Một Đường Siêu Sao

Chương 73



Được bùm bịt một cách cẩn thận khi đi ra ngoài, Ninh Vy Lan vẫy một chiếc taxi ở đầu ngõ tiểu khu nén giọng nói thật thấp báo địa điểm với tài xế xong liền cúi đầu không lên tiếng nữa.

Trên xe mở quảng cáo nói về một số tin tức bát quái của giới giải trí, Ninh Vy Lan không có hứng thú nghe lắm liền thả lỏng cơ thể dựa ra đằng sau.

“Theo báo cáo truyền thông thành phố B, mới đây nữ tinh Ninh Nhất Thuần tự tử trong nhà được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vào lúc 22 giờ tối qua theo giờ Bắc Kinh đã qua cơn nguy kịch, sau khi tỉnh lại nhận được phỏng vấn của truyền thông, theo tin hành lang cô ấy tự tử đều là vì một nữ tinh họ N trong giới.....”

“Nữ tinh Ninh Nhất Thuần ngày thứ hai đã làm xong thủ tục xuất viện, trên đường rời khỏi bệnh viện đã tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, không ngờ trong quá trình phỏng vấn trời bỗng nhiên đổ mưa rào, trên cổ tay bị trôi ra một chút màu sắc và đã được xác định bởi phóng viên, đây là hiệu ứng hóa trang đặc biệt thường thấy trong các phim ảnh........”

Tiếp sau đó là một vài âm thanh phỏng vấn tại chỗ, có thể nghe được ra giọng nói của Ninh Nhất Thuần, chưa qua mấy phút xung quanh đã biến thành ồn ào hỗn tạp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ Ninh Nhất Thuần cũng không ngờ đến một màn được lên kế hoạch tỉ mỉ lại chết bởi một cơn mưa.

“Đến rồi, tổng cộng 15 đồng.”

Ninh Vy Lan thu lại suy nghĩ trả xong tiền rồi xuống xe, lách qua cửa chính của tòa nhà tiến vào từ cửa sau.

Đang trong giờ làm việc, trong thang máy không có một bóng người, Ninh Vy Lan đến thẳng tầng có văn phòng của anh, cửa vừa mở suýt chút nữa đã đụng phải một người.

Trang Văn đang bàn giao công việc cùng trợ lý, dư quang lóe lên vô thức lùi lại đằng sau một bước: “Dọa chết chị rồi, sao em lại đến đây?”

Ninh Vy Lan không trả lời chỉ hỏi lại: “Đang họp à?”

“Ừ, chuyện của Ninh Nhất Thuần ý”, Trang Văn để trợ lý đi trước cười híp mắt kéo Ninh Vy Lan đến một góc, “Thông báo của chúng ta vừa phát ra rồi, em biết không trên weibo gần như muốn nổ tung rồi, vốn dĩ Ninh Nhất Thuần đã lắm anti còn lấy đá đập chân, ai cũng không cứu nổi cô ta.” 

“Sao trời lại đổ mưa đúng lúc như vậy?”

“Ai biết được? Sớm không muộn không lại đúng lúc cô ta xuống xe tiếp nhận phỏng vấn thì mưa”, Trang Văn bĩu môi lập tức chắp hai tay trước ngực, “chị nghĩ chắc chắn cô ta làm điều ác quá nhiều nên ông trời nhìn không vừa mắt mới giúp em trừng phạt một trận.”

Ninh Vy Lan mỉm cười, ánh mắt liếc về hướng văn phòng, Trang Văn hiểu ý tự giác nói: “Sếp vẫn còn trong phòng họp, em cứ đợi trong văn phòng đi, chị còn có chút công chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.”

Cô đồng ý, hai người liền chia tay, phòng làm việc quả thực không có người, cô ngồi xuống sofa lật tạp chí ra xem giết thời gian.

Tối qua ngủ hơi muộn nên cô vừa xem chưa được mấy trang đã buồn ngủ không mở nổi mắt, đang muốn chợp mắt một lúc đợi anh quay lại, ai ngờ vừa nhắm đã chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tỉnh lại trước mắt một mảng sáng trắng, đầu óc choáng váng như quay vòng, cô bần thần một lát mới hoảng hốt nhận ra mình đang nghỉ ngơi trong phòng.

Ôm chăn ngồi dậy cô liền xuống giường.

Cửa vừa mở đã nghe thấy anh đang nói chuyện, bước chân cô hơi ngừng lại đang do dự có nên đi vào hay không thì thấy anh nhìn sang đây, sau đó mấp máy môi tạo thành khẩu hình miệng hai chữ: “Qua đây.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đi đến.

Lúc bắt đầu còn tưởng là họp video, đến gần mới phát hiện là cuộc gọi, thấy anh một bên nghe đối phương nói, một bên chân trong chân ngoài kéo cổ tay mình ngồi lên đùi, Ninh Vy Lan không dám phát ra tiếng cũng thuận thế ngồi xuống.

Trên mặt bàn có chút bừa bộn, xếp chồng đống một tập tài liệu, Ninh Vy Lan nhìn thẳng vào dòng chữ quen thuộc, ngón tay nhón mấy bản từ trong đó ra.

Quả nhiên là kịch bản điện ảnh.

Nhân vật không ngoại lệ là nam chủ, hai bộ cổ đại một bộ hiện đại, Ninh Vy Lan quét qua đại cương kịch bản liền cầm lấy bộ hiện đại dở ra xem.

Không giống với kịch bản ngôn tình lan tràn hiện tại, bộ “Kiếp sát” trên tay Ninh Vy Lan đang cầm là một bộ phim hành động cảnh sát thuần túy, nam chính Cao Lâm là một cảnh sát nhân dân, để tra rõ một vụ án chưa có người phá hơn hai mươi năm đã phải nằm vùng tại thị trấn Uyển Đinh ở biên cảnh xa xôi, một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia có tên là “Sa Đê”, từ đây xảy ra một loạt các câu chuyện chấn động lòng người.

Bộ phim dự kiến dài 120 phút, thời gian quay dự kiến là bốn tháng, trong thời gian này có rất nhiều cảnh quay đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp như súng ống, xạ kích, đánh nhau cận chiến, bởi vì chủ đề là chống khủng bố và yêu nước nên sẽ chiếu đúng vào dịp quốc khánh, cho dù có diễn viên danh tiếng hay không thì doanh thu phòng vé chắc chắn sẽ không thấp.

“Thích bộ này à?” Tề Chiêu Viễn kết thúc cuộc gọi hội nghị liếc mắt thấy cô chuyên tâm xem kịch bản trong tay liền nhìn vào cái tên rồi hỏi.

Ninh Vy Lan đáp một tiếng: “Xây dựng nhân vật, chủ đề, nội dung đều khá hay, tuy ngày trước anh từng nhận một bộ thể loại này nhưng tình tiết không giống nhau, khán giả sẽ không sinh ra cảm giác một màu.”

Anh cúi đầu ánh mắt ra hiệu cô tiếp tục nói.

“Anh muốn nhận bộ nào?” Ninh Vy Lan cũng xem qua hai bộ cổ trang khác, nói một cách công bằng thì cũng không thua kém lắm nhưng so với “kiếp sát” được lên ý tưởng từ đất nước thì vẫn còn thua không ít cao độ.

Hoặc nói, anh đã không nhận bất cứ tác phẩm nào sau bộ “Một đời yên Ly”, một diễn viên điện ảnh nói cho cùng vẫn là phải trở về với đúng thân phận, cho nên lần này bất luận là khán giả mong đợi hay là tự mình nhìn trúng nhân vật được yêu thích thì “Kiếp sát” đều là tác phẩm chuyên nhất. 

Ngón tay anh điểm lên kịch bản “Kiếp sát”, nghiêng đầu ôn hòa: “Có muốn nhìn trước danh sách diễn viên không?”

Ninh Vy Lan ngẩn ra rồi lắc đầu.

“Em xem đi.”

Rõ ràng viết ba chữ “Tề Chiêu Viễn” to đùng, cô lại ngẩn ra xoa trán cười thành tiếng.

Sao cô lại quên chứ, anh sớm đã chuyển hình sang làm đạo diễn từ lâu rồi, bây giờ cho dù có nhận phim chắc chắc cũng là tác phẩm mình tham gia.

“Khi nào công bố tin tức?”

“Một thời gian nữa”, anh nói, giữ lấy eo cô để cô đứng lên rồi đi đến bênh cạnh kéo ghế qua, đưa cho cô một cái laptop đang để trống của mình, “mật khẩu là từ viết tắt chữ cái đầu trong tên của em và anh.”

Ninh Vy Lan biết anh đang bận cũng không nói nhiều nữa, liền ôm laptop đeo tai nghe xem phim.

Cùng lúc này, một bình hoa từ trên bàn rơi xuống đất, tiếng vỡ choang thanh thúy vang lên trong phòng nghỉ cỡ lớn càng được khuếch đại.

Ninh Nhất Thuần đang bừng bừng lửa giận, Tiểu Khưu đứng thu lu một góc không dám lên tiếng, không dễ gì đợi đại tiểu thư đập đồ đủ rồi ngồi xuống ghế sofa, cô vòng qua các mảnh vỡ rồi cũng ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi.

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ai ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô đừng lo lắng quá.”

Ninh Nhất Thuần trợn trừng mắt, chửi rủa: “Cô nói dễ nghe nhỉ, cô lên weibo xem đi, những lời khó nghe của những người tự cho mình là chính nghĩa nhiều lắm, tôi hận không thể lôi từng người một ra để hoàn trả lại gấp đôi!”

Tiểu Khưu im bặt.

Hừ lạnh, Ninh Nhất Thuần kéo xuống bên dưới, cô chưa từng nghĩ sẽ tự sát, tất cả chỉ là để đạt được mục đích thôi, ai ngờ lại biến thành như vậy!

Thật là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo!

Càng nghĩ càng tức giận, Ninh Nhất Thuần nhíu mày mưu mô nhìn sang Tiểu Khưu: “Bộ phim truyền hình trước đây cô nói với tôi, tôi nhớ là đạo diễn có ý để tôi là nữ chính có phải không?”

“Có thì có, nhưng đây là câu mời từ rất lâu trước đây”, Tiểu Khưu dè dặt nói, “tôi nghe nói đạo diễn vẫn còn mấy nữ tinh cũng có ý này.”

“Cho nên bây giờ tôi không có hợp đồng phim nào?”

Tiểu Khưu lắc đầu: “Lúc trước có một bộ đã chốt cô là nữ chính nhưng vẫn chưa ký hợp đồng, nghe nói bên nhà sản xuất muốn đổi người, tôi đã giúp cô sắp xếp buổi gặp mặt với nhà sản xuất rồi, nhất định phải ký được nhân vật này.”

“Khi nào? Ở đâu?”

“Hai ngày này tôi liên hệ mấy lần, trợ lý của đối phương đều nói bận lắm bận vừa, tôi thử thăm dò lịch trình của họ thì trên tay người chế tác có đang quay bộ ‘phong quang nguyệt tễ’, cho nên ngày may sẽ cùng đoàn phim đi đến vùng núi thành phố C.”

Tiểu Khưu hơi ngừng, lại bổ sung: “Vừa hay cô cũng có thể gặp đạo diễn của ‘phong quang nguyệt tễ’, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác nữa đấy.”

“Phong quang nguyệt tễ?” Cái tên này sao nghe quen tai vậy? Ninh Nhất Thuần nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra....

Phong quang nguyệt tễ, không phải là bộ cổ trang Ninh Vy Lan đang quay sao?

Tiểu Khưu không thấy sự bất thường của Ninh Nhất Thuần liền cổ vũ: “Nhất Thuần, cô đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ đông sơn tái khởi.” 

Nghe xong Ninh Nhất Thuần cong môi cười khẩy, đông sơn tái khởi ư? Cô nhất định sẽ làm được, cô không những phải tái khởi mà còn phải đè được Ninh Vy Lan, để cô ta nhìn cho rõ ai mới là big star tuyến một!

  *** ***

Tờ mờ sáng ngày mai xuất phát, Ninh Vy Lan nhân lúc Tề Chiêu Viễn đi tắm liền vào thư phòng lấy hành lý ra sắp xếp, nhiệt độ trung bình của thành phố C hơi thấp, cô thu dọn mấy bộ quần áo thật dày, bỏ thêm mấy vật dụng cần dùng, chưa đầy một lúc đã đầy ự hành lý.

Tiếng mở cửa kèn kẹt, sương mù trộn lẫn với hơi nước đang chen chúc nhau tỏa ra, Ninh Vy Lan quay đầu thấy anh đã tắm xong cũng đi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Anh vừa mới tắm xong, hơi nóng vấn vít trong phòng tắm ấm áp như mùa xuân, chầm chậm tắm, cô kéo chiếc khăn đang treo trên giá xuống lau đi những giọt nước trên người, vừa chạm vào quần áo mới phát hiện chỉ mang độc một chiếc quần ngủ.

Ảo não cắn môi dưới, cô mặc quần rồi quấn khăn quanh ngực, không rõ anh có đang ở phòng ngủ không hay vẫn ở phòng khách, cô liền mở hé một khe cửa thử gọi anh.

“Tề Chiêu Viễn?”

Dỏng tai, cô nghe thấy có tiếng bước chân đi đến liền vội vàng đóng chặt cửa hơn một chút.

“Quên cầm gì à?” Anh đứng bên cửa, ngón tay dùng lực đẩy ra để đảm bảo cô có thể nghe thấy lời mình nói.

“Ừm, quên lấy áo.” Má bị khí nóng phả vào hầm hập, cô trốn ở sau cửa lúng túng nói: “Giúp em cầm đến đây đi!”

Cô nghe thấy anh ừm một tiếng, âm thanh bước chân càng đi càng xa mới thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào cửa, rất nhanh lại nghe thấy tiếng gõ liền đứng thẳng người chìa tay ra.

Bồn rửa được lắp đặt bên cửa, trên gương vẫn còn bám hơi nước nhưng từ góc độ của anh nhìn vào vẫn có thể thấy thân ảnh mơ hồ, rất mảnh mai, đường nét rất xinh đẹp.

Anh hơi híp mắt, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, đột nhiên không muốn đưa áo cho cô nữa.

Vậy là nhân lúc cô không chút phòng bị đã đẩy cửa xông vào, ôm lấy eo cô đi về phía giường lớn, tóc cô vẫn còn ẩm ướt, từng sợi rối tung trên gối khiến đôi mắt cất chứa t,nh dục của anh càng tối hơn. 

Phủ người xuống, ép chặt lên người cô, Tề Chiêu Viễn một tay tắt đèn rồi cúi đầu xuống hôn lên cánh môi cô. 

“Nếu đau thì nói cho anh...”

Ngọn đèn cuối cùng vụt tắt, hoàn toàn đắm chìm trong bóng tôi khiến hơi thở và nhịp tim của hai người hòa lẫn vào nhau, anh theo bản năng bắt đầu tấn công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.