Một Đường Siêu Sao

Chương 60



Ninh Nhất Thuần ở trong giới tăm tối này đã mấy năm, tương đối hiểu rõ dư luận đảo ngược sẽ mang cho đương sự những tai họa ngập đầu, chính vì như vậy nên cô mới khui ra trước báo chí truyền thông muốn để Ninh Vy Lan nếm mùi tin xấu đầy người.

”Trông thấy tất cả mọi người nghị luận cô, chửi rủa cô, ngôn từ khó nghe dường như muốn đẩy cô xuống vũng bùn, không phải vô cùng khó chịu sao?” Nói đến đây Ninh Nhất Thuần tưởng như là không nhịn được muốn cười thành tiếng: “Ninh Vy Lan, tôi thực sự không ngờ tới cô cũng có ngày hôm này, có muốn khóc không hả? Nói không chừng tâm trạng tôi tốt sẽ cho cô chút khăn giấy đấy.”

Bộ dạng thực sự quá dương dương tự đắc, khóe mắt hàm chứa ý cười đuôi mắt gần như muốn bay lên, Ninh Vy Lan bỗng nhìn chằm chằm cô mấy giây đột nhiên hỏi lại: “Cô đến chỗ này chính là muốn nói cho tôi cô có bao nhiêu khó chịu sao?”

Ninh Nhất Thuần ngẩn ra: “Cái gì?”

”Tất cả những người nghị luận cô, mắng nhiếc cô, dùng lời lẽ khó nghe với cô hình như đều muốn đẩy cô xuống bùn”, cô lạnh lùng đáp trả, “Cô cảm thấy khó chịu muốn khóc, thế nên muốn bịa đặt chuyện để bôi nhọ tôi, cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn không?”

”Vậy cô nhầm rồi, tôi không có tâm trạng kia của cô, cho nên cô không cần phải đặc biệt đến đây để giễu võ dương uy trước mặt tôi đâu”, Ninh Vy Lan thu hồi ánh mắt không thèm nhìn cô ta, “Có thời gian này, chi bằng nghĩ cho kỹ mình nên vượt qua nguy cơ lần này như nào....”

Lời Ninh Vy Lan còn chưa nói xong, Ninh Nhất Thuần đã cười khẩy: “Bịa đặt? Căn bản không tồn tại?”

Ninh Vy Lan ngừng lại.

Thấy cô không nói, Ninh Nhất Thuần càng biết mình đã nói trúng tim đen liền nhướng mày: “Ai nói tôi bịa đặt?” Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chuyện này thực sự cô nghĩ không ra đâu.

Nói xong Ninh Nhất Thuần đột nhiên nhớ tới tấm ảnh chụp trộm lần trước trong điện thoại lật ra đưa cho Ninh Vy Lan, khoanh tay trước ngực cười khinh rẻ: ”Tôi tưởng Tề Chiêu Viễn lợi hại lắm, chẳng qua cũng bị cô quyến rũ mà thôi, các người thông đồng nhau lúc nào vậy? Lên giường với nhau mấy lần rồi? Có.....”

”Cô im mồm đi!”

Một câu nặng nề bất thình lình được thốt ra dọa Ninh Nhất Thuần hết hồn, chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy đối phương nói: “Giữa cô và tôi rốt cuộc là như nào đến lượt cô cười cợt sao? Cô là cái thứ gì chứ?”

Sống hơn hai mươi năm, Ninh Vy Lan chưa từng nặng lời với người khác như vậy, cô có thể nhẫn nhịn người khác bằng mọi cách, nhưng sẽ tuyệt đối không để bất kỳ người nào nói không hay về anh như vậy.

Bực tức kìm nén trong lồng ngực như núi lửa tuôn trào, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, Ninh Vy Lan trừng mắt nhìn cô ta: “Nhân lúc tôi còn chưa nghĩ ra cách đánh cô, tốt hơn hết mau cút đi cho tôi!”

Mắt Ninh Nhất Thuần luôn cao hơn đỉnh đầu nào có thể dung tha cho ai nói cô như thế, theo bản năng muốn chửi một trận nhưng vừa chuyển ý nghĩ thì Tiểu Khưu lập tức dẫn người đi vào lời ra đến cổ họng đành phải nuốt trở vào.

”Cô cứ đợi đấy!”

Sau khi Ninh Nhất Thuần đi, trong phòng bệnh chìm ngập bởi im lặng, cuốn sách đặt trên đùi không biết từ lúc nào đã lật sang mấy trang nữa dừng lại ở dòng chữ không quen thuộc.

Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Ninh Vy Lan lấy điện thoại ra xem giờ đúng lúc có tin nhắn gửi đến, cô tiện tay mở ra đọc.

Một số lạ nhưng ngữ khí quen thuộc.

”Đứa con hoang không cha không mẹ, lấy tư cách gì để giẫm lên đầu tôi, cô đợi đấy mà xem, ngày tháng tốt đẹp của cô sắp đến rồi.”

Là thủ đoạn uy hiếp quen dùng của Ninh Nhất Thuần, nhưng Ninh Vy Lan chưa từng mắc câu cô ta, đang định xóa tin nhắn bỗng nghe thấy ngoài cửa hình như có tiếng bước chân lục tục đan xen, cô chưa kịp ý thức được có chuyện gì thì cửa đã bị đẩy tung.

Mười mấy người chen chúc nhau vào phòng bệnh, chưa đầy một lúc sau đã vây quanh đầy giường, máy chụp ảnh liên tục nháy flash không ngừng nghỉ như đâm vào mắt cô, Ninh Vy Lan nghiêng đầu né tránh bất ngờ có một micro đưa đến bên miệng.

”Ninh Vy Lan, những tin hành lang liên quan đến cô và Tề Chiêu Viễn có phải là sự thật không?”

Ninh Vy Lan, có người nói cô quyến rũ Tề Chiêu Viễn dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, xin hỏi chuyện này có thật không?”

”Ninh Vy Lan, cô và Tề Chiêu Viễn quen biết nhau như thế nào, có thể tiết lộ một chút nguyên nhân anh ấy ký với cô không?”

”Ninh Vy Lan, cô và Tề Chiêu Viễn đã ở cùng nhau rồi đúng không?”

”Ninh Vy Lan.....”

Rõ ràng chỉ có mười mấy người mà âm thanh đặt câu hỏi lại hoàn toàn hỗn tạp, đa số cô đều không nghe rõ bọn họ đang hỏi cái gì, Ninh Vy Lan muốn đến đầu giường ấn chuông gọi y tá đến, không ngờ đã bị một phóng viên ngăn lại, cô đành từ bỏ ý định, nhớ tới Trang Văn sắp đến liền trấn tĩnh lại nhìn thẳng vào ống kính.

Đám phóng viên thấy cuối cùng cô cũng có phản ứng đặt câu hỏi cũng càng lúc càng hăng say. Vì Tiểu Khưu đặc biệt dặn dò nên lúc đám phóng viên chụp ảnh và đặt câu hỏi luôn không quá ồn ào, do đó các y tá đứng cách đó không xa cũng không người nào nghe thấy.

Tiện tay bắt lấy một chiếc micro gần mình nhất, Ninh Vy Lan trả trời chắc nịch: “Hai ngày tới tôi sẽ mở một cuộc họp báo, hi vọng các bạn phóng viên sẽ đến tham gia, có điều gì muốn hỏi đến lúc đó hỏi cũng chưa muộn.”

Mở cuộc họp báo à?

Đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, lý do mở cuộc họp báo là để làm sáng tỏ hay là có ý khác, Ninh Vy Lan không dự định trả lời, chỉ lặp lại câu nói muốn mọi người đến tham dự, đúng lúc Trang Văn cũng đến kết hợp cùng với y tá đuổi tất cả các phóng viên ra ngoài.

”Chuyện gì thế, sao lại đột nhiên có nhiều phóng viên đến vậy? Trang Văn ở ngoài cửa tỉ mỉ kiểm tra xung quanh và thang máy, xác định không còn bóng dáng phóng viên nào mới quay về kéo ghế ngồi xuống.

Ninh Vy Lan đoán chắc chắn đây là kiệt tác của Ninh Nhất Thuần, cũng không định lấp liếm bèn kể ra hết sự vụ vừa rồi,

Trang Văn lập tức chửi thề: “Định mệnh, lo thân còn chưa xong vẫn còn muốn ném đá xuống giếng, Vy Lan em ghét cay ghét đắng cô ta quả là một quyết định sáng suốt, chị cũng ghét loại người này vô cùng.”

Ninh Vy Lan cười không nói im lặng một lúc dường như đang nhớ ra cái gì: “Trang Văn, chị giúp em đi làm một chuyện.”

”Nói.”

Cô nhớ, ban đầu sau khi Ninh Nhất Thuần cơ duyên xảo hợp bạo hồng đã từng bị truyền thông khui ra chuyện chèn ép bắt nạt hai người mới, nhưng việc này vẫn chưa kịp làm rùm beng thì đã lắng xuống, bây giờ nghĩ kỹ lại chắc chắn là kiệt tác của Ninh Triệu Hoa.

Mà cô hiện tại cần Trang Văn giúp đỡ đi tìm hai người mới kia, mời bọn họ tham gia cuộc họp báo.

Trang Văn liền hiểu ý của cô, vỗ ngực đảm bảo mình sẽ làm được, Ninh Vy Lan nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi nằm xuống kéo chăn đi ngủ.

Sự việc xen giữa cỏn con này Ninh Vy Lan không nói với Tề Chiêu Viễn, sau khi kết quả kiểm ra ổn thỏa hai người đợi Lâm Dịch làm xong thủ tục xuất viện rồi bí mật về nhà.

Ởnhà ăn xong cơm, Tề Chiêu Viễn không để cô chạm vào nước rửa bát, Ninh Vy Lan liền đi đến tủ quần áo sắp xếp y phục, vừa lấy ra quần áo ngủ của hai người anh đã từ bên ngoài tiến vào, ôm lấy cô từ đằng sau.

Tuy kiểm tra không có tình trạng xuất huyết não, nhưng lần này ngã đau như vậy miếng băng gạc dán trên trán vẫn nhuốm chút đỏ. Tề Chiêu Viễn tỉ mỉ kiểm tra lại một lần ánh mắt lưu chuyển đến bộ quần áo ngủ đặt dưới góc giường tâm trạng khẽ động: “Ôm em đi tắm nhé?”

Ninh Vy Lan hơi ngẩn người, mặt hơi ửng hồng: “......không cần.”

Tề Chiêu Viễn nghe xong sâu sắc nhìn cô khiến Ninh Vy Lan muốn tự bốc cháy, cô vội vã đẩy anh ra bỏ lại một câu “Anh tắm trước đi em có chút chuyện với Trang Văn” xong chạy trốn.

Thấy cô trốn vào thư phòng, Tề Chiêu Viễn im lặng cả nửa ngày, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười như sao xa.

Anh chỉ là giúp cô xả nước thôi, chạy cái gì chứ?

Ninh Vy Lan vừa vào thư phòng chuông điện thoại đã reo lên, cô nhìn thấy chữ Trang Văn mới hít thở mấy hơi nhận máy.

Hai người dùng cuộc gọi thoại, sau khi khoảnh khắc huyên náo qua đi giọng Trang Văn mới vang lên: “Vy Lan, đã tìm được hai người mới kia rồi.”

Cô chỉ đáp một tiếng rồi đợi câu tiếp theo.

”Chị thật không dám tin luôn, một đứa con gái cư nhiên lại có lòng dạ ác độc như vậy”, trong mắt Trang Văn dạt dào đều là cảnh ban ngày thấy được hai người đó, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc cho họ, “Một người bị biến dạng vì bỏng nặng khiến toàn bộ sự nghiệp đều bị hủy hoại, chẳng trách lúc đó sự việc này chỉ lộ ra chút đầu mối rồi biến mất dạng, nếu bây giờ khui ra Ninh Nhất Thuần chết chắc.”

Đặc biệt lúc đó vừa mới bạo hồng nữa, nếu tung ra scandal như vậy cả đời này đừng nghĩ đến việc trở mình.

Không đợi Ninh Vy Lan lên tiếng, Trang Văn lại nói: “Hai cô gái đó đều gia cảnh bình thường, vô duyên vô cớ gặp phải chuyện này đến bây giờ đều phải trằn trọc điều trị trong bệnh viện, chi phí phẫu thuật là một vấn đề vô cùng to tát, nghĩ cũng thấy đáng thương.....”

Nếu không phải xuất đạo làm minh tinh, nếu không phải tình thế cản đường Ninh Nhất Thuần, nếu không phải đúng lúc hợp tác với cô ta.....cho dù hiện tại không làm minh tinh thì con đường phía trước cũng yên ổn hạnh phúc.

Ngửa cơ thể ra sau dựa vào chiếc ghế mềm mại, trong lòng dường như đang treo một tảng đá lớn, kín kẽ khiến cô thở không ra hơi, Ninh Vy Lan im lặng rất lâu: “Nếu bọn họ tự nguyện nói ra là tốt nhất, nếu không tự nguyện cũng đừng cưỡng cầu, ngoài ra, giúp đỡ viện phí cho họ một chút trích từ lương của mình em là được rồi.”

Trang Văn hiểu ý của cô, đồng ý xong sợ cô nghĩ nhiều liền đánh trống lảng sang chuyện khác, hai người mải mê nói chuyện đến mười mấy phút vì bên Trang Văn còn có chút việc nên cuộc gọi thoại kết thúc tại đây. Ninh Vy Lan dựa vào ghế nhắm mắt một lúc chỉnh đốn tâm trạng rồi quay về phòng.

Anh không ở phòng ngủ, Ninh Vy Lan nghĩ chắc là đang ở phòng khách liền cầm bộ quần áo ngủ của mình đi vào tắm rửa. Tiếng nước róc rách, hơi nước mờ ảo lọt qua các khe cửa hơi hé và làm ẩm ướt không khí trong phòng, Tề Chiêu Viễn rót một cốc nước từ trong bếp ra đúng lúc thấy điện thoại của cô sáng lên liền cầm lấy.

Là tin nhắn của Trang Văn gửi đến, thông báo địa điểm thời gian cụ thể cho cuộc họp báo, Tề Chiêu Viễn lướt qua giúp cô trả lời, bỗng chốc kích vào một tin nhắn, anh xem xong hai mắt hơi híp lại.

”À đúng rồi, mấy phóng viên đến làm loạn hôm qua chị đã xử lý hết rồi, em yên tâm.”

Anh vẫn không trả lời, đằng sau đã có người dán vào, vừa liếc mắt liền xem hết được nội dung tin nhắn, Tề Chiêu Viễn thấy mi tâm cô hơi động, càng khẳng định chuyện này là thật trên mặt bất động thanh sắc, đợi cô sấy khô tóc nằm xuống mới hỏi: “Tin nhắn này là thế nào?”

Ninh Vy Lan biết không giấu nổi anh nữa bèn thành thực kể hết chuyện của Ninh Nhất Thuần ra bao gồm cả chuyện nháy phóng viên đến, nói xong cô ngước mắt lên nhìn anh.

”Không phải em cố tình giấu anh đâu, chỉ là.....” chỉ là cảm thấy đây là mấy chuyện vặt vãnh không nhất thiết phải phiền hà anh.

Cô không phải là đứa trẻ mà là người trưởng thành bình thường có suy nghĩ và cách xử lý của riêng mình, nên làm thế nào trong lòng cô đều rõ hơn ai hết.

Cho dù sau này không nói ra, nhưng Tề Chiêu Viễn cũng đoán được, anh cúi đầu lên trán cô, nhàn nhạt: “Không có lần sau.”

Cô mở to mắt.

Trong phòng rất tối, rèm cửa khép chặt ngăn với ánh trăng bên ngoài, Ninh Vy Lan bị anh nhìn chằm chằm như vậy chỉ thấy bướng bỉnh và kiên cường, toàn bộ hóa thành hư vô.

Rất lâu sau cô mới gật đầu đồng ý.

Lúc Tề Chiêu Viễn nói chuyện với cô, cánh tay đã dùng lực bế bổng cô lên người mình, cả người trên dưới dán chặt không một chút kẽ hở, mọi sự ấm áp mềm mại đều có thể thấy rõ, anh một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại đã đặt sau gáy lúc hôn lúc ngừng

Tất cả mọi việc của cô, bất luận là to hay nhỏ đều quan trọng, đối với anh mà nói cũng không phải là phiền hà.

Mà là trách nhiệm.

Ninh Vy Lan sau khi ngủ thiếp đi, Tề Chiêu Viễn nghe thấy tiếng rung trên tủ đầu giường, là cuộc gọi đến của Lâm Dịch, ôm cô nằm xuống xong anh mới đi vào thư phòng nghe máy.

Điều tra bên Lâm Dịch có kết quả mới nhất: “Vì bố của anh luôn đàn áp không ngừng từ trước đến nay nên Ninh Triệu Hoa gần đây đang đi tìm rất nhiều ngân hàng để vay tiền, có thể là quay vòng vốn kinh tế của công ty gặp vấn đề, ngoài ra, bên này còn tra ra được công ty ngày trước của Ninh Triệu Hoa làm một tài khoản giả, vì con số không lớn nên không bị phát hiện.”

Trong thư phòng không mở lò sưởi, những tia lạnh lọt vào từ cửa sổ hơi hé xuyên qua mạch máu lạnh thấu xương, nhưng Tề Chiêu Viễn dường như không cảm nhận được, anh trầm mặc một lúc mới đưa ra chỉ thị: “Cứ quan sát thôi.”

Trận đánh này của bố và Ninh Triệu Hoa anh chỉ cần ngồi một bên quan sát không cần nhúng tay vào, đối với anh mà nói, hiện tại có việc quan trọng hơn đang đợi anh giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.