Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 26



Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Nguyên Đán vui vẻ”, cũng không nói gì nữa.

Phó Chân cảm thấy Giang Hằng Thù trở nên đáng ghét, từ sau khi hắn mặc áo gió của Giang Hằng Thù, liền ảo tưởng sau buổi tối ngày hôm nay bọn họ sẽ phát sinh cái gì, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không có.

Hai người trầm mặc mà đi vào phòng trọ, nhóm người thuê trọ đã về phòng nghỉ ngơi hết, phòng khách bây giờ đang rất tối, chỉ có chút ánh sáng do ánh trăng chiếu vào, dừng ở trước bàn trà, phòng trọ của họ ở khác nhau, bọn họ sắp phải tách ra.

Phó Chân cùng Giang Hằng Thù động tác nhất trí, bọn họ đồng thời dừng bước trước cửa phòng, đồng thời lấy ra chìa khóa, đồng thời nâng tay lên cắm chìa vào ổ khóa.

“Giang Hằng Thù.” Đột nhiên Phó Chân dừng động tác lại, hắn quay đầu lại gọi Giang Hằng Thù.

Giang Hằng Thù xoay người, nhìn về phía Phó Chân, “Chuyện gì?”

Dựa vào ánh trăng, Phó Chân thấy rõ gương mặt bình tĩnh của Giang Hằng Thù, bỗng nhiên không ai nói lời nào, hắn nên hỏi Giang Hằng Thù cái gì đây? Hỏi hắn có thích mình hay không?

Rồi sau đó thì sao?

Nếu Giang Hằng Thù phủ nhận, mình nên làm như thế nào?

Phó Chân lại lần nữa do dự, hắn không còn là vị thiếu gia kiêu ngạo, tự phụ, lại tùy hứng kia nữa.

Có lẽ là bộ dạng của Phó Chân lúc này quá làm người đau lòng, lại có lẽ Giang Hằng Thù cũng muốn làm chút gì đó, Giang Hằng Thù đem chìa khóa nắm ở lòng bàn tay, hướng về phía Phó Chân chậm rãi đi qua, hắn đè thấp thanh âm hỏi bên tai Phó Chân: “Cậu muốn nói cái gì?”

Hô hấp của Giang Hằng Thù phả vào trên mặt Phó Chân, mặt hắn ngay lập tức liền đỏ lên, ánh trăng chiếu vào tấm lưng của Giang Hằng Thù, mà gương mặt của Giang Hằng Thù được giấu kín trong bóng đêm, hắn không cách nào thấy rõ.

Nhưng vận mệnh đã chú định, hắn có ảo giác mình đã bị Giang Hằng Thù nhìn thấu, hắn biết rõ tâm tư của mình, hắn hé môi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Khoảng cách của hai người rất gần, độ ấm từ người Giang Hằng Thù đang vây quanh hắn, giống như cả người được Giang Hằng Thù ôm vào trong lòng ngực, Phó Chân nắm chặt đôi tay, hy vọng có thể cho mình thêm chút dũng khí.

Kết quả không đợi hắn mở miệng, một tiếng mở cửa vang lên, có người từ phòng bên cạnh mở cửa ra, Phó Chân hoảng sợ, đối phương ngáp một cái, rồi liền nhìn Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, hai người đang đứng trước cửa phòng, hỏi: “Các ngươi hai người hơn phân nửa đêm không ngủ đứng đây làm gì?”

“Không…… Không có gì.” Phó Chân nhỏ giọng nói.

Người nọ lắc lắc đầu, thấp giọng nói cái gì, liền hướng phòng vệ sinh đi đến.

Giang Hằng Thù im miệng không nói sau một lúc lâu, hướng Phó Chân nói: “Vô phòng cậu rồi nói sau.”

Phó Chân có chút cuống quít mà lấy chìa khóa ra, xoay người đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, hắn đẩy phòng mình ra, thuận tay đem đèn bật lên, Giang Hằng Thù liền đi theo phía sau.

Phòng Phó Chân thật sự là quá nhỏ, hai nam thành niên ngồi ở trong phòng liền giống như bị nhốt trong lồng sắt, cơ hồ không có không gian để hoạt động.

“Anh ngồi đâu cũng được.” Phó Chân nói xong lời này liền cảm thấy xấu hổ, trong phòng hắn ngoài giường ra thì không có chỗ nào để ngồi.

Giang Hằng Thù ngồi xuống mép giường.

“Đúng rồi,” vừa rồi bị người nọ quấy nhiễu, Phó Chân liền đem lời muốn nói toàn bộ nuốt vào bụng, lúc này hắn không có dũng khí để nói câu đó, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy máy tính của Giang Hằng Thù đưa đến trước mặt hắn: “Máy tính của tôi sửa được rồi, máy tính này trả lại anh, ngày hôm qua thật cám ơn.”

Giang Hằng Thù nhìn thoáng qua, không có duỗi tay tiếp nhận: “Tôi không có chỗ dùng, cậu cứ cầm trước đi.”

“Chính là……” Phó Chân nhấp môi, “…… Có phải anh sắp về nhà rồi không?”

Giang Hằng Thù ngẩng đầu lên, vẫn luôn nhìn về phía Phó Chân, một lát sau hắn trả lời: “Còn muốn qua mấy ngày nữa.”

Đến nỗi rốt cuộc là mấy ngày, Giang Hằng Thù hiện tại còn không có quyết định.

Phó Chân ừ một tiếng, cúi thấp đầu xuống, hắn sớm biết sẽ có ngày Giang Hằng Thù rời đi, hắn tới công trường làm công chỉ sợ cũng là có mục đích khác, hắn đem máy tính đặt lên đùi Giang Hằng Thù, “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đổi một cái mới.”

Giang Hằng Thù rũ mi mắt xuống nhìn thoáng qua máy tính trên đùi, sau đó tiện tay đem nó đặt ở trên giường Phó Chân, hắn đứng dậy, hướng Phó Chân đi đến.

Sau lưng Phó Chân là mặt tường lạnh băng, hắn rũ mắt nhìn dưới chân, sau đó không lâu có một cái bóng lớn vây lấy hắn, Giang Hằng Thù liền đứng ở trước mặt hắn.

Phó Chân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, dưới ánh đèn mê ly, hắn nhìn thấy dưới cái cằm của Giang Hằng Thù nhú ra một ít râu, còn có sống mũi thẳng, hai tròng mắt xanh thẳm như hải dương, trong nơi đó có bóng dáng của mình.

Môi Giang Hằng Thù khẽ nhúc nhích, hắn hướng Phó Chân lại đến gần một chút, thân thể hai người cơ hồ muốn dán ở bên nhau, hắn hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài cậu muốn nói gì với tôi?”

Phó Chân có chút bất an mà lui ra phía sau một bước, nhưng phía sau hắn chính là bức tường, hắn đã không còn đường để lui.

Thử một lần đi, liền thử một lần, dưới đáy lòng Phó Chân âm thầm cổ vũ, dù sao Giang Hằng Thù sắp phải rời đi, cho dù hiện tại không nói với hắn, bọn họ về sau cũng không có khả năng để gặp lại nhau, buổi tối ngày hôm qua hắn đã bỏ qua một lần cơ hội để nói với Giang Hằng Thù, là trời cao rũ lòng thương làm cho bọn họ lại một lần nữa gặp được, hắn không thể để mình trở nên tiếc nuối.

Phó Chân giật giật môi, rốt cục vẫn là mở miệng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng mặt Giang Hằng Thù nói ra lời muốn nói, hắn nhìn về phía đôi mắt Giang Hằng Thù, hy vọng có thể từ trong đôi mắt ấy nhìn thấu ý tưởng trong nội tâm hắn.

Phó Chân nhìn không ra.

“Em…… Em thích anh.”

Phó Chân cuối cùng đã đem câu này nói ra, sau khi hắn liền cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Giang Hằng Thù.

Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc, Phó Chân cảm thấy nên xin lỗi, hy vọng câu nói của hắn sẽ không để Giang Hằng Thù bối rối.

Nếu lúc này Phó Chân ngẩng đầu lên, hắn liền sẽ nhìn thấy nhu tình trong mắt Giang Hằng Thù cơ hồ muốn tràn ra, dưới ánh đèn, ngũ quan sắc bén của hắn dần trở nên nhu hòa, tràn ngập trìu mến.

“Sớm nghỉ ngơi chút đi.” Giang Hằng Thù nâng lên tay, xoa lên đầu Phó Chân.

Phó Chân cho rằng mình đã bị Giang Hằng Thù cự tuyệt, lại cảm thấy Giang Hằng Thù thật là một người ôn nhu, cho dù cự tuyệt hắn cũng không nói rõ ra, Phó Chân cái mũi có chút cay, nhưng hắn không có khóc, hắn hô một hơi, hướng Giang Hằng Thù nói: “Thực xin lỗi, buổi tối ngày hôm đối với anh ——”

Giang Hằng Thù đánh gãy câu nói của Phó Chân: “Không có.”

Không có gì?

Phó Chân nhất thời ngây ngẩn cả người.

Giang Hằng Thù nhẹ nhàng cúi người, bờ môi của hắn cọ qua lỗ tai phấn hồng của Phó Chân, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, hình như có mùi hoa xuân phong mà thổi qua bên tai Phó Chân, hắn nghe thấy Giang Hằng Thù hướng chính mình nói: “Tôi cũng thích em.”

Phảng phất có một bó pháo hoa ở trong đầu Phó Chân nổ tung, rồi biến thành từng tia ánh sáng rơi xuống, tay chân Phó Chân cũng không biết nên đặt đâu, hắn ngơ ngẩn mà nhìn Giang Hằng Thù, chỉ cảm thấy hết thảy như là một giấc mơ.

Lỗ tai Giang Hằng Thù cũng chợt đỏ ửng, chỉ là khi nhìn chính diện, bộ dạng hắn vẫn tự nhiên như cũ.

“Ngủ ngon.” Ngón tay Giang Hằng Thù mơn trớn sợi tóc trước thái dương của Phó Chân.

Phó Chân vẫn cứ cảm thấy giờ phút này mình như đang ở trong một giấc mơ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Giang Hằng Thù một hồi lâu, chớp chớp mắt, như là một đứa trẻ muốn kẹo, hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Anh có thể hôn em một cái không?”

Giang Hằng Thù khẽ cười, sau đó hắn cúi đầu, hôn lên trên trán Phó Chân, “Được, đi ngủ sớm một chút, làm giấc mộng đẹp.”

Mãi cho đến khi Giang Hằng Thù rời đi, cả người Phó Chân vẫn trong trạng thái hoảng hốt, sau khi hắn rửa mặt lên giường, nhìn lên trần nhà, hắn nâng tay nhẹ nhàng chạm lên vết hôn trên trán do Giang Hằng Thù để lại.

Trong phòng đèn đã tắt, bốn phía đều tối đen, đôi mắt Phó Chân mơ màng, cả người giống như nằm trong một cái kẹo bông gòn thật lớn, lúc này đã là đêm khuya, nhưng hắn không có nửa điểm buồn ngủ.

Người ngủ không được không chỉ có Phó Chân, Giang Hằng Thù ở phòng cách vách cũng không cách nào ngủ được, hắn ở trước mặt Phó Chân luôn lấy bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, hiện giờ một mình một người mới hiện ra những cảm xúc khác.

Đầu giường có một cái đèn ngủ màu vàng, hắn ngồi ở trên giường, lưng dựa vào gối, ngũ quan luôn lạnh lùng nay nhiều hơn một phần nhu hòa, khóe mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, nghĩ một hồi, Giang Hằng Thù đem di động lên, gọi cho Vương Đồng.

Vương Đồng vừa mới ngủ đã bị cuộc gọi từ Giang Hằng Thù đánh thức: “Lão đại, có chuyện gì vậy, anh có biết hiện tại mấy giờ rồi không?”

“Có thời gian đi ăn một bữa.”

“Làm gì?” Vương Đồng ngáp một cái.

“Giới thiệu chị dâu tương lai cho cậu.”

“!!!” Vừa rồi Vương Đồng còn buồn ngủ đến không mở nổi mắt liền lập tức tỉnh ngủ, hắn bật dậy ngồi lên giường, “Lão đại, anh là đang mộng du sao?”

“Không có.” Giang Hằng Thù nói.

“Vậy là mình đang mộng du?” Vương Đồng lẩm bẩm.

“Tới hay không? Không tới liền thôi.”

Vương Đồng vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin, liền hướng Giang Hằng Thù chứng thực lại một lần nữa: “Lão đại anh thật sự tìm được đối tượng!”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, thực ngắn gọn, nhưng là có thể nghe ra giọng điệu vui sướng của hắn, Vương Đồng rất ít khi nghe thấy ngữ khi này của hắn.

“Mấy ngày nay có rảnh sao, tôi tìm thời gian giới thiệu cho các cậu.”

Vương Đồng lập tức đồng ý: “Có có có, cái này rất cần nha.”

Sau khi tắt điện thoại, con ngươi màu lam của Giang Hằng Thù liền hiện lên ý cười, lại mở di động, đem tin nhắn gửi cho tất cả bạn tốt.

“Có thời gian đi ra ăn cơm, tôi giới thiệu bạn trai cho mọi người.”

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.