Yến để sửa bản thảo, điện thoại rung liên tục.
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Yến hỏi.
Tôi mơ hồ mở điện thoại ra xem, chỉ thấy phần bình luận và tin nhắn đang tăng lên chóng mặt.
Tôi tiện tay bấm vào, một bức ảnh với đầy chữ.
Tôi kịp nhìn rõ tiêu đề:
Nữ phóng viên giải trí Diệp Đường x Tổng tài lạnh lùng Phó Yến.
?
Chuông cảnh báo vang inh ỏi trong đầu tôi.
Không ổn, có bẫy!
Giây tiếp theo, tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Phó Yến.
Tôi vội vàng giấu điện thoại đi.
Chắc là…Anh ấy chưa thấy gì đâu nhỉ…
“Không có gì hết. Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Tôi đi tắm, khi quay lại liền thấy Phó Yến đang trầm tư lướt điện thoại.
Tôi đột nhiên thấy có linh cảm không lành.
Đến gần, nhìn thấy những dòng chữ đầy sắc thái khiến tôi sa sẩm mặt mày.
“Anh đừng xem nữa!”
Phó Yến bật cười, “Anh thấy cũng hay đấy… Chúng ta thử xem? Ở đây có hai bài, em có thể chọn một bài em thích.”
Cuối cùng điện thoại rơi xuống giường.
Cư dân mạng nhiệt tình sáng tác ra bức ảnh này, đều không ngờ rằng, từng dòng chữ đó, đêm nay đã được thực hiện không thiếu một từ.