Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 47



Phó gia lúc này lại bị một đoàn sương mù u ám mù bao phủ, sau khi Phó Kiến Sâm trở về nhà vẫn luôn im lặng, hắn chưa ăn gì từ hôm lễ ngày hôm qua, lúc về đến nhà càng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Phó Đình tìm hắn hồi lâu, mới nghe người hầu trong nhà nói thấy Phó Kiến Sâm ở hoa viên phía sau biệt thự, Phó Đình đi qua tìm, rất mau liền thấy Phó Kiến Sâm đang ngồi ở bàn đá, hắn nhìn tòa núi giả trong hoa viên mà suy nghĩ đến thất thần, Phó Đình chậm bước chân lại, hắn đi qua, đem cái áo khoác trong tay khoác lên người Phó Kiến Sâm, nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng: “Ba?”

Dưới ánh trăng sáng tỏ, những bông tuyết thật nhỏ bay xuống, những nơi nó hạ xuống được ánh trăng chiếu rọi vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mà Phó Đình phát hiện trên đầu Phó Kiến Sâm có thêm nhiều sợi tóc bạc, trong một đêm này hắn già đi.

Phó Đình nâng tay đem những bông tuyết trên đầu Phó Kiến Sâm phủi đi, có chút gian nan mà mở miệng, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Trưa hôm nay Đường Loan Loan có gọi điện thoại cho con, hỏi con tại sao bữa hôn lễ lại rời đi.”

Hắn đến nay vẫn không hiểu tại sao lúc ấy có thể dễ dàng tiếp thu Đường Loan Loan làm em gái mình, lại có thể yêu thương nàng đến vậy, thậm chí vì nàng mà tổn thương Phó Chân.

“Chuyện hai năm trước……” Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong sáng, hắn phát ra tiếng thở dài, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Trong hoa viên im ắng một mảnh, không ai có thể trả lời vấn đề này của Phó Kiến Sâm, hai năm nay cơn ác mộng này giống như vẫn luôn giam cầm bọn họ, thẳng cho đến khi tinh thần chết đi, dần hư thối, vẫn không có cách nào được giải thoát.

Một cây đa cao lớn đứng cách đó không xa, có rất nhiều rễ cây mọc đan xen phúc tạp. Hắn bỗng nhiên nhớ tới con trai nhỏ của hắn từng ngồi trên cây đa này, nó đang cười khanh khách mà cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và kinh hỉ. Chỉ là cảnh tượng như vậy sợ rằng cả quãng đời còn lại của hắn rất khó gặp được nữa.

Hắn giống như vĩnh viễn mất đi hắn.

từ khi hắn nhìn đến ánh mắt oán hận của nó, nhìn thấy nó bị một người nam nhân khác ôm lên tầng, khi đó cũng từng có cảm giác tương tự, nhưng khi đó hắn vẫn không biết ý nghĩa của cái cảm giác đó là gì.

Hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chỉ là đã quá muộn rồi.

Trong bóng tối nặng nề, biểu tình của Phó Kiến Sâm dần trở nên tàn nhẫn, hắn lạnh giọng hướng Phó Đình nói: “Nghĩ cách đem cổ phần của Phó gia từ trên tay Đường Loan Loan cầm về.”

Đường Loan Loan không hiểu kinh tế, cũng không hiểu đầu tư, nếu muốn lấy lại cổ phần trên tay nàng cũng dễ, chẳng qua hiện tại nàng không phải chỉ có một người, phía sau nàng còn có Tần gia, Phó Đình suy xét một chút hướng Phó Kiến Sâm nói: “Tần gia chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay.”

Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nói: “Cho dù phải dùng thu mua cũng phải lấy về.”

Tiếp theo hắn lại hướng Phó Đình nói: “Đúng rồi, con đi điều tra kết qua DNA năm đó của Đường Loan Loan có phải làm giả hay không.”

“Ba hoài nghi……”

Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, khi hắn còn chưa biết rõ Đường Loan Loan đã làm những gì, thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng vẫn muốn điều tra toàn bộ mọi việc một cách rõ ràng, giống như những từng yêu mà hắn dành cho Phó Chân bỗng dưng toàn bộ biến mất trong một đêm, hiện tại thương tiếc của hắn đối với Đường Loan Loan cũng biến mất sạch sẽ, bất quá tình yêu thương của hắn dành cho Đường Loan Loan vốn dĩ không thể hiểu rõ được.

Sau khi tạm dừng một lúc, Phó Kiến Sâm hướng Phó Đình nói: “Thuận tiện tìm người kiểm tra người nam nhan bên cạnh Tiểu Chân kia, xem xem hắn có quan hệ gì với nó.”

Chuyện này Phó Đình biết, không cần phải đi điều tra hắn cũng có thể nói cho Phó Kiến Sâm: “Hắn là bạn trai của Tiểu Chân.”

Phó Kiến Sâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Đình, hắn không phải không biết điều Phó Đình nói, nhưng khi Phó Đình nói ra chân tướng, hắn đã không còn lý do để lấy cớ lừa gạt mình.

Hiện tại hắn còn có thể làm cái gì đây? Đi nói với Tiểu Chân nó không thể ở cạnh một người nam nhân? Hay là mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, đem Tiểu Chân mang về nhà?

Phó Kiến Sâm giật môi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, hắn đối Phó Đình nói: “Vậy đi tra xem bối cảnh của hắn như thế nào đi?”

Phó Đình gật đầu, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con đã tìm người đi điều tra.”

“Ba, Trở về đi.” Phó Đình đỡ Phó Kiến Sâm đứng lên, đỡ hắn đi bước một vào trong ngôi trong nhà trống vắng.

Tại sao bọn họ lại thành như vậy, giống như đang mơ một giấc mơ, trong mơ bọn họ chỉ là những con rối bị người ta điều khiển, rồi đi làm tổn thương người mà mình để ý nhất, cuối cùng gây ra bi kịch không thể vãn hồi.

Đến khi nào thì những đêm dài lạnh giá này mới kết thúc.

……

Ngày 3 tháng 2 năm nay là đêm giao thừa, mà đồ tết vãn chưa kịp mua. Thời gian trước hắn bận mời thủy quân nên đã đem tiền tiêu hết, vốn dĩ nghĩ tới gần cuối năm thì tiếp thêm hai cái phác thảo để bổ sung, nhưng dưới sự quản lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc của Giang Hằng Thù, Phó Chân vẽ chậm hơn rất nhiều, tiền kiếm được cũng ít hơn.

Phó Chân nhìn danh ngạch trong Alipay trống không liền than dài, chút tiền ấy thì có thể mua thứ gì đâu, chờ đến Tết Âm Lịch nếu như hắn đến nhà Giang Hằng Thù thì chắc chắn phải chuẩn bị quà cho ông và cha mẹ hắn, mua đồ cho người Giang gia khẳng định không thể qua loa.

Lúc đầu hắn tính mua một cái máy tính, nhưng bây giờ máy tính của Giang Hằng Thù ở trong tay hắn, nên số tiền mua máy tính này có thể bớt đi.

Lúc Giang Hằng Thù đi tới nghe được tiếng thở dài của hắn, liền cúi đầu hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Tuy rằng đã xác định quan hệ với Giang Hằng Thù, nhưng Phó Chân vẫn ngượng ngùng khi nói với Giang Hằng Thù rằng em không có tiền, anh cho em ít tiền để dùng đi, vì vậy hắn lắc đầu, nói một câu không có việc gì.

Giang Hằng Thù lập tức liền nhìn ra Phó Chân quẫn bách, hắn ngồi xuống bên người Phó Chân, lòng tự trọng của Phó Chân rất cao, nói một cách khác lúc trước hắn có thể dùng tài khoản chính phủ của Sa Châu ký sự đến kêu gọi, sau đó bắt được một khoản tài chính không nhỏ để tiếp tục khởi động Sa Châu ký sự, cũng có thể dùng làm cho hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn chút.

Hiện tại Giang Hằng Thù hy vọng Phó Chân có thể dựa vào mình nhiều hơn chút, cũng hy vọng hắn có thể đứng lên, có một phần sự nghiệp của mình, dù sao hai hy vọng này cũng không mâu thuẫn.

“Em cần nhiều không?” Giang Hằng Thù nhẹ giọng hỏi Phó Chân, “Nếu em không muốn nhận số tiền này, có thể coi như là mượn của anh, hoặc là anh đầu tư cho em, chờ sau này kiếm ra tiền trả lại cho anh.”

Phó Chân suy xét một chút liền tiếp thu hảo ý của Giang Hằng Thù: “Nếu khởi động Sa Châu ký sự nói, chỉ coa chút tiền này là không đủ, chủ yếu những mặt khác có thể thay đổi, nhưng người phối âm em không muốn đổi.”

Một khi đổi thầy phối âm, đối với rất nhiều fans bộ anime này liền mất đi hương vị ban đầu.

Giang Hằng Thù: “Anh giúp em tìm người.”

Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù nở nụ cười, luôn cảm thấy Giang Hằng Thù rất có phong cách của tổng tài bá đạo, hắn lắc đầu nói: “Đợi em thử dùng Weibo chính phủ của Sa Châu ký sự phát tin tức tìm người xem coa thể liên hệ đến bọn họ hay không, nếu liên hệ không được lại tìm cách khác.”

Giang Hằng Thù gật gật đầu, “Chính em tìm đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với anh, chúng ta là người một nhà, em không cần cảm thấy có áp lực.”

Bởi vì việc của Phó Kiến Sâm và Phó Đình, hiện tại để Phó Chân toàn tâm toàn ý đi tin tưởng người khác rất khó, mà Giang Hằng Thù đang giúp Phó Chân khôi phục lại những năng lực này, hắn làm Phó Chân tin tưởng thế giới này vẫn tốt như cũ, cho dù có nguy hiểm gì, hắn vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ hắn.

Giang Hằng Thù sờ đầu Phó Chân, hướng hắn nói: “Nhưng em không thể quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.”

Phó Chân gật đầu, nghĩ một hồi hướng Giang Hằng Thù nói: “Nếu không chờ qua năm lại chuẩn bị đi.”

Tết Âm Lịch cũng sắp đến, lúc này cho dù có tìm được người, thì mọi người cũng đang vội vàng đi đoàn tụ với gia đình, không có khả năng hiện tại liền cùng hắn làm việc, huống hồ chính hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy.

Nếu mọi việc thuận lợi thì các hạng mục của Sa Châu ký sự cũng phải chờ đến tháng 3 mới có thể bắt đầu.

Giang Hằng Thù gật đầu, đề nghị: “Máy ngày nay trong công ty không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày đi?”

“Đi chỗ nào nha?” Phó Chân đem bàn máy tính cất sang một bên, tiện thể tắt luôn máy tính.

Còn mấy ngày nữa là đến tết, cũng không cần đi quá xa, Giang Hằng Thù nói: “Trên đỉnh núi Bạch Mi có một chỗ có suối nước nóng, có thể đi ngâm thả lỏng cơ thể một chút, đối với thân thể của em cũng có lợi, muốn đi sao?”

Phó Chân hơi chút suy nghĩ một chút liền gật đầu, dù sao hắn cũng không có việc gì để làm, cùng Giang Hằng Thù đi chơi cũng tốt.

Trước khi xuất phát, Phó Chân đăng nhập tài khoản chính phủ của Sa Châu phát một tin tức lên Weibo, hy vọng các thầy phối âm của Sa Châu ký sự cùng với những nhân viên đã từng phấn đấu công tác khi xem được Weibo này có thể liên hệ hắn.

Tin tức trên Weibo này đối với fan của Sa Châu ký sự tới nói không thể nghi ngờ lại là một hồi cuồng hoan, bọn họ sôi nổi dò hỏi ở dưới bình luận của Sa Châu ký sự có phải hay không sắp có tập mới, Phó Chân đối với lần khởi động này của Sa Châu ký sự thập phần tin tưởng, nhưng cũng không xác định khi nào mới có thể cùng các fan gặp mặt, cho nên cũng không có trả lời bọn họ.

Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân lên núi Bạch Mi, không lâu sau đó, quần áo còn chưa kịp đổi, liền nhận được điện thoại từ bà Giang, bà Giang phu nhân ở bên kia điện thoại hỏi Giang Hằng Thù: “Con hiện tại ở đâu?”

Giang Hằng Thù cho Phó Chân một cái nháy mắt ý bảo hắn đi thay đồ trước, hắn hướng bà Giang nói: “Cùng Phó Chân ở trên núi Bạch Mi Sơn ạ, chúng con chuẩn bị tắm suối nước nóng, mẹ muốn tới sao? Nếu tới, con qua đón mẹ.”

“Mẹ không đi,” Bà Giang khẽ thở dài một hơi, “Mẹ đã nói chuyện với cha con về việc của con với Phó Chân.”

Giang Hằng Thù không tự chủ được mà giương mắt nhìn về phía phòng mà Phó Chân vừa mới đi tới, hỏi: “Cha nói sao?”

Bà Giang ói: “Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ đi tìm cái gậy mà năm đó dùng để đánh con khi con nói ra nước ngoài làm lính đánh thuê. Vừa nãy mới cầm gậy lái xe đi tìm con, kết quả phát hiện con không ở nhà, mất công đi một chuyến.”

Rất mau Phó Chân đã thay đồ xong đang từ trong phòng bước ra, Giang Hằng Thù nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhấp môi, dưới khóe mắt, đuôi lông mày, đều mang theo ý cười nhợt nhạt, Phó Chân hướng hắn đi tới.

Bên kia điện thoại bà Giang nghe ra Giang Hằng Thù đang cười, liền cười nói: “Lúc này còn cười?”

“Còn không phải là ăn một trận đòn thôi sao?” Giang Hằng Thù không thèm để ý nói.

Dù sao cũng là đứa nhỏ từ trong bụng mình sinh ra, bà Giang vẫn là đau lòng Giang Hằng Thù: “Mẹ sẽ giúp con nói chuyện với cha.”

“Cảm ơn.” Giang Hằng Thù nói.

Sau khi Giang Hằng Thù cắt đứt cuộc gọi của bà Giang, Phó Chân tò mò lại mang theo chút lo lắng nhìn về phía Giang Hằng Thù dò hỏi: “Làm sao vậy? Vì cái gì lại bị đánh?”

Giang Hằng Thù điểm chóp mũi Phó Chân, hướng hắn nói: “Không có gì, con chó trong nhà không nghe lời.”

“Phải không?” Phó Chân không quá tin tưởng.

Giang Hằng Thù gậtđầu: “Là sự thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.