Một Đường Siêu Sao

Chương 28



Bởi vì có bài học bị chụp lén lần trước, lúc Dịch Chỉ Ngôn sang phòng cô vô cùng cẩn thận, xác định bốn phía xung quanh đều không có người mới dám gõ cửa, Ninh Vy Lan ra rất nhanh, anh lách nhẹ người đi vào, cầm bánh kem trong tay đưa cho cô.

”Có một nghệ sĩ nữ trong nhóm sinh nhật, đúng lúc chạm mặt nên cô ấy đưa cho tớ, cho cậu ăn đấy.”

Ninh Vy Lan nhận lấy, nói cám ơn.

Phòng ốc không rộng, cô lại vừa mới tắm xong, nên trong phòng vẫn còn hơi nước màu trắng vất vưởng, hương thơm tràn ngập. Ninh Vy Lan nghiêng người mở cửa sổ, hai người cùng ngồi xuống trước bệ.

”Đổi công ty quản lý mới, cảm thấy thế nào?”

”Đều rất tốt, mọi người trong phòng làm việc đều đối với tớ vô cùng tốt”, Khóe môi hơi mím lộ ra ý cười nhàn nhạt, cô nói: “Trang Văn luôn tranh tài nguyên tốt cho tớ, tớ rất cảm kích chị ấy.”

Dịch Chỉ Ngôn tán đồng: “Cô ấy quả thực tốt hơn rất nhiều so với người quản lý trước đây của cậu.” người quản lý trước, chỉ ham muốn lợi ích, không quan tâm đến nghệ sĩ.

Nói tới đây, đột nhiên không biết nên tiếp tục thế nào, đối với mấy lời Dịch Chỉ Ngôn muốn nói tối nay, Ninh Vy Lan đều hiểu trong lòng, nghĩ ngợi lung tung anh không biết mở lời như nào, liền nghe nói:

”Vy Lan, Tề Chiêu Viễn thì sao? Anh ta đối với cậu như nào?”

Động tác cắn chiếc dĩa ăn bánh ngưng lại, Ninh Vy Lan liếm liếm kem dính trên miệng, bình tĩnh: “Anh ấy cũng rất tốt, sao tự dưng lại hỏi cái này?”

Dịch Chỉ Ngôn không tiếp lời.

Anh và cô quen biết đã năm năm, tự nhận thấy mình tương đối hiểu cô, mỗi khi mí mắt cô cụp xuống và liên tục xoa tay, anh đều biết cô đang rất hồi hộp.

Cười cay đắng, lời nói của anh đột nhiên biến chuyển, đánh thẳng vào tâm tư của cô: “Vy Lan, cậu thích Tề Chiêu Viễn à?”

Như sét đánh ngang tai.

Không đợi Ninh Vy Lan phản ứng, anh nhẹ giọng nhàn nhạt trình bày: “Bản thân cậu không biết, cách cậu nhìn anh ta không giống với những người khác.” Cô vẫn lờ mờ, hoặc chỉ cười nhẹ, hoặc trầm mặc, như kiểu không hề để tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng chỉ có anh biết, tâm tư cô tinh tế như vậy, thật khéo ẩn giấu.

Cho dù cô thích một người, cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Chỉ có anh.

Chỉ có anh đã thầm thích cô năm năm rồi, mới có linh cảm đặc biệt như vậy.

Kem trên dĩa tan chảy khắp miệng, cô vừa dùng lực đầu dĩa đã chọc vào lưỡi cô, đem đến một trận đau không tả xiết, kéo mạnh suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Ninh Vy Lan im lặng, không phủ nhận.

Nhận được sự ngầm thừa nhận của cô, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, Dịch Chỉ Ngôn cảm thấy thư thái hơn, rõ ràng là bây giờ cô đang yêu đơn phương, rõ ràng không biết ý nghĩ của Tề Chiêu Viễn nhưng anh có một dự cảm.

Bọn họ sẽ ở bên nhau, vào một ngày không xa không gần.

”Thăm dò qua chưa, anh ta có cảm giác với cậu không?” Anh hỏi.

Ninh Vy Lan lắc đầu, tuy nhiên....từ lúc hai người gặp nhau đến nay thân mật cũng không ít, khi quay phim còn tiếp xúc thân thể nữa, cũng luyện thành thói quen, nhưng từ khi biết lòng mình đến nay, cô không muốn thăm dò, hoặc nói, căn bản chưa từng có ý nghĩ này.

”Thích thì có thể ở bên nhau không, yêu mà không được.....” Cho dù may mắn được ở bên nhau, thì có thể kéo dài được bao lâu?

Hơn nữa, ai nói bố mẹ cô lúc đầu không có tình yêu, nhưng kết quả thì sao nào?

Dịch Chỉ Ngôn hiểu, vươn tay cầm lấy đĩa bánh kem đang bị chọc sắp nát bét trong tay cô rồi đổi sang một cốc nước ấm.

”Cậu đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cuộc sống mỗi người không giống nhau, ai nói dì như vậy, cậu nhất định sẽ giống bà ấy sao?

”Tớ biết”, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, “Tớ biết điều cậu nói đều đúng, nếu tớ là người bàng quan, tớ cũng sẽ cảm nhận được, người này rất có ý nghĩa, người với người là mỗi cá thể không giống nhau, bà ấy cũng có thể đặt vào vị trí của nhau mà suy nghĩ.”

”Tớ không có ý này....”

”Nhưng cậu chưa từng trải qua, cậu không biết được cảm giác của tớ.”

Hồi nhỏ cô cũng rất hạnh phúc.

Có mẹ làm món cô thích ăn, có bố ôm đi chơi mỗi khi ông ở nhà, lúc đó bố cô chỉ là một công ty kinh doanh nhỏ, để điều hành doanh nghiệp hầu hết thời gian không ở nhà, nhưng mỗi lần về ông luôn mua quà cho cô và mẹ.

Luôn có người nói, một khi sự vật đồng nhất trước sau gì cũng xảy ra sai sót như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Không biết từ khi nào, bố không còn quan tâm đến mẹ và cô nữa, bận lắm cũng phải về nhà một chuyến, hồi đó cô cũng không hiểu ngoại tình là gì cho lắm, đến khi mẹ đem cô chuyển nhà, mới nói:

”Vy Lan, sau này con với mẹ ở cùng nhau, chỉ mẹ và con, được không?”

Cô vốn tưởng rằng, trước đây bố mẹ yêu nhau như vậy, cho dù chia tay cũng không đến nỗi tuyệt tình như thế, nhưng chung quy cô vẫn quá ngây thơ, thì ra khi cạn tình, ngay cả nhìn cũng cảm thấy căm hận.

Dường như cô và mẹ là kẻ thù của bố vậy.

Sau đó, xảy ra trận động đất kia vùi lấp cô và mẹ, còn bố hiện đã có vợ mới là Trần Tú Lệ và con gái Ninh Nhất Thuần. Bởi vì lúc sự việc xảy ra cũng cách mấy người không xa, cho dù mặt đất lún xuống về cơ bản là có thể đồng thời cứu được.

Bố ở bên ngoài đợi, hai mắt nhuốm đỏ, cô muốn chạy khỏi đây để ông nhìn thấy mẹ, nhưng sau tất cả một cái nhìn ông cũng không dành cho bà ấy, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ ôm Trần Tú Lệ và Ninh Nhất Thuần rời khỏi đây.

Vì ống sắt xuyên qua người, mẹ không thể nằm xuống được, máu toàn thân thậm chí đã nhuốm cả lên người cô, mắt thấy tinh thần mẹ tiêu tan dần dần lộ ra ý cười giải thoát.

Việc hậu sự của mẹ, cô một mình lo liệu, từ chối sự giúp đỡ của Dịch Chỉ Ngôn và những người bạn lúc sinh tiền của mẹ, cô không còn hoạt bát tươi cười nữa, cả ngày chìm đắm vào mấy việc liên quan đến động đất, từ đó mà ưu sầu sinh ra trầm cảm.

”Chỉ Ngôn, cậu không đích thân trải qua, cậu không có cách nào tưởng tượng được loại bấp bênh đó đâu”, Ninh Vy Lan nắm chặt ngón tay, cười kiên cường, “Tớ biết mỗi người đều không giống nhau, nhưng tớ chính là.....” đi không để lại bóng.

”Được rồi, đừng nói nữa, tớ hiểu mà”, Dịch Chỉ Ngôn cúi người ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi cô, “từ từ thôi, không cần gấp.”

Hai người ôm nhau một lúc mới rời ra, nghĩ ra thời gian không còn sớm nữa, Dịch Chỉ Ngôn liền quay về. Đến khi nằm trên giường, trong đầu anh đầy ắp những lời nói chuyện ban nãy, từng chữ từng chữ như khắc sâu trong lòng, giống như một thước phim điện ảnh quay chậm vậy.

Cuối cùng đã nói rõ, vô số ngày đêm muốn ở bên cô, lúc này đều không tồn tại.

Giữa anh và cô, chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè.

*** ***

”Tình nhân bảy ngày” vì cái tên nên đã ghi hình bảy ngày, mỗi một ngày sẽ có chủ đề khác nhau. Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng, chủ đề là “lưu giữ ký ức”, thực ra chính là họa báo ghi hình,

Ninh Vy Lan và Dịch Chỉ Ngôn đều đã thay quần áo và trang điểm xong, có điều máy móc tạm thời xảy ra vấn đề, hai người đành ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi.

Chuyên viên trang điểm lúc trước tạm thời có việc, nên đã đổi sang thành một thợ mới vào nghề, thời tiết hơi nóng, Ninh Vy Lan có chút phai lớp nền, cô gái liền ngồi bên cạnh dặm phấn phủ cho cô.

Hai ngày này “Cửu trùng cung lãnh” đang chiếu cảnh Phong Vân Nhiễm vì thất hoàng tử liều mình lao vào chỗ chết, không thể không nói, cảnh đó kiếm được rất nhiều nước mắt từ khán giả, bao gồm cả cô gái đang ngồi trước mặt.

”Lúc em xem thực sự khóc tu tu, chị nói xem sao Phong Vân Nhiễm lại ngốc như vậy, thật ra thất hoàng tử thích cô ấy mà”, cô gái trẻ khoa trương lau mắt, “Các khía cạnh cuối cùng của trọng điểm đều không được nhìn thấy, một người cứ thế chết trong cô độc, thật đáng sợ.”

Ninh Vy Lan vỗ về cười nói: “Chỉ là phim thôi, đừng coi là thật.”

”Nhưng diễn nhập tâm quá, chị Vy Lan, em vô cùng yêu thích diễn xuất của chị, còn tạo hình trong phim nữa, đặc biệt xinh đẹp, thật đó, có một từ không biết nói thế nào? Chuẩn, tiên khí, giống như thần tiên tỷ tỷ vậy đó.”

Ninh Vy Lan dở khóc dở cười: “Em khoa trương quá rồi.”

Dịch Chỉ Ngôn luôn ở bên cạnh nghe ngóng, nghe xong cũng không nhịn được mỉm cười chen vào: “Tớ lại thấy nói rất thật.” Anh cũng luôn cảm thấy như vậy.

Chủ đề này không kéo dài bao lâu, vì ti vi trong phòng nghỉ bật bản tin giải trí, trên màn hình sáng loáng, xuất hiện bóng dáng của Tề Chiêu Viễn và một nữ tinh không nổi tiếng đang đi thảm đỏ, hai người một trước một sau khoảng cách sát nhau, đột nhiên cô nữ tinh kia ngã nhoài kêu “ai da” một tiếng, bộ váy xẻ ngực càng sống động như thật.

Lúc này Tề Chiêu Viễn quay đầu lại nhìn, giọng nói của nữ tinh kia cô không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu hình có thể đoán ra là “Dìu tôi một chút, cám ơn”, tim cô hơi thắt lại, hẹp hòi sợ Tề Chiêu Viễn sẽ quay lại dìu cô ấy thật, không ngờ nhân viên đến rất nhanh, một tay đỡ nữ tinh đứng dậy.

”Lần trước cô nữ tinh này đi thảm đỏ cũng ngã trước mặt tớ”, giọng Dịch Chỉ Ngôn lạnh lùng vang lên, “nào ngờ lần này lại cố ý chơi bài cũ.”

Cô gái trẻ phụ họa: “Ngã thật đúng lúc.” Đáng tiếc vẫn không nổi.

Hai người thảo luận không ngừng bỗng Ninh Vy Lan nhận một số lạ gọi từ thành phố B, thực ra cô không định nghe máy số điện thoại không quen biết này, nhưng lần này luôn có một dự cảm gì đó, cô tìm một góc kín bấm nghe.

”Tôi là Tề Chiêu Viễn.”

Vừa nhận máy cô đã nghe thấy giọng nói này, hơi ngơ ngẩn cuối cùng cũng nhẩm ngốc nghếch tên của anh.

”Ừm”, giọng nói cách qua điện thoại càng trầm thấp, càng mê hoặc lòng người, “Hôm nay kết thúc cảnh quay rồi à?”

”Đúng, lát nữa quay nốt phần cuối cùng.”

”Ừm, vậy tối mai qua đây tham dự liên hoan với đoàn phim đi.”

Liên hoan? Ninh Vy Lan hơi “a” một tiếng, lẩm bẩm: “Việc này để Trang Văn nói với tôi là được rồi.....”

Dựa vào bức tường trắng xóa, Tề Chiêu Viễn đổi tư thế thoải mái hơn, ánh mắt lẳng lặng rơi xuống Trang Văn đang nói chuyện với phó đạo ở đằng xa, mặt không đổi sắc nhàn nhạt nói: “Gần đây cô ấy bận lắm.”

Ninh Vy Lan ồ lên một tiếng liền hiểu ra: “Ừm, tôi biết rồi.”

Lời vừa dứt nhất thời chìm vào im lặng, Ninh Vy Lan cắn môi dưới, bỗng nhớ tới bản tin vừa xem trên ti vi ban nãy, không kịp nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra: “Trong sự kiện người ta bị ngã sao anh không dìu họ?”

Sự kiện? Tề Chiêu Viễn hơi giật mình, rất nhanh phản ứng lại.

”Không nhìn thấy.”

Ninh Vy Lan không ngờ đến đáp án này, cô ngơ ngác, từ tận đáy lòng sinh ra một loại vui sướng cùng hân hoan

”Còn gì muốn hỏi không?”

”.......không, hết rồi.”

”ừm, vậy ngày mai nhớ quay lại”, anh cong cong khóe miệng, đầu lưỡi hơi chuyển động, “Đây là số điện thoại riêng của tôi, lưu vào để liên hệ cho tiện.”

”.......được.”

Cuộc gọi kết thúc.

Qua đường có nhân viên công tác gọi “Tề đạo”, tâm trạng Tề Chiêu Viễn cực tốt nở một nụ cười nhè nhẹ đứng ở đó rất lâu rồi mới cất bước đi về phía phim trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.