Một Đường Siêu Sao

Chương 71



Chiếc điện thoại đang nắm trong tay bị anh cúi người lấy đi, Ninh Vy Lan nhìn anh đi ra phòng khách, suy nghĩ nhỏ muốn nghe trộm đã bị bóp chết từ trong trứng nước. 

Cô hình như........chỉ mới nói ba chữ “alo xin chào”?

Ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp làm!

Ôm mặt lúng túng, cô phiền muộn gục trên đầu gối một lúc cả nửa ngày mới đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc đi ra Tề Chiêu Viễn đã đang ngồi bên mép giường, cô chần chừ nhưng vẫn đi đến ngồi dựa vào anh.

”Vừa nãy.........”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt anh rời đi từ quyển tạp chí kinh tế tài chính trong tay thờ ơ “ừm” một tiếng.

Những suy nghĩ sẵn trong đầu lúc ở trong nhà vệ sinh bỗng chốc biến mất sạch sẽ, cô cắn môi không nghĩ ra được nên nói cái gì thì đã nghe anh hỏi: “Hôm nay có thông cáo hay về phim trường quay tiếp?”

”Về phim trường.” Cô trả lời xong nghĩ đến cái gì đó liền nhỏ giọng thì thầm: “Trang Văn không phải nói cho anh rồi sao....” Cô không quên người quản lý tốt của mình vào thời điểm nhất định sẽ báo cáo tất cả lịch trình của mình. 

”Có cảnh đêm không?”

”Không có.”

Anh cúi đầu: “Vậy lát nữa kết thúc anh bảo Trang Văn đến đón em, bố đang ở thành phố B, chúng ta ăn với bố bữa cơm.”

Ăn cơm?

Cô ngẩn ra một giây rồi cũng phản ứng kịp, nhớ tới biểu hiện hoàn toàn không phù hợp của mình không lâu trước đây: “..............”

Lúc này thật sự mất tự nhiên..........

Một đường đi thẳng đến phim trường, hậu của của việc tư tưởng không tập trung chính là làm giảm nghiêm trọng chất lượng quay phim, không phải thất thần đến quên lời thoại hoặc cảm thấy không đúng, tình huống chồng chất khiến đạo diễn luôn được coi là dễ tính hòa nhã cũng phải đầy một mặt âm u, giống như lúc này cô lại quên thoại, nhếch nhác nhìn Chung Lục liền nghe thấy đạo diễn hô “cut” có chút bực mình.

”Nghỉ nửa tiếng rồi lại tiếp tục!”

Lòng biết vì mình mà làm chậm chễ tiến độ của đoàn phim, Ninh Vy Lan cảm thấy không chịu nổi liền nói xin lỗi bản thân, xin lỗi Chung Lục và tất các nhân viên công tác, cô đi về chỗ ngồi của mình nhận lấy cốc nước ấm trợ lý đưa qua nhấp mấy ngụm, vừa ngước mắt lên đã thấy Chung Lục kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô.

”Cảm xúc của cảnh này tương đối khó nắm bắt, tôi nói sơ qua cho cô một lần rồi chúng ta diễn thử.”

”Cám ơn thầy Chung.”

Chung Lục mỉm cười: “Khách khí làm gì, đến đi!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lòng Ninh Vy Lan hổ thẹn, lúc nghe vô cùng chăm chú còn lấy một cây bút tô tô vẽ vẽ trên tờ kịch bản, cô được Chung Lục trêu đùa giống như một học sinh chăm chỉ đọc sách, cô cười cười viết xong chữ cuối cùng cả phân cảnh.... 

Nhân lúc hai người đang cảm thấy ổn liền tìm một chỗ vắng vẻ tập diễn mấy lần, tâm trạng dần dần được điều chỉnh trở về.

Vốn dĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, không ngờ lúc hai người quay lại đạo diễn đã không còn ở đó nữa, cô đành bỏ cuộc quay lại ghế nói chuyện phiếm với Chung Lục.

Nói mãi nói mãi cuối cùng nói đến việc quay hỏng liên tiếp ban nãy, Ninh Vy Lan tự giễu, nếu trong đoàn có phóng viên trà trộn vào chụp ảnh, nói không chừng ngày mai cô chễm chệ ngồi trên trang nhất.

Chung Lục an ủi: “Không có diễn viên nào đảm bảo rằng mỗi giờ mỗi phút đều ở trạng thái tốt nhất, chỉ cần có thể điều chỉnh kịp thời thì không có vấn đề gì to tát cả.” Ngừng lại một lát anh hỏi: “Có điều tôi và cô hợp tác lâu như vậy rất ít thấy cô quên thoại, hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?”

Ninh Vy Lan do dự một lát rồi gật đầu: “Là có chuyện quan trọng.”

”Những chuyện quan trọng không được để lỡ.”

Quả thực là không thể để lỡ, vì vậy Ninh Vy Lan vô cùng chuyên chú trong cảnh quay tiếp theo, hiệu suất làm việc đương nhiên lại trở về như trước, thậm chí còn kết thúc công việc của hôm nay trước thời hạn.

Trang Văn vừa mới đến nửa giờ trước đón cô lên xe, Ninh Vy Lan nhìn đồng hồ, cuộc hẹn là bảy giờ bây giờ mới là bốn rưỡi, về nhà vẫn còn kịp.

Trang Văn chỉ là nhận lệnh của Tề Chiêu Viễn đến đón người và cũng không biết phải làm việc gì, lúc này thấy Ninh Vy Lan lật tủ quần áo không ngừng lấy ra ướm lên người, thỉnh thoảng còn hỏi cô bộ nào đẹp với một mặt đầy vẻ căng thẳng, Trang Văn đột nhiên tâm linh tương thông tiến sát lại gần cười hi hi.

”Đây không phải là đi gặp bố mẹ chồng đấy chứ?”

Ninh Vy Lan cầm đầy tay quần áo ngừng một lát kinh ngạc: “Sao chị biết?”

”Thôi đi, chị là người thông minh mà, hơn nữa có mấy chữ in rõ trên trán em kia kìa”, không có thông cáo, lại vô duyên vô cớ chạy mải về nhà không ngừng tìm quần áo đẹp, thứ cho cô chỉ có thể nghĩ tới trường hợp đi gặp bố mẹ chồng thôi, “Em nói xem sếp có biết em đặc biệt về nhà một chuyến để trang điểm tỉ mỉ như thế này không?”

Nghe xong Ninh Vy Lan không thèm nhìn Trang Văn lấy một cái nhưng sau đó lại hết sức vui mừng cười nhún nhún vai.

Ninh Vy Lan vốn đang phân vân trong mấy cái váy nên mặc cái nào, suy nghĩ rất lâu vẫn là chọn cái tương đối đơn giản đại trà, trong lòng cô nghĩ chú ấy dù sao cũng là người trong giới, hằng ngày nhìn váy áo lộng lẫy chắc cũng phát ngấy rồi nên cô mặc đơn giản một chút sẽ không sơ suất gì.

Tất nhiên sau đó đã thực sự chứng minh cô đoán đúng.

Đi đường có hơi tắc một chút, có điều Ninh Vy Lan ra khỏi cửa sớm nên lúc đến nhà hàng đã hẹn trước cũng mới có sáu rưỡi, cô luôn là người có thói quen đến sớm, su khi vào nhà hàng mới nhớ ra mình không biết số phòng vip liền cúi đầu gửi tin nhắn cho Tề Chiêu Viễn.

Vừa mới soạn được mấy chữ cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, cô bị dọa liền ngẩng phắt đầu dậy, thì ra là anh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi theo anh vào trong phòng.

”Em đặc biệt đến sớm nửa tiếng chứ để trưởng bối đợi thì không hay...” Cô lẩm bẩm suốt dọc đường, xuyên qua đại sảnh ít ỏi người qua lại rồi đi vào hành lang phòng vip, ánh đèn hư ảo phút chốc sáng rực lên cũng soi được vẻ căng thẳng trong đáy mắt cô.

Phòng ở tận trong cùng, cô theo anh đi vào, thấy anh giơ tay muốn ấn tay cửa vô thức bắt lấy tay anh: “Đợi một chút.”

Anh ngừng lại.

Trong hành lang an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô và anh, Tè Chiêu Viễn lặng nhìn cô một lúc đột nhiên nói: “Về nhà thay váy à?”

Ninh Vy Lan hơi ngẩn ra: “Trang Văn nói cho anh hả?”

Anh lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Em đến phim trường sẽ không mặc những chiếc váy phức tạp như này.”

Vì yêu cầu quay phim, trong một ngày có thể phải đổi mấy bộ quần áo, Ninh Vy Lan sợ phiền phức nên mỗi lần đều mặc những bộ đồ đơn giản nhất đi đến, thói quen này vẫn bị nhân viên trong đoàn phim trêu chọc và coi là chưa từng có trong lịch sử, nữ tinh nào chả ăn mặc thật xinh đẹp? Cho dù là trước ống kính hay lúc riêng tư nhớ đâu trên đường đụng phải phóng viên hay fan thì làm thế nào? 

Cô cười rộ lên, bỗng chốc quên đi vẻ mặt căng thẳng đã tích nguyên một ngày liền vỗ nhẹ vào ngực anh: “Biết cũng không được nói ra.”

Tề Chiêu Viễn mỉm cười, thuận thế nắm tay cô ánh mắt ra hiệu đi vào.

Cô gật đầu.

Trong dự đoán của Ninh Vy Lan, là cô và Tề Chiêu Viễn đến trước và đợi chú ấy đến, sau đó cô cung kính đứng lên chào hỏi, ai ngờ dự đoán này của cô hoàn toàn sai bét.

Vừa mở cửa đi vào đã nghe thấy câu “Ở ngoài lâu như vậy cuối cùng cũng vào rồi à?”, cô há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn sang Tề Chiêu Viễn phát hiện anh không chút ngạc nhiên.

Người này thật là! Như thế nào lại không nói cho cô biết chứ!

Tuy trong lòng hơi tức giận nhưng trên miệng vẫn rất ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú.”

Tề Khác đáp một tiếng đợi hai người ngồi xuống mới dịu dàng đưa thực đơn qua: “Xem muốn ăn cái gì, chỉ là bữa cơm mà thôi cứ tự nhiên như người nhà nhé.”

Thực sự là một bữa ăn đơn giản, Tề Khác hoàn toàn không nói đến công việc chỉ cùng Ninh Vy Lan nói một chút về mấy chủ đề tương đối thịnh hành gần đây, không giống với sự nghiêm túc của Ninh Triệu Hoa, Tề Khác luôn mang cho người ta cảm giác gió xuân ấm áp, không biết từ lúc nào tâm trang Ninh Vy Lan được thả lỏng.

Trong bữa ăn Ninh Vy Lan đi vào phòng rửa tay, Tề Khác thu lại ý cười dường như có tâm sự: “Luôn nói cha nào con nấy, bố thấy đúng là ngược lại.”

Tề Chiêu Viễn đang bóc tôm cho cô, nghe xong mí mắt cũng không ngẩng lên: “Cô ấy theo mẹ từ nhỏ đến lớn, kế thừa cũng đều là ưu điểm của mẹ không hề có liên quan gì đến Ninh Triệu Hoa.”

Tề Khác ừm một tiếng: “Con bé và Ninh Triệu Hoa quả thực không giống như cha con, mà không giống cũng tốt, giống âu cũng là cái nghiệp.”

Im lặng một lúc, Tề Khác lại nói: “Việc bên này tạm thời vẫn bận không mở nổi mắt, đợi thư thư một chút bố và mẹ con về nước rồi sắp xếp gặp nhau một lần, con gái nhà người ta trẻ trung tương lai sáng lạn, ngay cả khi không có mẹ ở bên nhà chúng ta cũng không được để nó phải chịu thiệt thòi, tính mẹ con như nào hẳn con cũng rõ, bố cho bà ấy xem qua ảnh của Vy Lan rồi, bà ấy rất thích, nếu con không đối xử tốt với Vy Lan bà ấy sẽ là người đầu tiên đánh con.”

Tề Chiêu Viễn đang muốn tiếp lời thì Ninh Vy Lan đã quay trở lại, bàn tay còn dính nước có hương thơm thanh khiết của dung dịch rửa tay, anh rút hai tờ khăn giấy kéo tay cô lau không chút kiêng dè: “Mẹ sẽ không có cơ hội đánh con đâu.”

Lời này vừa nói ra, một người mặt đầy hài lòng, một người mặt đầy nghi ngờ. Vì Tề Khác còn phải nhanh chóng bay về, trợ lý đã đứng ở cửa đợi sẵn, sau khi nói mấy lời cáo biệt đơn giản liền đi khỏi.

Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan ngồi vào trong xe, không khí có chút bí bách cô liền mở cửa sổ để thông gió, lúc nhìn ra bên ngoài bất ngờ nhớ ra ban nãy trên bàn ăn có câu nói kia cô không hiểu liền xoay người kéo cánh tay anh.

”Lúc em không có ở đây, anh với chú nói những gì vậy?” Mẹ sẽ không có cơ hội đánh con đâu, đây là ý gì? Ninh Vy Lan vắt óc mà không nghĩ ra.

”Không nói gì cả.”

Ninh Vy Lan hừm một tiếng không cho anh trả lời lấy lệ với mình như vậy, nhân lúc xe còn chưa khởi động cô đã tháo dây an toàn nghiêng người ôm lấy eo anh không cho cựa quậy: “Lúc em đi vào, cái câu anh nói kia là có ý gì thế? Mẹ sẽ không có cơ hội đánh con đâu, anh đang nói ai đấy?”

Anh vẫn không trả lời, nhẹ nhàng vỗ tay ra hiệu cô buông tay: “Mệt cả ngày rồi không muốn về nghỉ ngơi sớm à?”

Cô hoàn toàn không mắc lừa: “Anh trả lời câu hỏi của em trước đi.”

”Sao hôm nay có lòng hiếu kỳ thế?”

”Không biết đâu, em chính là muốn biết.”

Trong cuộc trò chuyện, cả người cô ngồi quỳ trên ghế, hai cánh tay vòng ra sau cổ nhìn chằm chằm vào anh, nếu lúc trước lúc này Tề Chiêu Viễn không muốn nói gì cả thì sau khi trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của cô đành phải thỏa hiệp. 

Liền cúi đầu xuống chạm vào khóe môi cô, anh hơi nhướng mày: “Thật sự muốn biết?”

”Muốn chứ.”

Anh gật đầu: “Bố anh nói đưa ảnh của em cho mẹ xem rồi, mẹ rất thích em, tỉ mỉ dặn đi dặn lại không được khi dễ em nếu không bà ấy sẽ đánh anh.” Nói đến đây tự ý dừng lại, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, giọng nói càng ngày càng trầm thấp khàn đặc: “Vì vậy anh trả lời sẽ không cho mẹ cơ hội đánh anh, hài lòng chưa?”

Khi anh nói hơi thở nóng bỏng vương vít lấy cô, trong ánh mắt sâu thẳm có chút ý cười. Ninh Vy Lan né tránh ánh mắt của anh mặt đỏ đến tận mang tai. 

Sớm biết đã không hỏi cố chấp như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.