Tiểu Lưu và cái người đào tẩu không quen biết, theo như lời hắn nói hắn vốn định nửa đêm lén lút tiến vào, không nghĩ tới bên kia lòi ra thêm một người, sợ bị người chặn ngang nửa đường nên lúc này mới mạo muội ra tay, lại không ngờ thân thủ đối phương lại rất tốt.
Chỉ là không biết người phía sau thả tin tức cho Tiểu Lưu là ai.
Ly Thù trói Tiểu Lưu trong nhà nghỉ, ba người bọn họ trong đêm lái xe lên đường, hành tung đã bại lộ, nhà nghỉ này này thậm chí là cả cái trấn này cũng không thể lưu lại.
" Cái người phía sau thả tin tứ thực là đáng ghét, hắn có cái năng lực gì không cần ra mặt cũng có người hi sinh trước, người trước hi sinh, người sau tiếp bước đến cướp hạt châu.
" Trương Khâu hầm hừ nói xong tự nhiên nghĩ tới người phía sau Kim lão đại, ban đầu ở Tương tây Kim lão đại đối với hạt châu là tình thế bắt buộc, thả tin tức sợ là người phía sau Kim lão đại.
Hiện tại cái đầm nước này đã bị quấy đục, đường đến Sơn Đông sợ là tầng tầng trở ngại.
Ly Thù lái xe lên xa lộ, không có hướng dẫn, tùy tiện tìm một lối ra xuống đường cao tốc.
Đây là một trấn nhỏ, Trương Khâu xem thời gian đã mười hai giờ, Ly Thù trực tiếp dừng xe bên trong rừng cây nhỏ ở vùng ngoại ô thưa thớt, mượn bóng đêm che phủ, ba người định đêm nay cố chịu đựng một chút.
Đến sáng lúc sáu giờ hơn, Ly Thù lái xe đến trấn trên, ăn đại chút thức ăn sáng, Trương Khâu mua nước và thức ăn, tiếp tục lên đường.
" Phía sau có xe bám theo.
"
Ly Thù nói xong đánh tay lái sang bên trái, lái xe vào một con đường khác, Trương Khâu quay đầu về phía sau nhìn, quả nhiên một chiếc xe ô tô không đáng chú cũng chạy sang đây, từ kính chắn gió nhìn sang phải có bốn người, xa này của bọn họ được dán màng kính nhìn từ bên ngoài không thấy được bên trong, người phía sau vẫn chưa biết bị phát hiện.
"Làm sao bây giờ?"
"Ngồi chắc.
"
Ly Thù vừa dứt lời, xe vang lên một tiếng đột nhiên vọt thẳng về phía trước, xe ô tô phía sau cũng tăng tốc.
Sáng sớm đường phố trên trấn nhỏ xe chạy cũng không nhieur, căn bản không có dòng xe cộ thay bọn họ cản trở, người lái xe phía sau lại là một tay già đời đuổi theo rất căng.
Căn bản vùng vẫy thoát ra cũng không xong.
" Chạy chậm lại.
" Ngồi sau Hạ Bi Huệ vương đột nhiên mở miệng.
Ly Thù lái xe chậm lại, xe phía sau thấy thế tăng tốc hướng về phía bọn họ đụng vào, Hạ Bi Huệ vương mở cửa sổ xe ra, ánh sáng lạnh trên tay lóe lên, tốc độ rất nhanh, Trương Khâu còn chưa kịp thấy rõ là cái gì, đã bắn ra ngoài, tiếp đó chỉ nghe tiếng phanh xe khẩn cấp phía sau, sau đó "Ầm ầm âm ——" tiếng vang còn có tiếng mắng chửi, xe bởi vì tốc độ quá nhanh không khống chế được trực tiếp vọt thẳng đến dải cây xanh.
Xe bỏ qua mặt chiếc xe phía sau rất xa, Trương Khâu liếc nhìn quả nhiên là lốp xe phía trước nổ tung.
" Anh vừa nãy ném cái gì? Quá tuấn tú rồi!"
"Dao gọt hoa quả.
"
Đôi mắt Trương Khâu lóe lên ánh sáng, không ngờ tới Hạ Bi Huệ vương nhìn qua đẹp đẽ nhu nhược nhưng thủ pháp lại lợi hại như vậy, y vừa định tiếp tục hỏi, Ly Thù đã nhàn nhạt mở miệng nói: " Xem bản đồ một chút.
"
"Được.
" Trương Khâu liền quên mất chuyện muốn thỉnh giáo Hạ Bi Huệ vương, mở định vị di động lên, "Chúng ta chạy lệch mười km, đến phía trước quay đầu chạy trên quốc lộ G08, sau đó lên cao tốc chạy nhanh một chút.
"
"Xe không thể dùng, dẫn đường đến trạm xe lửa.
"
Trương Khâu nghĩ cũng phải, mới vừa ra đã xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ thiên nhãn giao thông lợi hại như vậy, xe không thể dùng lại, "Nhưng không có chứng minh thư làm sao mua vé được?"
"Không cần mua vé.
"
Nửa giờ sau đã đến trạm xe lửa trấn nhỏ, vừa nhỏ vừa cũ, bọn họ mang hành lý, cũng không biết Ly Thù làm sao làm được, người ở cổng xét vé vậy mà lại giống như không nhìn thấy bọn họ, thả bọn họ lên xe.
Xe lửa đúng chuyến đi Sơn Tây, Trương Khâu mở điện thoại xem bản đồ, chỉ vào nói: "Chúng ta đến đường Hà Nam xuống xe, tìm cách thuê một chiếc xe, như vậy sẽ tương đối nhanh hơn.
"
Buổi tối hơn mười giờ mới đến một quận nhỏ ở Hà Nam, chỗ này cách Sơn Đông nhiều lắm cũng chỉ hơn 20 km, đàn anh Hoa Đình nói đến Lai Vu cần nửa ngày đi đường.
Trương Khâu liếc nhìn Ly Thù rồi liếc nhìn Hạ Bi Huệ vương, trên kính phản chiếu dáng vẻ ba người chỉ có y là chật vật nhất, rõ ràng là đều cùng giằng co một ngày, đói bụng xoa xoa cái bụng xẹp, thức ăn trên xe lửa y vừa ngửi thấy mùi liền buồn nôn, càng ngày càng yếu ớt.
" Ăn cơm trước đi.
" Ly Thù thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Trương Khâu, không khỏi đưa tay nhéo mặt Trương Khâu một cái.
Trương Khâu đói bụng nhấc cánh tay bất động, hỏi: "Hai người thật là kỳ lạ, rõ ràng cả một ngày đều không ăn sao sao chỉ có tôi đói muốn chết.
" Hắn còn đang nhai đồ ăn.
Ly Thù không nói gì, tự nhiên kéo tay Trương Khâu.
Uống một ngụm súp thịt dê nổi danh của người bản xứ, Trương Khâu vẻ mặt thỏa mãn, chờ bụng căng tròn lúc này mới thả cái bát trong tay xống, trở về nhà nghỉ tắm rửa sạch sẽ nằm lỳ ở trên giường, hừ hai tiếng, không bao lâu đã ngủ say như chết.
Lúc Trương Khâu tỉnh lại đã ở trên xe, y phát hiện mình mỗi lần tỉnh ngủ bên ngoài đều ở trên xe, muốn nhổ một câu, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc phía trước mới thở phào nhẹ nhõm, " Sao không em dậy?"
"Phải gọi mới tỉnh được.
"
Bất ngờ là Hạ Bi Huệ vậy mà lại nhổ ra một câu, Trương Khâu thấy mới mẻ, cười hì hì hai tiếng, "Gần đây buồn ngủ hơi nhiều.
"
" Ngủ nhiều quá, sắp rồi! " Giọng Hạ Bi Huệ vương rất thấp, Trương Khâu không nghe rõ, đang muốn mở miệng hỏi, Hạ Bi Huệ vương đã nói: " Sắp đến Lai Vu.
"
"Thật?!" Trương Khâu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, phía trước là một ngọn núi lớn, màu xanh biếc sum suê, "Chúng ta bây giờ đang đi đâu?"
Đàn anh Hoa Đình chỉ dự đoán được phương hướng đại khái, còn cụ thể bọn họ phải tự mình tìm, chỉ là Lai Vu ba mặt đều có núi vây quanh, địa hình không ngừng thay đổi, ba người bọn họ không ai biết định vị phong thủy căn bản là không có cách phán đoán ra vị trí.
"Trước tiên không nên gấp, sẽ có người dẫn đường cho chúng ta.
" Ly Thù giọng điệu nhàn nhạt mà mang theo khẳng định.
Trương Khâu nhìn Hạ Bi Huệ vương, Hạ Bi Huệ vương thấy thế nở nụ cười, "Nếu đã đến, ta sẽ không cuống lên nữa, đã đợi hơn ba ngàn năm! "
Đi ngược đường nên ít thể hiện ra ngoài, Ly Thù dừng xe trong bãi xe của một khách sạn xa hoa, như cố ý để người trên đường nhìn thấy bọn họ đến, Trương Khâu nghĩ đến chuyện Ly Thù nói sẽ có người dẫn đường cho bọn họ, cũng hơi hiểu được dụng ý của Ly Thù.
Lai vu là địa phương cấp thành phố, vị trí khách sạn này thiên hướng trung tâm thương nghiệp, người đến người đi người trên đường cho dù nhiều hơn nữa cũng không tiện giữa ban ngày ban mặt động dao động kiếm.
Bọn họ mới vào ở khoảng một giờ đã có người tìm tới cửa.
Đối phương ngoan ngoãn biết điều mang mắt kính gọng vàng, là kiểu nhã nhặn anh tuấn, nhìn qua rất trẻ trung, trên người lại có khí chất thận trọng, Trương Khâu đoán không ra tuổi của đối phương, quần áo ăn mặc rất đứng đắn, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua ba người bọn họ, cuối cùng trực tiếp nhìn về phía Hạ Bi Huệ vương, thần sắc trong mắt nhàn nhạt, một chút cũng không bị dáng vẻ Hạ Bi Huệ vương làm cho kinh sợ, mở miệng nói thẳng.
"Lưu tiên sinh, tôi muốn mua phượng hoàng châu trong tay anh, giá tùy anh đưa ra.
"
Lời nói này rất hào phóng, nhưng đáng tiếc hạt châu này là anh ba Trương Vu Thủy, Hạ Bi Huệ vương bán mới là lạ.
Trương Khâu nháy mắt ra hiệu với Ly Thù, vạn nhất Hạ Bi Huệ động tay động chân phải đến ngăn cản lại, đừng để xảy ra mạng người.
Ly Thù nhéo mặt Trương Khâu một cái, " Mắt chớp thành như vậy không thoải mái sao?"
Trương Khâu:!
Thực sự là một chút ngầm hiểu cũng không biết hả! Ly Thù!
"Hạt châu ta sẽ không bán.
"
Trong dự liệu, Hạ Bi Huệ vương trực tiếp từ chối, cười lạnh, nói: "Nếu có người có tâm tư này nhưng không chịu thay dổi, ta cam đoan hắn sẽ chết rất thảm.
"
Trương Khâu biết đến Hạ Bi Huệ vương không phải chỉ nói để dọa người, tiểu Lưu bị trói gô chính là bài học ở quá khứ.
Vẻ mặt người đàn ông đối diện thoáng chìm mấy phần, cũng không chịu từ bỏ, " Tôi ở phòng bên cạnh, nếu như Lưu tiên sinh thay đổi chủ ý, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi, hạt châu này đối với tôi mà nói rất quan trọng.
" Nói xong lời cuối cùng vẻ mặt khẩn thiết, lấy danh thiếp để lên bàn rồi rời đi.
Trương Khâu cầm danh thiếp trên bàn lên, " Tên là Lục Phong.
" Danh thiếp đơn giản chỉ có tên và số điện thoại, không có thông tin gì khác, "Tôi cảm thấy người này không giống như người đi đường, trên người còn có mấy phần tác phong đứng đắn.
"
"Riêng trường sinh bất lão thôi cũng đủ dẫn mấy người không tiếc tài lực đến.
" Ly Thù nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trương Khâu liền biết y muốn hỏi cái gì, cười nói: "Đây là bản phách nguyên thể của phượng hoàng tự thiêu, người bình thường uống vào chỉ có thể chết càng nhanh, hơn nữa, chỉ có phượng hoàng tinh huyết mới có thể phát huy tác dụng, nhưng cũng không có phải là trường sinh bất tử.
"
Trương Khâu nghĩ đến lúc trước hán chương đế dùng huyết dịch một lần lại một lần xối ướt quan tài Hạ Bi Huệ vương, nhưng cũng không thể làm cho Hạ Bi Huệ sống lại.
Trên đời này làm gì có thứ khiến con người trường sinh bất tử.
Bọn họ không tin, đương nhiên có người tin, không tới hai ngày, trong khách sạn này đã có thêm đủ loại người, tất cả đều tụ lại ở tầng trệt, có người giống như Lục tiên sinh gặp vào ngày đầu tiên trực tiếp tới hỏi giá tiền, kiểu này đa phần đều là phú thương hoặc là thuộc hạ, cũng có hai nhóm người buổi tối đến đánh lén bị Hạ Bi Huệ vương và Ly Thù đánh bỏ chạy.
Tối hôm đó, ba người Trương Khâu vừa mới ăn thịt nướng từ bên ngoài xong trở về, lúc đi thang máy có bốn người bước vào, ba nam một nữ, nữ mặc một bộ váy thắt lưng màu đỏ, làm tôn lên nước da trắng như tuyết, vóc người đầy đặn, môi tô son đỏ, tuy không phải gọi là đẹp đỉnh cao, nhưng ánh mắt rất mê hoặc, từ sau khi vào thang máy vẫn luôn cười, dung mạo cũng tốt lên mấy phần.
Ba người bên cạnh cô ta có người đàn ông điệu bộ ông chủ, cũng có vệ sĩ cường tráng, còn có một người đàn ông trung niên gầy lùn dáng vẻ bình thường,cách ăn mắc của bốn người khác biệt rất lớn, Trương Khâu nhìn thấy ông chủ không giống ông chủ, vệ sĩ không giống vệ sĩ.
Người phụ nữ thấy Trương Khâu vẫn luôn nhìn cô ta, cong môi đỏ mọng tinh xảo, cười nói: "Anh chàng đẹp trai, cậu liên tục nhìn chằm chằm tôi nhá, có phải muốn mời chị gái uống rượu không?"
Trương Khâu mặt đỏ bừng, đôi mắt không biết nên đặt chỗ nào, đặc biệt là sau khi người phụ nữ kia nói lời này xong phía sau có hơi lạnh vèo vèo bắn về phía y, phía sau y là Ly Thù.
Quả thực là muốn chết!
"Đỏ mặt thực đáng yêu nha!" Người phụ nữ cười khanh khách trêu ghẹo.
Vai Trương Khâu trùng xuống, là tay Ly Thù, lập tức mồ hôi lạnh đều túa ra ngoài, tha thiết mong chờ biểu tình trong sạch nhìn Ly Thù, sau đó y cũng không dám nữa nhìn người phụ nữ khác nhiều hơn một cảm.
Người phụ nữ còn muốn trêu ghẹo, hiếm khi gặp một người thanh thuần như vậy, vừa nhấc mắt lên đã thấy một đạo ánh sáng lạnh bắn đến, không khỏi tặc lưỡi hm, này cao to nam nhân trường đến rất xuất sắc, giác quan thứ sáu nói cho cô ta biết người này nguy hiểm, thấy đối phương không hề che giấu dục vọng chiếm hữu chút nào với anh chàng đẹp trai kia, không khỏi cười cười, " Hóa ra là anh chàng đẹp trai có chủ rồi.
"
Trương Khâu không chút suy nghĩ, gật đầu tỏ vẻ chân thành, "Có chủ, có chủ.
" Nói xong nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ly Thù trên đỉnh đầu, lập tức nhớ lại những lời mình nói vưa nói, mặt đỏ lên.
Me me mặt con mèo khóc thét lên.