Ngược lại Giang Hằng Thù liền cầm lấy tay Phó Chân đang đặt lên vai mình, dùng sức một chút liền kéo Phó Chân ngồi lên chân mình.
Hai tay Giang Hằng Thù đặt lên bên hông Phó Chân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Mặt Phó Chân có chút đỏ dần dần kéo xuống đến tận cổ, hắn có chút bất an mà cử động thân thể.
Giang Hằng Thù thấp giọng nói: "Để anh ôm em một lát."
Động tác Phó Chân liền ngừng lại, hắn dựa vào lồng ngực Giang Hằng Thù, giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của Giang Hằng Thù.
Bọn họ ăn ý giữ im lặng, tim Phó Chân đập đến lợi hại, vài lần muốn mở miệng, lại cảm thấy cứ yên tĩnh như vậy cũng tốt, nếu có thể giống như bây giờ cùng Giang Hằng Thù sống với nhau đến già, đây cũng là một loại may mắn.
Tiếng hít thở của hai người giao hòa bên nhau, lúc này bên ngoài gió rét gào thét.
Cũng không biết qua bao lâu, di động Phó Chân vang lên một tiếng, chắc là tác giả gửi tin nhắn đến, Phó Chân từ trong lồng ngưch Giang Hằng Thù ngẩng đầu lên, liếc nhìn di động trên giường, hắn không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của Giang Hằng Thù.
"Tí nữa còn bận việc sao?" Giang Hằng Thù nhẹ giọng hỏi.
Phó Chân ừ một tiếng: "Còn phải vẽ tranh."
"Được, chờ anh một chút." Giang Hằng Thù buông lỏng tay ra, Phó Chân từ trên đùi hắn đứng lên, cúi đầu xem hắn.
Giang Hằng Thù đứng dậy đi ra khỏi phòng Phó Chân, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền trở lại, trong tay hắn cầm một tập tài liệu, tay còn lại cầm máy tính đưa cho Phó Chân, hắn ngồi xuống mép giường của Phó Chân, đem máy tính đưa đến trước mặt Phó Chân: "Dùng của anh đi."
Phó Chân vừa muốn há mồm, Giang Hằng Thù lại nói một câu: "Không cần phải nói cảm ơn."
Vì thế Phó Chân liền đem câu nói đã đến miệng nuốt vào, tiếp nhận máy tính của Giang Hằng Thù, bắt đầu lấy quyển sách ghi chú dưới gối, ngồi ở đầu giường bắt đầu vẽ sơ đồ phác thảo.
Giang Hằng Thù ngồi ở mép giường, trong phòng lại an tĩnh, ngoài phòng có một nhóm người đang đánh mạt chược, tiếng mạt chược chạm nhau phát ra tiếng thanh thúy, phối hợp với tiếng lật sách của Giang Hằng Thù, nhưng cũng cảm thấy quá ầm ĩ.
Phó Chân không có cách nào bình tĩnh để vẽ, hắn buông bút vẽ trong tay, nhìn chằm chằm Giang Hằng Thù, có lẽ Giang Hằng Thù cảm nhận được tam mắt của hắn, từ từ ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Phó Chân nghĩ nghĩ, buông bút trong, từ đầu giường bò đến bên người Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn phía hắn, con ngươi màu lam hiện lên ý cười, Phó Chân giống như bị rắn độc cắn, hắn cầm lòng không đậu mà ngẩng cổ, dùng đôi mắt khát vọng mà nhìn Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù buông quyển sách trên tay, cười khẽ một tiếng, Phó Chân cảm thấy lỗ tai mình có chút nóng lên, hắn chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn về phía Giang Hằng Thù, mà Giang Hằng Thù lại nâng tay lên nhéo vành tai hắn, sau đó cúi đầu hôn lên trán hắn.
Tay Giang Hằng Thù xẹt qua khuôn mặt Phó Chân, ngừng ở khóe môi hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đứng dậy hướng giường ngủ đi hai bước, bắt lấy chân Phó Chân.
Trái tim của Phó Chân đều đã nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn ngơ ngác mà nhìn Giang Hằng Thù, không biết kế tiếp mình nên làm gì.
"Để anh xem chân của em một chút." Giang Hằng Thù hướng hắn giải thích.
Vét thương trên chân Phó Chân đã qua hai năm, bây giờ ngoại trừ một vết sẹo xấu xí bên ngoài cũng không nhìn thấy được gì nữa, chỉ là hai chân hắn so với người bình thường có vẻ gầy yếu hơn, dưới làm da tái nhợt có thể thấy rõ mạch máu.
Giang Hằng Thù đối với tình huống của Phó Chân cũng có chút hiểu biết, hắn đem quần áo trên người sửa sang lại thật tốt, cúi đầu nhìn Phó Chân ngã nằm xuống trên giường, vỗ vỗ khuôn mặt có chút đỏ của hắn.
"Đi ngủ sớm một chút đi." Giang Hằng Thù cong lưng hôn lên trán Phó Chân, "Ngủ ngon." (Trong lòng edit: Tui muốn thấy anh hôn môi cơ, anh cứ hôn trán hoài kỳ ghê. 🙄🙄)
"Ngủ ngon." Phó Chân trả lời.
Sau khi Giang Hằng Thù rời đi, qua một hồi lâu, Phó Chân mới từ trên giường ngồi dậy, đối với chuyện mới phát sinh hắn vẫn cảm thấy không thật, hắn nhìn quần của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại hắn cùng Giang Hằng Thù thật sự ở bên nhau, Giang Hằng Thù không nhớ rõ về buổi tối ngày hôm đó, cho nên cũng không biết thân thể mình không giống với người bình thường.
Phó Chân nhấp môi, hắn nên tìm một cơ hội nói rõ với Giang Hằng Thù, nếu...... Nếu Giang Hằng Thù không có cách nào tiếp thu như vậy hắn......
Phó Chân không muốn nghĩ tới kết quả như vậy, hắn thở dài một hơi, trở mình đem chăn kéo lên, đem mặt mình giấu dưới chăn.
Buổi tối hôm nay Phó Chân mơ đến một giấc mơ ngọt ngào, làm hắn không muốn từ trong mơ tỉnh lại, trong mơ cả người hắn nằm trên một chiếc kẹo bông gòn mềm mại, hơi thở ngọt ngào vờn quanh, mà Giang Hằng Thù đứng cách hắn không xa, hắn chỉ cần duỗi tay liền có thể chạm vào hắn.
Trong tay Phó Chân cầm một cái kẹo que hình dạng như gậy ma pháp, hắn nhẹ nhàng vung lên, Giang Hằng Thù liền biến thành một con sói trắng, hắn có chút vụng về chạy về phía Phó Chân, hai người bọn họ vui vẻ chơi đùa trên đám bông gòn, vui đến quên hết thảy phiền não trên thế gian.
Tỉnh giấc từ trong mộng, hắn không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại giữa nhân vật chính Watanabe và Luko trong "Rừng Na Uy" mà hắn đã xem ở trường trung học.
"Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân."
"Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói "Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?" Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?"
"Ờ. Thật là hay."
"Tớ thích cậu đến như vậy đấy."
Khóe miệng Phó Chân không khỏi giương lên, hắn cũng thích Giang Hằng Thù như vậy.
.....
Sáng ngày hôm sau, Phó Chân liền thu được tin tức nói chuyển phát nhanh của hắn đã tới, thời điểm Phó Chân đi ngang qua phòng Giang Hằng thù, cửa phòng đang đóng chặt, không biết hắn có ở bên trong hay không.
Chờ lúc hắn trở về, liền thấy Giang Hằng Thù cầm theo một cái túi đi từ trên lầu xuống, hắn nhìn thấy Phó Chân liền đi đến trước mặt hắn, giơ tay sờ soạng đầu Phó Chân một phen, hướng hắn nói: "Anh đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều liền trở về."
Phó Chân ừ một tiếng, xoay người nhìn theo thần ảnh dần dần biến mất của Giang Hằng Thù, sau đó liền đi về phòng, đem chuyển phát nhanh mới nhận được mở ra, bên trong là món quà hắn mua cho Giang Hằng Thù, hắn biết Giang Hằng Thù không phải là công nhân dọn gạch, hơn nữa cảm thấy món quà này rất hợp với khí chất của hắn, cũng không biết Giang Hằng Thù có thích hay không.
Phó Chân đem món quà cất lại vào hộp, lại cầm bút lên tiếp tục vẽ.
Chưa đến hai ba giờ chiều liền thấy Giang Hằng Thù từ bên ngoài trở về, trong tay hắn cầm theo một chiếc vali màu đen, sau khi trở lại phòng liền đem vali vứt vào góc, chiếc vali này chất lượng cũng không tốt bị hắn ném như vậy liền trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh, bên trong vali liền rơi ra một đống tiền mặt, Giang Hằng Thù đi qua, mặt không biểu tình mà đem vali đế đến dưới giường.
Thời điểm hắn đi tìm Phó Chân, Phó Chân vẫn đang vẽ, hắn ngồi xuống bên người Phó Chân nói: "Em cứ tiếp tục vẽ đi."
Tấm phác thảo này cũng gần xong rồi, Phó Chân ừ một tiếng chiếc bút trong tay cũng không dừng lại, Giang Hằng Thù ở một bên yên lặng mà nhìn chăm chú vào hắn, hắn thích bộ dạng nghiêm túc làm việc của Phó Chân.
Qua nửa giờ sau Phó Chân liền buông bút xuống, cũng liếc mắt nhìn về phía Giang Hằng Thù, hắn xoay người lấy cái hộp quà cất ở ngăn kéo đầu giường, đưa đến trước mặt Giang Hằng Thù, đôi mắt hắn long lanh, hướng Giang Hằng Thù nói: "Đây là món quà Lễ Giáng Sinh mà em mua cho anh."
Giang Hằng Thù không nghĩ tới Phó Chân sẽ mua quà cho mình, hắn tiếp nhận cái hộp, mở nó ra trước mặt Phó Chân, bên trong là một cái cà vạt màu bạc, được làm thủ công rất tinh tế.
Phó Chân làm không được nhiều tiền, mà cái cà vạt này với hắn mà nói là rất đắt.
Phó Chân sợ Giang Hằng Thù sẽ không thích, cũng biết bối cảnh cảu Giang Hằng Thù bối so với tưởng tượng của mình tốt hơn nhiều lắm, cho nên có chút thẹn thùng mà nói với Giang Hằng Thù: "Vốn dĩ muốn tặng anh đôi giày da, nhưng không biết anh đi size bao nhiêu, cho nên chỉ có thể mua cái này."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, đem cà vạt đưa đến trên tay Phó Chân, đông tử Phó Chân rụt lại, hắn tưởng Giang Hằng Thù không thích món quà này, nhưng tiếp theo hắn lại nghe được Giang Hằng Thù hướng mình nói: "Em đeo giúp anh."
Phó Chân ngửa đầu xem hắn, biểu tình của Giang Hằng Thù thực nghiêm túc, làm cho Phó Chân nhớ tới chủ nhiệm lớp của hắn hồi cấp 2, nhưng chủ nhiệm lớp của hắn không nhiều tóc như vậy, vẫn là Giang Hằng Thù đẹp.
Bộ quàn áo mà Giang Hằng Thù mặc hôm nay không thích hợp để đeo cà vạt, nhưng không sao Phó Chân cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Giang Hằng Thù, đem cà vạt từ trong hộp lấy ra, ước lượng một chút, liền vòng qua cổ Giang Hằng Thù.
Đã rất lâu rồi Phó Chân không có đeo qua cà vạt, lần cuối cùng hắn đeo là vào 3 năm trước, hiện giờ để hắn đeo có chút không quen nên khi đeo lên chỉ thấy xiên xiên vẹo vẹo nhìn không được tốt lắm. Phó Chân cúi đầu, hô hấp của Giang Hằng Thù xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Phó Chân lui về phía sau một bước, đem Giang Hằng Thù đánh giá từ đầu đến chân, gãi gãi đầu, cái cà vạt này không hợp với bộ quần áo trên người Giang Hằng Thù, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: "Hay là tháo ra đi."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, lúc Phó Chân kéo cà vạt có hơi dùng sức một chút, vì vậy Giang Hằng Thù liền thuận thế cúi thấp xuống, hôn ở trên môi Phó Chân.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Giang Hằng Thù nâng tay lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ lên môi Phó Chân, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, hắn hướng Phó Chân nói: "Chúng ta cần phải ra ngoài, đi đổi một bộ quần áo đi."
Phó Chân ừ một tiếng.
Giang Hằng Thù khẽ niết nhẹ mặt Phó Chân: "Anh chờ em ở bên ngoài."
Giang Hằng Thù xoay người đi ra ngoài, đứng ở trước cửa phòng Phó Chân, có một số người thuê trọ tò mò nhìn qua hắn, lại lớn mật dò hỏi hắn: "Cậu có quan hệ tốt với cái người què kia khi nào vậy?"
"Vẫn luôn khá tốt." Giang Hằng Thù nói.
Sau đó không lâu, Phó Chân kéo cửa từ trong phòng đi ra, hắn mặc một cái áo màu trắng liền mũ, phối hợp với cái quần màu đen, tóc tai được chải gọn gàng, trên mặt tựa hồ còn được tô điểm một chút trông hồng nhuận hơn so với mọi khi.
Trong hoảng hốt bỗng nhiên thấy hắn giống với bộ dạng tiểu thiếu gia năm nào.
Nhưng Giang Hằng Thù lại nhăn mày lại, hắn hướng Phó Chân nói: "Mặc nhiều chút."
Phó Chân không có động, hôm nay phải đi gặp bạn bè của Giang Hằng Thù, mà quần áo mùa đông của hắn mua chỉ để giữ ấm là chính không có cái nào đẹp, hôm nay hắn muốn tạo chút ấn tượng với bạn bè của Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù có cảm giác đang đối mặt với đứa cháu gái nhỏ khóc lóc la lối không chịu đi học, bất quá Phó Chân sẽ không khóc lóc, hắn chỉ biết mở to đôi mắt đen bóng nhìn mình, không tiếng động kháng nghị.
Hắn lôi kéo Phó Chân vào phòng mình, mở tủ quần áo ra, chọn lựa một hồi mới lấy ra một cái áo nỉ màu đen đưa cho Phó Chân: "Mặc vào."
Cái này áo khoác này Giang Hằng Thù mua lúc còn mùa thu, cũng không biết phải mặc như thế nào cho đẹp, cũng may chiều cao của Phó Chân cũng không chênh lệch quá nhiều so với Giang Hằng Thù, mặc ở bên ngoài cũng khá đẹp.