Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 50



Sau khi xem mặt trời mọc xong, liền đến một nhà ăn, nơi đây có cung cấp bữa sáng, có thể ăn tại chỗ hoặc gói về. Bởi vì bọn họ đến quá sớm nên trong nhà ăn còn chưa có ai, bữa sáng cũng không được phong phú cho lắm.

Giang Hằng Thù trực tiếp tìm một cái ghế dựa gần vị trí có cửa sổ ngồi xuống, sau đó để Phó Chân ngồi lại đó chiếm chỗ, Giang Hằng Thù đi đem bữa sáng lấy lại đây, Phó Chân đánh ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa kính, vừa lúc nhìn thấy Tần Chiêu mang theo Đường Loan Loan từ trong nhà ăn đi ra.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của Tần Chiêu xanh mét mang theo Đường Loan Loan đi xuống núi, mà giám đốc của nơi này đang đưa hắn đến cuối con đường lát bằng đá cuội, Tần Chiêu xoay người, trên mặt giống như còn mang theo tức giận chưa tan.

Giang Hằng Thù đã trở lại, hắn đem bữa sáng đưa đến trước mặt Phó Chân, thấy Phó Chân vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, liền cũng quay đầu nhìn thoáng qua, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: “Hắn đang nói tôi sẽ không bao giờ đến chỗ của các người nữa.”

Phó Chân đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Giang Hằng Thù, trong ánh mắt giống như có ngôi sao nhỏ đang lóe lên, hỏi hắn: “Anh biết môi ngữ?”

Giang Hằng Thù gật đầu, rụt rè nói: “Biết một chút.”

“Anh lại đi lấy thêm một phần, nếu em đói bụng thì ăn trước đi.” Giang Hằng Thù vỗ đầu Phó Chân, hướng về khu tự chọn lại đi qua.

Ngoài cửa sổ cho dù Tần Chiêu nói cái gì, trên mặt giám đốc vẫn mang theo nụ cười, hắn nhìn theo Tần Chiêu cùng Đường Loan Loan đi xuống núi, lúc này mới trở lại bên trong khu suối nước nóng.

Giang Hằng Thù đã đem phần bữa sáng của mình bưng tới, hắn ngồi ở phía đối diện Phó Chân, hai người im lặng hưởng dụng bữa sáng phong phú, Phó Chân ăn một lát lại nhịn không được đánh ngáp một cái, hướng Giang Hằng Thù nói: “Tí nữa về em phải ngủ bù một giấc.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, “Cũng đừng ngủ lâu.”

Sau đó không lâu, giám đốc hướng bên người Giang Hằng Thù đi tới, hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Thiếu gia, ngài có yêu cầu gì sao?”

Giang Hằng Thù lắc đầu: “Không cần.”

Giám đốc hơi khom lưng: “Có yêu cầu gì thiếu gia cứ việc kêu tôi.”

Chờ đến giám đốc rời đi, Giang Hằng Thù liền hướng Phó Chân giải thích nói: “Một chút sản nghiệp nhỏ trong nhà.”

Phó Chân gật đầu, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, coi như Giang Hằng Thù nói cho hắn cả tòa núi Bạch Mi này đều bị nhà hắn mua hết, hắn cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, dù sao đó cũng là Giang gia.

Sau khi hai người bọn họ trở lại phòng, Giang Hằng Thù liền nhận được một cuộc điện thoại, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tên trên màn hình di động, hướng Phó Chân nói, “Em cứ đi ngủ trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”, sau đó hắn đi ra ngoài ban công chỗ mà đêm qua nói chuyện với cha Giang.

Sau khi nhạn cuộc gọi, Giang Hằng Thù là kêu một tiếng: “Ông.”

Giang gia gia ở bên kia điện thoại ừ một tiếng, tiếp theo ngữ khí nhẹ nhàng hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Ông nghe mẹ con nói con tìm được đối tượng?”

“Vâng.” Giang Hằng Thù ứng một câu.

Giang gia gia cười ha hả hỏi Giang Hằng Thù: “Đến tết mang về nhà cho ông xem đi?”

Giang Hằng Thù do dự một chút, hắn sợ trực tiếp đem Phó Chân mang về nhà thì Giang gia gia sẽ chịu không nổi, cho nên vẫn nói trước một câu dự phòng, hắn hướng Giang gia gia nói: “Em ấy có lẽ không giống với trong tưởng tượng của ông.”

Giang gia gia rất là khai sáng nói: “Gia gia không phải người cổ hủ, không chú ý tới chuyện môn đăng hộ đối, có tiền hay không, không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt, được cháu trai của ông yêu thích là được.”

Lời này thật ra có chút giống với lời bà Giang nói lúc trước.

“Em ấy là nam.” Giang Hằng Thù nói.

“Nam liền nam ——” rất nhiều người giống nhau, thanh âm Giang gia gia vào lúc này đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lại dùng một loại ngữ điệu không thể tin được hỏi Giang Hằng Thù, “Con nói là con thích nam nhân?”

Giang Hằng Thù nghĩ: “Cũng không tính nam nhân.”

Giang gia gia đều bị hắn làm cho hồ đồ: “Con nói rõ ràng cho ông, rốt cuộc có phải nam nhân hay không?”

Giang Hằng Thù trầm mặc một lát, hỏi lại Giang gia gia: “Quan trọng sao?”

Nếu hiện tại Giang Hằng Thù đứng ở trước mặt gia gia, liền sẽ phát hiện đôi mắt Giang gia gia so với mắt trâu đều trừng lớn hơn, thanh âm trung khí của ông từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, đến nỗi tai của Giang Hằng Thù có chút tê dại: “Chuyện này chẳng lẽ không quan trọng?”

Giang Hằng Thù hướng Giang gia gia trả lời: “Con cho rằng cũng không quan trọng.”

“Con cho rằng thì có cái rắm dùng!”

Lúc Giang gia gia còn trẻ từng theo một đám hán tử ở nông dân phương bắc lăn lộn nhiều năm, cho tới bây giờ lớn tuổi rồi nhưng một khi kích động vẫn sẽ dùng một hai từ địa phương.

Giang Hằng Thù không nói gì, Giang gia gia cảm thấy lời nói vừa nói có chút nặng, ngữ khí ông chậm lại, hỏi Giang Hằng Thù: “Gia cảnh nhà nó thế nào?”

Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Chân đang ngủ say trong phòng, hướng Giang gia gia nói: “Nhà em ấy chỉ có con.”

Lúc này còn muốn cùng chính mình tú ân ái, Giang gia gia tức giận đến râu đều phải bay lên, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Gia gia đang nghiêm túc hỏi con.”

“Con cũng trả lời rất đứng đắn mà.” Giang Hằng Thù nói.

Thanh âm của Giang gia gia nhỏ hơn một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi Giang Hằng Thù: “Cha mẹ nó đều không còn nữa sao?”

“Ông coi như đều không còn nữa đi.”

Loại chuyện như này mà có thể coi như không còn nữa sao? Giang gia gia phản ứng giống hệt bà Giang, chẳng lẽ trong nhà đối phương không đồng ý chuyện này?

Giang gia gia não bổ một hồi, thở dài một hơi, hướng Giang Hằng Thù nói: “Con muốn làm ông tức chết sao.”

Hắn biết mình căn bản không khuyên được Giang Hằng Thù, giống như năm đó Giang Hằng Thù muốn ra nước ngoài làm lính đánh thuê, nhà bọn họ cũng chỉ có này một đứa con trai, cũng không thể đem hắn đuổi ra Giang gia.

Giang gia gia thở dài làm cho trong lòng Giang Hằng Thù hơi khó chịu, hắn đang muốn đề cập chuyện Phó Chân mang thai với gia gia, liền nghe thấy Giang gia gia thỏa hiệp, hắn nói: “Được rồi, chờ ông gặp mặt rồi nói sau.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, lại bình tĩnh nói: “Em ấy mang thai.”

“Liền tính mang thai nó cũng là cái nam ——” chẳng qua Giang gia gia chưa nói hết câu, ông liền ý thức câu nói này của Giang Hằng Thù có ý nghĩa gì, ông hoài nghi lỗ tai mình không tốt, hoặc là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cho nên mới xuất hiện ảo giác, lại hỏi Giang Hằng Thù, “Con nói cái gì?”

Giang Hằng Thù liền lại lặp lại một lần: “Em ấy mang thai.”

“Nó không phải nam nhân sao?”

Về chuyện này Giang Hằng Thù cho rằng vẫn là giáp mặt cùng người trong nhà giải thích mới tốt: “Chuyện này chờ khi về nhà con nói với ông sau.”

Đại khái là do có khả năng sắp được nhìn thấy chắt trai, nên Giang gia gia hơi sốc, ngữ khí của Giang gia gia tuy rằng có chút cứng đờ, nhưng vẫn có thể nghe ra tâm tình của ông so với lúc đầu tốt hơn không ít, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Tết con mang nó về cho ông nhìn xem đi.”

“Con biết rồi.”

Giang gia gia: “Được rồi, tắt đi, ông còn phải đi hỏi ý kiến của bà con về chuyện này.”

Bà của Giang Hằng Thù là người nước ngoài, đã qua đời từ mười mấy năm trước, lúc Giang nãi nãi qua đời Giang gia gia phi thường hối hận vì lúc trẻ mình chỉ lo vội vàng sự nghiệp, không bồi ở bên người bà, cho nên liền buông tay toàn bộ sản nghiệp giao cho cha Giang, còn chính mình thì mang theo tro cốt của Giang nãi nãi du ngoạn thế giới.

Cũng không biết hiện tại ông phải dùng biện pháp gì để hỏi Giang nãi nãi về chuyện này.

Giang Hằng Thù tắt điện thoại, từ ban công trở về, lúc về liền thấy Phó Chân đã tỉnh lại, mở to hai chỉ mắt nhìn hắn, hỏi hắn: “Ba anh cùng ông có phải không tiếp nhận em.”

Giang Hằng Thù đi tới sờ sờ đầu Phó Chân, hỏi hắn: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Phó Chân hướng Giang Hằng Thù nói: “Kỳ thật tất cả gia trưởng đều rất khó tiếp thu chuyện con cháu mình mang theo một người yêu đồng tính về nhà, em có thể lý giải được.”

Giống như trong《 Xuân Hoa Sơn 》 khi Trần Phúc Sinh biết đến Trần Chi Dã là do chưa kết hôn đã có chửa thì hai ngày liền đều ăn cơm không ngon. Phần lớn các cha mẹ đều sợ con mình bị người ta nói này nói nọ, bọn họ chỉ hy vọng con cái mình có thể sống một cuộc sống bình thường, bởi vì trong mắt họ, chỉ có như vậy thì mới trải qua ít khổ cực nhất.

Giang Hằng Thù lắc đầu, hướng Phó Chân nói: “Sẽ không, bọn họ đều nguyện ý tiếp thu em.”

“Thật sự?”

Giang Hằng Thù gật đầu: “Đương nhiên là sự thật.”

……

Sau khi xuống núi không lâu, đọ diễn mà lúc trước Đường Loan Loan liên hệ gọi điện thoại tới, hỏi nàng: “Cái bộ Sa Châu ký sự kia cô còn muốn chụp hay không?”

Đường Loan Loan không chút do dự, gật đầu, trả lời nói: “Tất nhiên là chụp”

Đạo diễn ở trong điện thoại thúc giục Đường Loan Loan nói: “Vậy thì nhanh lên một chút, tôi còn có một bộ truyền hình phải chụp, đầu tháng 8 năm nay là khởi quay.”

Đường Loan Loan chỉ có thể trả lời đạo diễn: “Tôi tận lực đi.”

Đạo diễn ừ một tiếng, liền cắt đứt điện thoại của Đường Loan Loan.

Đường Loan Loan cảm thấy đạo diễn Hoàng người này có chút thay đổi, lúc trước khi nàng tìm hắn muốn chụp Sa Châu ký sự, hắn hướng nàng bảo đảm, liền tính trên tay có cái hạng mục 2 tỷ, cũng nhất định sẽ vì nàng sắp xếp ra thời gian, chẳng lẽ bộ mà gắn muốn quay chụp đầu tháng 8 năm nay là bộ phim truyền hình đầu tư 30 trăm triệu (chắc là 30 tỷ)?

Bản quyền của Sa Châu ký sự nàng không muốn mua từ trên tay Phó Chân, nhưng từ chuyện 《 Xuân Hoa Sơn 》 vừa mới phát sinh, vấn đề bản quyền nếu không xử lý tốt, nàng cũng không dám tự tiện quay chụp Sa Châu ký sự.

Thật sự không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình một chút,

Tần Chiêu nhìn trên mặt Đường Loan Loan lộ ra một tia ưu sầu, quan tâm hỏi nàng làm sao vậy, Đường Loan Loan lắc lắc đầu, Tần Chiêu liền không hỏi nữa, hắn suy đoán khẳng định là do nhìn thấy Phó Chân, làm nàng nhớ lại những chuyện không vui lúc trước.

Trở về nhất định phải làm hai người kia đẹp mặt.

Khi Phó Chân từ núi Bạch Mi trở về đã là ngày 24 tháng chạp, năm cũ đều đi qua, bọn họ tính toán đến 29 mới về Giang gia, cho nên mấy ngày nay hắn đều bận rộn chuẩn bị chút lễ vật, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đi dạo một vòng, cuối cùng đi vào một tiệm vàng, tính toán mua một kiện trang sức cho bà Giang.

Lúc này điện thoại Phó Chân vang lên, là một dãy số hoàn toàn xa lạ, Phó Chân không quá để ý liền nhận điện thoại: “A lô?”

Đáp lại hắn chính là sự trầm mặc thật lâu, cho đến khi Phó Chân muốn tắt điện thoại, người nọ mới nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng: “Tiểu Chân.”

Phó Chân lập tức liền nghe ra người bên kia điện thoại là Phó Kiến Sâm, hắn trầm mặc, không nói chuyện nữa, đôi mắt nhìn những trang sức tỏa ra ánh sáng lấp lánh trên quầy.

- -------

Vậy là đi được 1/3 quãng đường rồi. Ngày mai làm biếng k có chương đâu 😊😊.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.