Một Đường Siêu Sao

Chương 85



Thời gian nhập đoàn định là ngày hai mươi tháng tám, Ninh Vy Lan cùng đoàn phim tham gia buổi họp báo khai máy, sau đó đi đến thành phố T bắt đầu quay phim hơn bốn tháng. 

Bởi vì đoàn phim đã niêm phong máy, cô lại là nữ chính nên bất kỳ giai đoạn quay phim nào đều phải xin nghỉ phép trước hai ngày, nhưng Ninh Vy Lan nghĩ đây là lần đầu tiên cô đóng phim điện ảnh nên sau khi chiếu phản ứng trên các phương diện đều phải tốt, “Bình minh” sẽ trở thành hòn đá thử vàng thứ nhất khi cô tiến quân sang mảng điện ảnh.

Vì thế, trước khi chính thức nhập đoàn, Ninh Vy Lan để Trang Văn giúp mình đẩy hết các thông cáo trong vòng bốn tháng tiếp theo đi để chuyên tâm quay bộ phim này.

Ninh Vy Lan bận, Tề Chiêu Viễn cũng không nhàn rỗi, nghiệp vụ phát triển công ty cũng đang đi vào quỹ đạo, khoảng thời gian này anh thường xuyên bay trời nam đất bắc, bình thường sau khi Ninh Vy Lan kết thúc công việc đều gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho anh, không phải một thời gian dài sẽ trả lời chính là tắt hẳn máy, hoặc bên kia Tề Chiêu Viễn sẽ lén lút đọc trộm tin nhắn của Ninh Vy Lan trong lúc bận rộn, cô đang quay phim nên phải mất hơn một giờ mới 

đọc được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng cho dù hai người đều bận tối mắt tối mũi như vậy thì mâu thuẫn và tranh cãi chưa từng xảy ra, cô hiểu công việc của anh, anh cũng vậy.

Cảnh quay của “bình minh” dần đi đến đoạn kết, tuần trước không khí lạnh mới quét qua, Ninh Vy Lan không kịp mặc thêm quần áo dẫn đến có chút ngạt mũi, may mà uống thuốc đúng lúc nên đã đỡ hơn bảy tám phần.

“Hôm nay cảm thấy đỡ hơn chưa?” Vẫn chưa khai máy, Trang Văn kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Ninh Vy Lan, thấy tay cô lộ ra bên ngoài liền không vui: “Em không đeo găng tay thế túi nước ấm chị chuẩn bị cho em đâu?”

Thành phố T ở miền Bắc, thời tiết tháng mười hai sớm đã xuống âm độ, để thuận lợi cho việc đọc kịch bản, Ninh Vy Lan có thói quen không đeo găng tay bên phải bị gió lạnh thổi vào hơi phát cóng.

“Em vừa mới tháo ra đấy.”

Ninh Vy Lan không biết làm sao đành chỉ chỉ sang túi nước ấm đang sạc điện ở bên cạnh, Trang Văn trợn mắt bắt lấy tay cô, xác định lòng bàn tay còn ấm mới yên tâm.

“Lát nữa quay cảnh cuối rồi, em ở đây một đêm rồi hẵng quay về, hay là chị đặt vé về thành phố B nhé?”

“Về đi!”

“Em ngủ đến sáng mai về cũng còn kịp.”

“Không được.” Ninh Vy Lan mỉm cười, quét mắt ra bốn phía xung quanh: “Hôm qua Lâm Dịch nói với em, sáng mai anh ấy về, em phải về trước để cho anh ấy một sự bất ngờ.”

Trang Văn: “......ờ ha.”

Bối cảnh chuẩn bị nửa giờ đã hoàn thành, Ninh Vy Lan nhét túi nước ấm cho Trang Văn, hoạt động cho ấm người mới bắt đầu quay. 

“Bình minh” tiếp diễn phong cách quen thuộc của Đường Chí Đông, là dòng phim bi trên ý nghĩa truyền thống, Nhiễm Thu đợi cái kết mới biết Lâm Tân Nguyên nằm vùng có ý đồ tạo phản, không ngờ sắp thành công thì bị phát hiện, viên đạn được bắn từ thái dương vào đầu, chết rất thê thảm.

Sáu năm rồi, hi vọng trong giây phút cuối cùng biến thành tuyệt vọng, sống mà như cái xác không hồn, đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa nữa. Nhiễm Thu thu xếp v iệc trên dưới nhà họ Nhiễm, một mình đến nơi hai người lần đầu tiên hẹn ước, nổ súng tự tận, kết thúc một cuộc đời chờ đợi dài đằng đẵng.

Tuy nổ súng là giả nhưng Ninh Vy Lan vẫn mềm nhũn ngã xuống, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời lẩm bẩm cái tên Lâm Tân Nguyên, cười giải thoát, các nhân viên công tác ở phim trường không giấu nổi cảm xúc mà bật khóc thành tiếng, vì cuộc đời bi thương của Nhiễm Thu trên phim đã vẽ lên nét bút cuối cùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ba, hai, một....

“CUT, hoàn tất!”

Đường Chí Đông hét to xong, bầu không khí toàn bộ phim trường đều ngưng đọng lại trong vài giây rồi phát ra những âm thanh hoan hô vui mừng, Ninh Vy Lan được Trang Văn dìu đứng dậy, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, nhớ đến sắp có thể được gặp anh, những cảm xúc buồn tủi bị đè nén kia dần dần tiêu tan không chút dấu vết.

Sau khi chụp ảnh tập thể với đoàn phim, Ninh Vy Lan về thành phố B với Trang Văn, lúc đến sân bay thì đã là nửa đêm, Trang Văn thống báo cho xe bảo mẫu chở cô về nhà.

“Ngủ ngon nhé, bốn tháng nay vất vả rồi.”

“Chị cũng vậy, ngủ ngon, đi đường cẩn thận.”

Cáo biệt Trang Văn và tài xế, Ninh Vy Lan liền lên lầu, uể oải thu dọn đồ đạc xong cô tắm rửa qua loa rồi ngã vật ra giường chìm vào giấc mộng.

Giấc ngủ này rất sâu rất ngon lành, mơ về Tề Chiêu Viễn ôm cô không chút cảm giác, mơ mơ màng màng dường như nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, cô cựa quậy tỉnh lại không hề phòng bị liền đụng phải đôi mắt đen thẳm u tối kia.

Tề Chiêu Viễn đang nghe điện thoại, thấy cô tỉnh lại liền ừm ừm vài tiếng nói tối gặp rồi kết thúc cuộc gọi. Anh nghiêng người, tay trái đỡ lấy gáy ôm cô ngồi dậy.

“Đói không?”

Những suy nghĩ lộn xộn đang quay trở lại, Ninh Vy Lan toàn thân đầy mồ hôi, nhắm mắt cọ cọ vào ngực anh, lí nhí: “Lâu rồi không gặp, câu đầu tiên là câu này à?”

Tính ra, trước khi nhập đoàn hai người bốn tháng tròn rồi không gặp nhau, rõ ràng đã là vợ chồng hợp pháp mà cứ làm như yêu xa, gặp nhau thật khó khăn.

Tề Chiêu Viễn nghe xong, cong môi cười xấu xa, cái gì cũng không nói, chỉ ôm cô đi vào phòng tắm, xả vòi hoa sen, tự thể nghiệm nói cho cô suy nghĩ của anh.

Đến cuối cùng Ninh Vy Lan chịu không nổi mà phải nhỏ giọng xin tha, ngại buổi tối còn phải tham gia bữa tiệc do công ty bạn bè tổ chức nên anh không đòi hỏi quá nhiều, sau khi vội vàng tắm rửa sạch sẽ liền ôm cô đặt lên giường, một mình đi vào phòng bếp.

Hai người ăn bữa trưa đơn giản, rồi lại về giường ngủ trưa, bước ra cửa đúng giờ đi thẳng đến hội trường.

Họ đến rất sớm, trong phòng hóa trang có ít người, nhân viên công tác dẫn hai người đi vào trong một căn phòng riêng bên trong rồi đóng cửa lại.

Chuyên viên trang điểm vẫn chưa đến, cả căn phòng chỉ có hai người bọn họ, ghế khá mềm, Ninh Vy Lan uyển chuyển ngồi xuống không qua mấy phút eo, lưng đã bắt đầu đau mỏi, cô nằm nhoài lên bàn, tĩnh lặng ngắm anh. 

Tề Chiêu Viễn đang xem điện thoại, nhận được ánh mắt nóng bỏng liền ngẩng đầu thăm dò.

Ninh Vy Lan mím môi cười: “Anh không hỏi em sao lại đến sớm à?”

Tề Chiêu Viễn nhướn mày, kỳ thực trong lòng đã rõ hơn gương, nhưng vẫn biết nghe lời: “Ừm, sao đến sớm vậy?”

“Hai ngày trước nữ hai có việc gấp cần rời khỏi phim trường, lúc đó nói là đợi cảnh quay cuối cùng của em xong mới đến lượt cô ấy, nhưng cô ấy lại về trước dự kiến nên vẫn theo kế hoạch cũ mà quay.” Cô ngừng lại, cười hi hi: “Vốn dĩ muốn nói với anh nhưng thích mang lại sự bất ngờ cho anh hơn.”

Sáng nay trước khi ngủ cô đặc biệt cài báo thức đúng lúc anh về, muốn trốn vào một góc rồi hù dọa anh, ai ngờ báo thức không những nghe thấy mà còn ngủ một mạch đến khi mặt trời lên quá đầu.

“Anh cảm thấy bất ngờ không?”

Tề Chiêu Viễn gật đầu, vô cùng phối hợp.

Ninh Vy Lan vui vẻ đã đủ, đang muốn nói sang chút việc khác thì có người đẩy cửa đi vào, là chuyên viên trang điểm và chuyên viên tạo hình.

Lời chưa kịp nói ra đành nuốt trở lại trong bụng, cười lịch sự với hai người rồi đứng dậy đi vào phòng thay lễ phục.

Để phối hợp với trang phục của cô, chuyên viên trang điểm không đậm lắm, vốn là cô gái có ngũ quan tinh tế xinh đẹp, trang điểm nhẹ càng tôn lên đẹp đẽ hơn.

Chuyên viên trang điểm là do bên chủ nhiệm mời tới, động tác rất thành thục, vừa trang điểm vừa chia sẻ mấy câu chuyện thú vị nhặt nhạnh được, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng cười không ngớt. Đúng lúc chuyên viên kể một câu chuyện cười, Ninh Vy Lan không kiềm chế được liền động đậy, chuyên viên không kịp phòng bị, đầu bút eyeliner không cẩn thận chạm vào trong mắt cô, không đau nhưng trong phút chốc ánh lên một màng hơi sương.

“Sao thế?” Tề Chiêu Viễn cau mày, tiến sát lại kiểm tra.

May mà động tác trên tay chuyên viên rất nhẹ nên Ninh Vy Lan đau một lúc rồi thôi, cô di chuyển ngón tay đang che trên mắt, không để ý đến Tề Chiêu Viễn, ngẩng đầu vỗ về chuyên viên trang điểm: “Tôi không sao, đừng sợ, cô tiếp tục đi!”

Chuyên viên trang điểm bị khí lạnh của Tề Chiêu Viễn dọa đến, không dám vừa nói vừa làm nữa, đành gật đầu tiếp tục.

Mấy nét kết thúc, trong lòng Ninh Vy Lan thở phào nhẹ nhõm, lúc này cửa lại bị đẩy ra, người đi vào là một nam một nữ lạ mặt, cô thấy ánh mắt người đàn ông rơi trên người Tề Chiêu Viễn, có lẽ là bạn của anh.

Quả nhiên, người đàn ông lạ mặt mở miệng trước: “Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy 

Lan.” Anh ta quay đầu, giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Tư Dương.”

Ninh Vy Lan ngẩn ra, cười thiện chí: “Xin chào, tôi là Ninh Vy Lan.”

Bốn người chào hỏi nhau xong, hai người đàn ông ở bên trò chuyện không chút kiêng kỵ, Ninh Vy Lan sợ Tư Dương cảm thấy lùng túng liền kéo ghế để cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình, tìm chuyện để nói.

Ninh Vy Lan sống trong giới, chủ đề câu chuyện phần lớn đều là mấy chuyện thú vị phát sinh ở phim trường, còn có vài chuyện bát quái không liên quan khác, hai người nói chuyện rất hợp ý, nếu không phải dành thời gian để trang điểm thì Ninh Vy Lan còn chưa muốn dừng lại.

Cô nghĩ ngợi, thẳng thắn đưa ra lời mời: “Sau khi kết thúc hoạt động tôi không còn lịch trình nào, chúng ta có thể đi ăn đêm cùng nhau không?”

Tư Dương đương nhiên vui mừng ra mặt.

Bên này Lịch Bắc Từ và Tư Dương đã ra ngoài, Ninh Vy Lan đợi cửa đóng lại mới nhìn anh: “Không phải hoạt động này....?”

Cô hơi ngừng lại, Tề Chiêu Viễn cúi đầu cầm lấy tay cô, dặn dò chuyên viên 

tạo hình tiếp tục.

Hoạt động đúng một giờ nữa bắt đầu, lấy việc đi thảm đỏ làm mở đầu, trên thực tế Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan cần phải lộ mặt trong khâu này, cô khoác tay anh, khi nghe thấy MC giới thiệu tên hai người liền cùng nhau đi ra.

Hai bên thảm đỏ đều là người, đen đen một mảng, còn có ánh đèn flash chớp không ngừng, Ninh Vy Lan sớm đã quen với kiểu như vậy nhưng đôi mắt vẫn có chút đau nên hơi né tránh.

Tề Chiêu Viễn nhận ra động tác nhỏ này của cô liền đẩy cô sang một bên, còn mình che khuất một phần ánh sáng.

Hai người đi đến tường ký tên ở đầu kia thảm đỏ, ký xong tên của mình lại cùng nhau trở về vị trí.

Hai người được xếp ở vị trí ngồi không tồi, Ninh Vy Lan ngồi kế bên anh, bị sự ngăn che của hàng ghế phía trước, cử động có hơi đau chân.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu sau hai mươi phút nữa, do các tiết mục biểu diễn, trò chơi và trao giải tổ thành, Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan đều không tham dự chỉ ở dưới đài quan sát. 

Vì có hẹn ăn đêm, Ninh Vy Lan đặc biệt ăn rất ít, đợi bữa tiệc kết thúc cô liền kéo Tề Chiêu Viễn đến hậu đài tẩy trang, thay trang phục.

“Chạy nhanh thế?” Anh khoanh tay dựa vào bên bồn rửa, tiện tay đưa sữa rửa mặt cho cô.

Ninh Vy Lan đang rửa mặt, giọng nói có chút lủng bủng không rõ: “Không muốn bị tóm lại phỏng vấn.” Cô không muốn bị cánh phóng viên bắt lại, mấy tiếng cũng không thoát thân nổi.

Tề Chiêu Viễn rành chuyện này nên không tiếp lời nữa, đợi cô rửa xong cầm lấy khăn giấy đưa cho cô lau sạch nước rồi dắt cô từ đường nhỏ đến hầm đỗ xe. 

Hai người lên xe, Ninh Vy Lan thắt dây an toàn, kỳ quái: “Không đợi bọn họ đi cùng hả?”

Tề Chiêu Viễn ừm một tiếng, thành thục đạp chân ga: “Địa điểm chọn rồi, bọn họ tự lái xe tới.”

Ninh Vy Lan không nói nữa, nghiêng người dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.